Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 70: Đêm xao động 2
Cát Tường Dạ
23/05/2015
"Đó không phải là. . . . . .vì em bị bệnh, cho nên anh không thể ngồi yên luyện chữ được hay sao?". Anh liền lên tiếng giải thích. Sự thật vốn là thế mà, một lát lại thay khăn cho cô, một lát lại thử túi chườm nóng xem còn nóng không, sao có thể chuyên tâm luyện chữ được cơ chứ?
"Viết lại!", đối mặt với những chữ xấu không thể tả này của anh, cô liền sinh ra cảm giác như gió thu vừa cuốn hết lá vàng vậy, giọng nói cũng không thể hiện chút tình cảm nào.
Anh cầm lấy tờ giấy vừa bị cô ném về phía mình, không còn lời nào để nói.
Đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường đã dịch đến số mười một, chợt nhớ ra anh vì mình mà cực khổ nửa đêm, cô liền hạ giọng khai ân: "Để ngày mai hãy viết! Anh về phòng ngủ đi."
Anh đứng bên mép giường của cô một lát,rồi nói: "Thôi cứ viêt luôn cho xong, em ngủ đi. . . . . ."
Cô cũng không còn hơi sức để tranh cãi với anh cho nên liền nghe theo.
Sau khi hạ sốt, sức lực toàn thân như bị rút hết ra vậy, cộng thêm đau bụng kinh hành hạ, cô đã mệt mỏi không muốn nói thêm nữa chữ.
Cô cũng không biết làm sao mình lại phát sốt, lại còn vừa vặn tiếp xúc thân thể với người khác phái nữa. Bản thân cô từ nhỏ đến lớn thể trạng đã yếu hơn người khác, ngay cả đau bụng kinh cũng nghiêm trọng hơn, lúc còn bé, cứ ba ngày hai bữa lại vào thăm hỏi bệnh viện.
Chỉ là lúc ấy, cô còn có mẹ, có ba.
Cô nhớ đến không biết bao nhiêu lần, vào lúc đêm khuya dằng dặc, cô đột nhiên phát sốt liền được ba cõng ở trên lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.
Cảm giác bị bệnh, rất khó chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác tựa vào bờ vai vững chãi của ba, cùng với mùi hương trên người ông tản mát ra thì sẽ không thấy sợ nữa. . . . . .
Mười ba tuổi, lần đầu tiên từ khi lớn lên cô trải qua khổ sở như thế, mẹ ôm lấy cô, dịu dàng nói cho cô biết, công chúa nhỏ của bọn họ đã trưởng thành rồi. Sau đó vào mỗi tháng, đau đớn cũng sẽ không định kỳ mà tới, khi đó, cô có thể ôm cổ của mẹ làm nũng, có thể ở trong lòng mẹ mà khóc thút thít, ngay cả trà gừng mẹ nấu với đường đỏ cũng có thể tùy hứng không uống, nhưng cũng chưa bao giờ thấy sợ. . . . . .
Có lẽ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn cho rằng ba mẹ sẽ giống như ngọn núi sừng sững vững chãi vĩnh viễn tồn tại ở phía sau của mình, cho nên, mới không biết sợ hãi điều gì, vậy mà, ngọn núi này, một ngày nào đó lại bị sụp đổ, sẽ không có người cõng cô chạy trong đêm tối khi cô bị bệnh, sẽ không có người bê tới bát trà gừng dụ dỗ cô uống..., sẽ không có ai nói cho cô nghe: Tiểu Hà, đừng sợ. . . . . .
Thật ra thì, cô cũng biết sợ. . . . . .
Tựa như tối nay, đột nhiên lại bị ốm, sợ bóng tối này cùng với đau đớn không bến bờ, sợ, thế giới rộng lớn chỉ còn lại một mình mình mà thôi....
Nước mắt âm ấm đã viền quanh hốc mắt, mắt của cô khe khẽ mở ra, ánh đèn trên bàn sách đang tỏa ra tia sáng nhu hòa lại mang đến ấm áp mơ hồ, trong căn phòng an tĩnh như thế, âm thanh lúc anh viết chữ trên giấy truyền vào trong tai thật rõ ràng....
Trong phút chốc, nước mắt liền tràn mi, cô không có cách nào kìm chế được bản thân mình, tiếng nức nở trong đêm khuya yên tĩnh nghe rõ mồn một.
“ Em làm sao vậy?”, anh nghe thấy, lập tức hạ bút, tiến đến bên giường, dưới ánh đên, liền phát hiện nhưng giọt nước mắt trên mặt của cô: “ Khóc?”
Cô xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che kín đầu, mỗi người đều có một mặt muốn ẩn giấu, giờ phút này lý do khiến mình rơi lệ bất luận như thé nào cô cũng sẽ không nói ra......
“ Này, em che làm gì chứ? Không có không khí để thở đâu! Ra ngoài đi!”, anh lột chăn của cô, để cái đầu nho nhở lộ ra bên ngoài.
Cô nghiêng đầu lại vùi mặt vào trên gối.
“ Có phải vẫn còn rất đau hay không.....”, anh chưa từng suy đoán về tâm tư của con gái bao giờ, cho nên cũng không biết cách an ủi như thế nào, chỉ có thể vụng về chủ quan suy đoán.
“ Ừ....” Chôn mặt trong gối, cô buồn buồn đáp, cứ coi như là thế đi.....
“ Anh đi đổi nước nóng nhé.”, anh cầm túi chườm nóng đi xuống lầu, lần đầu tiên tận măt chứng kiến nỗi đau đớn mà con gái phải chịu, không hiểu tạo hóa sao lại bất công như vậy, đấy chính là điểm bất đồng giữa nam sinh và nữ sinh hay sao?
Hiện tại đã là đêm khuya, nên các thành viên trong nhà đã sớm tiến vào mộng đẹp, nah đổi nước, rồi rón rén đi tới phòng của cô, sau đó đóng cửa lại, đem túi chườm nóng đưa lại cho cô.
Cô ôm lấy, đặt ở trên bụng, mặc cho nhiệt độ này làm cho lưng ướt mồ hôi, mang lại chút hơi ấm cho thân thể lạnh lẽo.
“ Khá hơn chút nào không?”, anh lại hỏi.
Cô chỉ gật đầu, không lên tiếng đáp lại.
Anh bứt rứt đứng ở đó, tuy hai người họ không nói gì, nhưng anh vẫn không bỏ đi, tiếp tục trở lại bàn học vừa viết chữ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một chút, đến khi nhìn thấy cô nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề, mời thầm đoán cô đã ngủ.
Sau khi cẩn thận viết lại toàn bộ xong xuôi đâu đấy, anh vẫn không dừng lại, đứng ở bên bàn, tiếp tục luyên tập, cũng không cảm thấy mệt mỏi, trong không khí hòa lẫn mùi hương hoa quế thoang thoảng, trong tiêng hút thở đều đều của ai kia, cả người cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, khí đêm lạnh lặng lẽo ngấm vào da thịt, đến lúc toàn thân cảm thấy lạnh, anh mới hạ bút, đi đến chỗ cửa sổ đóng lại, cũng tiện thể nhốt lại mùi hương quế ở bên ngoài.
Mà lúc này ở trên giường, cô đang khẽ rầm rì gọi: “ Mẹ, mẹ....”
Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mẹ, lại vô cùng rõ ràng.
Anh đi nhanh đến bên giường, phát hiên hai gò má cô ửng hồng, sờ sờ lên mặt của cô, lại thấy nóng dần lên, có lẽ là lại sốt nữa rồi.....
Cô vẫn còn đáng mê man ngủ, anh cầm cặp nhiệt độn lên, đưa lên phía cổ áo của cô.
Lúc sắp vào áo ngủ của cô, anh chợt dừng lại một lát, tầm mắt lia đến cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn có xương quai xanh đẹp đẽ nữa.
Sau vài giây do dự ngắn ngủi, anh vẫn quyết tâm vén áo lên, sau đó nâng cánh tay của cô đặt cặp nhiệt độ xuống dưới nách.
Quá trình diễ ra vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hai bầu ngực còn chưa trổ mã hết của cô, cùng với hai nụ hoa hơi hồng hồng.
Thân hình của cô, tựa như đứa bé, hoàn toàn không thể nào mang ra so sánh với thân hình bốc lửa của mấy cô nàng trên tạp chí kia, nhưng không hiểu tại sao hô hấp lại trở nên nặng nề, nhịp tim cũng đập nhanh đến khác thường, trong đầu không tự chủ mà hiện lên làn da trắng nõn, bộ ngực bằng phẳng của cô trong đêm tối nhìn thoáng qua chẳng khác gì một viên bạch ngọc.
Anh vội bước vào trong phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, mới đem hình tượng kia cuốn khỏi tâm trí, những giọt nước lạnh như băng đã khiến anh tỉnh táo lại, rồi tự nhìn mình trong gương âm thầm tự trách: Tiêu Y Đình, mày đúng là có tiềm chất của cầm thú!
Ở trong phòng tắm đợi đến thời gian lấy nhiệt kế, anh mới đi ra. Lúc cầm nhiệt kế ra, anh không hê cúi đầu nhìn, nhanh chóng lấy ra ngoài, mà hiện tại nhiệt độ của cô lại một lần nữa tăng vọt tới hơn ba mươi tám độ.
Nhưng thời gian uống thuốc còn chưa tới, anh không biết nên làm thế nào, chỉ biết túc trực bên cạnh trông chứng, chườm mát cho cô, hi vọng sẽ có hiệu quả.
Lúc đặt chiếc khăn lạnh lên trán cô trong nháy mắt, cô liền nhăn mày lại, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: “ Mẹ, hát cho Tiểu Hà nghe đi, mẹ....”
Tiểu Hà? Anh thầm nghĩ cái tên này chắc là bình thường người nhà vẫn hay gọi cô?
Trong mộng cô đột nhiên kích động, toàn thân lo lắng giãy giụa, trong miêng càng không ngừng kêu lên: “ Mẹ, mẹ....”
Cô đang gặp ác mộng sao? Anh vội lay vai của cô, đánh thức người nào đó đang đắm chìm trong cơn mơ: “ Em gái! Em gái tỉnh đi!”
Cô mở mắt ra, hốc mắt cũng phiếm hồng, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh.
Ý thức ở ngắn ngủi trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không thấy rõ trước mắt mình là người nào, chỉ gọi theo bản năng: “ Mẹ.....”
“ Em gái, là anh, em đang nằm mơ sao?”. Mặt của anh ở ngay trước mặt cô, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Cô kinh ngạc nhìn nhìn anh, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì: “ Anh hai, đọc sách cho em nghe đi.”
Anh không hỏi liếc mắt nhìn cô, nhưng cũng không hỏi tại sao, chỉ hỏi: “ Đọc sách gì?”
“ Tùy anh, sách Tiếng Anh cũng được.”
Anh lại càng ngạc nhiên, không hiểu nổi cô có ý đồ gì, là bị bệnh đến mức hồ đồ không biết thời gian hiện tại là lúc nào, hơn nửa đêm còn muốn anh học Tiếng Anh sao? Hay là muốn nghe Tiếng Anh để ru ngủ?
“ Lấy sách Tiếng Anh đi, anh hai.” Giọng nói của cô tuy yếu đuối nhưng không kém phần kiêu định, ý muốn cho anh biết, cô thật sự không nói đùa.
Anh là đàn ông con trai, cũng là một thiếu niên đã trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không so đo với một cô gái nhu nhược lại còn đang bị bệnh muốn anh đọc Tiếng Anh thì liền độ thôi!
Anh lấy sách Tiếng Anh ra, mở ra khóa thứ nhất hỏi: “ Đọc bài khóa thứ nhất sao?”
“ Ừm.....” Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Vì vậy sau khi anh mở sách ra đọc, vừa đọc xong một bài lại phát hiện mắt của cô đã nhắm lại, cứ tưởng cô đã ngủ, liền ngừng lại.
Vậy mà, mới vừa dừng lại cô liền mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mấy phần gấp gáp: “ Anh hai, đọc tiếp đi, đọc đi.”
“ Ừ....” Phản ứng của cô làm cho người ta không thể không cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đọc bài khóa thứ hai.
Mặt cô có vẻ hơi khẩn trương, khi nghe anh đọc mới chậm rãi thả lỏng, vốn định cố gắng mở mắt không ngủ, tuy nhiên không kìm được mỏi mệt, lại tiếp tục ngủ, trong mơ mơ màng màng, tiếng anh đọc bài khóa vẫn vang lên đều đều.....
Cô sẽ không nói cho anh biết, cô muốn anh không ngừng đọc bài khoá, là bởi vì lúc ngủ say chìm trong bóng tối, trong mộng, một mình cô âm thầm giãy giụa ở thế giới an tĩnh này, một mình nằm trong bầu không khí yên tĩnh liền thấy cô độc đến đáng sợ, cô phải nghe thấy âm thanh nào đó, muốn cảm nhận được, bản thân không phải một mình. . . . . .
Anh cũng không biết mình phải đọc đến khi nào mới thôi, lúc ấy cô cũng đã ngủ thiếp đi, không có ai bảo anh ngừng, liền tiếp tục đọc, vừa đọc còn vừa chú ý đến nhiệt độ của cô, tiếp tục dùng khăn lạnh lông chườm mát cho cô, cho đến lúc đọc mệt rồi, mắt cũng nhíu lại liền tựa vào đầu giường, nằm nghiêng tiếp đọc, cuối cùng, anh đã hoàn toàn không biết mình đang đọc cái gì, chỉ cảm thấy bầu không khí chung quanh tràn ngập mùi vị đặc biệt, là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô cùng với mùi mồ hôi pha trộn với hơi thở, chỉ thuộc về khuê phòng mới có nữ sinh, nghĩ đến đây tâm trạng có chút nhốn nháo.
Có điều lại bị mệt mỏi tập kích dồn dập, rồi sau đó anh liền tựa vào đầu giường tiến vào mộng đẹp, tay buông lỏng, sách rơi xuống. . . . . .
Diệp Thanh Hòa có thói quen dậy sớm, đồng hồ báo thức luôn vang lên khi trời còn chưa sáng.
Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, hai người họ đồng thời bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô vẫn vùi mình ngủ ở trong chăn, mà anh, người đã lệch ra rìa giường, cứ thế ngủ suốt một đêm.
Khi mắt đối mắt phát hiện sự tồn tại của đối phương anh vội vàng nhảy dựng lên, đứng cách xa giường của cô nói: "Anh đi lấy nước ấm cho em uống thuốc!"
Cảnh tượng tối hôm qua, tất cả lại dần dần tái hiện rõ ràng trong đầu.
Bị bệnh, đau đớn, nhớ lại, tiếng đọc sách, còn có cả bàn tay trên bụng cô. . . . . .
Đúng là một đêm vừa xốc xếch lại vừa hoang đường. . . . . .
Vậy mà, giờ phút này, cô chỉ nhớ tới một đêm hoang đường đó, nhưng chưa từng nghĩ, trong cả cuộc đời mình cũng chỉ có một đêm như thế, sẽ không có ai trong đêm thu có hương hoa quế bat thoang thoảng, dùng bàn tay ấm áp xoa dịu nỗi đau đớn cho mình, sẽ không có ai đọc sách tiếng Anh gần như cả đêm giúp cô yên giấc;
Cũng giống như cô, anh cũng sẽ không bao giờ, cả đời này sẽ không có buổi tối nào giống như tối nay, trong lòng thiếu niên trẻ trung u mê, dùng phương thức ngây thơ nhất ngu ngốc nhất đi che chở cho một cô gái khác. . . . . .
Trong nhà vẫn chưa có ai rời giường, anh xuống lầu lấy nước ấm, mang lên cho cô ăn thuốc.
Trời vẫn đang lờ mờ, khiến không gian trong bóng tối có thêm chút thân mật, rút gần khoảng cách, khiến yếu ớt cùng với ưu thương cũng mai danh ẩn tích, còn cô, lại khôi phục lại sự tỉnh táo và lạnh nhạt thường ngày.
Đối với việc anh cả đêm bận rộn, cô cảm thấy mình tất yếu phải bày tỏ lòng biết ơn.
"Anh hai, tối hôm qua em đã khiến anh phải vất vả rồi, cám ơn.". Giọng điệu rất đúng quy củ, vẻ mặt lại cứng nhắc lạnh nhạt.
Đây chính là dáng vẻ quen thuộc của em ấy, cho nên anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười cười nói: "Đừng khách khí, em là em gái anh không phải sao! Không muốn phiền toái đến cha mẹ anh, vậy thì trừ anh ra em còn có thể dựa vào người nào?" Có điều, anh chưa bao giờ chăm sóc người khác, lại càng không hiểu chăm sóc người bệnh như thế nào.
"Em cũng đã cám ơn rồi, anh cũng trở về phòng nghỉ ngơi thôi.", đây là biến tướng của lệnh đuổi khách, sắc trời cũng sắp sáng choang, người nhà họ Tiêu cũng sắp thức cả rồi, nếu để cho bọn họ phát hiện anh ngủ trong phòng cô cả đêm, thì không biết sẽ như thế nào?
"Lợi dụng xong liền đá anh đi à?", anh cười trêu chọc: "Được rồi, em ngủ tiếp một lát đi, anh cũng đi ngủ đi. . . . . ."
Nói xong anh liền ngáp một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười nói: "Em gái, chúng ta hôm nay không có mục nào cần thi đấu, em lại bị bệnh, dứt khoát xin nghỉ không đi học thôi."
"Ừm.", cô đã thế này, còn cần thiết đến đại hội thể dục thể thao sao?
"Vậy. . . . . . Có thể nói mật mã cho anh biết không? Coi như nể tình anh tối hôm qua chăm sóc em...!" Anh cười hì hì nói, nếu như có thể đổi lấy mật mã, thì có cực khổ thêm mấy buổi tối nữa cũng đáng giá. . . . . .
"Không được!", cô quả quyết cự tuyệt: "Sáng hôm nay anh ngủ bù, buổi chiều phải làm hai bộ đề thi. Tất cả đúng theo như ba mươi giao ước mà làm."
". . . . . ." Anh không nói tiếng nào đi ra khỏi phòng của cô, anh vẫn vậy, vẫn không hết được cái tính trẻ con. . . . . .
Trở về phòng, sau khi ngả người nằm trên giường, rốt cuộc bận bịu một đêm, rất nhanh cảm giác mỏi mệt đánh tới, anh liền chìm vào mộng đẹp, đang ngủ say sưa, lại có người gọi điện thoại tới.
"Alo?", anh bực mình nhận điện.
"Lão Nhị, nghe nói hôm nay các cậu mở đại hội thể dục thể thao? Tôi với lão đại sau khi tan học sẽ tới trường của cậu vui chơi một chút được không?", đầu bên kia truyền đến tiếng của Tả Thần An.
"Chơi cái gì chứ! Tôi hiện tại đang ở nhà ! Hôm nay nghỉ!", canh cất giọng ngái ngủ lười biếng.
"Cậu còn đang ngủ? Đồ lười thối! Mau dậy đi!"
"Đừng có quấy rầy. . . . . .", anh mơ mơ màng màng, suy nghĩ có chút hỗn loạn: "Tối hôm qua ở trong phòng em gái giằng co một đêm, mệt chết tôi. . . . . ."
"Cái gì? !", Tả Thần An gầm lên qua điện thoại: "Đồ súc sinh! Cậu còn là người sao? Em gái cậu mới có 16 tuổi!"
Tiêu Y Đình bị quát đến tỉnh táo, không chút nghĩ ngợi liền giải thích: "Cậu chém gió, tám đạo cái gì? ! Tôi với em ấy chỉ ở cùng nhau mà thôi, chúng tôi chẳng hề làm gì cả!"
"Thật sao? Cậu và cô ấy cùng giường chung gối? Mà cậu lại không hề làm gì cả?" Giong nói cợt nhả của Tả Thần An truyền đến.
"Cái gì gọi là cùng giường chung gối? Cái từ này không thích hợp với bọn tôi!" Mặc dù, lời của Tả Thần An quả không sai, thật sự anh và em gái cùng giường chung gối suốt cả một đêm.
"Không thích thì sao! Cùng giường chung gối vân là sự thật, tôi không nói sai chứ?"
Tiêu Y Đình cũng không mở miệng phản bác.
"Không nói lời nào chứng tỏ đang ngầm thừa nhận? Chẳng qua tôi cảm thấy thật kỳ quái, cậu và em gái cậu cùng giường chung gối, mà cậu lại không làm gì? Hai người cũng không phải là anh em ruột! Điều này quá không phù hợp với hành vi thường ngày của cậu!", Tả Thần An giống như đào được quốc bảo, ra sức cười nhạo, lại không trì hoãn muốn đem những thứ đào được mang đến bảo tàng.
"Hành vi thường ngày cái đầu cậu!". Quả thật làm anh muốn mắng chửi người: "Tôi chỉ đọc sách tiếng Anh cả đêm mà thôi."
"À?", anh không nói câu này còn may, nói xong câu này liền khiến cho Tả Thần An ở đầu kia cười đến nghiêng ngả, cả người cùng ghế cùng nhau ngã lăn trên đất: "Người anh em, cậu cũng đừng đùa!". Chuyện Tiêu Y Đình học tiếng Anh chẳng khác nào với chuyện mặt trời mọc ở hướng tây vậy, hết sức ly kỳ, sẽ không có ai tin cả. . . . . .
"Tin hay không thì tùy cậu, đừng quấy rầy anh đây ngủ nữa! Cút đi!"
"Đợi đã nào...!" Tả Thần An cười đến nghẹn, vội từ dưới đất đứng dậy, cố kìm nén đến mức khó chịu: "Để cho tôi có thời gian tiêu hóa tin tức tuyệt thế này đã chứ, cậu và em gái của mình nằm ở trên giường để học tiếng Anh cả đêm, thật sao? Quả nhiên chuyển trường rồi liền khác, ngay cả phương pháp học tập cũng không với giống bình thường, hậu bối như chúng tôi nào có thể hiểu được. Có điều lão Nhị này, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện ."
"Chuyện gì?", chỉ cần không nói lung tung về anh và cô thì nói cái gì cũng được.
"Nghe nói bây giờ cậu rất thiếu tiền? Có muốn kiếm ít tiền hay không?"
Nghe đến chữ tiền, hai mắt anh trở nên sáng rỡ, cũng không thèm so đo chuyện Tả Thần An vừa mới cười nhạo mình, tinh thần nhất thời lên cao gấp trăm lần: "Người anh em, mau dẫn đường chỉ lối cho anh cậu đi?"
"Viết lại!", đối mặt với những chữ xấu không thể tả này của anh, cô liền sinh ra cảm giác như gió thu vừa cuốn hết lá vàng vậy, giọng nói cũng không thể hiện chút tình cảm nào.
Anh cầm lấy tờ giấy vừa bị cô ném về phía mình, không còn lời nào để nói.
Đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường đã dịch đến số mười một, chợt nhớ ra anh vì mình mà cực khổ nửa đêm, cô liền hạ giọng khai ân: "Để ngày mai hãy viết! Anh về phòng ngủ đi."
Anh đứng bên mép giường của cô một lát,rồi nói: "Thôi cứ viêt luôn cho xong, em ngủ đi. . . . . ."
Cô cũng không còn hơi sức để tranh cãi với anh cho nên liền nghe theo.
Sau khi hạ sốt, sức lực toàn thân như bị rút hết ra vậy, cộng thêm đau bụng kinh hành hạ, cô đã mệt mỏi không muốn nói thêm nữa chữ.
Cô cũng không biết làm sao mình lại phát sốt, lại còn vừa vặn tiếp xúc thân thể với người khác phái nữa. Bản thân cô từ nhỏ đến lớn thể trạng đã yếu hơn người khác, ngay cả đau bụng kinh cũng nghiêm trọng hơn, lúc còn bé, cứ ba ngày hai bữa lại vào thăm hỏi bệnh viện.
Chỉ là lúc ấy, cô còn có mẹ, có ba.
Cô nhớ đến không biết bao nhiêu lần, vào lúc đêm khuya dằng dặc, cô đột nhiên phát sốt liền được ba cõng ở trên lưng, chạy thẳng tới bệnh viện.
Cảm giác bị bệnh, rất khó chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm giác tựa vào bờ vai vững chãi của ba, cùng với mùi hương trên người ông tản mát ra thì sẽ không thấy sợ nữa. . . . . .
Mười ba tuổi, lần đầu tiên từ khi lớn lên cô trải qua khổ sở như thế, mẹ ôm lấy cô, dịu dàng nói cho cô biết, công chúa nhỏ của bọn họ đã trưởng thành rồi. Sau đó vào mỗi tháng, đau đớn cũng sẽ không định kỳ mà tới, khi đó, cô có thể ôm cổ của mẹ làm nũng, có thể ở trong lòng mẹ mà khóc thút thít, ngay cả trà gừng mẹ nấu với đường đỏ cũng có thể tùy hứng không uống, nhưng cũng chưa bao giờ thấy sợ. . . . . .
Có lẽ, trong tiềm thức của cô vẫn luôn cho rằng ba mẹ sẽ giống như ngọn núi sừng sững vững chãi vĩnh viễn tồn tại ở phía sau của mình, cho nên, mới không biết sợ hãi điều gì, vậy mà, ngọn núi này, một ngày nào đó lại bị sụp đổ, sẽ không có người cõng cô chạy trong đêm tối khi cô bị bệnh, sẽ không có người bê tới bát trà gừng dụ dỗ cô uống..., sẽ không có ai nói cho cô nghe: Tiểu Hà, đừng sợ. . . . . .
Thật ra thì, cô cũng biết sợ. . . . . .
Tựa như tối nay, đột nhiên lại bị ốm, sợ bóng tối này cùng với đau đớn không bến bờ, sợ, thế giới rộng lớn chỉ còn lại một mình mình mà thôi....
Nước mắt âm ấm đã viền quanh hốc mắt, mắt của cô khe khẽ mở ra, ánh đèn trên bàn sách đang tỏa ra tia sáng nhu hòa lại mang đến ấm áp mơ hồ, trong căn phòng an tĩnh như thế, âm thanh lúc anh viết chữ trên giấy truyền vào trong tai thật rõ ràng....
Trong phút chốc, nước mắt liền tràn mi, cô không có cách nào kìm chế được bản thân mình, tiếng nức nở trong đêm khuya yên tĩnh nghe rõ mồn một.
“ Em làm sao vậy?”, anh nghe thấy, lập tức hạ bút, tiến đến bên giường, dưới ánh đên, liền phát hiện nhưng giọt nước mắt trên mặt của cô: “ Khóc?”
Cô xoay người sang chỗ khác, dùng chăn che kín đầu, mỗi người đều có một mặt muốn ẩn giấu, giờ phút này lý do khiến mình rơi lệ bất luận như thé nào cô cũng sẽ không nói ra......
“ Này, em che làm gì chứ? Không có không khí để thở đâu! Ra ngoài đi!”, anh lột chăn của cô, để cái đầu nho nhở lộ ra bên ngoài.
Cô nghiêng đầu lại vùi mặt vào trên gối.
“ Có phải vẫn còn rất đau hay không.....”, anh chưa từng suy đoán về tâm tư của con gái bao giờ, cho nên cũng không biết cách an ủi như thế nào, chỉ có thể vụng về chủ quan suy đoán.
“ Ừ....” Chôn mặt trong gối, cô buồn buồn đáp, cứ coi như là thế đi.....
“ Anh đi đổi nước nóng nhé.”, anh cầm túi chườm nóng đi xuống lầu, lần đầu tiên tận măt chứng kiến nỗi đau đớn mà con gái phải chịu, không hiểu tạo hóa sao lại bất công như vậy, đấy chính là điểm bất đồng giữa nam sinh và nữ sinh hay sao?
Hiện tại đã là đêm khuya, nên các thành viên trong nhà đã sớm tiến vào mộng đẹp, nah đổi nước, rồi rón rén đi tới phòng của cô, sau đó đóng cửa lại, đem túi chườm nóng đưa lại cho cô.
Cô ôm lấy, đặt ở trên bụng, mặc cho nhiệt độ này làm cho lưng ướt mồ hôi, mang lại chút hơi ấm cho thân thể lạnh lẽo.
“ Khá hơn chút nào không?”, anh lại hỏi.
Cô chỉ gật đầu, không lên tiếng đáp lại.
Anh bứt rứt đứng ở đó, tuy hai người họ không nói gì, nhưng anh vẫn không bỏ đi, tiếp tục trở lại bàn học vừa viết chữ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một chút, đến khi nhìn thấy cô nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề, mời thầm đoán cô đã ngủ.
Sau khi cẩn thận viết lại toàn bộ xong xuôi đâu đấy, anh vẫn không dừng lại, đứng ở bên bàn, tiếp tục luyên tập, cũng không cảm thấy mệt mỏi, trong không khí hòa lẫn mùi hương hoa quế thoang thoảng, trong tiêng hút thở đều đều của ai kia, cả người cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu, khí đêm lạnh lặng lẽo ngấm vào da thịt, đến lúc toàn thân cảm thấy lạnh, anh mới hạ bút, đi đến chỗ cửa sổ đóng lại, cũng tiện thể nhốt lại mùi hương quế ở bên ngoài.
Mà lúc này ở trên giường, cô đang khẽ rầm rì gọi: “ Mẹ, mẹ....”
Lần đầu tiên nghe thấy cô gọi mẹ, lại vô cùng rõ ràng.
Anh đi nhanh đến bên giường, phát hiên hai gò má cô ửng hồng, sờ sờ lên mặt của cô, lại thấy nóng dần lên, có lẽ là lại sốt nữa rồi.....
Cô vẫn còn đáng mê man ngủ, anh cầm cặp nhiệt độn lên, đưa lên phía cổ áo của cô.
Lúc sắp vào áo ngủ của cô, anh chợt dừng lại một lát, tầm mắt lia đến cần cổ mảnh khảnh trắng nõn, còn có xương quai xanh đẹp đẽ nữa.
Sau vài giây do dự ngắn ngủi, anh vẫn quyết tâm vén áo lên, sau đó nâng cánh tay của cô đặt cặp nhiệt độ xuống dưới nách.
Quá trình diễ ra vô cùng nhanh chóng, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hai bầu ngực còn chưa trổ mã hết của cô, cùng với hai nụ hoa hơi hồng hồng.
Thân hình của cô, tựa như đứa bé, hoàn toàn không thể nào mang ra so sánh với thân hình bốc lửa của mấy cô nàng trên tạp chí kia, nhưng không hiểu tại sao hô hấp lại trở nên nặng nề, nhịp tim cũng đập nhanh đến khác thường, trong đầu không tự chủ mà hiện lên làn da trắng nõn, bộ ngực bằng phẳng của cô trong đêm tối nhìn thoáng qua chẳng khác gì một viên bạch ngọc.
Anh vội bước vào trong phòng tắm, vốc nước lạnh lên mặt, mới đem hình tượng kia cuốn khỏi tâm trí, những giọt nước lạnh như băng đã khiến anh tỉnh táo lại, rồi tự nhìn mình trong gương âm thầm tự trách: Tiêu Y Đình, mày đúng là có tiềm chất của cầm thú!
Ở trong phòng tắm đợi đến thời gian lấy nhiệt kế, anh mới đi ra. Lúc cầm nhiệt kế ra, anh không hê cúi đầu nhìn, nhanh chóng lấy ra ngoài, mà hiện tại nhiệt độ của cô lại một lần nữa tăng vọt tới hơn ba mươi tám độ.
Nhưng thời gian uống thuốc còn chưa tới, anh không biết nên làm thế nào, chỉ biết túc trực bên cạnh trông chứng, chườm mát cho cô, hi vọng sẽ có hiệu quả.
Lúc đặt chiếc khăn lạnh lên trán cô trong nháy mắt, cô liền nhăn mày lại, trong miệng lẩm bẩm rên rỉ: “ Mẹ, hát cho Tiểu Hà nghe đi, mẹ....”
Tiểu Hà? Anh thầm nghĩ cái tên này chắc là bình thường người nhà vẫn hay gọi cô?
Trong mộng cô đột nhiên kích động, toàn thân lo lắng giãy giụa, trong miêng càng không ngừng kêu lên: “ Mẹ, mẹ....”
Cô đang gặp ác mộng sao? Anh vội lay vai của cô, đánh thức người nào đó đang đắm chìm trong cơn mơ: “ Em gái! Em gái tỉnh đi!”
Cô mở mắt ra, hốc mắt cũng phiếm hồng, hơi thở nóng rực phả vào mặt anh.
Ý thức ở ngắn ngủi trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, cũng không thấy rõ trước mắt mình là người nào, chỉ gọi theo bản năng: “ Mẹ.....”
“ Em gái, là anh, em đang nằm mơ sao?”. Mặt của anh ở ngay trước mặt cô, tầm mắt cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Cô kinh ngạc nhìn nhìn anh, đột nhiên nói một câu chẳng ăn nhập gì: “ Anh hai, đọc sách cho em nghe đi.”
Anh không hỏi liếc mắt nhìn cô, nhưng cũng không hỏi tại sao, chỉ hỏi: “ Đọc sách gì?”
“ Tùy anh, sách Tiếng Anh cũng được.”
Anh lại càng ngạc nhiên, không hiểu nổi cô có ý đồ gì, là bị bệnh đến mức hồ đồ không biết thời gian hiện tại là lúc nào, hơn nửa đêm còn muốn anh học Tiếng Anh sao? Hay là muốn nghe Tiếng Anh để ru ngủ?
“ Lấy sách Tiếng Anh đi, anh hai.” Giọng nói của cô tuy yếu đuối nhưng không kém phần kiêu định, ý muốn cho anh biết, cô thật sự không nói đùa.
Anh là đàn ông con trai, cũng là một thiếu niên đã trưởng thành, dĩ nhiên sẽ không so đo với một cô gái nhu nhược lại còn đang bị bệnh muốn anh đọc Tiếng Anh thì liền độ thôi!
Anh lấy sách Tiếng Anh ra, mở ra khóa thứ nhất hỏi: “ Đọc bài khóa thứ nhất sao?”
“ Ừm.....” Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Vì vậy sau khi anh mở sách ra đọc, vừa đọc xong một bài lại phát hiện mắt của cô đã nhắm lại, cứ tưởng cô đã ngủ, liền ngừng lại.
Vậy mà, mới vừa dừng lại cô liền mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mấy phần gấp gáp: “ Anh hai, đọc tiếp đi, đọc đi.”
“ Ừ....” Phản ứng của cô làm cho người ta không thể không cảm thấy kinh ngạc, anh nhìn cô một cái, rồi tiếp tục đọc bài khóa thứ hai.
Mặt cô có vẻ hơi khẩn trương, khi nghe anh đọc mới chậm rãi thả lỏng, vốn định cố gắng mở mắt không ngủ, tuy nhiên không kìm được mỏi mệt, lại tiếp tục ngủ, trong mơ mơ màng màng, tiếng anh đọc bài khóa vẫn vang lên đều đều.....
Cô sẽ không nói cho anh biết, cô muốn anh không ngừng đọc bài khoá, là bởi vì lúc ngủ say chìm trong bóng tối, trong mộng, một mình cô âm thầm giãy giụa ở thế giới an tĩnh này, một mình nằm trong bầu không khí yên tĩnh liền thấy cô độc đến đáng sợ, cô phải nghe thấy âm thanh nào đó, muốn cảm nhận được, bản thân không phải một mình. . . . . .
Anh cũng không biết mình phải đọc đến khi nào mới thôi, lúc ấy cô cũng đã ngủ thiếp đi, không có ai bảo anh ngừng, liền tiếp tục đọc, vừa đọc còn vừa chú ý đến nhiệt độ của cô, tiếp tục dùng khăn lạnh lông chườm mát cho cô, cho đến lúc đọc mệt rồi, mắt cũng nhíu lại liền tựa vào đầu giường, nằm nghiêng tiếp đọc, cuối cùng, anh đã hoàn toàn không biết mình đang đọc cái gì, chỉ cảm thấy bầu không khí chung quanh tràn ngập mùi vị đặc biệt, là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô cùng với mùi mồ hôi pha trộn với hơi thở, chỉ thuộc về khuê phòng mới có nữ sinh, nghĩ đến đây tâm trạng có chút nhốn nháo.
Có điều lại bị mệt mỏi tập kích dồn dập, rồi sau đó anh liền tựa vào đầu giường tiến vào mộng đẹp, tay buông lỏng, sách rơi xuống. . . . . .
Diệp Thanh Hòa có thói quen dậy sớm, đồng hồ báo thức luôn vang lên khi trời còn chưa sáng.
Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, hai người họ đồng thời bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.
Cô vẫn vùi mình ngủ ở trong chăn, mà anh, người đã lệch ra rìa giường, cứ thế ngủ suốt một đêm.
Khi mắt đối mắt phát hiện sự tồn tại của đối phương anh vội vàng nhảy dựng lên, đứng cách xa giường của cô nói: "Anh đi lấy nước ấm cho em uống thuốc!"
Cảnh tượng tối hôm qua, tất cả lại dần dần tái hiện rõ ràng trong đầu.
Bị bệnh, đau đớn, nhớ lại, tiếng đọc sách, còn có cả bàn tay trên bụng cô. . . . . .
Đúng là một đêm vừa xốc xếch lại vừa hoang đường. . . . . .
Vậy mà, giờ phút này, cô chỉ nhớ tới một đêm hoang đường đó, nhưng chưa từng nghĩ, trong cả cuộc đời mình cũng chỉ có một đêm như thế, sẽ không có ai trong đêm thu có hương hoa quế bat thoang thoảng, dùng bàn tay ấm áp xoa dịu nỗi đau đớn cho mình, sẽ không có ai đọc sách tiếng Anh gần như cả đêm giúp cô yên giấc;
Cũng giống như cô, anh cũng sẽ không bao giờ, cả đời này sẽ không có buổi tối nào giống như tối nay, trong lòng thiếu niên trẻ trung u mê, dùng phương thức ngây thơ nhất ngu ngốc nhất đi che chở cho một cô gái khác. . . . . .
Trong nhà vẫn chưa có ai rời giường, anh xuống lầu lấy nước ấm, mang lên cho cô ăn thuốc.
Trời vẫn đang lờ mờ, khiến không gian trong bóng tối có thêm chút thân mật, rút gần khoảng cách, khiến yếu ớt cùng với ưu thương cũng mai danh ẩn tích, còn cô, lại khôi phục lại sự tỉnh táo và lạnh nhạt thường ngày.
Đối với việc anh cả đêm bận rộn, cô cảm thấy mình tất yếu phải bày tỏ lòng biết ơn.
"Anh hai, tối hôm qua em đã khiến anh phải vất vả rồi, cám ơn.". Giọng điệu rất đúng quy củ, vẻ mặt lại cứng nhắc lạnh nhạt.
Đây chính là dáng vẻ quen thuộc của em ấy, cho nên anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười cười nói: "Đừng khách khí, em là em gái anh không phải sao! Không muốn phiền toái đến cha mẹ anh, vậy thì trừ anh ra em còn có thể dựa vào người nào?" Có điều, anh chưa bao giờ chăm sóc người khác, lại càng không hiểu chăm sóc người bệnh như thế nào.
"Em cũng đã cám ơn rồi, anh cũng trở về phòng nghỉ ngơi thôi.", đây là biến tướng của lệnh đuổi khách, sắc trời cũng sắp sáng choang, người nhà họ Tiêu cũng sắp thức cả rồi, nếu để cho bọn họ phát hiện anh ngủ trong phòng cô cả đêm, thì không biết sẽ như thế nào?
"Lợi dụng xong liền đá anh đi à?", anh cười trêu chọc: "Được rồi, em ngủ tiếp một lát đi, anh cũng đi ngủ đi. . . . . ."
Nói xong anh liền ngáp một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền cười nói: "Em gái, chúng ta hôm nay không có mục nào cần thi đấu, em lại bị bệnh, dứt khoát xin nghỉ không đi học thôi."
"Ừm.", cô đã thế này, còn cần thiết đến đại hội thể dục thể thao sao?
"Vậy. . . . . . Có thể nói mật mã cho anh biết không? Coi như nể tình anh tối hôm qua chăm sóc em...!" Anh cười hì hì nói, nếu như có thể đổi lấy mật mã, thì có cực khổ thêm mấy buổi tối nữa cũng đáng giá. . . . . .
"Không được!", cô quả quyết cự tuyệt: "Sáng hôm nay anh ngủ bù, buổi chiều phải làm hai bộ đề thi. Tất cả đúng theo như ba mươi giao ước mà làm."
". . . . . ." Anh không nói tiếng nào đi ra khỏi phòng của cô, anh vẫn vậy, vẫn không hết được cái tính trẻ con. . . . . .
Trở về phòng, sau khi ngả người nằm trên giường, rốt cuộc bận bịu một đêm, rất nhanh cảm giác mỏi mệt đánh tới, anh liền chìm vào mộng đẹp, đang ngủ say sưa, lại có người gọi điện thoại tới.
"Alo?", anh bực mình nhận điện.
"Lão Nhị, nghe nói hôm nay các cậu mở đại hội thể dục thể thao? Tôi với lão đại sau khi tan học sẽ tới trường của cậu vui chơi một chút được không?", đầu bên kia truyền đến tiếng của Tả Thần An.
"Chơi cái gì chứ! Tôi hiện tại đang ở nhà ! Hôm nay nghỉ!", canh cất giọng ngái ngủ lười biếng.
"Cậu còn đang ngủ? Đồ lười thối! Mau dậy đi!"
"Đừng có quấy rầy. . . . . .", anh mơ mơ màng màng, suy nghĩ có chút hỗn loạn: "Tối hôm qua ở trong phòng em gái giằng co một đêm, mệt chết tôi. . . . . ."
"Cái gì? !", Tả Thần An gầm lên qua điện thoại: "Đồ súc sinh! Cậu còn là người sao? Em gái cậu mới có 16 tuổi!"
Tiêu Y Đình bị quát đến tỉnh táo, không chút nghĩ ngợi liền giải thích: "Cậu chém gió, tám đạo cái gì? ! Tôi với em ấy chỉ ở cùng nhau mà thôi, chúng tôi chẳng hề làm gì cả!"
"Thật sao? Cậu và cô ấy cùng giường chung gối? Mà cậu lại không hề làm gì cả?" Giong nói cợt nhả của Tả Thần An truyền đến.
"Cái gì gọi là cùng giường chung gối? Cái từ này không thích hợp với bọn tôi!" Mặc dù, lời của Tả Thần An quả không sai, thật sự anh và em gái cùng giường chung gối suốt cả một đêm.
"Không thích thì sao! Cùng giường chung gối vân là sự thật, tôi không nói sai chứ?"
Tiêu Y Đình cũng không mở miệng phản bác.
"Không nói lời nào chứng tỏ đang ngầm thừa nhận? Chẳng qua tôi cảm thấy thật kỳ quái, cậu và em gái cậu cùng giường chung gối, mà cậu lại không làm gì? Hai người cũng không phải là anh em ruột! Điều này quá không phù hợp với hành vi thường ngày của cậu!", Tả Thần An giống như đào được quốc bảo, ra sức cười nhạo, lại không trì hoãn muốn đem những thứ đào được mang đến bảo tàng.
"Hành vi thường ngày cái đầu cậu!". Quả thật làm anh muốn mắng chửi người: "Tôi chỉ đọc sách tiếng Anh cả đêm mà thôi."
"À?", anh không nói câu này còn may, nói xong câu này liền khiến cho Tả Thần An ở đầu kia cười đến nghiêng ngả, cả người cùng ghế cùng nhau ngã lăn trên đất: "Người anh em, cậu cũng đừng đùa!". Chuyện Tiêu Y Đình học tiếng Anh chẳng khác nào với chuyện mặt trời mọc ở hướng tây vậy, hết sức ly kỳ, sẽ không có ai tin cả. . . . . .
"Tin hay không thì tùy cậu, đừng quấy rầy anh đây ngủ nữa! Cút đi!"
"Đợi đã nào...!" Tả Thần An cười đến nghẹn, vội từ dưới đất đứng dậy, cố kìm nén đến mức khó chịu: "Để cho tôi có thời gian tiêu hóa tin tức tuyệt thế này đã chứ, cậu và em gái của mình nằm ở trên giường để học tiếng Anh cả đêm, thật sao? Quả nhiên chuyển trường rồi liền khác, ngay cả phương pháp học tập cũng không với giống bình thường, hậu bối như chúng tôi nào có thể hiểu được. Có điều lão Nhị này, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện ."
"Chuyện gì?", chỉ cần không nói lung tung về anh và cô thì nói cái gì cũng được.
"Nghe nói bây giờ cậu rất thiếu tiền? Có muốn kiếm ít tiền hay không?"
Nghe đến chữ tiền, hai mắt anh trở nên sáng rỡ, cũng không thèm so đo chuyện Tả Thần An vừa mới cười nhạo mình, tinh thần nhất thời lên cao gấp trăm lần: "Người anh em, mau dẫn đường chỉ lối cho anh cậu đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.