Chương 20
John Grisham
29/10/2016
Theodore đang xem
phim trên truyền hình cáp trong phòng thì điện thoại di động trong túi
cậu rung chuông. Lúc đó là 8 giờ 35, tối thứ Bảy, cuộc gọi từ Nhà Tình
thương. Cậu trượt mở điện thoại, “Alô.”
Giọng của Julio không lẫn vào đâu được, “Theodore à?”
“Ừ, mình đây, gì vậy?” Theodore tắt tiếng ti vi. Bố cậu đang ở bên phòng sách đọc tiểu thuyết còn mẹ thì đã lên phòng ngủ trên gác, vừa nhấm nháp trà vừa đọc tài liệu luật.
“Mình vừa nói chuyện với Bobby,” Julio nói, “Ôi trời, anh ấy sợ. Hôm nay cảnh sát lượn quanh Quarry, kiểm tra giấy tờ, tìm hiểu xem có rắc rối gì không. Họ đã bắt hai thanh niên Guatemala, cả hai đều nhập cư bất hợp pháp. Bobby tưởng họ đang tìm anh ấy.”
Theodore vừa đi về phòng sách vừa nói.
“Julio nghe này, nếu cảnh sát có tìm Bobby thì cũng không liên quan gì đến phiên tòa xử vụ giết người. Mình có thể hứa với cậu như vậy.” Theodore đứng cạnh bố, lúc này ông đã gập sách để theo dõi cuộc điện thoại.
“Họ đến chỗ ở của anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy đang trốn dưới phố.”
“Cậu đã nói chuyện đó với anh ấy chưa, Julio? Cậu đã nói với anh ấy những gì tụi mình trao đổi ở sân bóng hôm nay chưa?”
“Rồi.”
“Vậy anh ấy bảo sao?”
“Ngay lúc này thì anh ấy quá hoảng sợ. Anh ấy không hiểu mọi việc ở đây thế nào. Cứ nhìn thấy cảnh sát là anh ấy lại nghĩ đến chuyện xấu. Cậu hiểu không? Anh ấy chỉ nghĩ đến vào tù, mất việc, mất tiền, nghĩ đến việc bị đuổi về nước.”
“Julio, cậu nghe mình đã này” Theodore nói, chau mày với bố. “Anh ấy sẽ không phải lo chuyện cảnh sát nữa. Chỉ cần tin tưởng vào mình và bố mẹ mình, anh ấy sẽ được an toàn. Cậu đã giải thích như vậy chưa?”
“Rồi.”
“Anh ấy có hiểu ra không?”
“Mình chả biết nữa, Theodore. Nhưng anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Tốt rồi. Mình sẽ nói chuyện với anh ấy” Theodore gật đầu với bố và bố cậu cũng gật gù lại “Khi nào, bao giờ thì được?”
“Ừm, tối nay anh ấy lang thang ở ngoài không ở chỗ anh ấy đâu. Anh ấy sợ cảnh sát sẽ quay lại lúc nửa đêm để bắt họ. Nhưng mình có thể liên lạc với anh ấy.” Theodore suýt đã thốt lên hỏi “Bằng cách nào?” nhưng lại thôi. “Mình nghĩ ta nên nói chuyện luôn tối nay,” Theodore nói. Bố Theodore lại gật đầu.
“OK. Mình nói với anh ấy thế nào?”
“Cứ bảo anh ấy gặp mình ở đâu đó.”
“Ở đâu?”
Theodore không thể nghĩ ngay ra một nơi cụ thể nào. Bố cậu đi trước một bước. Ông thì thầm, “Công viên Truman, cạnh vòng quay ngựa gỗ.”
Theodore hỏi, “Công viên Truman nhé?”
“Chỗ nào thế?”
“Cái công viên lớn ở cuối phố Main ấy, chỗ có đài phun nước với mấy bức tượng ấy. Công viên Truman thì ai mà không tìm được chứ.”
“OK.”
“Bảo anh ấy đến đấy lúc 9 giờ 30, tức là khoảng một tiếng nữa. Gặp bọn tớ ở chỗ vòng quay ngựa gỗ.
“Cái gì ngựa gỗ cơ?”
“Cái trò quay quay với mấy con ngựa gỗ, có nhạc ầm ĩ ấy. Cái trò cho tụi trẻ đi với mẹ ấy.”
“À, mình hiểu rồi.”
“Tốt. 9 giờ 30 nhé.”
o O o
Tối muộn ngày thứ Bảy, vòng quay ngựa gỗ vẫn đang chầm chậm quay. Loa nhạc vẫn đang phát bài Thế giới nhỏ bé trong lúc vài bé tuổi lẫm chẫm tập đi cùng mẹ bám chặt vào những chiếc cột gắn giữa lưng mấy chú ngựa con xanh xanh đỏ đỏ. Gần đó là một quầy bán kẹo bông và nước chanh. Một nhóm choai choai đang lảng vảng quanh đó, miệng phì phèo thuốc lá, cố tỏ ra phớt đời sành điệu.
Woods Boone thăm dò xung quanh, cảm thấy nơi này khá an toàn. “Bố sẽ đợi đằng kia,” ông vừa nói vừa chỉ vào bức tượng đồng cao lừng lững của một vị anh hùng vô danh. “Các con sẽ không nhìn thấy bố đâu.”
“Con sẽ ổn mà,” Theodore nói. Cậu không lo về vụ an ninh. Công viên thắp đèn sáng choang và lúc nào cũng có người qua lại.
Mười phút sau, Julio cùng Bobby Escobar từ chỗ tới đi ra, trông thấy Theodore trước khi cậu phát hiện ra họ. Bobby rất căng thẳng, không muốn mạo hiểm để cảnh sát trông thấy nên cả hội đi bộ qua bên kia công viên và tìm được chỗ ngồi trên bậc thềm một chòi ngắm cảnh. Theodore không thấy bố đâu nhưng biết chắc ông vẫn đang theo dõi.
Cậu hỏi Bobby xem hôm nay anh có đi làm không, rồi kể hai bố con cậu đã chơi ở sân golf Creek. Nhưng không, Bobby không đi làm, thay vào đó là cả ngày phải trốn chui trốn lủi đám cảnh sát. Chuyện này hé mở ra một cánh cửa, Theodore có thể dễ dàng chui vào đó. Cậu giải thích bằng tiếng Anh rằng Bobby có cơ hội thay đổi lớn. Anh ta có thể từ chỗ là một kẻ nhập cư bất hợp pháp trở thành một người di trú được bảo lãnh với giấy tờ đầy đủ.
Julio nói lại bằng tiếng Tây Ban Nha. Theodore chỉ loáng thoáng hiểu được một chút.
Cậu tiếp tục giải thích rằng bố mẹ mình đang đưa ra một đề xuất cả đời mới gặp một lần. Một chỗ sống đàng hoàng hơn, có gia đình, có cơ hội xin việc tốt hơn, và lộ trình trở thành công dân hợp pháp thuận lợi hơn. Không còn phải trốn chạy cảnh sát. Không còn sợ bị trục xuất về nước.
Julio lại dịch sang tiếng Tây Ban Nha. Bobby nghe với gương mặt đóng băng, không biểu lộ gì.
Không nhận được phản hồi, Theodore sốt ruột. Cần phải tiếp tục nói chuyện.
Bobby như chực muốn chạy trốn. “Cậu hãy giải thích với anh ấy rằng anh ấy là một nhân chứng rất quan trọng của phiên tòa,” Theodore nói với Julio. “Rằng chẳng có gì sai trái khi ra đứng trước tòa kể cho mọi người biết những gì anh ấy đã trông thấy ngày hôm đó.”
Julio lại dịch. Bobby gật đầu. Anh ta đã từng nghe nói đến điều này. Anh ấy nói gì đó, Julio dịch lại là, “Anh ấy không muốn liên quan. Phiên tòa này không phải là chuyện của anh ấy.”
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ở mép công viên, không gần chỗ họ lắm nhưng dĩ nhiên là đủ gần để họ trông thấy rõ mồn một. Bobby hoảng sợ nhìn chiếc xe, như thể cuối cùng anh ta cũng bị tóm. Anh ấy vội lẩm bẩm với Julio, và Julio ngay lập tức nói lại gì đó.
“Không phải cảnh sát đang truy lùng Bobby đâu,” Theodore vội nói. “Bảo anh ấy cứ bình tĩnh.”
Hai viên cảnh sát bò ra khỏi xe, bắt đầu đi dạo về phía trung tâm công viên, tới chỗ vòng quay ngựa gỗ. “Thấy không,” Theodore nói. “Người béo kia là Ramsey Ross. Ông ấy chỉ làm mỗi việc ghi phiếu phạt đỗ xe sai quy định. Không biết người còn lại là ai. Họ chẳng hề để ý gì đến tụi mình đâu.”
Julio nói lại bằng tiếng Tây Ban Nha, đến lúc đó Bobby mới hết nín thở.
“Tối nay anh ấy định ở đâu?” Theodore hỏi.
“Mình không biết. Anh ấy hỏi liệu có thể ngủ ở Nhà Tình thương được không, nhưng ở đó không còn chỗ.”
“Anh ấy về chỗ mình cũng được. Nhà mình còn một phòng trống. Cậu cũng có thể đi cùng. Mình tổ chức tiệc ngủ chung cũng được. Bố mình sẽ ghé qua mua cho cả bọn một cái pizza. Đi nào.”
o O o
Nửa đêm, cả ba vẫn ngồi trong phòng, hò hét vào màn hình ti vi trong lúc chơi điện tử. Chăn gối bừa bãi xung quanh. Hai hộp bánh pizza cỡ bự méo mó nằm xẹo xọ trên sàn. Judge nhóp nhép nhai vụn bánh.
Chốc chốc, Marcella và Woods lại ghé qua. Họ thích thú khi thấy Theodore bắn tằng tằng tiếng Tây Ban Nha, hơi chậm hơn một hai nhip so với Julio và Bobby, nhưng không chịu thua kém.
Họ từng muốn có thêm nhiều con, nhưng trời chưa cho. Hơn nữa, đôi lúc, họ phải thừa nhận chỉ mình Theodore thôi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
Giọng của Julio không lẫn vào đâu được, “Theodore à?”
“Ừ, mình đây, gì vậy?” Theodore tắt tiếng ti vi. Bố cậu đang ở bên phòng sách đọc tiểu thuyết còn mẹ thì đã lên phòng ngủ trên gác, vừa nhấm nháp trà vừa đọc tài liệu luật.
“Mình vừa nói chuyện với Bobby,” Julio nói, “Ôi trời, anh ấy sợ. Hôm nay cảnh sát lượn quanh Quarry, kiểm tra giấy tờ, tìm hiểu xem có rắc rối gì không. Họ đã bắt hai thanh niên Guatemala, cả hai đều nhập cư bất hợp pháp. Bobby tưởng họ đang tìm anh ấy.”
Theodore vừa đi về phòng sách vừa nói.
“Julio nghe này, nếu cảnh sát có tìm Bobby thì cũng không liên quan gì đến phiên tòa xử vụ giết người. Mình có thể hứa với cậu như vậy.” Theodore đứng cạnh bố, lúc này ông đã gập sách để theo dõi cuộc điện thoại.
“Họ đến chỗ ở của anh ấy, nhưng lúc đó anh ấy đang trốn dưới phố.”
“Cậu đã nói chuyện đó với anh ấy chưa, Julio? Cậu đã nói với anh ấy những gì tụi mình trao đổi ở sân bóng hôm nay chưa?”
“Rồi.”
“Vậy anh ấy bảo sao?”
“Ngay lúc này thì anh ấy quá hoảng sợ. Anh ấy không hiểu mọi việc ở đây thế nào. Cứ nhìn thấy cảnh sát là anh ấy lại nghĩ đến chuyện xấu. Cậu hiểu không? Anh ấy chỉ nghĩ đến vào tù, mất việc, mất tiền, nghĩ đến việc bị đuổi về nước.”
“Julio, cậu nghe mình đã này” Theodore nói, chau mày với bố. “Anh ấy sẽ không phải lo chuyện cảnh sát nữa. Chỉ cần tin tưởng vào mình và bố mẹ mình, anh ấy sẽ được an toàn. Cậu đã giải thích như vậy chưa?”
“Rồi.”
“Anh ấy có hiểu ra không?”
“Mình chả biết nữa, Theodore. Nhưng anh ấy muốn nói chuyện với cậu.”
“Tốt rồi. Mình sẽ nói chuyện với anh ấy” Theodore gật đầu với bố và bố cậu cũng gật gù lại “Khi nào, bao giờ thì được?”
“Ừm, tối nay anh ấy lang thang ở ngoài không ở chỗ anh ấy đâu. Anh ấy sợ cảnh sát sẽ quay lại lúc nửa đêm để bắt họ. Nhưng mình có thể liên lạc với anh ấy.” Theodore suýt đã thốt lên hỏi “Bằng cách nào?” nhưng lại thôi. “Mình nghĩ ta nên nói chuyện luôn tối nay,” Theodore nói. Bố Theodore lại gật đầu.
“OK. Mình nói với anh ấy thế nào?”
“Cứ bảo anh ấy gặp mình ở đâu đó.”
“Ở đâu?”
Theodore không thể nghĩ ngay ra một nơi cụ thể nào. Bố cậu đi trước một bước. Ông thì thầm, “Công viên Truman, cạnh vòng quay ngựa gỗ.”
Theodore hỏi, “Công viên Truman nhé?”
“Chỗ nào thế?”
“Cái công viên lớn ở cuối phố Main ấy, chỗ có đài phun nước với mấy bức tượng ấy. Công viên Truman thì ai mà không tìm được chứ.”
“OK.”
“Bảo anh ấy đến đấy lúc 9 giờ 30, tức là khoảng một tiếng nữa. Gặp bọn tớ ở chỗ vòng quay ngựa gỗ.
“Cái gì ngựa gỗ cơ?”
“Cái trò quay quay với mấy con ngựa gỗ, có nhạc ầm ĩ ấy. Cái trò cho tụi trẻ đi với mẹ ấy.”
“À, mình hiểu rồi.”
“Tốt. 9 giờ 30 nhé.”
o O o
Tối muộn ngày thứ Bảy, vòng quay ngựa gỗ vẫn đang chầm chậm quay. Loa nhạc vẫn đang phát bài Thế giới nhỏ bé trong lúc vài bé tuổi lẫm chẫm tập đi cùng mẹ bám chặt vào những chiếc cột gắn giữa lưng mấy chú ngựa con xanh xanh đỏ đỏ. Gần đó là một quầy bán kẹo bông và nước chanh. Một nhóm choai choai đang lảng vảng quanh đó, miệng phì phèo thuốc lá, cố tỏ ra phớt đời sành điệu.
Woods Boone thăm dò xung quanh, cảm thấy nơi này khá an toàn. “Bố sẽ đợi đằng kia,” ông vừa nói vừa chỉ vào bức tượng đồng cao lừng lững của một vị anh hùng vô danh. “Các con sẽ không nhìn thấy bố đâu.”
“Con sẽ ổn mà,” Theodore nói. Cậu không lo về vụ an ninh. Công viên thắp đèn sáng choang và lúc nào cũng có người qua lại.
Mười phút sau, Julio cùng Bobby Escobar từ chỗ tới đi ra, trông thấy Theodore trước khi cậu phát hiện ra họ. Bobby rất căng thẳng, không muốn mạo hiểm để cảnh sát trông thấy nên cả hội đi bộ qua bên kia công viên và tìm được chỗ ngồi trên bậc thềm một chòi ngắm cảnh. Theodore không thấy bố đâu nhưng biết chắc ông vẫn đang theo dõi.
Cậu hỏi Bobby xem hôm nay anh có đi làm không, rồi kể hai bố con cậu đã chơi ở sân golf Creek. Nhưng không, Bobby không đi làm, thay vào đó là cả ngày phải trốn chui trốn lủi đám cảnh sát. Chuyện này hé mở ra một cánh cửa, Theodore có thể dễ dàng chui vào đó. Cậu giải thích bằng tiếng Anh rằng Bobby có cơ hội thay đổi lớn. Anh ta có thể từ chỗ là một kẻ nhập cư bất hợp pháp trở thành một người di trú được bảo lãnh với giấy tờ đầy đủ.
Julio nói lại bằng tiếng Tây Ban Nha. Theodore chỉ loáng thoáng hiểu được một chút.
Cậu tiếp tục giải thích rằng bố mẹ mình đang đưa ra một đề xuất cả đời mới gặp một lần. Một chỗ sống đàng hoàng hơn, có gia đình, có cơ hội xin việc tốt hơn, và lộ trình trở thành công dân hợp pháp thuận lợi hơn. Không còn phải trốn chạy cảnh sát. Không còn sợ bị trục xuất về nước.
Julio lại dịch sang tiếng Tây Ban Nha. Bobby nghe với gương mặt đóng băng, không biểu lộ gì.
Không nhận được phản hồi, Theodore sốt ruột. Cần phải tiếp tục nói chuyện.
Bobby như chực muốn chạy trốn. “Cậu hãy giải thích với anh ấy rằng anh ấy là một nhân chứng rất quan trọng của phiên tòa,” Theodore nói với Julio. “Rằng chẳng có gì sai trái khi ra đứng trước tòa kể cho mọi người biết những gì anh ấy đã trông thấy ngày hôm đó.”
Julio lại dịch. Bobby gật đầu. Anh ta đã từng nghe nói đến điều này. Anh ấy nói gì đó, Julio dịch lại là, “Anh ấy không muốn liên quan. Phiên tòa này không phải là chuyện của anh ấy.”
Một chiếc xe cảnh sát đỗ ở mép công viên, không gần chỗ họ lắm nhưng dĩ nhiên là đủ gần để họ trông thấy rõ mồn một. Bobby hoảng sợ nhìn chiếc xe, như thể cuối cùng anh ta cũng bị tóm. Anh ấy vội lẩm bẩm với Julio, và Julio ngay lập tức nói lại gì đó.
“Không phải cảnh sát đang truy lùng Bobby đâu,” Theodore vội nói. “Bảo anh ấy cứ bình tĩnh.”
Hai viên cảnh sát bò ra khỏi xe, bắt đầu đi dạo về phía trung tâm công viên, tới chỗ vòng quay ngựa gỗ. “Thấy không,” Theodore nói. “Người béo kia là Ramsey Ross. Ông ấy chỉ làm mỗi việc ghi phiếu phạt đỗ xe sai quy định. Không biết người còn lại là ai. Họ chẳng hề để ý gì đến tụi mình đâu.”
Julio nói lại bằng tiếng Tây Ban Nha, đến lúc đó Bobby mới hết nín thở.
“Tối nay anh ấy định ở đâu?” Theodore hỏi.
“Mình không biết. Anh ấy hỏi liệu có thể ngủ ở Nhà Tình thương được không, nhưng ở đó không còn chỗ.”
“Anh ấy về chỗ mình cũng được. Nhà mình còn một phòng trống. Cậu cũng có thể đi cùng. Mình tổ chức tiệc ngủ chung cũng được. Bố mình sẽ ghé qua mua cho cả bọn một cái pizza. Đi nào.”
o O o
Nửa đêm, cả ba vẫn ngồi trong phòng, hò hét vào màn hình ti vi trong lúc chơi điện tử. Chăn gối bừa bãi xung quanh. Hai hộp bánh pizza cỡ bự méo mó nằm xẹo xọ trên sàn. Judge nhóp nhép nhai vụn bánh.
Chốc chốc, Marcella và Woods lại ghé qua. Họ thích thú khi thấy Theodore bắn tằng tằng tiếng Tây Ban Nha, hơi chậm hơn một hai nhip so với Julio và Bobby, nhưng không chịu thua kém.
Họ từng muốn có thêm nhiều con, nhưng trời chưa cho. Hơn nữa, đôi lúc, họ phải thừa nhận chỉ mình Theodore thôi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.