Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 331: Em gái Tiểu Trư

Cát Tường Dạ

30/06/2017

Cô ngồi trong lòng anh, cắn môi, ủy khuất nhìn, ánh mắt lấp lánh , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ giọt xuống .

“Sao vậy? Bảo bối?” Anh nhẹ nhàng hôn mắt cô.

“. . . . . .” Lại bảo bối . . . . . Nếu như mẹ Tưởng nghe anh gọi như vậy, không biết sẽ vui thế nào nữa, nhất định lại nói, ai yêu, cô gia thương con biết nhường nào! Nhưng cô có thể bảo đảm, trong lòng anh tuyệt đối là đang cười! Hơn nữa còn cười đến phát ngất.

Cô càng thêm ủy khuất nhìn anh, rồi sau đó dựa trán vào bả vai anh khóc. “Làm sao anh lại như vậy. . . . . . Biết rõ ràng chân của em bất tiện, biết rõ bệnh của em có thể sẽ không tốt lên được. . . . . . Nhưng anh lại không thương em. . . . . . Còn lấy em làm vui. . . . . . Cố ý khi dễ em. . . . . . Anh biết lòng em có bao nhiêu khổ sở không? Anh biết không? Ô ô ô. . . . . .”

Anh ôm cô, cúi đầu hôn lỗ tai, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ, “Oh. . . . . . Ngã bệnh rất khổ sở phải không?”

“Ừ. . . . . .” Đầu cô vẫn đặt trên bả vai của anh, ủy khuất gật một cái.

Anh liền vuốt ve tóc của cô, “Ưmh. . . . . . Chân vẫn không thể đi, bảo bối rất vất vả, rất khổ sở phải không?”

Cô run một cái, “Bảo bối” xưng hồ này đặc biệt hiệu quả, cô không nhịn được run rẩy . . . . .

Nhưng vẫn cọ xát trán lên vai anh, càng thêm uất ức, “Ừ. . . . . .”

Anh liền dùng giọng nói dịu dàng bảo: “Anh hiểu rất rõ, bảo bối đã trải qua rất nhiều chuyện đau khổ, mà anh lại không thể ở bên cạnh, khiến bảo bối bị rất nhiều uất ức, nơi này của anh rất đau, cho nên anh sẽ dùng nhiều năm sau này bồi thường sơ sót của anh, bảo bối, bệnh có thể trị hết, chân cũng có thể khá hơn, em còn thời gian rất dài để anh thương em, cho nên, bảo bối, bây giờ không cần giả bộ khổ sở, em không giả bộ, anh cũng sẽ yêu em. . . . . .”

“. . . . . .” Thân thể cô cứng đờ, không cách nào tiếp tục. . . . . . Cảm giác chỉ số thông minh của anh cao lên rất nhiều, điều này cũng có thể nhìn ra. Thật sự cô đã không còn vì những chuyện này mà đau lòng nữa. . . . . .

Trên thế giới này, chuyện làm cô đau buồn đã không còn nhiều, mọi thứ đều không đáng để trong lòng, thế nên tội tình gì cô phải đau buồn vì nó, về phần số mạng, đã đi tới bước này, từ lâu cô đã thản nhiên đối mặt, huống chi, tình trạng bây giờ qua được ngày nào hay ngày đó, cô có gì phải khổ sở?

Nếu như nói, còn có người có thể thương tổn được lòng cô, có thể làm cho cô đau lòng, cũng chỉ có người cô quan tâm, bởi vì quan tâm, cho nên mới đau, mà người này. . . . . .

Người này bây giờ đang cười!

Cô ngẩng đầu lên, không tiếp tục giả vờ nữa, thẫn thờ nhìn anh chằm chằm, chỉ chỉ cho anh ba chữ: “Anh thay đổi!”

Quả thật là thay đổi. . . . . .

Ngày trước, là cô nắm anh trong tay, nắm chặt anh gắt gao; hiện tại, tâm tư của cô, anh đều nắm giữ rõ ràng, vây chặt đến sít sao, ngay cả tiền của cô, cũng trở thành của anh! Cuộc sống bây giờ, lại bị động như thế!

Anh chỉ cười, ôm cô dậy, “Bảo bối, đi tắm!”

“Đừng buồn nôn như vậy! Đừng gọi em bảo bối nữa!” Hai chân cô như vậy, chỉ có thể bị người quản chế, mà mẹ Tưởng lại bị anh thu mua, cho tới bây giờ cũng không giúp đỡ cô! Tiếng bảo bối này lọt vào tai cô, có bao nhiêu châm chọc!

Anh đã tắm xong, nên rất châm tâm thật ý tắm cho cô.

Nước ấm không nóng không lạnh, vừa vặn, lực nắm của anh cũng không nhẹ không nặng, vừa vặn, nghiêm túc chăm chỉ tỉ mỉ tẩy rửa từng tấc da thịt cho cô, so với mẹ Tưởng càng kiên nhẫn kĩ càng hơn, bởi vì cô cũng không muốn mẹ Tưởng tắm cho cô, cho nên, đại đa số thời gian đều là cô tự tắm, mà mẹ Tưởng lại chờ ở một bên, cô cảm thấy thẹn thùng, luôn làm qua loa.

Mà người không biết xấu hổ này, tiến vào rồi lại đuổi anh ra là chuyện không có khả năng, cô chỉ có thể theo anh thôi. . . . . .

Chỉ là tắm thì tắm, ở trước ngực cô vuốt vuốt, còn ác ý cười một tiếng là có ý gì?

“Tiết kiệm sữa tắm. . . . . .” Anh bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc nói.

Trong đầu cô hỗn loạn, nhiều chuyện lung tung đang quay cuồng, chợt nghe anh nói như thế, còn chưa kịp phản ứng, hơn nữa, nét mặt anh lại nghiêm túc như vậy, nhưng sau khi hiểu được, không thể không thừa nhận, nghiêm túc lại mang sắc thái đùa giỡn, cũng cần bản lĩnh . . . . . .

Giống như chuyện anh đang làm này đã xảy ra nhiều lần. . . . . .

Cô vốn muốn nói câu nói này, nhưng nghĩ lại, chỉ cần cô vừa nói, không biết trong miệng anh lại phun ra những lời kỳ cục gì nữa, vì vậy nhịn! Đối phó với người không biết xấu hổ chỉ có hai biện pháp: hoặc là so với anh càng không biết xấu hổ! Hoặc là giữ yên lặng! Muốn vượt trình độ không biết xấu hổ của anh cô không làm được, cô chỉ có thể lựa chọn vế sau. . . . . .

Quả nhiên, cô không nói, anh cũng mất thú vị, tắm cho cô xong, dùng khăn tắm bọc cô lại, ôm ra ngoài, trực tiếp ném lên giường.

Sau đó, tiến hành xoa bóp chân mỗi tối.

Cô nhìn động tác của anh, liền hỏi, “Anh học mát xa khi nào?”

“Không có học!” Anh vừa xoa vừa đáp.

“Vậy anh . . . . .” Không có học?



Anh nhìn cô nháy mắt mấy cái, “Vừa đúng dùng em làm thí nghiệm!”

“. . . . . .” Cô hiểu, thật sự bây giờ không thể chủ động nói chuyện với anh, chỉ cần vừa nói ra, không chiếm được tốt nhất định là cô. . . . . . Tiêu Đại Luật Sư này, anh hùng phản ứng nhanh nhẹn và tài hùng biện của mình đều áp dụng lên hai người bọn họ, anh không phải là anh hai lúc trước, thật không phải. . . . . .

Anh nghiêm túc chăm chỉ xoa bóp cho cô xong, sau đó đắp chăn lên người cô, xong việc. . . . . .

Cô cũng không lo lắng anh sẽ xâm phạm mình, bởi vì với tình trạng cơ thể cô, cô không đồng ý, anh sẽ không làm gì, chỉ là anh ném cô như vậy, không có ý định mặc quần áo cho cô sao? Cũng không lấy quần áo cho cô? Chẳng lẽ muốn cô trống trơn giống như anh chạy đến tủ lấy đồ? Thật đáng tiếc, cảnh giới của cô không cao như anh. . . . . .

“Bảo bối, chơi trò chơi không?” Anh hỏi.

“Không chơi!” Cô kiên định cự tuyệt. Lúc này cô vào trò chơi làm gì? Đưa mình lên cửa cho người ta chê cười sao? Mới vừa rồi, toàn bộ mọi người đều nghe chữa “tắm” kia!

“Vậy anh chơi?” Anh hỏi.

“. . . . . .” Cô nhìn anh chằm chằm, chẳng lẽ bây giờ anh còn phải trưng cầu ý kiến của cô sao? Như chuyện tiền bạc của cô đấy?

“Bảo bối, có được không?” Thế nhưng anh lại cố tình hỏi.

“. . . . . .” Cô không nhịn được nói: “ Không phải anh là Nhất Gia Chi Chủ sao? Còn hỏi em làm gì?”

“Ưmh. . . . . .” Anh mở máy tính ra, “Làm Nhất Gia Chi Chủ thật ra rất mệt mỏi, phải quan tâm rất nhiều việc, cho nên, những chuyện nhỏ nhặt này liền do nội trợ hiền của anh quyết định.”

“. . . . . .” Cô co rúc ở trên giường, tự cầm chăn đắp, “Em quyết định anh phải chuyển ra ngoài, thế anh làm sao?”

Anh quay đầu lại cười một tiếng, “Bảo bối, chuyện lớn như vậy, hay là để anh tự quyết định là được. . . . . .”

“. . . . . .” Cô liền biết. . . . . . Căn bản không cần nói loại chuyện lớn hơn là trả tiền cho cô nữa. . . . . .

Định không để ý anh, giấc ngủ hôm qua rất kém, hôm nay lại chép Kinh Phật hết nửa ngày, rất mệt mỏi, chắc chắn ngủ được.

Cô nhắm mắt lại, quả nhiên rất nhanh ngủ thiếp đi, mơ hồ, cũng không nghe tiếng thảo luận, nghĩ là anh dùng tai nghe, sau đó, anh cũng đi ngủ. . . . . .

Cô ngủ rất ngon, anh nằm xuống cô vốn không biết, thế nhưng anh lại nhích lại gần, làm loạn trên đầu cô, không biết anh làm gì, khiến cho cô mơ mơ màng màng, miễn cường mở mắt ra nhìn anh, bởi vì đang ngủ, cũng không có phòng bị nhiều, cũng quên mất chuyện ban ngày, cảm giác quen thuộc đã thay thế tất cả, vì vậy cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Rồi sau đó, liền cảm giác bị anh kéo vào trong ngực.

Anh thể nhiệt, không giống cô phải tránh gió, nhiệt độ Phương Nam ẩm nóng, muốn anh đóng tất cả cửa sổ, máy điều hòa, quạt gió đi ngủ, cũng là một chuyện khổ, cho dù là gần như lỏa thể, cũng ướt đẫm mồ hôi.

Gò má của cô dính vào làn da của anh, mơ hồ có chút dính, nửa mê nửa tỉnh chợt nhớ tới trên bả vai anh cũng có một đến sẹo kia , giống như vị trí của cô, theo bản năng đưa tay chạm tới, mơ mơ màng màng, mò tới, lại bị anh tóm lấy tay.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng in trên trán cô, “Em gái, 14 năm rồi, em nên hiểu anh nhất. Những năm nay, anh kính em, sợ em, phóng túng em, nghe lời của em, nguyên nhân đều chỉ có một, đó là anh quá quan tâm em, anh muốn cưng chiều, thương em, mọi thứ để cho em hài lòng, em hiểu chưa? Em nói bây giờ anh thay đổi, đúng vậy, trở nên bá đạo, trở nên không nói đạo lý, quản em khắp nơi. Đó là bởi vì, anh lại muốn phóng túng em, thương em, anh cũng nắm chắc mọi đường trong phạm vi ranh giới cuối cùng của anh, em muốn làm thế nào thì thế đó, coi như cưỡi trên đầu anh làm mưa làm gió anh cũng sẽ cảm thấy mình hạnh phúc, nhưng nếu ra khỏi ranh giới cuối cùng của anh, anh chỉ có thể không khách khí, biết ranh giới cuối cùng của anh gì không?”

“Ưmh. . . . . .” Cô đang buồn ngủ, làm gì có tinh thần trả lời anh, ngay cả anh nói cái gì cô cũng chỉ nghe đại khái.

Anh thấy cô như vậy, cũng không nói gì, kéo cô lại, hôn lần nữa, “Được rồi, ngủ đi, chỉ cần em ngoan ngoãn, vẫn là lời anh nói lúc trước, sẽ dùng cả đời anh bù đắp những đau khổ của em.”

Trong bóng tối, anh cũng không buồn ngủ, con người màu hổ phách nhượm sắc đêm, sâu như đáy.

Đây là mặt khác của anh.

Ban ngày, ở trước mặt cô, anh ầm ĩ đủ thứ, sung sướng mọi điều, đây chẳng qua là một mặt anh muốn cho cô nhìn. Nhưng tại sao sau khi gặp cô, những đau khổ cô trải qua, bao gồm tìm được đường sống trong chỗ chết, bao gồm ốm đau hành hạ, bao gồm mẹ đối xử bất công, chỉ là một câu chuyện nhẹ nhàng trôi qua.

Anh biết cô kiên cường, từ khi anh đến trấn nhỏ này, ở trong góc nhìn cô đơn giản tươi cười, anh liền hiểu rõ, trải qua mọi chuyện, thật ra chính cô đã buông xuống. Nửa đời này của cô đã trải qua rất nhiều gian khổ, năng lực thừa nhận của cô đã cao hơn người thường, nên buông xuống, không nên buông xuống, tất cả cô đều buông xuôi, mà lần này coi như là chết qua một lần, càng không có gì không bỏ được, cho nên, anh cần gì vạch trần vết thương của cô? Không bằng ở bên cạnh cô, chọc cô cười, chọc cô giận, để cho cô sống cuộc đời tươi sáng sinh động, bọn họ chỉ ở trong một trấn nhỏ của Giang Nam , cô không cần phải là một Thanh Hòa ẩn nhẫn khắp nơi. Anh rất vui mừng, nhìn cô từng chút từng chút trở về là chính mình, trở về là một Tiểu Hà nghịch ngợm phá phách như lời mẹ Tưởng, biết làm nũng, tùy ý buông thả tính tình. . . . . .

Chỉ là, anh vẫn còn một mặt khác thuộc về mình. Ở mặt này, anh vì tất cả những gì cô trải qua mà bi thương, vì hành động việc làm của mẹ mình mà vô cùng đau đớn, thân tình rạn nứt, đối với anh cũng không phải là chuyện vui mừng, nhưng cho dù hậu quả của nó có thống khổ thế nào, cũng nên để mình anh gánh vác, không liên quan gì đến Thanh Hòa. Anh gọi cô là bảo bối, đó là bởi vì, anh thật lòng muốn xem cô như bảo bối mà yêu, cũng không phải để chọc cô cười, chỉ cần nghĩ đến cô có nhiều khổ sở, tâm anh như bị ngọn lửa cắn nuốt, cháy đến không thể nói lời đau, thương cô cưng chiều cô, chỉ một xưng hô làm sao đủ?

Về phần vết sẹo trên bả vai. . . . . .

Anh cười khổ. Nếu như có thể, anh nguyện ý thay cô chịu đựng tất cả khổ đau, vết thương này, thật sự là ngộ nhỡ. . . . . .

Giấc ngủ của anh vẫn rất tệ, hoàn toàn dựa vào thuốc ngủ chống đỡ, chính anh biết mấu chốt ở nơi nào, cho nên, lần này tới Giang Nam, không mang theo thuốc, anh cho là, anh tìm được cô, chính là liều thuốc tốt nhất.

Không biết, thói quen một khi dưỡng thành, cũng không phải dễ dàng thay đổi, trên thực tế, những ngày anh không uống thuốc, anh vẫn khó đi vào giấc ngủ, mặc dù tối hôm qua, nhìn anh tựa như ngủ rất sâu, thật ra thì đại đa số thời gian đều thanh tỉnh, từng cử động của cô, dù là lật người, anh đều rõ ràng.



Nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Cho dù đã trải qua sanh ly tử biệt, hay là âm mưu bẫy rập, chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh cô, cảm giác hạnh phúc sẽ tràn đầy, bao phủ tất cả khổ đau. . . . . .

Sáng hôm sau, dĩ nhiên là anh rời giường trước, một đêm không thể nào ngủ.

Lúc cô tỉnh lai, anh đã không ở bên người, bên gối để lại một tờ giấy, cô lấy tới nhìn, là chữ của anh, viết mấy chữ: Em gái Tiểu Trư, buổi sáng tốt lành.

“. . . . . .” Anh gọi cô thật là càng ngày càng vô cùng kỳ quặc rồi, tại sao lại thêm một em gái Tiểu Trư?

“Mẹ Tưởng!” Cô ném tờ giấy, tính rời giường, nếu anh không có ở đây, cô phải gọi mẹ Tưởng thôi.

Mẹ Tưởng nghe tiếng chạy đến, bộ dáng vui rạo rực.

Kể từ khi Tiêu Y Đình đến, bà luôn có bộ dạng này. . . . . .

Bây giờ Diệp Thanh Hòa mới nhớ, gọi sai xưng hô, có chút thẹn thùng, “Mẹ nuôi, con nhất thời thuận miệng gọi . . . . .”

“Không sao! Tên gì không phải là mẹ! Rời giường thôi.” Mẹ Tưởng kéo cô, lại đột nhiên nhìn chằm chằm cô, không giải thích được, rồi sau đó liền cười lớn, “Tiểu Hà, con đang làm cái gì vậy?”

“Sao vậy?” Có gì không đúng sao? Cô sờ sờ đầu của mình, lại sờ tới một đoạn dây.

Cô nghĩ đến tờ giấy vừa rồi, lập tức nói, “Mẹ nuôi, đưa gương cho con!”

Mẹ Tưởng cười ha ha, đưa gương cho cô.

Cô tranh thủ thời gian nhìn, nhất thời giận dữ, chỉ thấy trong gương mình cột một đoạn dây đỏ hình con bướm, điều này cũng thôi, trên mặt còn vẽ mũi heo và tai lợn!

“Mẹ nuôi. . . . . .” Vẻ mặt cô đưa đám, nhìn mẹ Tưởng cười đến đứng thẳng lên không được, “Mẹ cùng một phe với anh ấy, hai người liên hiệp khi dễ con. . . . . .”

Này rõ ràng tại ngày hôm qua mẹ Tưởng kể câu chuyện kia!

Đây có tính là báo thù không? Cô để cho anh cả đời đeo trên lưng bóng ma Tiểu Ô Quy, bây giờ anh trả cho cô em gái Tiểu Trư?

Cô đang ảo não, điện thoại vang lên.

Mẹ Tưởng lấy tới cho cô, vừa nhìn số, cười nghiêng ngả, “Là cô gia.”

Cô có thể không nhận không?

Cô quật cường quay đầu đi, không nhận!

“Cái này thì có gì tức giận? Cô gia chỉ đùa với con! Nhiều thú vị!” Mẹ Tưởng cười thay cô nhận, “Cô gia, Tiểu Hà, mới vừa dậy, ở nơi này quệt mồm mất hứng đấy. . . . . . Đưa con bé? Được! Đợi chút!”

Mẹ Tưởng liền để điện thoại bên tai cô, lớn tiếng nói vào điện thoại, “Cô gia, con bé nghe !”

Người nào nghe!

Diệp Thanh Hòa quay đầu đi, nhưng bên trong đã truyền đến giọng nói đáng ghét, “Em gái Tiểu Trư ——” Âm cuối kéo thật dài! Thật là quá đáng ghét!

“Ai tên là Tiểu Trư vậy? Tiểu Ô Quy!” Cô không nhịn được đáp lễ một câu.

Anh ở đầu bên kia cười, “Không phải Tiểu Trư? Là Tiểu Ô Quy? Được! Vậy thì Tiểu Ô Quy đi! Dù sao nhà của chúng ta Tiểu Ô Quy cũng gọi là Nhất Nhất!”

Người này sáng sớm gọi điện thoại tới liền muốn chế nhạo cô sao?

“Tiêu Y Đình, hôm nay anh chớ trở lại!” Cô hung tợn nói.

“Bảo bối, nghiêm trọng như vậy sao? Đó không phải là hình tượng em thích ư? Trắng trẻo mũm mĩm, tắm rửa sạch sẽ sạch bóng, sau đó ghim cái nơ con bướm ngủ với anh, không phải là ước mơ lúc nhỏ của em ư?” Anh không nhịn được, vừa nói xong liền cười .

Ứớc mơ lúc nhỏ của cô là biến thành heo?

Cô không muốn lại nói chuyện với người này, đưa điện thoại cho mẹ Tưởng, ánh mắt nhìn vào tớ giấy bên gối, bốn chữ em gái Tiểu Trư khắc sâu vào tầm mắt, rồi lại không giải thích được, mặt hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, đuôi mày cũng ẩn ý cười, chính cô cũng không phát giác. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook