Chương 77: Dante
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Tôi không nghĩ lại có thể như thế. Không phải trong cái địa ngục này. Không đi xuống đường
hầm dài, bẩn thỉu, cổ tay và cổ chân đeo xiềng, bị giam giữ vì một việc
tôi không hề làm.
Nhưng tôi cảm thấy dễ chịu. Thay cho nghĩ về mọi việc đang lộn xộn, về bà tôi đau đớn trở về căn nhà lưu động của bà, tôi nghĩ đến việc Kate và Tom đã làm sáng nay. Nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tôi cho rằng có thể sống trong tâm tưởng hơn ở bất cứ nơi nào khác. Nếu đầu óc bạn đang bay bổng, thì dẫu những thứ khác của bạn có gò bó cũng chẳng sao. Lần đầu tiên từ khi vào đây, tôi không thấy thời gian như một tảng đá tôi phải kéo lê từ đầu này đến đầu kia ngày. Giống như nó có thể tự trôi qua.
Đường hầm đưa tôi trở lại dài khoảng hai trăm mét rồi lên cầu thang đến khu xà lim của tôi, và vì sáng nay bất thường như vậy, đi đến nửa chừng tôi chú ý đến người lính gác tên là Louis hôm nay hầu như lặng lẽ. Có chuyện gì thế? Hàng ngày, Louis là người hay chuyện, thích kể cho tôi nghe về những người anh ta ngưỡng mộ trong trường cũ từ thập niên tám mươi và chín mươi, còn hôm nay tôi thực sự thích nói chuyện thì Louis lại chẳng chịu hé răng. Tôi hiểu là người giữ chìa khóa nhà tù ắt phải khó khăn nhiều bề.
- Tôi vào nhà vệ sinh đây, - Louis bảo tôi. - Tôi sẽ để cậu lại một phút.
- Không sao. Tôi chẳng vội gì.
Louis khóa cái xích vòng qua mắt cá chân tôi vào cái ống chạy dọc tường và khi nhìn vẻ mặt anh ta lúc bước vào nhà vệ sinh, mọi sự ào tới cùng một lúc. Tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cuối hành lang đi nhanh tới.
Tôi cố với chuông cứu hỏa cách khoảng mét rưỡi trên tường, nhưng cái kiểu Louis khóa tôi vào tường làm tôi không thể với tới. Tôi thử giật cái ống khỏi tường nhưng tôi không thể cử động nổi, nói gì đến kéo mạnh.
Một tiếng nói trong xà lim gần đó hét lên:
- Chạy đi, cậu bé! Chạy đi!
Nhưng tôi chạy sao được khi cả tay lẫn chân đều bị xích? Muộn quá mất rồi. Thậm chí tôi không thể chộp lấy cái bình dập lửa trên tường. Lời giải từ một nơi nào đó trong đầu vụt đến với tôi. Không phải là từ một nơi nào đó, mà nó đến rất nhanh.
Tiếng bước chân thình thịch mỗi lúc một to hơn, và khi nhìn xuống hành lang lần nữa, tôi thấy họ đã cử một anh chàng làm việc này. Một gã to con. Hắn choán hết lối chẳng khác gì toa xe điện ngầm chạy trong đường hầm.
Giờ tôi nhìn thấy mặt hắn - là người trước kia tôi chưa hề gặp - và một thứ gì đó lóe sáng trong bàn tay phải.
Tôi chỉ có thể lùi được ba bước, nhưng cũng đủ với tới cánh cửa phòng vệ sinh mà Louis đang trốn, đợi cho sự việc xong xuôi mới nhảy ra kéo còi báo động.
Tôi không đập cửa như một người tuyệt vọng sắp chết. Tôi gõ nhẹ bằng khuỷu tay, giống như người đã xong việc giết người và thì thào bằng giọng khác lạ “Louis, xong rồi”.
Rồi tôi bước sang phía bên kia cánh cửa thật nhanh. Tôi cũng bắt đầu cầu nguyện.
Kẻ giết người cách tôi chưa đầy mười mét, đủ gần cho tôi thấy hắn cũng đang hoảng sợ. Tôi cần hắn thấy tôi cũng to lớn chẳng kém gì hắn, và nắm đấm của tôi vung ra cho hắn biết tôi không chịu gục ngã mà không chiến đấu. Nó khiến hắn dừng lại một giây, nhưng chỉ một giây thôi.
Rồi hắn bước thêm bước nữa, con dao lăm lăm phía trước như ngọn giáo. Hắn lao con dao vào tôi đúng lúc cánh cửa bật mở, tôi chúi đầu xuống còn Louis bước ra.
Tên sát nhân giật mình cho tôi đủ thời gian bật khỏi thế núp và chập hai nắm đấm lại, tôi tống thẳng vào dưới cằm hắn. Tôi giáng hắn bằng cả sức mạnh có sẵn. Nó làm hắn ngã sóng soài và con dao rơi xuống lách cách bên chân hắn.
Dù tay chân bị xích tôi vẫn có thể với được con dao và giết tên sát thủ được người ta cử đến giết tôi, nhưng mặc cho thiên hạ nghĩ gì, tôi chưa giết bất cứ người nào và lúc này càng không định bắt đầu.
Nhưng tôi cảm thấy dễ chịu. Thay cho nghĩ về mọi việc đang lộn xộn, về bà tôi đau đớn trở về căn nhà lưu động của bà, tôi nghĩ đến việc Kate và Tom đã làm sáng nay. Nó khiến tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Tôi cho rằng có thể sống trong tâm tưởng hơn ở bất cứ nơi nào khác. Nếu đầu óc bạn đang bay bổng, thì dẫu những thứ khác của bạn có gò bó cũng chẳng sao. Lần đầu tiên từ khi vào đây, tôi không thấy thời gian như một tảng đá tôi phải kéo lê từ đầu này đến đầu kia ngày. Giống như nó có thể tự trôi qua.
Đường hầm đưa tôi trở lại dài khoảng hai trăm mét rồi lên cầu thang đến khu xà lim của tôi, và vì sáng nay bất thường như vậy, đi đến nửa chừng tôi chú ý đến người lính gác tên là Louis hôm nay hầu như lặng lẽ. Có chuyện gì thế? Hàng ngày, Louis là người hay chuyện, thích kể cho tôi nghe về những người anh ta ngưỡng mộ trong trường cũ từ thập niên tám mươi và chín mươi, còn hôm nay tôi thực sự thích nói chuyện thì Louis lại chẳng chịu hé răng. Tôi hiểu là người giữ chìa khóa nhà tù ắt phải khó khăn nhiều bề.
- Tôi vào nhà vệ sinh đây, - Louis bảo tôi. - Tôi sẽ để cậu lại một phút.
- Không sao. Tôi chẳng vội gì.
Louis khóa cái xích vòng qua mắt cá chân tôi vào cái ống chạy dọc tường và khi nhìn vẻ mặt anh ta lúc bước vào nhà vệ sinh, mọi sự ào tới cùng một lúc. Tôi hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cuối hành lang đi nhanh tới.
Tôi cố với chuông cứu hỏa cách khoảng mét rưỡi trên tường, nhưng cái kiểu Louis khóa tôi vào tường làm tôi không thể với tới. Tôi thử giật cái ống khỏi tường nhưng tôi không thể cử động nổi, nói gì đến kéo mạnh.
Một tiếng nói trong xà lim gần đó hét lên:
- Chạy đi, cậu bé! Chạy đi!
Nhưng tôi chạy sao được khi cả tay lẫn chân đều bị xích? Muộn quá mất rồi. Thậm chí tôi không thể chộp lấy cái bình dập lửa trên tường. Lời giải từ một nơi nào đó trong đầu vụt đến với tôi. Không phải là từ một nơi nào đó, mà nó đến rất nhanh.
Tiếng bước chân thình thịch mỗi lúc một to hơn, và khi nhìn xuống hành lang lần nữa, tôi thấy họ đã cử một anh chàng làm việc này. Một gã to con. Hắn choán hết lối chẳng khác gì toa xe điện ngầm chạy trong đường hầm.
Giờ tôi nhìn thấy mặt hắn - là người trước kia tôi chưa hề gặp - và một thứ gì đó lóe sáng trong bàn tay phải.
Tôi chỉ có thể lùi được ba bước, nhưng cũng đủ với tới cánh cửa phòng vệ sinh mà Louis đang trốn, đợi cho sự việc xong xuôi mới nhảy ra kéo còi báo động.
Tôi không đập cửa như một người tuyệt vọng sắp chết. Tôi gõ nhẹ bằng khuỷu tay, giống như người đã xong việc giết người và thì thào bằng giọng khác lạ “Louis, xong rồi”.
Rồi tôi bước sang phía bên kia cánh cửa thật nhanh. Tôi cũng bắt đầu cầu nguyện.
Kẻ giết người cách tôi chưa đầy mười mét, đủ gần cho tôi thấy hắn cũng đang hoảng sợ. Tôi cần hắn thấy tôi cũng to lớn chẳng kém gì hắn, và nắm đấm của tôi vung ra cho hắn biết tôi không chịu gục ngã mà không chiến đấu. Nó khiến hắn dừng lại một giây, nhưng chỉ một giây thôi.
Rồi hắn bước thêm bước nữa, con dao lăm lăm phía trước như ngọn giáo. Hắn lao con dao vào tôi đúng lúc cánh cửa bật mở, tôi chúi đầu xuống còn Louis bước ra.
Tên sát nhân giật mình cho tôi đủ thời gian bật khỏi thế núp và chập hai nắm đấm lại, tôi tống thẳng vào dưới cằm hắn. Tôi giáng hắn bằng cả sức mạnh có sẵn. Nó làm hắn ngã sóng soài và con dao rơi xuống lách cách bên chân hắn.
Dù tay chân bị xích tôi vẫn có thể với được con dao và giết tên sát thủ được người ta cử đến giết tôi, nhưng mặc cho thiên hạ nghĩ gì, tôi chưa giết bất cứ người nào và lúc này càng không định bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.