Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 73: Em gái
Cát Tường Dạ
10/06/2015
Nụ cười trên mặt Tiêu Y Đình trong nháy mắt liền đình trệ.
"Cái này. . . . . em gái à. . . . . .anh không bắt em đưa tiền đâu. . . . . ." Trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất . . . . . .
Tất nhiên là cô biết anh không bắt mình đưa tiền, không, nói đúng ra thì đó cũng không phải là tiền của cô, mà là tiền của anh, cô chỉ là người cầm hộ mà thôi.
Thậm chí cô còn biết. . . . . .
Cô không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn anh, đôi môi mím chặt, chiếc cằm cứng rắn trông bén nhọn hơn hẳn.
Gọng kính to quá cỡ lại thành công chắn lại ánh mắt của cô một lần nữa, dưới ánh đèn sáng choang, không hiểu sao anh lại cảm thấy thật âm u. . . . . .
"Này. . . . . .em gái à. . . . . . anh thật sự không bắt em đưa tiền mà, không tin em đếm thử đi. . . . . . Tiền này là tự tay anh kiếm được đấy. . . . . .", anh cũng không biết tại sao, từ sâu trong thâm nội tâm lại dấy lên cảm giác sợ hãi, nhưng lại muốn thẳng thắn đem những chuyện đã gạt cô nói cho rõ ràng.
Vậy mà, cô vẫn chưng ra vẻ mặt như thế, không nói không rằng, lờ đi không để ý tới anh.
Anh đứng trước mặt cô một lát, sau đó liền ngồi xuống giải thích: "Rất nhiều đơn vị phải tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng nội bộ lại không có cầu thủ tốt, phải tốn tiền mời người ở bên ngoài, ba người bọn anh liền đi đánh bóng thuê cho bọn họ, vừa có tiền , lại không làm chuyện xấu. . . . . ."
Mỗi tuần đánh hai trận, liên tục hơn một tháng, cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ, tuần trước anh vốn định dùng tiền đó để mua một loại vũ khí cực phẩm trong trò chơi, nhưng lại do dự thật lâu, số tiền này anh ở trên cầu trường mồ hôi đổ như mưa mới kiếm được, cũng là khoản tiền đầu tiên tự tay kiếm được vì thế mà thấy rất tiếc. . . . . .
Lại nói từ nhỏ đến lớn anh luôn xài tiền như nước, chưa từng có ý niệm đau lòng như thế này. . . . . .
Anh móc hóa đơn trong túi ra, nói tiếp: "Em xem cái này đi, còn cả cái này nữa, chỉ còn lại từng này, cho em hết. . . . . . anh cũng nhớ, điều thứ mười hai trong giao ước đó chính là không được phép xài tiền bậy bạ. Nhưng mua đồ cho em cũng không coi là phung phí, lại nói, tiền này là tự anh kiếm được . . . . . ."
Cô nhìn vào những thứ trên tay anh, trừ hóa đơn, còn có hai tờ một trăm đồng, với mấy tờ mười đồng nữa, nói cách khác, sau khi mua con dấu kia xong anh chỉ còn lại từng này. . . . . .
Cô cầm hóa đơn lên nhìn, yên lặng tính toán một chút, thầm nghĩ có lẽ thật là như thế. . . . . .
Sau đó liền thu hóa đơn, tiền, cùng với cả con dấu huyết kê kia cho vào trong ngăn kéo, rồi khẽ nói: "Nếu như chưa ăn cơm tối, thì em đi nấu sủi cảo cho anh ăn.".
Nói xong, cô liền cúi đầu đi qua mặt hắn, ra khỏi phòng .
Lúc đó anh cũng không thể nhìn thấy, khi ra khỏi phòng nước mắt của cô liền rớt xuống như mưa. . . . . .
Sâu tận đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi vui sướng không kìm chế được, anh quay về phía bàn đọc sách giơ giơ ngón giữa lên, ý là muốn khi dễ con rùa kia, lần này em gái không có phạt anh vi phạm nội quy! Anh không cần phải học điệu bò của rùa nữa! Nhưng nhìn một lát mới phát hiện đây là căn phòng của em gái, trên tường căn bản không có rùa! Đúng là anh đã mắc chứng sợ hãi rùa thật rồi! Rất muốn cưỡi lên đầu nó!
Chợt nhớ tới cái gì, anh lại chạy ra ngoài như một làn khói, vừa chạy vừa nói: “Em gái, em gái! Anh không ăn sủi cảo, anh muốn ăn mì!”
Lại vừa đúng lúc gặp được Khương Ngư Vãn từ trong phòng đi ra, nghe thấy anh hô to, liền cau mày nói: “Không phải đã ăn cơm ở bên ngoài rồi sao? Về nhà vẫn còn đòi ăn!?”
“Mẹ…” Tiêu Y Đình vội vàng lấy lòng cười nói: “Mẹ còn không biết con trai mẹ lớn lên nhờ cơm, ở bên ngoài sao có thể ăn no được chứ!” Nếu như mẫu thân đại nhân biết anh vì mua đồ cho em gái đến cơm cũng không kịp ăn, có phải sẽ có thành kiến với em ấy hay không?
“Vậy thì bảo dì Vân nấu cho con là được rồi, sao lại sai Thanh Hòa làm?”
“Mẹ, con thích ăn đồ em gái nấu hơn!”, anh nói xong liền bỏ lại mẹ mình, chạy nhanh xuống lầu.
Khương Ngư Vãn đứng ở bậc cầu thang nhìn theo bóng lưng của con trai, lại nghĩ tới câu “con thích ăn đồ em gái nấu hơn”, mi tâm nhíu lại một chỗ…
Mà Tiêu Y Đình lúc này đã sớm chạy vào trong bếp, Diệp Thanh Hòa đang đun nước chuẩn bị nấu mì rồi.
“Em gái, anh muốn ăn mì, giống với món mì lần trước chúng ta ăn tại bên ngoài trường học đó, em còn nhớ rõ không? Cho rất nhiều rau thơm, còn có tỏi giã cộng hành gừng gì gì nữa.” Anh vội la lên.
Cô nghe thấy thế, khó xử nhìn anh đáp: “Trong nhà không có hành gừng rau thơm…”
Hăng hái của Tiêu Y Đình đã xẹp đi phân nửa, đành nói: “Vậy thì làm sủi cảo đi! Anh đợi ở ngoài nhé.”
Vừa ra đến ngoài, anh lại không kìm được năn nỉ Khương Ngư Vãn: “Mẹ, trong nhà có thể ăn chút rau thơm hay không? Mẹ không ăn là được…”
Chân mày của Khương Ngư Vãn nhíu càng chặt hơn: “Ngày mai bảo dì Vân đi mua là được… Thật là…” Con trai mà bà sinh ra sao khẩu vị lại hoàn toàn bất đồng với mẹ nó chứ! Hơn nữa dạy dỗ suốt mười tám năm đều tốt, lúc này mới chưa tới nửa năm, đã liền thay đổi!
Đêm đó, không có rau thơm trước mặt, nhưng Tiêu Y Đình vẫn ăn uống ngon lành, ngay cả nước canh cũng không chừa lại giọt nào, cuối cùng còn nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao em lại nấu ngon hơn dì Vân nhỉ?”
Cô nhàn nhạt, yên lặng dọn dẹp bát đũa, rồi khẽ đáp: “Không biết, có thể do anh quá đói thôi, thật ra thì phương pháp nấu ăn đều giống nhau cả.”
Cô sẽ không nói cho anh biết, cô nấu ngon hơn dì Vân đó là vì dù chỉ là một bát mì, mặc dù không có rau thơm như anh muốn, nhưng cô đã tốn rất nhiều tâm tư…
Buổi tối, Tiêu Y Đình được như ý nguyện trở về phòng mình chơi trò chơi, mà lúc này đây, Diệp Thanh Hòa chắc chắn sẽ không quấy rầy anh, vì cô cũng đang ở trong phòng của mình mở máy vi tính ra, ghi danh QQ.
Bạn tốt trong QQ, có một khuôn mặt đang xám xịt, cô thầm đoán chắc là anh đang ẩn thân.
Mở hội thoại ra, đánh hai chữ: đại ca.
Quả nhiên, người kia lập tức trả lời: Có đây, nhóc.
Anh gọi cô là nhóc, không giống như cách mà Tiêu Y Đình vẫn gọi cô, có thể là do cảm thấy tuổi tác của cô còn quá nhỏ chăng…
“Đại ca, sao anh lại để mặc anh ấy vơ vét hết tiền chỉ để mua một con dấy huyết kê chứ?”, cô tiếp tục gõ chữ.
Người đối diện liền gửi tới một khuôn mặt cười: không phải em không hiểu, có một cô em gái để yêu chiều là một chuyện rất vui vẻ.
Sương mù lại một lần nữa tràn ngập hốc mắt: Đại ca, giải đấu đã đánh xong rồi sao?
“Bọn anh vào trận chung kết rồi, nếu như có thể giành được chức vô địch mà nói, tiền thưởng sẽ chia làm ba, cho nên cậu ta vẫn còn một khoản tiền nữa.”
“Em biết rồi. Anh đi chơi đi, cám ơn.” Cô biết, ba người bọn họ đang bận chơi trò chơi.
“Sao lại cám ơn? Thực không dám nhận! Người nên nói cám ơn là anh mới phải, em đã cải tạo lão Nhị được như bây giờ quả là…! Con người kia, có khí nào để vào tai lời nói của người khác chứ?”
Cô cũng gửi lại cho anh một cái mặt cười, rồi hỏi: Đại ca, có phải anh cũng có một cô em gái không?”
“Ừ, em luôn khiến cho anh nghĩ đến con bé.”
Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy người đại ca này rất khác, vô cùng khoan dung độ lượng, cho nên mới nhờ anh giúp đỡ, quả nhiên, đại ca chính là đại ca. Bề ngoài tục tằng nhưng trái tim tinh tế…
Có điều, đây là bí mật nhỏ cỏ bọn họ, anh hai chắc sẽ không biết!
Đóng QQ lại, đăng nhập vào trò chơi.
Cái trò chơi này, cô cũng từng đạt được cấp Boss, nhưng từ khi tới đây, liền đăng ký một tài khoản khác, tên là: Nhất Nhất Phong Hà, nghề nghiệp: Bảo mẫu.
Cô chọn nghề nghiệp này là vì trong trò chơi, yêu cầu trang bị của bảo mẫu không quá cao, bây giờ cô đã không phải là công chúa nhỏ vô ưu vô lo, cô cũng sẽ không cho phép mình tốn một phân tiền ở trong trò chơi này.
Cũng may, có đại ca làm núi dựa, bất luận là luyện cấp hay là chế tạo trang bị đều không có vấn đề gì, đồ công sở cực phẩm, bảo thạch, cơ hồ đại ca đều bảo trợ cho cô, thậm chí còn giúp cô treo máy.
Cấp bậc của cô chênh lệch với bọn họ càng ngày càng nhỏ, mặc dù còn có khoảng cách nhất định, nhưng khi tham gia bang chiến, thành chiến, hay PK, dựa vào kỹ thuật của cô, tự vệ hoặc cứu người đều có thể.
“Phong Hà! Tới chỗ của ta! Ta đang cần Mục sư!” Nhị thiếu thành chủ lên tiếng.
Đối phương đang dùng tất cả hỏa lực tấn công Mục sư bên người anh lại kiên trì không nổi.
Cô liền thi triển khinh công, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh anh thi triển hết kỹ năng của mình.
Cô thích cái tên Phong Hà này, nên dùng nó đặt thành tên tài khoản game…
Sau khi bang chiến, liền giành được thắng lợi to lớn.
Anh rất vui vẻ, ở trên kênh thế giới dương dương vẻ mặt tự đắc: Nhất Nhất Phong Hà, cô giỏi nhất!
Cô không phải tự kiêu tuy bản thân không phải là Mục sư tốt nhất, nhưng cũng là Mục sư giỏi nhất, điều này thật sự không thể nghi ngờ.
Còn có những bang phái khác hùa theo: Lúc nào thì Nhất Nhất Phong Hà ra ngoài? Phong Hà, tới bang của chúng ta đi! Làm áp trại phu nhân cho Bang chủ chúng ta!
Trò chơi như thế này, có rất nhiều thành, cũng có hệ thống kết hôn, nhưng đối với việc này cô không hề có hứng thú, Khúc Phong Hà sẽ mãi là nữ vương độc thân mà thôi.
Cút! Nàng ấy là của ta đấy! Nhị thiếu phách lối phát đến vẻ mặt khinh bỉ, sau đó còn gửi thêm vài thanh đại đao nữa.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, anh có tư cách để cuồng vọng…
Sau đó cô lẳng lặng logout, không nói một câu nào.
Một khắc cuối cùng khi logout, cô còn nhìn anh đang hỏi trong bang: Bang của chúng ta từ lúc nào có nhiều Mục sư như vậy? Thật không tệ! Nhưng sao lại không nói lời nào chứ?
Rồi sau đó đại ca lại gửi đến một vẻ mặt cười trộm.
Cô đóng cửa sổ trò chơi, biểu tình trầm ngâm…
Ưmh, kế tiếp cô còn muốn đi làm chuyện nên làm – thúc giục anh logout…
Không biết, hôm anh anh lại muốn kéo dài thêm mấy phút đây? Mặc kệ anh lấy cớ gì, thì mỗi lần đều bị cô giết chết trong nháy mắt, đó chính là trực tiếp tắt hết nguồn điện.
"Cái này. . . . . em gái à. . . . . .anh không bắt em đưa tiền đâu. . . . . ." Trong lòng vẫn cảm thấy có chút ủy khuất . . . . . .
Tất nhiên là cô biết anh không bắt mình đưa tiền, không, nói đúng ra thì đó cũng không phải là tiền của cô, mà là tiền của anh, cô chỉ là người cầm hộ mà thôi.
Thậm chí cô còn biết. . . . . .
Cô không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn anh, đôi môi mím chặt, chiếc cằm cứng rắn trông bén nhọn hơn hẳn.
Gọng kính to quá cỡ lại thành công chắn lại ánh mắt của cô một lần nữa, dưới ánh đèn sáng choang, không hiểu sao anh lại cảm thấy thật âm u. . . . . .
"Này. . . . . .em gái à. . . . . . anh thật sự không bắt em đưa tiền mà, không tin em đếm thử đi. . . . . . Tiền này là tự tay anh kiếm được đấy. . . . . .", anh cũng không biết tại sao, từ sâu trong thâm nội tâm lại dấy lên cảm giác sợ hãi, nhưng lại muốn thẳng thắn đem những chuyện đã gạt cô nói cho rõ ràng.
Vậy mà, cô vẫn chưng ra vẻ mặt như thế, không nói không rằng, lờ đi không để ý tới anh.
Anh đứng trước mặt cô một lát, sau đó liền ngồi xuống giải thích: "Rất nhiều đơn vị phải tham gia thi đấu bóng rổ, nhưng nội bộ lại không có cầu thủ tốt, phải tốn tiền mời người ở bên ngoài, ba người bọn anh liền đi đánh bóng thuê cho bọn họ, vừa có tiền , lại không làm chuyện xấu. . . . . ."
Mỗi tuần đánh hai trận, liên tục hơn một tháng, cũng kiếm được một khoản tiền không nhỏ, tuần trước anh vốn định dùng tiền đó để mua một loại vũ khí cực phẩm trong trò chơi, nhưng lại do dự thật lâu, số tiền này anh ở trên cầu trường mồ hôi đổ như mưa mới kiếm được, cũng là khoản tiền đầu tiên tự tay kiếm được vì thế mà thấy rất tiếc. . . . . .
Lại nói từ nhỏ đến lớn anh luôn xài tiền như nước, chưa từng có ý niệm đau lòng như thế này. . . . . .
Anh móc hóa đơn trong túi ra, nói tiếp: "Em xem cái này đi, còn cả cái này nữa, chỉ còn lại từng này, cho em hết. . . . . . anh cũng nhớ, điều thứ mười hai trong giao ước đó chính là không được phép xài tiền bậy bạ. Nhưng mua đồ cho em cũng không coi là phung phí, lại nói, tiền này là tự anh kiếm được . . . . . ."
Cô nhìn vào những thứ trên tay anh, trừ hóa đơn, còn có hai tờ một trăm đồng, với mấy tờ mười đồng nữa, nói cách khác, sau khi mua con dấu kia xong anh chỉ còn lại từng này. . . . . .
Cô cầm hóa đơn lên nhìn, yên lặng tính toán một chút, thầm nghĩ có lẽ thật là như thế. . . . . .
Sau đó liền thu hóa đơn, tiền, cùng với cả con dấu huyết kê kia cho vào trong ngăn kéo, rồi khẽ nói: "Nếu như chưa ăn cơm tối, thì em đi nấu sủi cảo cho anh ăn.".
Nói xong, cô liền cúi đầu đi qua mặt hắn, ra khỏi phòng .
Lúc đó anh cũng không thể nhìn thấy, khi ra khỏi phòng nước mắt của cô liền rớt xuống như mưa. . . . . .
Sâu tận đáy lòng đột nhiên dâng lên nỗi vui sướng không kìm chế được, anh quay về phía bàn đọc sách giơ giơ ngón giữa lên, ý là muốn khi dễ con rùa kia, lần này em gái không có phạt anh vi phạm nội quy! Anh không cần phải học điệu bò của rùa nữa! Nhưng nhìn một lát mới phát hiện đây là căn phòng của em gái, trên tường căn bản không có rùa! Đúng là anh đã mắc chứng sợ hãi rùa thật rồi! Rất muốn cưỡi lên đầu nó!
Chợt nhớ tới cái gì, anh lại chạy ra ngoài như một làn khói, vừa chạy vừa nói: “Em gái, em gái! Anh không ăn sủi cảo, anh muốn ăn mì!”
Lại vừa đúng lúc gặp được Khương Ngư Vãn từ trong phòng đi ra, nghe thấy anh hô to, liền cau mày nói: “Không phải đã ăn cơm ở bên ngoài rồi sao? Về nhà vẫn còn đòi ăn!?”
“Mẹ…” Tiêu Y Đình vội vàng lấy lòng cười nói: “Mẹ còn không biết con trai mẹ lớn lên nhờ cơm, ở bên ngoài sao có thể ăn no được chứ!” Nếu như mẫu thân đại nhân biết anh vì mua đồ cho em gái đến cơm cũng không kịp ăn, có phải sẽ có thành kiến với em ấy hay không?
“Vậy thì bảo dì Vân nấu cho con là được rồi, sao lại sai Thanh Hòa làm?”
“Mẹ, con thích ăn đồ em gái nấu hơn!”, anh nói xong liền bỏ lại mẹ mình, chạy nhanh xuống lầu.
Khương Ngư Vãn đứng ở bậc cầu thang nhìn theo bóng lưng của con trai, lại nghĩ tới câu “con thích ăn đồ em gái nấu hơn”, mi tâm nhíu lại một chỗ…
Mà Tiêu Y Đình lúc này đã sớm chạy vào trong bếp, Diệp Thanh Hòa đang đun nước chuẩn bị nấu mì rồi.
“Em gái, anh muốn ăn mì, giống với món mì lần trước chúng ta ăn tại bên ngoài trường học đó, em còn nhớ rõ không? Cho rất nhiều rau thơm, còn có tỏi giã cộng hành gừng gì gì nữa.” Anh vội la lên.
Cô nghe thấy thế, khó xử nhìn anh đáp: “Trong nhà không có hành gừng rau thơm…”
Hăng hái của Tiêu Y Đình đã xẹp đi phân nửa, đành nói: “Vậy thì làm sủi cảo đi! Anh đợi ở ngoài nhé.”
Vừa ra đến ngoài, anh lại không kìm được năn nỉ Khương Ngư Vãn: “Mẹ, trong nhà có thể ăn chút rau thơm hay không? Mẹ không ăn là được…”
Chân mày của Khương Ngư Vãn nhíu càng chặt hơn: “Ngày mai bảo dì Vân đi mua là được… Thật là…” Con trai mà bà sinh ra sao khẩu vị lại hoàn toàn bất đồng với mẹ nó chứ! Hơn nữa dạy dỗ suốt mười tám năm đều tốt, lúc này mới chưa tới nửa năm, đã liền thay đổi!
Đêm đó, không có rau thơm trước mặt, nhưng Tiêu Y Đình vẫn ăn uống ngon lành, ngay cả nước canh cũng không chừa lại giọt nào, cuối cùng còn nhỏ giọng hỏi cô: “Tại sao em lại nấu ngon hơn dì Vân nhỉ?”
Cô nhàn nhạt, yên lặng dọn dẹp bát đũa, rồi khẽ đáp: “Không biết, có thể do anh quá đói thôi, thật ra thì phương pháp nấu ăn đều giống nhau cả.”
Cô sẽ không nói cho anh biết, cô nấu ngon hơn dì Vân đó là vì dù chỉ là một bát mì, mặc dù không có rau thơm như anh muốn, nhưng cô đã tốn rất nhiều tâm tư…
Buổi tối, Tiêu Y Đình được như ý nguyện trở về phòng mình chơi trò chơi, mà lúc này đây, Diệp Thanh Hòa chắc chắn sẽ không quấy rầy anh, vì cô cũng đang ở trong phòng của mình mở máy vi tính ra, ghi danh QQ.
Bạn tốt trong QQ, có một khuôn mặt đang xám xịt, cô thầm đoán chắc là anh đang ẩn thân.
Mở hội thoại ra, đánh hai chữ: đại ca.
Quả nhiên, người kia lập tức trả lời: Có đây, nhóc.
Anh gọi cô là nhóc, không giống như cách mà Tiêu Y Đình vẫn gọi cô, có thể là do cảm thấy tuổi tác của cô còn quá nhỏ chăng…
“Đại ca, sao anh lại để mặc anh ấy vơ vét hết tiền chỉ để mua một con dấy huyết kê chứ?”, cô tiếp tục gõ chữ.
Người đối diện liền gửi tới một khuôn mặt cười: không phải em không hiểu, có một cô em gái để yêu chiều là một chuyện rất vui vẻ.
Sương mù lại một lần nữa tràn ngập hốc mắt: Đại ca, giải đấu đã đánh xong rồi sao?
“Bọn anh vào trận chung kết rồi, nếu như có thể giành được chức vô địch mà nói, tiền thưởng sẽ chia làm ba, cho nên cậu ta vẫn còn một khoản tiền nữa.”
“Em biết rồi. Anh đi chơi đi, cám ơn.” Cô biết, ba người bọn họ đang bận chơi trò chơi.
“Sao lại cám ơn? Thực không dám nhận! Người nên nói cám ơn là anh mới phải, em đã cải tạo lão Nhị được như bây giờ quả là…! Con người kia, có khí nào để vào tai lời nói của người khác chứ?”
Cô cũng gửi lại cho anh một cái mặt cười, rồi hỏi: Đại ca, có phải anh cũng có một cô em gái không?”
“Ừ, em luôn khiến cho anh nghĩ đến con bé.”
Lần đầu tiên gặp mặt cô đã cảm thấy người đại ca này rất khác, vô cùng khoan dung độ lượng, cho nên mới nhờ anh giúp đỡ, quả nhiên, đại ca chính là đại ca. Bề ngoài tục tằng nhưng trái tim tinh tế…
Có điều, đây là bí mật nhỏ cỏ bọn họ, anh hai chắc sẽ không biết!
Đóng QQ lại, đăng nhập vào trò chơi.
Cái trò chơi này, cô cũng từng đạt được cấp Boss, nhưng từ khi tới đây, liền đăng ký một tài khoản khác, tên là: Nhất Nhất Phong Hà, nghề nghiệp: Bảo mẫu.
Cô chọn nghề nghiệp này là vì trong trò chơi, yêu cầu trang bị của bảo mẫu không quá cao, bây giờ cô đã không phải là công chúa nhỏ vô ưu vô lo, cô cũng sẽ không cho phép mình tốn một phân tiền ở trong trò chơi này.
Cũng may, có đại ca làm núi dựa, bất luận là luyện cấp hay là chế tạo trang bị đều không có vấn đề gì, đồ công sở cực phẩm, bảo thạch, cơ hồ đại ca đều bảo trợ cho cô, thậm chí còn giúp cô treo máy.
Cấp bậc của cô chênh lệch với bọn họ càng ngày càng nhỏ, mặc dù còn có khoảng cách nhất định, nhưng khi tham gia bang chiến, thành chiến, hay PK, dựa vào kỹ thuật của cô, tự vệ hoặc cứu người đều có thể.
“Phong Hà! Tới chỗ của ta! Ta đang cần Mục sư!” Nhị thiếu thành chủ lên tiếng.
Đối phương đang dùng tất cả hỏa lực tấn công Mục sư bên người anh lại kiên trì không nổi.
Cô liền thi triển khinh công, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh anh thi triển hết kỹ năng của mình.
Cô thích cái tên Phong Hà này, nên dùng nó đặt thành tên tài khoản game…
Sau khi bang chiến, liền giành được thắng lợi to lớn.
Anh rất vui vẻ, ở trên kênh thế giới dương dương vẻ mặt tự đắc: Nhất Nhất Phong Hà, cô giỏi nhất!
Cô không phải tự kiêu tuy bản thân không phải là Mục sư tốt nhất, nhưng cũng là Mục sư giỏi nhất, điều này thật sự không thể nghi ngờ.
Còn có những bang phái khác hùa theo: Lúc nào thì Nhất Nhất Phong Hà ra ngoài? Phong Hà, tới bang của chúng ta đi! Làm áp trại phu nhân cho Bang chủ chúng ta!
Trò chơi như thế này, có rất nhiều thành, cũng có hệ thống kết hôn, nhưng đối với việc này cô không hề có hứng thú, Khúc Phong Hà sẽ mãi là nữ vương độc thân mà thôi.
Cút! Nàng ấy là của ta đấy! Nhị thiếu phách lối phát đến vẻ mặt khinh bỉ, sau đó còn gửi thêm vài thanh đại đao nữa.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, anh có tư cách để cuồng vọng…
Sau đó cô lẳng lặng logout, không nói một câu nào.
Một khắc cuối cùng khi logout, cô còn nhìn anh đang hỏi trong bang: Bang của chúng ta từ lúc nào có nhiều Mục sư như vậy? Thật không tệ! Nhưng sao lại không nói lời nào chứ?
Rồi sau đó đại ca lại gửi đến một vẻ mặt cười trộm.
Cô đóng cửa sổ trò chơi, biểu tình trầm ngâm…
Ưmh, kế tiếp cô còn muốn đi làm chuyện nên làm – thúc giục anh logout…
Không biết, hôm anh anh lại muốn kéo dài thêm mấy phút đây? Mặc kệ anh lấy cớ gì, thì mỗi lần đều bị cô giết chết trong nháy mắt, đó chính là trực tiếp tắt hết nguồn điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.