Chương 12
John Grisham
29/10/2016
Cô gái được hâm mộ
nhất khối Tám là một cô bé da ngăm ngăm, tóc gợn sóng, tên Hallie. Cô bé dễ thương, phóng khoáng, thích tán tỉnh. Không chỉ là đội trưởng đội cổ vũ, cô còn biết chơi thể thao. Không cậu trai nào dám thách đấu với cô
bé ở bộ môn tennis, cô cũng từng đánh bại Brian ở cả 100 mét bơi tự do
lẫn 50 mét bơi ếch. Vì các mối quan tâm của cô bé đều xoay quanh thể
thao, Theodore hẳn nhiên nằm trong danh sách hạng B của cô. Mà có khi là hạng C.
Nhưng nhờ chú chó tính khí thất thường của cô bé, Theodore chắc đã leo lên được một nấc.
Nó thuộc giống schnauzer của Đức, thường xuyên cáu tiết mỗi lần bị nhốt ở nhà một mình cả ngày. Chả biết làm thế nào mà nó thoát được ra ngoài qua lỗ cửa dành cho chó mèo, rồi đào xới lung tung ở chân hàng rào bao quanh sân sau, và bị tóm lên xe của Hiệp hội Kiểm soát Vật nuôi cách nhà nửa dặm. Theodore nghe chuyện khi gần ăn trưa xong. Hallie cùng hai người bạn lao đến bàn Theodore và tuôn ra hàng tràng về chuyện con chó. Hallie rầu lĩ, nước mắt lã chã, và Theodore không thể không nhận ra cô bé duyên dáng đến thế nào ngay cả khi khóc. Đó là một khoảnh khắc rất tuyệt đối với Theo.
“Chuyện này từng xảy ra chưa vậy?” cậu hỏi.
Cô bé quệt má, thổn thức, “Rồi, mấy tháng trước, Rocky cũng bị đưa đi.”
“Liệu họ xịt hơi ngạt vào nó không?” Edward hỏi. Edward là một trong những cậu chàng đang đứng vây quanh Theodore và Hallie cùng hai người bạn. Hallie vẫn thường thu hút đám con trai như vậy. Ý nghĩ chú chó của mình có thể bị xịt hơi ngạt càng khiến cô nức nở.
“Im đi chứ,” Theodore nạt Edward, làm cậu bé thộn ra.
“Không, họ không xịt hơi ngạt vào nó đâu.”
Hallie nói, “Bố tớ không có mặt ở thị trấn, mẹ phải khám cho bệnh nhân đến tối mịt. Tớ không biết phải làm sao nữa.”
Theodore dẹp đồ ăn trưa sang một bên rồi mở laptop. “Cứ bình tĩnh, Hallie. Trước kia mình đã từng xử lý chuyện thế này rồi.” Cậu bấm mấy phím trên máy tính trong lúc “vòng vây” ngày càng xích lại. “Mình chắc con chó đã được đăng ký rồi nhỉ” Theodore nói.
Strattenburg có sắc lệnh yêu cầu chó phải được đăng ký và kiểm soát. Chó lang thang sẽ bị đưa về Trại Giữ Vật Nuôi Đi Lạc trong vòng ba mươi ngày. Sau thời gian ấy nếu không ai đến nhận, con chó tội nghiệp sẽ bị đánh thuốc ngủ. Hay bị “xịt hơi ngạt” như Edward nói một cách không thương tiếc. Thực ra, họ không thực sự dùng đến hơi ngạt.
Gia đình Hallie giàu có hơn ai hết ở đây. Bố cô bé điều hành một công ty, mẹ là một bác sĩ bận rộn. Tất nhiên, chó nhà họ được đăng ký đàng hoàng. “Có,” cô bé trả lời. “Theo tên bố mình.”
“Là gì nhỉ?” Theodore hỏi, tay gõ nhịp trên bàn phím.
“Walter Kershaw.”
Theodore đánh máy. Mọi người chờ đợi. Tiếng khóc cũng đã dứt.
“Được rồi,” Theodore nói trong lúc gõ từng chữ cái và chăm chú nhìn màn hình. “Mình mới kiểm tra sổ Theo dõi Giao nhận của phòng Kiểm soát Vật nuôi.” Lại gõ từng chữ chậm hơn. “Đây này. Rocky bị đưa đến trại lúc 9 giờ 30 sáng nay. Bị ghi chú là vi phạm luật xích súc vật, lần thứ hai trong năm. Mức phạt sẽ là hai mươi đô la, thêm tám đô công chăm sóc. Nếu tái phạm lần nữa nó sẽ bị giam mười ngày, đồng thời chịu phạt một trăm đô.”
“Chừng nào mình có thể nhận nó?” Hallie hỏi.
“Phòng án Thú vật mở từ 4 đến 6 giờ chiều hằng ngày, bốn ngày một tuần, không làm việc vào thứ Hai. Chiều nay cậu có mặt ở tòa được không?”
“Chắc được, nhưng không cần bố mẹ đi cùng sao?”
“Không. Mình sẽ đến đó. Mình đã từng làm chuyện này rồi.” “Bạn ấy không cần nhờ đến một luật sư thực sự sao?” Edwafd hỏi.
“Không, với Phòng án Súc vật thì không. Kể cả một đứa khờ như cậu cũng làm được.”
“Còn chuyện tiền thì sao?” Hallie hỏi.
“Mình không được tính tiền. Mình còn chưa có giấy phép.”
“Không phải cho cậu, Theodore. Tiền nộp phạt cơ mà?”
“Ồ, vụ đó. Kế hoạch thế này. Mình sẽ thảo một Thông Báo Tìm Chó Lạc, Online. Nghĩa là Rocky về cơ bản là vi phạm luật xích súc vật, chỉ là một vi phạm nhỏ, như vậy cậu, với tư cách là chủ, sẽ nộp phạt và đến trạm đón nó về. Sau giờ học, cậu chạy qua bệnh viện, gặp mẹ xin tiền, mình sẽ chờ cậu ở tòa lúc 4 giờ.”
“Cảm ơn, Theodore. Rocky sẽ ở đó chứ?”
“Không. Rocky ở trạm. Cậu và mẹ đến đón nó sau.”
“Sao mình không được đón nó tại tòa?” cô bé thắc mắc.
Theodore thường ngạc nhiên với những câu hỏi lố bịch của các bạn cậu. Phòng án Súc vật thuộc cấp thấp nhất ở mọi tòa án. Người ta gọi đùa là Phòng Mèo con, và nó bị đối xử như đứa con ghẻ không ai mong muốn trong cả hệ thống tòa án. Thẩm phán ở đó là một luật sư không công ty luật nào trong thị trấn muốn nhận. Ông mặc đồ jean màu xanh, đi ủng đinh, và lúc nào cũng xấu hổ với địa vị khiêm tốn của mình. Luật cho phép bất cứ người nuôi súc vật nào gặp rắc rối cũng có thể đến trình diện không cần luật sư, và tự lo liệu vụ của mình. Hầu hết các luật sư đều né Phòng Mèo con vì nó quá thấp kém so với tước vị của họ. Phòng điều trần của nó nằm tận dưới tầng hầm, tách xa những “ông lớn” khác.
Hallie thực sự tin rằng mấy nhân viên công cán kia tha lôi cả đống chó mèo về, xích cổ rọ mõm chúng, để rồi các buổi chiều phải làm thủ tục trả chúng về cho chủ ư? Các bị cáo hình sự được đưa đến từ nhà giam và được tạm giữ trong các trai tạm giam chờ lượt ra hầu tòa. Nhưng chó mèo thì không thế.
Suýt nữa Theodore lại thở ra một câu trả lời mai mỉa, nhưng thay vào đó, cậu mỉm cười với Hallie đang càng lúc càng dễ thương hơn, và nói: “Rất tiếc, Hallie, như vậy không được đâu. Nhưng tối nay, cậu sẽ có Rocky ở nhà, an toàn và khỏe mạnh.”
“Cảm ơn, Theodore. Cậu đúng là số dzách.”
o O o
Vào một ngày bình thường, những lời như thế sẽ còn văng vẳng bên tai Theodore nhiều giờ liền, nhưng đây lại không phải một ngày bình thường. Cậu quá bận rộn với phiên xét xử của Pete Duffy. Ike đang ở tòa, nên Theodore nhắn tin qua lại cho ông suốt buổi chiều.
Theo viết: - Bác có đấy không? Cho cháu biết tin.
Ike trả lời: - Có, trên ban công. Đông lắm. Nghỉ lúc 2 giờ. Có nghi ngờ liên quan đến vụ ly hôn, và mấy ông bạn chơi golf.
Đủ chứng cứ không?
Đời nào. Gã này sẽ được tha. Trừ phi…
Bác có kế hoạch?
Vẫn đang nghĩ. Đến tòa chứ?
Có thể ạ. Giờ sao rồi?
Nhân chứng đầu tiên của bên bị. Đối tác lớn của Duffy. Chán ngắt.
Cháu phải đi. Giờ Hóa. Sau nhé.
Phải được điểm A cho ta đấy nhé. OK?
Không vấn đề ạ.
o O o
Phòng án Súc vật không được các luật sư Strattenburg coi ra gì, nhưng nó chẳng mấy khi buồn tẻ. Vụ đang xử liên quan đến một con trăn Nam Mỹ tên Herman, rõ ràng Herman có sở trường chạy trốn. Các cuộc phiêu lưu của chú sẽ không là vấn đề nếu chủ của chú sống ở vùng nông thôn, ở một miền xa tít nào đó. Thế nhưng, chủ của Herman, một tay có dáng vẻ như một rocker hạng nặng, tầm ba mươi, đầy hình xăm trổ quấn quanh cổ, lại sống giữa một khu chung cư đông đúc. Sáng sớm, một người hàng xóm đang chuẩn bị trộn ngũ cốc thì tá hỏa lên khi phát hiện Herman nằm dài trên sàn bếp nhà mình.
Người này nổi giận lôi đình. Ông chủ của Herman cũng không vừa. Thế là căng thẳng. Theodore cùng Hallie ngồi trên ghế xếp, là hai khán giả duy nhất trong phòng xử nhỏ xíu. Thư viện ở Boone & Boone còn rộng và đẹp hơn nhiều.
Herman được bày ở đấy. Nó nằm trong một chiếc lồng to, để trên một góc của băng ghế, cách không xa chỗ Thẩm phán Yeck, người đang nhìn nó không chớp mắt. Nhân viên duy nhất khác có mặt trong phòng xử là một bà thư ký già, đã ở đây bao nhiêu năm và nổi tiếng là chiếc bao tải già nua bẳn tính trong cả tòa nhà. Bà không hề ưa Herman. Bà đã xích ra góc xa nhất mà trông vẫn hoảng hốt.
“Ông cảm thấy thế nào, thưa Thẩm phán?” người hàng xóm hỏi. “Khi sống trong cùng một tòa nhà với sinh vật kia, không bao giờ biết liệu nó có lẻn vào giường mình lúc mình đang ngủ hay không.”
“Nó vô hại mà,” người chủ đáp lại. “Nó không cắn.”
“Vô hại? Thế một cơn nhồi máu cơ tim thì sao? Như thế không thể được, phải không?
“Thẩm phán? Ông phải bảo vệ chúng tôi.”
“Trông nó không hề vô hại,” Thẩm phán Yeck lên tiếng, và mọi người đều hướng về Herman, giờ đang quấn quanh một thân cây giả trong lồng, bất động, rõ là đang ngủ, vô tư lự với không khí của phiên xét xử.
“Không phải nó khá to so với một con trăn đuôi đỏ sao?” Thẩm phán Yeck hỏi, tỏ ra hiểu biết về loài trăn nhiệt đới này.
“Hai mét hai, tôi có thể đoan chắc” ông chủ của con trăn ngạo mạn đáp. “Cũng hơi dài thật.”
“Anh có còn con nào khác trong căn hộ của mình không?” Thẩm phán hỏi. “Vài con.”
“Bao nhiêu?”
“Bốn.”
“Ôi Chúa ơi,” người hàng xóm kêu lên. Trông anh ta như muốn ngất.
“Đều là trăn sao?” Thẩm phán lại hỏi.
“Ba con trăn và một con rắn chúa.”
“Tôi có thể hỏi tại sao được không?”
Chủ của con trăn đổi chân, rồi nhún vai nói, “Có người thích vẹt, có người thích chuột bạch. Rồi chó, mèo, ngựa, dê… Tôi ư, tôi thích rắn. Chúng là những con vật dễ thương.”
“Những con vật dễ thương,” người hàng xóm nhại lại.
“Đây là lần đầu tiên có một con trăn thoát ra chứ?” Thẩm phán Yerk hỏi.
“Vâng,” người chủ trả lời.
“Không,” người hàng xóm phản bác.
“Ừm, rõ cả rồi.”
Phiên xử đang rất lôi cuốn, nhưng Theodore vẫn khó tập trung vào con Herman và những rắc rối nó gây ra. Hai điều đang làm phân tán sự tập trung của cậu. Rõ ràng nhất là Hallie đang ngồi rất sát bên, và điều đó biến khoảnh khắc này trở nên tuyệt vời nhất đối với Theodore. Nhưng ngay cả vậy thì đám mây bao trùm tất cả vẫn là vấn đề cấp bách hơn là phải làm gì với anh họ của Julio.
Phiên tòa xử vụ giết người đang dần khép lại. Phần của luật sư và nhân chứng chẳng mấy nữa sẽ kết thúc. Thẩm phán Gantry sẽ sớm đưa sự vụ qua bên bồi thẩm đoàn. Đồng hồ đang điểm.
“Thẩm phán, ông phải bảo vệ chúng tôi” người hàng xóm lặp lại yêu cầu.
“Theo anh tôi phải làm gì?” Thẩm phán Yerk vặn lại. Ông đã hết kiên nhẫn.
“Ông không thể ra lệnh tiêu diệt nó sao?”
“Ông muốn án tử hình đối với Herman?”
“Sao lại không chứ? Trong khu nhà chúng tôi có cả trẻ em.”
“Có vẻ hơi nghiêm khắc quá” Thẩm phán Yerk nói. Rõ ràng, ông không hề có ý định ra án tử đối với Herman.
“Thôi nào” người chủ ra giọng bực bội. “Nó chưa từng hại ai bao giờ.”
“Anh có thể đảm bảo mấy con rắn ấy chỉ ở trong căn hộ của anh không?” Thẩm phán hỏi.
“Có. Tôi xin cam đoan với ông.”
“Vậy chúng ta sẽ xử trí như sau,” Thẩm phán Yerk tuyên bố. “Hãy đưa Herman về nhà. Tôi không bao giờ muốn phải gặp lại nó nữa. Chúng tôi không có chỗ giữ nó trong Trại Súc vật. Chúng tôi cũng không muốn có nó ở đấy. Ở đấy, không ai ưa Herman cả. Anh hiểu không?”
“Chắc là có ạ,” người chủ trả lời.
“Nếu Herman thoát ra ngoài một lần nữa, hoặc nếu những con rắn của anh bị người ta bắt được bên ngoài căn hộ của anh, thì tôi không có cách nào khác là phải ra lệnh tử hình chúng đâu đấy. Tất cả bọn chúng. Anh rõ chứ?”
“Vâng, thưa thẩm phán đáng kính. Tôi xin hứa.”
“Tôi đã mua một cái rìu,” người hàng xóm tỏ ra nóng nảy. “Một chiếc rìu cán dài. Tôi phải mua mất mười hai đô tại cửa hàng Dụng cụ Gia đình.” Anh ta giận dữ chỉ tay về phía Herman. “Tôi mà trông thấy con vật kia, hay bất kỳ con rắn nào trong căn hộ của tôi, hay bất cứ là ở đâu, thưa ngài Thẩm phán đáng kính, ngài sẽ không phải bận tâm dính líu đến nữa đâu.”
“Bình tĩnh nào.”
“Thề là tôi sẽ giết nó đấy. Đáng ra lần này tôi đã choảng nó rồi, nhưng lúc đấy tôi không nghĩ ra. Vả lại, tôi chưa có rìu thôi.”
“Đủ rồi đấy,” Thẩm phán Yeck tuyên bố. “Việc xét xử kết thúc tại đây.”
Người chủ lao ngay về phía trước, chộp lấy cái chuồng nặng nề, rồi nhẹ nhàng nhấc nó khỏi băng ghế. Herman không hề bối rối. Nó chẳng tỏ ra mấy quan tâm đến cuộc tranh luận về sự sống chết của mình. Người hàng xóm hầm hầm ra khỏi phòng xử án. Người chủ với con trăn loay hoay một lúc rồi cũng rời đi. Sau khi cánh cửa sầm sập đóng mở mấy lần, người thư ký tòa mới thở phào trở lại chỗ ngồi gần bàn thẩm phán. Vị thẩm phán ngó qua tờ giấy, rồi ngẩng lên nhìn Theodore va Hallie. Trong phòng xử không còn ai khác.
“À, xin chào, cậu Boone,” ông nói.
“Cháu chào Thẩm phán,” Theodore đáp lại.
“Cháu có chuyện cần trình bày trước tòa ư?”
“Vâng ạ. Cháu muốn nhận lại một con chó.”
Vị thẩm phán giơ một tờ giấy lên, đó là danh mục án xử. “Rocky hử?” ông hỏi.
“Vâng ạ.”
“Tốt lắm. Các cô cậu bước tới xem nào.”
Theodore cùng Hallie đi qua chiếc cửa xoay nhỏ đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Theodore chỉ chỗ cho bạn ngồi. Cậu thì vẫn đứng, như một luật sư thực thụ.
“Bắt đầu đi,” Thẩm phán Yeck yêu cầu, rõ ràng rất thích thú giây phút này và nhận ra cậu chàng Theodore Boone đang cố gây ấn tượng với vị khách hàng dễ thương của mình. Vị thẩm phán mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên Theodore xuất hiện trong phòng xử của ông. Khi đó cậu còn là cậu nhóc sợ sệt nhưng điên cuồng muốn cứu một con chó lai chạy lạc, con chó ấy đã được cậu đưa về nhà và đặt tên là Judge.
“Vâng, thưa Thẩm phán” Theodore mở đầu rất đúng quy chuẩn. “Rocky thuộc một dòng chó schnauzer nhỏ của Đức, chủ đăng ký là ông Walter Kershaw, hiện không có mặt tại thị trấn. Vợ ông, bà Phyllis Kershaw, là bác sĩ nhi khoa hiện cũng không thể có mặt tại đây. Thân chủ của cháu là Hallie, con gái họ, đang học cùng khối Tám với cháu ở trường trung học.” Theodore khoát tay về phía Hallie, cô bé đang lo sợ nhưng cũng yên tâm rằng Theodore biết rõ việc cậu đang làm.
Thẩm phán nhìn Hallie mỉm cười. Rồi ông nói, “Theo ta biết đây là lần vi phạm thứ hai.”
“Thưa đúng ạ,” Theodore trả lời. “Lần vi phạm thứ nhất cách đây bốn tháng và ông Kershaw đã giải quyết tại Trại Giữ Vật Nuôi Đi Lạc.”
“Rocky hiện đang bị bắt?”
“Vâng, đúng ạ.”
“Cậu không thể phủ nhận được thực tế là công tác kiểm soát nó thiếu chặt chẽ, đúng không?”
“Vâng, thưa Thẩm phán, nhưng cháu đề nghị tòa miễn cả tiền phạt và phí trông giữ.”
“Dựa trên cơ sở nào?”
“Thưa Thẩm phán, các vị chủ nhân đây đã tiến hành mọi biện pháp thích hợp để ngăn việc chú chó đó thoát ra ngoài. Như thường lệ, Rocky được để lại ở một nơi an toàn. Căn nhà được khóa. Hệ thống báo động được khởi động, cổng dẫn tới hàng rào sân sau cũng được đóng. Họ đã làm mọi điều có thể để ngăn chặn. Rocky tính khí thất thường và thường quá khích mỗi khi bị bỏ lại một mình. Chú chó này thích chạy lăng quăng mỗi khi được ra ngoài. Chủ nhân của chú nhận thức rõ điều đó. Họ không hề bất cẩn.”
Vị thẩm phán tháo cặp kính đọc sách, nhay nhay ống tẩu ra chiều cân nhắc. “Có đúng vậy không, Hallie?” ông hỏi.
“Ồ, vâng ạ, thưa Thẩm phán. Nhà cháu rất để ý mỗi khi cho Rocky ra ngoài.” “Đó là một chú chó rất thông minh, thưa Thẩm phán” Theodore nối tiếp. “Bằng cách nào đó nó đã chui được ra ngoài qua lỗ cửa dành cho thú cưng ở trong phòng giặt, và thoát ra sân sau nơi nó đào hố dưới chân hàng rào.”
“Rất có thể nó sẽ tái phạm.”
“Chủ nhân của nó đã có ý định tăng cường bảo vệ, thưa Thẩm phán.”
“Rất tốt. Ta sẽ cho miễn phạt và phí lưu giữ. Nhưng nếu Rocky bị bắt một lần nữa, ta sẽ tăng mức phạt và phí lên gấp đôi. Hiểu không vậy?”
“Vâng, thưa Thẩm phán.”
“Việc xét xử kết thúc tại đây.”
Trong lúc hai cô cậu đi từ sảnh tầng một ra cửa chính, Hallie đưa tay ra nắm khuỷu tay Theodore. Tay trong tay. Bản năng mách bảo cậu đi chậm lại một chút. Ôi, cái khoảnh khắc ấy. “Cậu đúng là một luật sư tuyệt vời, Theodore” Hallie cất lời.
“Không hẳn đâu. Chưa đến lúc.”
“Sao thỉnh thoảng cậu không gọi cho mình?” cô bé hỏi.
Tại sao ư? Câu hỏi mới hay ho làm sao. Có thể vì cậu cho rằng cô nàng quá bận rộn với việc chuyện trò với các cậu chàng khác. Cô nàng thay đổi bạn trai mỗi tháng. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện gọi cho cô nàng.
“Ừ, mình sẽ gọi,” cậu trả lời. Nhưng cậu biết mình sẽ không gọi. Cậu không hẳn là đang tìm kiếm một cô bạn gái, vả lại, April sẽ ngã gục nếu cậu bắt đầu tán tỉnh một cô nàng như Hallie.
Các cô nàng, các phiên xử án giết người, những nhân chứng bí mật. Cuộc sống đột nhiên trở nên thật phức tạp.
Nhưng nhờ chú chó tính khí thất thường của cô bé, Theodore chắc đã leo lên được một nấc.
Nó thuộc giống schnauzer của Đức, thường xuyên cáu tiết mỗi lần bị nhốt ở nhà một mình cả ngày. Chả biết làm thế nào mà nó thoát được ra ngoài qua lỗ cửa dành cho chó mèo, rồi đào xới lung tung ở chân hàng rào bao quanh sân sau, và bị tóm lên xe của Hiệp hội Kiểm soát Vật nuôi cách nhà nửa dặm. Theodore nghe chuyện khi gần ăn trưa xong. Hallie cùng hai người bạn lao đến bàn Theodore và tuôn ra hàng tràng về chuyện con chó. Hallie rầu lĩ, nước mắt lã chã, và Theodore không thể không nhận ra cô bé duyên dáng đến thế nào ngay cả khi khóc. Đó là một khoảnh khắc rất tuyệt đối với Theo.
“Chuyện này từng xảy ra chưa vậy?” cậu hỏi.
Cô bé quệt má, thổn thức, “Rồi, mấy tháng trước, Rocky cũng bị đưa đi.”
“Liệu họ xịt hơi ngạt vào nó không?” Edward hỏi. Edward là một trong những cậu chàng đang đứng vây quanh Theodore và Hallie cùng hai người bạn. Hallie vẫn thường thu hút đám con trai như vậy. Ý nghĩ chú chó của mình có thể bị xịt hơi ngạt càng khiến cô nức nở.
“Im đi chứ,” Theodore nạt Edward, làm cậu bé thộn ra.
“Không, họ không xịt hơi ngạt vào nó đâu.”
Hallie nói, “Bố tớ không có mặt ở thị trấn, mẹ phải khám cho bệnh nhân đến tối mịt. Tớ không biết phải làm sao nữa.”
Theodore dẹp đồ ăn trưa sang một bên rồi mở laptop. “Cứ bình tĩnh, Hallie. Trước kia mình đã từng xử lý chuyện thế này rồi.” Cậu bấm mấy phím trên máy tính trong lúc “vòng vây” ngày càng xích lại. “Mình chắc con chó đã được đăng ký rồi nhỉ” Theodore nói.
Strattenburg có sắc lệnh yêu cầu chó phải được đăng ký và kiểm soát. Chó lang thang sẽ bị đưa về Trại Giữ Vật Nuôi Đi Lạc trong vòng ba mươi ngày. Sau thời gian ấy nếu không ai đến nhận, con chó tội nghiệp sẽ bị đánh thuốc ngủ. Hay bị “xịt hơi ngạt” như Edward nói một cách không thương tiếc. Thực ra, họ không thực sự dùng đến hơi ngạt.
Gia đình Hallie giàu có hơn ai hết ở đây. Bố cô bé điều hành một công ty, mẹ là một bác sĩ bận rộn. Tất nhiên, chó nhà họ được đăng ký đàng hoàng. “Có,” cô bé trả lời. “Theo tên bố mình.”
“Là gì nhỉ?” Theodore hỏi, tay gõ nhịp trên bàn phím.
“Walter Kershaw.”
Theodore đánh máy. Mọi người chờ đợi. Tiếng khóc cũng đã dứt.
“Được rồi,” Theodore nói trong lúc gõ từng chữ cái và chăm chú nhìn màn hình. “Mình mới kiểm tra sổ Theo dõi Giao nhận của phòng Kiểm soát Vật nuôi.” Lại gõ từng chữ chậm hơn. “Đây này. Rocky bị đưa đến trại lúc 9 giờ 30 sáng nay. Bị ghi chú là vi phạm luật xích súc vật, lần thứ hai trong năm. Mức phạt sẽ là hai mươi đô la, thêm tám đô công chăm sóc. Nếu tái phạm lần nữa nó sẽ bị giam mười ngày, đồng thời chịu phạt một trăm đô.”
“Chừng nào mình có thể nhận nó?” Hallie hỏi.
“Phòng án Thú vật mở từ 4 đến 6 giờ chiều hằng ngày, bốn ngày một tuần, không làm việc vào thứ Hai. Chiều nay cậu có mặt ở tòa được không?”
“Chắc được, nhưng không cần bố mẹ đi cùng sao?”
“Không. Mình sẽ đến đó. Mình đã từng làm chuyện này rồi.” “Bạn ấy không cần nhờ đến một luật sư thực sự sao?” Edwafd hỏi.
“Không, với Phòng án Súc vật thì không. Kể cả một đứa khờ như cậu cũng làm được.”
“Còn chuyện tiền thì sao?” Hallie hỏi.
“Mình không được tính tiền. Mình còn chưa có giấy phép.”
“Không phải cho cậu, Theodore. Tiền nộp phạt cơ mà?”
“Ồ, vụ đó. Kế hoạch thế này. Mình sẽ thảo một Thông Báo Tìm Chó Lạc, Online. Nghĩa là Rocky về cơ bản là vi phạm luật xích súc vật, chỉ là một vi phạm nhỏ, như vậy cậu, với tư cách là chủ, sẽ nộp phạt và đến trạm đón nó về. Sau giờ học, cậu chạy qua bệnh viện, gặp mẹ xin tiền, mình sẽ chờ cậu ở tòa lúc 4 giờ.”
“Cảm ơn, Theodore. Rocky sẽ ở đó chứ?”
“Không. Rocky ở trạm. Cậu và mẹ đến đón nó sau.”
“Sao mình không được đón nó tại tòa?” cô bé thắc mắc.
Theodore thường ngạc nhiên với những câu hỏi lố bịch của các bạn cậu. Phòng án Súc vật thuộc cấp thấp nhất ở mọi tòa án. Người ta gọi đùa là Phòng Mèo con, và nó bị đối xử như đứa con ghẻ không ai mong muốn trong cả hệ thống tòa án. Thẩm phán ở đó là một luật sư không công ty luật nào trong thị trấn muốn nhận. Ông mặc đồ jean màu xanh, đi ủng đinh, và lúc nào cũng xấu hổ với địa vị khiêm tốn của mình. Luật cho phép bất cứ người nuôi súc vật nào gặp rắc rối cũng có thể đến trình diện không cần luật sư, và tự lo liệu vụ của mình. Hầu hết các luật sư đều né Phòng Mèo con vì nó quá thấp kém so với tước vị của họ. Phòng điều trần của nó nằm tận dưới tầng hầm, tách xa những “ông lớn” khác.
Hallie thực sự tin rằng mấy nhân viên công cán kia tha lôi cả đống chó mèo về, xích cổ rọ mõm chúng, để rồi các buổi chiều phải làm thủ tục trả chúng về cho chủ ư? Các bị cáo hình sự được đưa đến từ nhà giam và được tạm giữ trong các trai tạm giam chờ lượt ra hầu tòa. Nhưng chó mèo thì không thế.
Suýt nữa Theodore lại thở ra một câu trả lời mai mỉa, nhưng thay vào đó, cậu mỉm cười với Hallie đang càng lúc càng dễ thương hơn, và nói: “Rất tiếc, Hallie, như vậy không được đâu. Nhưng tối nay, cậu sẽ có Rocky ở nhà, an toàn và khỏe mạnh.”
“Cảm ơn, Theodore. Cậu đúng là số dzách.”
o O o
Vào một ngày bình thường, những lời như thế sẽ còn văng vẳng bên tai Theodore nhiều giờ liền, nhưng đây lại không phải một ngày bình thường. Cậu quá bận rộn với phiên xét xử của Pete Duffy. Ike đang ở tòa, nên Theodore nhắn tin qua lại cho ông suốt buổi chiều.
Theo viết: - Bác có đấy không? Cho cháu biết tin.
Ike trả lời: - Có, trên ban công. Đông lắm. Nghỉ lúc 2 giờ. Có nghi ngờ liên quan đến vụ ly hôn, và mấy ông bạn chơi golf.
Đủ chứng cứ không?
Đời nào. Gã này sẽ được tha. Trừ phi…
Bác có kế hoạch?
Vẫn đang nghĩ. Đến tòa chứ?
Có thể ạ. Giờ sao rồi?
Nhân chứng đầu tiên của bên bị. Đối tác lớn của Duffy. Chán ngắt.
Cháu phải đi. Giờ Hóa. Sau nhé.
Phải được điểm A cho ta đấy nhé. OK?
Không vấn đề ạ.
o O o
Phòng án Súc vật không được các luật sư Strattenburg coi ra gì, nhưng nó chẳng mấy khi buồn tẻ. Vụ đang xử liên quan đến một con trăn Nam Mỹ tên Herman, rõ ràng Herman có sở trường chạy trốn. Các cuộc phiêu lưu của chú sẽ không là vấn đề nếu chủ của chú sống ở vùng nông thôn, ở một miền xa tít nào đó. Thế nhưng, chủ của Herman, một tay có dáng vẻ như một rocker hạng nặng, tầm ba mươi, đầy hình xăm trổ quấn quanh cổ, lại sống giữa một khu chung cư đông đúc. Sáng sớm, một người hàng xóm đang chuẩn bị trộn ngũ cốc thì tá hỏa lên khi phát hiện Herman nằm dài trên sàn bếp nhà mình.
Người này nổi giận lôi đình. Ông chủ của Herman cũng không vừa. Thế là căng thẳng. Theodore cùng Hallie ngồi trên ghế xếp, là hai khán giả duy nhất trong phòng xử nhỏ xíu. Thư viện ở Boone & Boone còn rộng và đẹp hơn nhiều.
Herman được bày ở đấy. Nó nằm trong một chiếc lồng to, để trên một góc của băng ghế, cách không xa chỗ Thẩm phán Yeck, người đang nhìn nó không chớp mắt. Nhân viên duy nhất khác có mặt trong phòng xử là một bà thư ký già, đã ở đây bao nhiêu năm và nổi tiếng là chiếc bao tải già nua bẳn tính trong cả tòa nhà. Bà không hề ưa Herman. Bà đã xích ra góc xa nhất mà trông vẫn hoảng hốt.
“Ông cảm thấy thế nào, thưa Thẩm phán?” người hàng xóm hỏi. “Khi sống trong cùng một tòa nhà với sinh vật kia, không bao giờ biết liệu nó có lẻn vào giường mình lúc mình đang ngủ hay không.”
“Nó vô hại mà,” người chủ đáp lại. “Nó không cắn.”
“Vô hại? Thế một cơn nhồi máu cơ tim thì sao? Như thế không thể được, phải không?
“Thẩm phán? Ông phải bảo vệ chúng tôi.”
“Trông nó không hề vô hại,” Thẩm phán Yeck lên tiếng, và mọi người đều hướng về Herman, giờ đang quấn quanh một thân cây giả trong lồng, bất động, rõ là đang ngủ, vô tư lự với không khí của phiên xét xử.
“Không phải nó khá to so với một con trăn đuôi đỏ sao?” Thẩm phán Yeck hỏi, tỏ ra hiểu biết về loài trăn nhiệt đới này.
“Hai mét hai, tôi có thể đoan chắc” ông chủ của con trăn ngạo mạn đáp. “Cũng hơi dài thật.”
“Anh có còn con nào khác trong căn hộ của mình không?” Thẩm phán hỏi. “Vài con.”
“Bao nhiêu?”
“Bốn.”
“Ôi Chúa ơi,” người hàng xóm kêu lên. Trông anh ta như muốn ngất.
“Đều là trăn sao?” Thẩm phán lại hỏi.
“Ba con trăn và một con rắn chúa.”
“Tôi có thể hỏi tại sao được không?”
Chủ của con trăn đổi chân, rồi nhún vai nói, “Có người thích vẹt, có người thích chuột bạch. Rồi chó, mèo, ngựa, dê… Tôi ư, tôi thích rắn. Chúng là những con vật dễ thương.”
“Những con vật dễ thương,” người hàng xóm nhại lại.
“Đây là lần đầu tiên có một con trăn thoát ra chứ?” Thẩm phán Yerk hỏi.
“Vâng,” người chủ trả lời.
“Không,” người hàng xóm phản bác.
“Ừm, rõ cả rồi.”
Phiên xử đang rất lôi cuốn, nhưng Theodore vẫn khó tập trung vào con Herman và những rắc rối nó gây ra. Hai điều đang làm phân tán sự tập trung của cậu. Rõ ràng nhất là Hallie đang ngồi rất sát bên, và điều đó biến khoảnh khắc này trở nên tuyệt vời nhất đối với Theodore. Nhưng ngay cả vậy thì đám mây bao trùm tất cả vẫn là vấn đề cấp bách hơn là phải làm gì với anh họ của Julio.
Phiên tòa xử vụ giết người đang dần khép lại. Phần của luật sư và nhân chứng chẳng mấy nữa sẽ kết thúc. Thẩm phán Gantry sẽ sớm đưa sự vụ qua bên bồi thẩm đoàn. Đồng hồ đang điểm.
“Thẩm phán, ông phải bảo vệ chúng tôi” người hàng xóm lặp lại yêu cầu.
“Theo anh tôi phải làm gì?” Thẩm phán Yerk vặn lại. Ông đã hết kiên nhẫn.
“Ông không thể ra lệnh tiêu diệt nó sao?”
“Ông muốn án tử hình đối với Herman?”
“Sao lại không chứ? Trong khu nhà chúng tôi có cả trẻ em.”
“Có vẻ hơi nghiêm khắc quá” Thẩm phán Yerk nói. Rõ ràng, ông không hề có ý định ra án tử đối với Herman.
“Thôi nào” người chủ ra giọng bực bội. “Nó chưa từng hại ai bao giờ.”
“Anh có thể đảm bảo mấy con rắn ấy chỉ ở trong căn hộ của anh không?” Thẩm phán hỏi.
“Có. Tôi xin cam đoan với ông.”
“Vậy chúng ta sẽ xử trí như sau,” Thẩm phán Yerk tuyên bố. “Hãy đưa Herman về nhà. Tôi không bao giờ muốn phải gặp lại nó nữa. Chúng tôi không có chỗ giữ nó trong Trại Súc vật. Chúng tôi cũng không muốn có nó ở đấy. Ở đấy, không ai ưa Herman cả. Anh hiểu không?”
“Chắc là có ạ,” người chủ trả lời.
“Nếu Herman thoát ra ngoài một lần nữa, hoặc nếu những con rắn của anh bị người ta bắt được bên ngoài căn hộ của anh, thì tôi không có cách nào khác là phải ra lệnh tử hình chúng đâu đấy. Tất cả bọn chúng. Anh rõ chứ?”
“Vâng, thưa thẩm phán đáng kính. Tôi xin hứa.”
“Tôi đã mua một cái rìu,” người hàng xóm tỏ ra nóng nảy. “Một chiếc rìu cán dài. Tôi phải mua mất mười hai đô tại cửa hàng Dụng cụ Gia đình.” Anh ta giận dữ chỉ tay về phía Herman. “Tôi mà trông thấy con vật kia, hay bất kỳ con rắn nào trong căn hộ của tôi, hay bất cứ là ở đâu, thưa ngài Thẩm phán đáng kính, ngài sẽ không phải bận tâm dính líu đến nữa đâu.”
“Bình tĩnh nào.”
“Thề là tôi sẽ giết nó đấy. Đáng ra lần này tôi đã choảng nó rồi, nhưng lúc đấy tôi không nghĩ ra. Vả lại, tôi chưa có rìu thôi.”
“Đủ rồi đấy,” Thẩm phán Yeck tuyên bố. “Việc xét xử kết thúc tại đây.”
Người chủ lao ngay về phía trước, chộp lấy cái chuồng nặng nề, rồi nhẹ nhàng nhấc nó khỏi băng ghế. Herman không hề bối rối. Nó chẳng tỏ ra mấy quan tâm đến cuộc tranh luận về sự sống chết của mình. Người hàng xóm hầm hầm ra khỏi phòng xử án. Người chủ với con trăn loay hoay một lúc rồi cũng rời đi. Sau khi cánh cửa sầm sập đóng mở mấy lần, người thư ký tòa mới thở phào trở lại chỗ ngồi gần bàn thẩm phán. Vị thẩm phán ngó qua tờ giấy, rồi ngẩng lên nhìn Theodore va Hallie. Trong phòng xử không còn ai khác.
“À, xin chào, cậu Boone,” ông nói.
“Cháu chào Thẩm phán,” Theodore đáp lại.
“Cháu có chuyện cần trình bày trước tòa ư?”
“Vâng ạ. Cháu muốn nhận lại một con chó.”
Vị thẩm phán giơ một tờ giấy lên, đó là danh mục án xử. “Rocky hử?” ông hỏi.
“Vâng ạ.”
“Tốt lắm. Các cô cậu bước tới xem nào.”
Theodore cùng Hallie đi qua chiếc cửa xoay nhỏ đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng. Theodore chỉ chỗ cho bạn ngồi. Cậu thì vẫn đứng, như một luật sư thực thụ.
“Bắt đầu đi,” Thẩm phán Yeck yêu cầu, rõ ràng rất thích thú giây phút này và nhận ra cậu chàng Theodore Boone đang cố gây ấn tượng với vị khách hàng dễ thương của mình. Vị thẩm phán mỉm cười nhớ lại lần đầu tiên Theodore xuất hiện trong phòng xử của ông. Khi đó cậu còn là cậu nhóc sợ sệt nhưng điên cuồng muốn cứu một con chó lai chạy lạc, con chó ấy đã được cậu đưa về nhà và đặt tên là Judge.
“Vâng, thưa Thẩm phán” Theodore mở đầu rất đúng quy chuẩn. “Rocky thuộc một dòng chó schnauzer nhỏ của Đức, chủ đăng ký là ông Walter Kershaw, hiện không có mặt tại thị trấn. Vợ ông, bà Phyllis Kershaw, là bác sĩ nhi khoa hiện cũng không thể có mặt tại đây. Thân chủ của cháu là Hallie, con gái họ, đang học cùng khối Tám với cháu ở trường trung học.” Theodore khoát tay về phía Hallie, cô bé đang lo sợ nhưng cũng yên tâm rằng Theodore biết rõ việc cậu đang làm.
Thẩm phán nhìn Hallie mỉm cười. Rồi ông nói, “Theo ta biết đây là lần vi phạm thứ hai.”
“Thưa đúng ạ,” Theodore trả lời. “Lần vi phạm thứ nhất cách đây bốn tháng và ông Kershaw đã giải quyết tại Trại Giữ Vật Nuôi Đi Lạc.”
“Rocky hiện đang bị bắt?”
“Vâng, đúng ạ.”
“Cậu không thể phủ nhận được thực tế là công tác kiểm soát nó thiếu chặt chẽ, đúng không?”
“Vâng, thưa Thẩm phán, nhưng cháu đề nghị tòa miễn cả tiền phạt và phí trông giữ.”
“Dựa trên cơ sở nào?”
“Thưa Thẩm phán, các vị chủ nhân đây đã tiến hành mọi biện pháp thích hợp để ngăn việc chú chó đó thoát ra ngoài. Như thường lệ, Rocky được để lại ở một nơi an toàn. Căn nhà được khóa. Hệ thống báo động được khởi động, cổng dẫn tới hàng rào sân sau cũng được đóng. Họ đã làm mọi điều có thể để ngăn chặn. Rocky tính khí thất thường và thường quá khích mỗi khi bị bỏ lại một mình. Chú chó này thích chạy lăng quăng mỗi khi được ra ngoài. Chủ nhân của chú nhận thức rõ điều đó. Họ không hề bất cẩn.”
Vị thẩm phán tháo cặp kính đọc sách, nhay nhay ống tẩu ra chiều cân nhắc. “Có đúng vậy không, Hallie?” ông hỏi.
“Ồ, vâng ạ, thưa Thẩm phán. Nhà cháu rất để ý mỗi khi cho Rocky ra ngoài.” “Đó là một chú chó rất thông minh, thưa Thẩm phán” Theodore nối tiếp. “Bằng cách nào đó nó đã chui được ra ngoài qua lỗ cửa dành cho thú cưng ở trong phòng giặt, và thoát ra sân sau nơi nó đào hố dưới chân hàng rào.”
“Rất có thể nó sẽ tái phạm.”
“Chủ nhân của nó đã có ý định tăng cường bảo vệ, thưa Thẩm phán.”
“Rất tốt. Ta sẽ cho miễn phạt và phí lưu giữ. Nhưng nếu Rocky bị bắt một lần nữa, ta sẽ tăng mức phạt và phí lên gấp đôi. Hiểu không vậy?”
“Vâng, thưa Thẩm phán.”
“Việc xét xử kết thúc tại đây.”
Trong lúc hai cô cậu đi từ sảnh tầng một ra cửa chính, Hallie đưa tay ra nắm khuỷu tay Theodore. Tay trong tay. Bản năng mách bảo cậu đi chậm lại một chút. Ôi, cái khoảnh khắc ấy. “Cậu đúng là một luật sư tuyệt vời, Theodore” Hallie cất lời.
“Không hẳn đâu. Chưa đến lúc.”
“Sao thỉnh thoảng cậu không gọi cho mình?” cô bé hỏi.
Tại sao ư? Câu hỏi mới hay ho làm sao. Có thể vì cậu cho rằng cô nàng quá bận rộn với việc chuyện trò với các cậu chàng khác. Cô nàng thay đổi bạn trai mỗi tháng. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện gọi cho cô nàng.
“Ừ, mình sẽ gọi,” cậu trả lời. Nhưng cậu biết mình sẽ không gọi. Cậu không hẳn là đang tìm kiếm một cô bạn gái, vả lại, April sẽ ngã gục nếu cậu bắt đầu tán tỉnh một cô nàng như Hallie.
Các cô nàng, các phiên xử án giết người, những nhân chứng bí mật. Cuộc sống đột nhiên trở nên thật phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.