Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 261: Càng ngày càng phức tạp
Cát Tường Dạ
25/01/2017
Editor: Hạ Y Lan
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng dựa vào anh, người nên xin lỗi là cô, anh làm như vậy cũng vì cô. . . . . .
Cho dù đợi bao nhiêu ngày cũng không sao cả, cô rất sợ, giống như có cái gì đó sắp xảy ra. . . . . .
Cô cật lực che giấu những thứ kia, thậm chí vì che giấu, cô không tiếc bỏ lại tình cảm của mình mà đi xa ba năm, cô ngày càng không thể nắm mọi chuyện trong tay, muốn phá xác mà ra, tựa như núi lửa trầm mặc đã lâu muốn hoạt động, nham thạch nóng chảy trong lòng đất rục rịch ngóc đầu dậy, chờ thời cơ, chỉ cần phun trào ra, ai có thể chịu được lực phá hoại của nó?
Theo bản năng, cô nắm chặt áo anh, nhắm mắt lại, vô cùng mong thời gian ngừng lại vào giờ phút này. Nói đúng hơn, là từ khi cô trở về từ Mỹ, mỗi giây mỗi phút, cô đều hi vọng thời gian có thể dừng chân, dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất, không cần bước về phía trước, vậy mà, vậy mà. . . . . .
Cuộc đời của cô chưa từng hoang mang như vậy. . . . . .
Từ năm mười sáu tuổi, mặc kệ đó là giai đoạn nào của đời người, mặc kệ cô quyết định thế nào, có lúc thậm chí thời gian và quyết định trái ngược nhau, cô đều kiên định, thanh tỉnh, ít nhất biết mình nên đi phương hướng nào, chỉ có lúc này, cô không biết nên làm gì, thậm chí, không biết mình còn bao nhiêu thời gi¬an để cân nhắc. . . . . .
“Anh hai. . . . . .” Cô nhẹ nhàng kêu anh, nhưng kêu như vậy, còn lời muốn nói, một chữ cũng không nói được.
Anh vỗ vỗ bả vai cô, chỉ nghĩ cô lo lắng cho anh, “Không có gì, đừng lo lắng, xã hội pháp trị, không đến nỗi muốn làm gì làm, bọn họ còn không dám.”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, chỉ ôm chặt hông anh, cùng là luật sư, sao cô không biết anh đang an ủi cô chứ? Không phải chưa từng nghe luật sư bị uy hiếp thậm chí là bị thương tổn, trong vụ án, hoặc là người thân của họ an toàn không uy hiếp gì lớn, nhưng một khi có chuyện. . . . . .
Cô càng rút vào lòng anh thật sâu, cũng không cố kỵ đây là đường cái ngoài đồn cảnh sát.
Anh cười cười, cằm cọ nhẹ trên đỉnh đầu cô, mặc dù giờ phút này vẫn phải mò mẫm trong sương mù, nhưng lại vô cùng hưởng thụ cảm giác bây giờ, thuận theo tự nhiên, sự thân mật và không muốn rời xa xuất phát từ nội tâm cô, không cố ý che giấu, lại càng không làm bộ làm tịch, lúc nào cũng dùng hành động để chứng minh lời nói trên máy bay kia: Không rời xa nhau nữa, một giờ, một phút, cũng không. . . . . .
Tính anh luôn thẳng thắn, không thèm để ý người ta nhìn anh như thế nào, chỉ ngoại trừ cô, lại càng không để ý bất kỳ thời gi¬an bất kỳ địa điểm biểu đạt tình cảm của anh, cho nên, dưới ánh mặt trời của mùa đông miền Nam, hai người đứng ôm nhau trên đường, tạo thành một bức phong cảnh tuyệt mỹ.
Đầu ngón tay dịu dàng xuyên qua từng sợi tóc của cô, đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu, ánh mặt trời nhàn nhạt, chiếu vào gò má của anh, vào từng lọn tóc của cô, ấm áp hòa thuận, như một giấc mộng tốt đẹp. . . . . .
Vậy mà, một cú điện thoại, lại phá hư tất cả sự tốt đẹp đó. . . . . .
Là Khương Vãn Ngư gọi đến, vừa nhận, Khương Vãn Ngư liền khóc lóc kể lể với con trai, “Y Đình, con đi công tác đến khi nào mới về?”
“Mẹ, có chuyện gì sao? Con đi mấy ngày nữa trở về!” Tay anh vừa nắm ngón tay mềm mại của Diệp Thanh Hòa vừa trả lời.
“Còn phải vài ngày nữa?”Giọng Khương Vãn Ngư hết sức uất ức, “Con về nhanh lên! Không về, sẽ không gặp mẹ nữa!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Đừng làm con sợ.” Tiêu Y Đình nghe nhất thời khẩn trương, trong đầu thoáng qua một cái ý niệm, lạnh lẽo toát ra.
“Y Đình, hôm nay mẹ gặp cướp! Dao gác trên cô mẹ! Rất đáng sợ!” Khương Vãn Ngư nói xong, lại khóc nức nở.
“Mẹ, vậy bây giờ mẹ sao rồi? Báo cảnh sát chưa?”
“Báo! Mẹ cũng không có việc gì, nhưng nhớ tới liền sợ! Y Đình, con mau trở lại đi!” Từ nhỏ, cuộc sống của Khương Vãn Ngư luôn đầy đủ sung sướng, chưa bao giờ chịu khổ, cũng chưa từng chịu kinh sợ, lần bị cướp này, đối với bà mà nói là chấn kinh không nhỏ, tất nhiên sẽ cần sự an ủi và cảm giác an toàn, mà Tiêu Y Đình là con trai bà thương yêu nhất, trừ chồng, cũng chỉ có thể kể khổ với đứa con trai này thôi, hơn nữa con trai còn là luật sư, cho nên, giờ phút này rất hi vọng con trai ở bên cạnh mình.
Tiêu Y Đình an ủi bà một phen, hứa sẽ trở về sớm, rồi sau đó, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Thanh Hòa đã có dự cảm chẳng lành.
Anh cầm điện thoại, vỗ vỗ mặt cô, “Không có gì, mẹ gặp cướp, nhưng người không có chuyện gì, hi vọng đứa con trai là luật sư như anh đây trở về đòi lại công bằng cho mẹ !”
“Vậy chừng nào chúng ta về?” Diệp Thanh Hòa ngẩng mặt hỏi anh.
Ngón tay của anh vẫn còn trên mặt cô, chưa kịp trả lời, điện thoại liền rung lên, ánh mắt anh nhìn sang, mở tin nhắn, nội dung làm cho anh lạnh lẽo lần nữa: Tiêu Đại Luật Sư biết mẹ của ngươi bị cướp rồi chứ? Ngươi chấm dứt điều tra chuyện ở Vân Nam! Nếu không, lần sau, con dao đó sẽ không biết nặng nhẹ thế nào đâu! Còn nữa, suy nghĩ một chút đến đứa con trai vừa mới sinh của anh trai ngươi và trợ lý Diệp bên cạnh ngươi”.
Trong lòng anh vang lên ầm ầm, nhưng ngoài mặt lại vô cùng trấn định, nhanh chóng không biến sắc xóa bỏ tin nhắn, âm thầm nhớ số kia.
“Tin nhắn của ai vậy?” Mùa đông ở Vân Nam so với Bắc Kinh ấm áp hơn nhiều, nhưng ngón tay anh ở trên mặt cô vẫn có chút lạnh, lạnh làm lòng cô khẽ run.
Anh cười, ôn hòa, bình tĩnh, “Một tin nhắn rác thôi, anh đã xóa rồi.”
Cười như vậy làm lòng cô cũng yên lòng, suy nghĩ kỹ một chút, cũng cảm thấy có lẽ là cô đa tâm. . . . . .
“Em gái, bỗng nhiên anh cảm thấy, chúng ta vẫn nên về trước, ở đây đã có Trần Dật và rất nhiều cảnh sát, mẹ bị hù dọa, anh có chút lo lắng.” Anh nửa thật nửa giả nói.
Tất nhiên mọi chuyện cô đều nghe anh, gật đầu, đồng ý.
Anh liền gọi cho Trần Dật, giao tất cả mọi việc cho anh ta, mong anh ta lúc nào cũng phải giữ liên lạc với anh, hơn nữa xin anh ta bảo vệ an toàn cho Kiều Tư và cô họ của cô ấy, anh tin tưởng, vấn đề an toàn không có ai làm tốt hơn so với cảnh sát, sau đó mua hai vé máy bay, tạm biệt Kiều Tư, trở về Bắc Kinh.
Khương Vãn Ngư bị hù dọa, ngày hôm nay đều ở nhà không dám ra cửa, cũng không dám đến chỗ Tiêu Y Bằng.
Tiêu Thành Hưng và bà đã là vợ chồng lâu năm, thấy bộ dạng như vậy của vợ, cũng không dám khinh thường, từ lúc gặp chuyện không may vẫn bên cạnh trấn an bà, đến khi con trai đã về, vẫn canh giữ bên cạnh vợ, nói mọi lời an ủi.
Cúi đầu , Tiêu Y Đình thấy tóc mai của ba đã trắng, mới đột nhiên ý thức được, đã rất lâu rồi mình chưa cẩn thận nhìn dáng vẻ chu đáo của ba, năm đó người đánh mình đến sụp đổ mọi kiêu ngạo, rống một tiếng mình lại bị sợ đến mức muốn chui dưới gầm giường, người ba uy vũ nay đã già nhiều rồi, thời gi¬an, thật là một thứ vô tình. . . . . .
Vì vậy, những lời muốn nói, cũng nuốt xuống, chỉ cùng ba an ủi mẹ, đồng thời khuyên lơn hai người bọn họ, “Bây giờ tinh thần của mẹ không ổn định, ba vẫn nên ở bên cạnh mẹ, chính ba cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà đợi.”
An ủi ba mẹ xong, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa trở về phòng.
Hình như Tiêu Y Đình mệt muốn chết, vừa vào phòng liền nằm vật xuống giường, hơn nữa rất nhanh đã ngủ.
Diệp Thanh Hòa đau lòng anh vất vả suốt mấy ngày ở Vân Nam, cũng không muốn ầm ĩ anh, muốn cho anh có giấc ngủ ngon, nhưng hình như anh lại ngủ không yên ổn, cô khẽ đi lại trong phòng, anh giống như bị quấy rầy, không ngừng lật người.
Vì vậy, cô định đi ra ngoài, về phòng mình, để không gian lại cho anh.
Cô mới vừa đi, mắt anh đột nhiên mở ra, rồi sau đó lấy điện thoại ra, nhập dãy số đã ghi nhớ vào, kiểm tra địa chỉ, phát hiện mã số ở Vân Nam . . . . . .
Mã số ở Vân Nam, cướp ở Bắc Kinh. . . . . .
Đầu óc của anh nhất thời hỗn loạn, nhất thời sáng tỏ, rồi sau đó liền ong ong phát đau.
Cuối cùng, anh gọi cho Trần Dật, xin anh ta điều tra chủ nhân của dãy số này. Đối với kết quả này, anh không ôm hi vọng quá lớn, nếu dám dùng để gửi tin nhắn cho anh, tất nhiên cũng không sợ anh tra ra. . . . . .
Trầm tư một hồi sau, lại gọi cho Trần Dật lần nữa, “Anh Trần Dật.” Số lần tiếp xúc với Trần Dật cũng không nhiều, Diệp Thanh Hòa gặp tai nạn ở Vân Nam, sau đó tự anh đến Vân Nam, đó là lần đầu tiên gặp mặt, là vì anh ta hiểu rõ vụ án mười hai năm trước và án tình của Tống Thành Huy, về sau, Diệp Thanh Hòa ra khỏi nước, anh có về mấy lần, cũng vì vụ án này, mỗi lần đi cũng hẹn gặp Trần Dật, cũng coi như có lui tới, thường xuyên qua lại, liền xưng anh em.
“Tra được chủ nhân của số này, tôi sẽ lập tức liên lạc.” Trần Dật nói.
“Cám ơn.” Anh rất biết ơn hiệu suất làm việc của Trần Dật, chỉ là, anh tìm Trần Dật còn có những lời khác phải nói, “Vụ án này tôi thấy càng ngày càng mơ hồ, tôi cũng nói thật với anh, cái số này đã gửi đến cho tôi một tin nhắn uy hiếp, cảnh cáo tôi nếu tiếp tục điều tra, sẽ nguy hiểm đến người thân của tôi, trong đó bao gồm mẹ tôi, còn có cháu tôi. Chúng ta vẫn cho là vụ án này có liên quan đến Tống Thành Huy, nhưng cháu của tôi cũng là cháu ngoại của ông ta, nếu như là ông ta, ngay cả cháu ngoại của mình cũng có thể làm công cụ uy hiếp sao? Tôi vẫn cảm thấy không hợp lý. . . . . .”
“Phải! Không hợp lý. Nhưng cũng không loại bỏ khả năng muốn giấu đầu hở đuôi, cậu cứ nói đi?” Trần Dật trả lời.
“. . . . . .” Trần Dật nói không sai, nhưng anh vẫn có trực giác rất lạ. Anh thừa nhận, những chuyện phá án, nhất định phải có chứng cớ, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, anh còn tin tưởng một loại kinh nghiệm là thiên phú, giữa người và người không giống nhau, đều làm luật sư, đều làm cảnh sát, nhưng có người lại nhạy cảm hơn một chút, loại nhạy cảm này có thể lý giải là năng lực, cũng có thể lý giải là thiên phú, hoặc là kinh nghiệm phong phú, nhưng ở anh , cái hơn người khác, chính là trực giác so người khác tốt hơn, có đôi khi anh lại tin tưởng vào trực giác của mình. . . . . .
“Tiêu lão đệ, tâm tình của cậu tôi hiểu, vụ án này quả thật đã chìm quá lâu, một kích của ba năm trước, cũng không đập trúng chỗ yếu, liền không giải quyết được gì, Tống Thành Huy xuất hiện, hiện tại làm buôn bán hợp pháp, mà người núp sau màn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện, xem ra muốn tra rõ chân tướng sẽ càng khó khăn, chỉ là, tôi biết rõ cậu sẽ không từ bỏ, tôi cũng như vậy, năm đó đồng ý với cô gái nhỏ kia, vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, trong lòng tôi cũng không chịu nổi.”
“Cám ơn. . . . . .” Tiêu Y Đình chỉ nói cám ơn. Đã qua nhiều năm, vẫn tin tưởng vào lời nói phiến diện từ một cô gái nhò, Trần Dật đã rất kiên trì, nói thật, loại chuyện nói nếu không có chút chứng cớ gì, có lẽ không ai chịu tin tưởng, cho nên anh cũng không dám ở khắp nơi nói lung tung, sợ động tĩnh quá lớn sẽ bứt dây động rừng, chỉ cùng Trần Dật thương lượng. Anh nhắm mắt lại, khẽ sắp xếp lại suy nghĩ, “Anh Trần, chúng ta đều xem xét mọi chuyện trong khoảng thời gian này một lần, tôi có chút rối loạn. Đầu tiên từ chuyện Tống Thành Huy vu hãm Thanh Hòa. Chuyện này làm có chút gấp gấp, không giống như đã có kế hoạch suy nghĩ sâu xa, tôi lại cho rằng ông ta ra tù chưa bao lâu, đây là cử chỉ phát tiết hận thù cá nhân, cuối cùng không thể làm gì Thanh Hòa, nhưng có người gánh trách nhiệm, chúng ta cũng không thể làm gì ông ta.
Tôi rất tò mò, năm đó, tài sản của Tống Thành Huy đã mất hết, hôm nay trong thời gi¬an ngắn Đông Sơn tái khởi, tiền của ông ta ở đâu ra? Tôi đã điều tra, tài khoản ngân hàng của ông ta không có động tĩnh gì, nhưng của chị ông ta, cũng chính là mẹ của chị dâu tôi, bán hai căn nhà cho ông ta làm tiền vốn. Kế tiếp, mấy tháng sau, xuất hiện tàng thư cũ của ba vợ tôi, sau đó, cô họ của Kiều Tư về nước, vốn chỉ là đưa hai thân thích ra nước ngoài, lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa bảo căn nhà cũ có giấy tờ chi tiết gì đó, vậy mà, lúc tôi chạy đến, trong nhà lại có trộm, giấy tờ gì cũng không thấy. Tiếp đến, ở Bắc Kinh gặp chuyện không may, mẹ tôi gặp cướp, xuất hiện tin nhắn uy hiếp . . . . . Tất cả, tôi cảm thấy mình như một con voi, ở trước mặt luôn có quả chuối tiêu dắt mũi tôi đi, mà mỗi lần thiếu chút nữa tôi đã ăn vào, nhưng lập tức lại cách xa. Anh Trần, tôi cảm thấy, có người dắt mũi tôi chạy. . . . . .”
“Thật sao? Vậy cậu cảm thấy là dắt cậu theo hướng ngược lại hay là phương hướng chính xác?”
Tiêu Y Đình bị hỏi khó, “Chính tôi cũng mơ hồ, mới muốn cùng anh trao đổi. Anh Trần, vợ tôi nói, mười hai năm trước, những người đó đã đến nhà của cô ấy tìm đồ đúng không? Còn nói nhìn thấy người nọ đeo nhẫn ngọc?”
“Đúng, không sai.”
“Bọn họ tìm cái gì? Là tìm quyển sổ tôi đã lấy lần trước? Hay là tìm giấy tờ chi tiết này? Nếu có thể tìm được số giấy tờ này, có phải sẽ tìm được đáp án không?” Chỉ là, đi nơi nào đây?
“Không nhất định! Tiêu lão đệ.” Trần Dật nói: “ Cậu còn nhớ không? Ghi chép điều tra năm đó của Tống Thành Huy, không có vấn đề gì! Những năm đó không thể so với hiện tại, số điện thoại không có yêu cầu dùng thân phận chứng thực ghi danh, trên đường cũng có mười mấy chỗ bán sim điện thoại, gọi xong ném cũng có thể tiếp tục nạp tiền, hoàn toàn không có biện pháp tra.”
“. . . . . .” Tiêu Y Đình có chút buồn buồn, “Cũng đúng. . . . . .” Anh tất nhiên biết điểm này, chỉ là, vẫn ôm tâm lý may mắn thôi.
“Đúng rồi, cậu mới nói xuất hiện tàng thư cũ của ba vợ cậu, có phát hiện gì không?” Trần Dật hỏi.
Mặc dù Tiêu Y Đình thấy sự suất hiện của quyển sách này rất kỳ lạ , nhưng lúc ở Vân Nam cũng không nói với Trần Dật, dù sao,anh cũng không phát hiện gì, “Có, nhưng cũng coi như không có, phía trên có mấy chữ: Kỷ Mão niên hạ, Quy Bân. Tôi cũng biết là có vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn vướng mắc người tên Bân, Bân là ai ?”
Trần Dật nghi ngờ nói: “ Thật sao? Sách từ khi nào? Còn dùng Kỷ Mão niên để ghi, thật là hiếm thấy.”
“. . . . . . Dân quốc. . . . . . Hiện tại cũng có người dùng . . . . . .” Đột nhiên trong đầu Tiêu Y Đình chợt lóe sáng, “Đợi đã nào…!”
Rồi sau đó, anh liền tra lịch vạn niên, sau khi tra xong lập tức nói cho Trần Dật, “Anh Trần, tôi thật sự hồ đồ! Kỷ Mão niên! Kỷ Mão niên! Năm ba vợ tôi qua đời chính là năm Kỷ Mão! Kỷ Mão niên hạ (Mùa hạ năm Kỷ Mão) chính là khi đó! Hiện tại có rất ít người lại dùng loại thủ pháp ghi năm như vậy, tôi cũng quên! Nhưng tôi đã từng dùng! Những người vẽ tranh, có đôi khi viết lạc khoản bằng kỷ niên, nói cách khác, ý của Kỷ Mão niên hạ quy Bân, chính là khi ba vợ tôi qua đời, bộ sách này sẽ trở về người tên Bân? Sách này vốn là của Bân sao? Mà Bân này là ai ? Là người quen của bà ngoại Thanh Hòa hay là của ba? Là người cao tuổi? Là người yêu thích thư họa. . . . . . Vẫn không có phương hướng!”
Nói xong lời cuối cùng, anh vẫn hết sức uể oải, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại đau lòng sợ hãi, thậm chí, anh không dám nói với Trần Dật loại sợ hãi này.
“Đừng nản chí!” Trần Dật khích lệ anh, “Có chút ít tiến triển! Từng điểm từng điểm một! Cậu mới vừa trở về, đường xá khổ cực, hay là nghỉ ngơi trước đi, chờ đầu óc thanh tỉnh rồi nghĩ tiếp, tôi đi tra số điện thoại này, bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc.”
“Được rồi. . . . . .” Anh có chút vô lực, nằm ở trên giường, nhúc nhích cũng không muốn, “Cả nhà của Kiều Tư, mong anh chăm sóc một chút, không thể xảy ra chuyện.”
“Tôi hiểu rõ, cậu hãy yên tâm đi.”
Anh cúp điện thoại, trái lo phải nghĩ, một ý nghĩ dâng lên, lập tức bị một ý niệm khác lật đổ, vừa mọc lên, vừa rơi xuống, cứ hành hạ như vậy, càng ngày càng hỗn loạn. . . . . .
Cuối cùng, anh cũng không ngủ được, vốn anh cũng không muốn ngủ, chỉ là muốn có một không gian nói chuyện với Trần Dật.
Vì vậy nhanh chóng đứng dậy, xuống lầu thăm Khương Vãn Ngư.
Người Khương Vãn Ngư quấn chăn, hơi có vẻ tiều tụy, Tiêu Thành Hưng vẫn ở bên cạnh bà.
“Ba, chúng ta nói chuyện một chút?” Anh gọi Tiêu Thành Hưng qua một bên.
Diệp Thanh Hòa nhẹ nhàng dựa vào anh, người nên xin lỗi là cô, anh làm như vậy cũng vì cô. . . . . .
Cho dù đợi bao nhiêu ngày cũng không sao cả, cô rất sợ, giống như có cái gì đó sắp xảy ra. . . . . .
Cô cật lực che giấu những thứ kia, thậm chí vì che giấu, cô không tiếc bỏ lại tình cảm của mình mà đi xa ba năm, cô ngày càng không thể nắm mọi chuyện trong tay, muốn phá xác mà ra, tựa như núi lửa trầm mặc đã lâu muốn hoạt động, nham thạch nóng chảy trong lòng đất rục rịch ngóc đầu dậy, chờ thời cơ, chỉ cần phun trào ra, ai có thể chịu được lực phá hoại của nó?
Theo bản năng, cô nắm chặt áo anh, nhắm mắt lại, vô cùng mong thời gian ngừng lại vào giờ phút này. Nói đúng hơn, là từ khi cô trở về từ Mỹ, mỗi giây mỗi phút, cô đều hi vọng thời gian có thể dừng chân, dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất, không cần bước về phía trước, vậy mà, vậy mà. . . . . .
Cuộc đời của cô chưa từng hoang mang như vậy. . . . . .
Từ năm mười sáu tuổi, mặc kệ đó là giai đoạn nào của đời người, mặc kệ cô quyết định thế nào, có lúc thậm chí thời gian và quyết định trái ngược nhau, cô đều kiên định, thanh tỉnh, ít nhất biết mình nên đi phương hướng nào, chỉ có lúc này, cô không biết nên làm gì, thậm chí, không biết mình còn bao nhiêu thời gi¬an để cân nhắc. . . . . .
“Anh hai. . . . . .” Cô nhẹ nhàng kêu anh, nhưng kêu như vậy, còn lời muốn nói, một chữ cũng không nói được.
Anh vỗ vỗ bả vai cô, chỉ nghĩ cô lo lắng cho anh, “Không có gì, đừng lo lắng, xã hội pháp trị, không đến nỗi muốn làm gì làm, bọn họ còn không dám.”
Diệp Thanh Hòa không nói gì, chỉ ôm chặt hông anh, cùng là luật sư, sao cô không biết anh đang an ủi cô chứ? Không phải chưa từng nghe luật sư bị uy hiếp thậm chí là bị thương tổn, trong vụ án, hoặc là người thân của họ an toàn không uy hiếp gì lớn, nhưng một khi có chuyện. . . . . .
Cô càng rút vào lòng anh thật sâu, cũng không cố kỵ đây là đường cái ngoài đồn cảnh sát.
Anh cười cười, cằm cọ nhẹ trên đỉnh đầu cô, mặc dù giờ phút này vẫn phải mò mẫm trong sương mù, nhưng lại vô cùng hưởng thụ cảm giác bây giờ, thuận theo tự nhiên, sự thân mật và không muốn rời xa xuất phát từ nội tâm cô, không cố ý che giấu, lại càng không làm bộ làm tịch, lúc nào cũng dùng hành động để chứng minh lời nói trên máy bay kia: Không rời xa nhau nữa, một giờ, một phút, cũng không. . . . . .
Tính anh luôn thẳng thắn, không thèm để ý người ta nhìn anh như thế nào, chỉ ngoại trừ cô, lại càng không để ý bất kỳ thời gi¬an bất kỳ địa điểm biểu đạt tình cảm của anh, cho nên, dưới ánh mặt trời của mùa đông miền Nam, hai người đứng ôm nhau trên đường, tạo thành một bức phong cảnh tuyệt mỹ.
Đầu ngón tay dịu dàng xuyên qua từng sợi tóc của cô, đặt một nụ hôn trên đỉnh đầu, ánh mặt trời nhàn nhạt, chiếu vào gò má của anh, vào từng lọn tóc của cô, ấm áp hòa thuận, như một giấc mộng tốt đẹp. . . . . .
Vậy mà, một cú điện thoại, lại phá hư tất cả sự tốt đẹp đó. . . . . .
Là Khương Vãn Ngư gọi đến, vừa nhận, Khương Vãn Ngư liền khóc lóc kể lể với con trai, “Y Đình, con đi công tác đến khi nào mới về?”
“Mẹ, có chuyện gì sao? Con đi mấy ngày nữa trở về!” Tay anh vừa nắm ngón tay mềm mại của Diệp Thanh Hòa vừa trả lời.
“Còn phải vài ngày nữa?”Giọng Khương Vãn Ngư hết sức uất ức, “Con về nhanh lên! Không về, sẽ không gặp mẹ nữa!”
“Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Đừng làm con sợ.” Tiêu Y Đình nghe nhất thời khẩn trương, trong đầu thoáng qua một cái ý niệm, lạnh lẽo toát ra.
“Y Đình, hôm nay mẹ gặp cướp! Dao gác trên cô mẹ! Rất đáng sợ!” Khương Vãn Ngư nói xong, lại khóc nức nở.
“Mẹ, vậy bây giờ mẹ sao rồi? Báo cảnh sát chưa?”
“Báo! Mẹ cũng không có việc gì, nhưng nhớ tới liền sợ! Y Đình, con mau trở lại đi!” Từ nhỏ, cuộc sống của Khương Vãn Ngư luôn đầy đủ sung sướng, chưa bao giờ chịu khổ, cũng chưa từng chịu kinh sợ, lần bị cướp này, đối với bà mà nói là chấn kinh không nhỏ, tất nhiên sẽ cần sự an ủi và cảm giác an toàn, mà Tiêu Y Đình là con trai bà thương yêu nhất, trừ chồng, cũng chỉ có thể kể khổ với đứa con trai này thôi, hơn nữa con trai còn là luật sư, cho nên, giờ phút này rất hi vọng con trai ở bên cạnh mình.
Tiêu Y Đình an ủi bà một phen, hứa sẽ trở về sớm, rồi sau đó, đôi mắt toát lên vẻ lo lắng.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Thanh Hòa đã có dự cảm chẳng lành.
Anh cầm điện thoại, vỗ vỗ mặt cô, “Không có gì, mẹ gặp cướp, nhưng người không có chuyện gì, hi vọng đứa con trai là luật sư như anh đây trở về đòi lại công bằng cho mẹ !”
“Vậy chừng nào chúng ta về?” Diệp Thanh Hòa ngẩng mặt hỏi anh.
Ngón tay của anh vẫn còn trên mặt cô, chưa kịp trả lời, điện thoại liền rung lên, ánh mắt anh nhìn sang, mở tin nhắn, nội dung làm cho anh lạnh lẽo lần nữa: Tiêu Đại Luật Sư biết mẹ của ngươi bị cướp rồi chứ? Ngươi chấm dứt điều tra chuyện ở Vân Nam! Nếu không, lần sau, con dao đó sẽ không biết nặng nhẹ thế nào đâu! Còn nữa, suy nghĩ một chút đến đứa con trai vừa mới sinh của anh trai ngươi và trợ lý Diệp bên cạnh ngươi”.
Trong lòng anh vang lên ầm ầm, nhưng ngoài mặt lại vô cùng trấn định, nhanh chóng không biến sắc xóa bỏ tin nhắn, âm thầm nhớ số kia.
“Tin nhắn của ai vậy?” Mùa đông ở Vân Nam so với Bắc Kinh ấm áp hơn nhiều, nhưng ngón tay anh ở trên mặt cô vẫn có chút lạnh, lạnh làm lòng cô khẽ run.
Anh cười, ôn hòa, bình tĩnh, “Một tin nhắn rác thôi, anh đã xóa rồi.”
Cười như vậy làm lòng cô cũng yên lòng, suy nghĩ kỹ một chút, cũng cảm thấy có lẽ là cô đa tâm. . . . . .
“Em gái, bỗng nhiên anh cảm thấy, chúng ta vẫn nên về trước, ở đây đã có Trần Dật và rất nhiều cảnh sát, mẹ bị hù dọa, anh có chút lo lắng.” Anh nửa thật nửa giả nói.
Tất nhiên mọi chuyện cô đều nghe anh, gật đầu, đồng ý.
Anh liền gọi cho Trần Dật, giao tất cả mọi việc cho anh ta, mong anh ta lúc nào cũng phải giữ liên lạc với anh, hơn nữa xin anh ta bảo vệ an toàn cho Kiều Tư và cô họ của cô ấy, anh tin tưởng, vấn đề an toàn không có ai làm tốt hơn so với cảnh sát, sau đó mua hai vé máy bay, tạm biệt Kiều Tư, trở về Bắc Kinh.
Khương Vãn Ngư bị hù dọa, ngày hôm nay đều ở nhà không dám ra cửa, cũng không dám đến chỗ Tiêu Y Bằng.
Tiêu Thành Hưng và bà đã là vợ chồng lâu năm, thấy bộ dạng như vậy của vợ, cũng không dám khinh thường, từ lúc gặp chuyện không may vẫn bên cạnh trấn an bà, đến khi con trai đã về, vẫn canh giữ bên cạnh vợ, nói mọi lời an ủi.
Cúi đầu , Tiêu Y Đình thấy tóc mai của ba đã trắng, mới đột nhiên ý thức được, đã rất lâu rồi mình chưa cẩn thận nhìn dáng vẻ chu đáo của ba, năm đó người đánh mình đến sụp đổ mọi kiêu ngạo, rống một tiếng mình lại bị sợ đến mức muốn chui dưới gầm giường, người ba uy vũ nay đã già nhiều rồi, thời gi¬an, thật là một thứ vô tình. . . . . .
Vì vậy, những lời muốn nói, cũng nuốt xuống, chỉ cùng ba an ủi mẹ, đồng thời khuyên lơn hai người bọn họ, “Bây giờ tinh thần của mẹ không ổn định, ba vẫn nên ở bên cạnh mẹ, chính ba cũng đừng đi ra ngoài, ở nhà đợi.”
An ủi ba mẹ xong, Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa trở về phòng.
Hình như Tiêu Y Đình mệt muốn chết, vừa vào phòng liền nằm vật xuống giường, hơn nữa rất nhanh đã ngủ.
Diệp Thanh Hòa đau lòng anh vất vả suốt mấy ngày ở Vân Nam, cũng không muốn ầm ĩ anh, muốn cho anh có giấc ngủ ngon, nhưng hình như anh lại ngủ không yên ổn, cô khẽ đi lại trong phòng, anh giống như bị quấy rầy, không ngừng lật người.
Vì vậy, cô định đi ra ngoài, về phòng mình, để không gian lại cho anh.
Cô mới vừa đi, mắt anh đột nhiên mở ra, rồi sau đó lấy điện thoại ra, nhập dãy số đã ghi nhớ vào, kiểm tra địa chỉ, phát hiện mã số ở Vân Nam . . . . . .
Mã số ở Vân Nam, cướp ở Bắc Kinh. . . . . .
Đầu óc của anh nhất thời hỗn loạn, nhất thời sáng tỏ, rồi sau đó liền ong ong phát đau.
Cuối cùng, anh gọi cho Trần Dật, xin anh ta điều tra chủ nhân của dãy số này. Đối với kết quả này, anh không ôm hi vọng quá lớn, nếu dám dùng để gửi tin nhắn cho anh, tất nhiên cũng không sợ anh tra ra. . . . . .
Trầm tư một hồi sau, lại gọi cho Trần Dật lần nữa, “Anh Trần Dật.” Số lần tiếp xúc với Trần Dật cũng không nhiều, Diệp Thanh Hòa gặp tai nạn ở Vân Nam, sau đó tự anh đến Vân Nam, đó là lần đầu tiên gặp mặt, là vì anh ta hiểu rõ vụ án mười hai năm trước và án tình của Tống Thành Huy, về sau, Diệp Thanh Hòa ra khỏi nước, anh có về mấy lần, cũng vì vụ án này, mỗi lần đi cũng hẹn gặp Trần Dật, cũng coi như có lui tới, thường xuyên qua lại, liền xưng anh em.
“Tra được chủ nhân của số này, tôi sẽ lập tức liên lạc.” Trần Dật nói.
“Cám ơn.” Anh rất biết ơn hiệu suất làm việc của Trần Dật, chỉ là, anh tìm Trần Dật còn có những lời khác phải nói, “Vụ án này tôi thấy càng ngày càng mơ hồ, tôi cũng nói thật với anh, cái số này đã gửi đến cho tôi một tin nhắn uy hiếp, cảnh cáo tôi nếu tiếp tục điều tra, sẽ nguy hiểm đến người thân của tôi, trong đó bao gồm mẹ tôi, còn có cháu tôi. Chúng ta vẫn cho là vụ án này có liên quan đến Tống Thành Huy, nhưng cháu của tôi cũng là cháu ngoại của ông ta, nếu như là ông ta, ngay cả cháu ngoại của mình cũng có thể làm công cụ uy hiếp sao? Tôi vẫn cảm thấy không hợp lý. . . . . .”
“Phải! Không hợp lý. Nhưng cũng không loại bỏ khả năng muốn giấu đầu hở đuôi, cậu cứ nói đi?” Trần Dật trả lời.
“. . . . . .” Trần Dật nói không sai, nhưng anh vẫn có trực giác rất lạ. Anh thừa nhận, những chuyện phá án, nhất định phải có chứng cớ, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm, anh còn tin tưởng một loại kinh nghiệm là thiên phú, giữa người và người không giống nhau, đều làm luật sư, đều làm cảnh sát, nhưng có người lại nhạy cảm hơn một chút, loại nhạy cảm này có thể lý giải là năng lực, cũng có thể lý giải là thiên phú, hoặc là kinh nghiệm phong phú, nhưng ở anh , cái hơn người khác, chính là trực giác so người khác tốt hơn, có đôi khi anh lại tin tưởng vào trực giác của mình. . . . . .
“Tiêu lão đệ, tâm tình của cậu tôi hiểu, vụ án này quả thật đã chìm quá lâu, một kích của ba năm trước, cũng không đập trúng chỗ yếu, liền không giải quyết được gì, Tống Thành Huy xuất hiện, hiện tại làm buôn bán hợp pháp, mà người núp sau màn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện, xem ra muốn tra rõ chân tướng sẽ càng khó khăn, chỉ là, tôi biết rõ cậu sẽ không từ bỏ, tôi cũng như vậy, năm đó đồng ý với cô gái nhỏ kia, vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, trong lòng tôi cũng không chịu nổi.”
“Cám ơn. . . . . .” Tiêu Y Đình chỉ nói cám ơn. Đã qua nhiều năm, vẫn tin tưởng vào lời nói phiến diện từ một cô gái nhò, Trần Dật đã rất kiên trì, nói thật, loại chuyện nói nếu không có chút chứng cớ gì, có lẽ không ai chịu tin tưởng, cho nên anh cũng không dám ở khắp nơi nói lung tung, sợ động tĩnh quá lớn sẽ bứt dây động rừng, chỉ cùng Trần Dật thương lượng. Anh nhắm mắt lại, khẽ sắp xếp lại suy nghĩ, “Anh Trần, chúng ta đều xem xét mọi chuyện trong khoảng thời gian này một lần, tôi có chút rối loạn. Đầu tiên từ chuyện Tống Thành Huy vu hãm Thanh Hòa. Chuyện này làm có chút gấp gấp, không giống như đã có kế hoạch suy nghĩ sâu xa, tôi lại cho rằng ông ta ra tù chưa bao lâu, đây là cử chỉ phát tiết hận thù cá nhân, cuối cùng không thể làm gì Thanh Hòa, nhưng có người gánh trách nhiệm, chúng ta cũng không thể làm gì ông ta.
Tôi rất tò mò, năm đó, tài sản của Tống Thành Huy đã mất hết, hôm nay trong thời gi¬an ngắn Đông Sơn tái khởi, tiền của ông ta ở đâu ra? Tôi đã điều tra, tài khoản ngân hàng của ông ta không có động tĩnh gì, nhưng của chị ông ta, cũng chính là mẹ của chị dâu tôi, bán hai căn nhà cho ông ta làm tiền vốn. Kế tiếp, mấy tháng sau, xuất hiện tàng thư cũ của ba vợ tôi, sau đó, cô họ của Kiều Tư về nước, vốn chỉ là đưa hai thân thích ra nước ngoài, lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa bảo căn nhà cũ có giấy tờ chi tiết gì đó, vậy mà, lúc tôi chạy đến, trong nhà lại có trộm, giấy tờ gì cũng không thấy. Tiếp đến, ở Bắc Kinh gặp chuyện không may, mẹ tôi gặp cướp, xuất hiện tin nhắn uy hiếp . . . . . Tất cả, tôi cảm thấy mình như một con voi, ở trước mặt luôn có quả chuối tiêu dắt mũi tôi đi, mà mỗi lần thiếu chút nữa tôi đã ăn vào, nhưng lập tức lại cách xa. Anh Trần, tôi cảm thấy, có người dắt mũi tôi chạy. . . . . .”
“Thật sao? Vậy cậu cảm thấy là dắt cậu theo hướng ngược lại hay là phương hướng chính xác?”
Tiêu Y Đình bị hỏi khó, “Chính tôi cũng mơ hồ, mới muốn cùng anh trao đổi. Anh Trần, vợ tôi nói, mười hai năm trước, những người đó đã đến nhà của cô ấy tìm đồ đúng không? Còn nói nhìn thấy người nọ đeo nhẫn ngọc?”
“Đúng, không sai.”
“Bọn họ tìm cái gì? Là tìm quyển sổ tôi đã lấy lần trước? Hay là tìm giấy tờ chi tiết này? Nếu có thể tìm được số giấy tờ này, có phải sẽ tìm được đáp án không?” Chỉ là, đi nơi nào đây?
“Không nhất định! Tiêu lão đệ.” Trần Dật nói: “ Cậu còn nhớ không? Ghi chép điều tra năm đó của Tống Thành Huy, không có vấn đề gì! Những năm đó không thể so với hiện tại, số điện thoại không có yêu cầu dùng thân phận chứng thực ghi danh, trên đường cũng có mười mấy chỗ bán sim điện thoại, gọi xong ném cũng có thể tiếp tục nạp tiền, hoàn toàn không có biện pháp tra.”
“. . . . . .” Tiêu Y Đình có chút buồn buồn, “Cũng đúng. . . . . .” Anh tất nhiên biết điểm này, chỉ là, vẫn ôm tâm lý may mắn thôi.
“Đúng rồi, cậu mới nói xuất hiện tàng thư cũ của ba vợ cậu, có phát hiện gì không?” Trần Dật hỏi.
Mặc dù Tiêu Y Đình thấy sự suất hiện của quyển sách này rất kỳ lạ , nhưng lúc ở Vân Nam cũng không nói với Trần Dật, dù sao,anh cũng không phát hiện gì, “Có, nhưng cũng coi như không có, phía trên có mấy chữ: Kỷ Mão niên hạ, Quy Bân. Tôi cũng biết là có vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn vướng mắc người tên Bân, Bân là ai ?”
Trần Dật nghi ngờ nói: “ Thật sao? Sách từ khi nào? Còn dùng Kỷ Mão niên để ghi, thật là hiếm thấy.”
“. . . . . . Dân quốc. . . . . . Hiện tại cũng có người dùng . . . . . .” Đột nhiên trong đầu Tiêu Y Đình chợt lóe sáng, “Đợi đã nào…!”
Rồi sau đó, anh liền tra lịch vạn niên, sau khi tra xong lập tức nói cho Trần Dật, “Anh Trần, tôi thật sự hồ đồ! Kỷ Mão niên! Kỷ Mão niên! Năm ba vợ tôi qua đời chính là năm Kỷ Mão! Kỷ Mão niên hạ (Mùa hạ năm Kỷ Mão) chính là khi đó! Hiện tại có rất ít người lại dùng loại thủ pháp ghi năm như vậy, tôi cũng quên! Nhưng tôi đã từng dùng! Những người vẽ tranh, có đôi khi viết lạc khoản bằng kỷ niên, nói cách khác, ý của Kỷ Mão niên hạ quy Bân, chính là khi ba vợ tôi qua đời, bộ sách này sẽ trở về người tên Bân? Sách này vốn là của Bân sao? Mà Bân này là ai ? Là người quen của bà ngoại Thanh Hòa hay là của ba? Là người cao tuổi? Là người yêu thích thư họa. . . . . . Vẫn không có phương hướng!”
Nói xong lời cuối cùng, anh vẫn hết sức uể oải, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại đau lòng sợ hãi, thậm chí, anh không dám nói với Trần Dật loại sợ hãi này.
“Đừng nản chí!” Trần Dật khích lệ anh, “Có chút ít tiến triển! Từng điểm từng điểm một! Cậu mới vừa trở về, đường xá khổ cực, hay là nghỉ ngơi trước đi, chờ đầu óc thanh tỉnh rồi nghĩ tiếp, tôi đi tra số điện thoại này, bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc.”
“Được rồi. . . . . .” Anh có chút vô lực, nằm ở trên giường, nhúc nhích cũng không muốn, “Cả nhà của Kiều Tư, mong anh chăm sóc một chút, không thể xảy ra chuyện.”
“Tôi hiểu rõ, cậu hãy yên tâm đi.”
Anh cúp điện thoại, trái lo phải nghĩ, một ý nghĩ dâng lên, lập tức bị một ý niệm khác lật đổ, vừa mọc lên, vừa rơi xuống, cứ hành hạ như vậy, càng ngày càng hỗn loạn. . . . . .
Cuối cùng, anh cũng không ngủ được, vốn anh cũng không muốn ngủ, chỉ là muốn có một không gian nói chuyện với Trần Dật.
Vì vậy nhanh chóng đứng dậy, xuống lầu thăm Khương Vãn Ngư.
Người Khương Vãn Ngư quấn chăn, hơi có vẻ tiều tụy, Tiêu Thành Hưng vẫn ở bên cạnh bà.
“Ba, chúng ta nói chuyện một chút?” Anh gọi Tiêu Thành Hưng qua một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.