Chương 15: Kate
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
- Chào cô bạn, khỏe không?
Tôi nghe thấy lúc đến hiện trường đầy ác mộng, hiện trường giết người trên cái bãi biển mà tôi vẫn phần nào coi là của riêng vì hồi còn nhỏ, tôi đã lang thang ở đây suốt.
- Không khỏe lắm. Còn anh? - Tôi nói, tuy không biết chắc đang nói với ai hoặc vì sao lại trả lời câu hỏi ngu ngốc của anh chàng này.
Một giờ sau khi một nhân viên cứu hỏa tình nguyện ở Montauk nghe thấy tiếng kêu cứu trên màn hình của cảnh sát, đã có ít nhất hai trăm người dân địa phương nghiền nát bãi biển bên dưới cơ ngơi của Wilson, và tôi là một trong những người đó. Hơn chục năm nay tôi không sống ở đây, nhưng tôi vẫn được coi là một người hàng phố Montauk, vì tôi cũng băn khoăn và lo lắng y như những người hàng xóm cũ của tôi vậy.
Phía trên chỗ tôi đứng, có ba xe cấp cứu đỗ trong các cồn cát, toàn đội Cảnh sát East Hamptons vây quanh.
Khoảng hơn mười phút sau, nhiều tin đồn lan xuống đồi, khẳng định, hiệu chỉnh hoặc thay thế tên người chết. Các bậc cha mẹ réo gọi con, và vui mừng khi chúng trả lời, hoảng hốt khi không có. Tôi nghĩ đến Mary Catherine tóc đỏ sớm nay nhanh nhẹn chạy qua bãi cỏ và các bậc cha mẹ dễ nguy hiểm biết chừng nào khi sinh đứa con thứ hai.
Từ nhiều giờ nay, chúng tôi đã biết cả ba nạn nhân đều là nam thanh niên, nhưng cảnh sát giữ kín tên tuổi cho đến khi thông báo cho các gia đình.
Song dân chúng trên bãi biển quen biết quá nhiều cảnh sát ở bên trong sợi dây vây quanh hiện trường, và khi một người nào đó nhận một cú gọi của người anh rể ở trên đồi, chúng tôi được biết những người chết là Walco, Rochie và Feifer. Tin này ném thẳng vào chúng tôi như một quả thủ pháo.
Mùa hè, có khi tới mười ngàn người đến ở Montauk, nhưng số người ở đây quanh năm chỉ khoảng một phần mười, và những lúc như thế này, chúng tôi giống như một gia đình lớn. Đây là một trong những lý do khiến tôi ra đi và là một trong những điều tôi thấy nhớ nhất. Ở nơi đây, người sống ngay nhà bên không phải là người lạ dửng dưng, mà là hàng xóm chân thành, thực sự quan tâm đến cuộc sống của bạn và cảm thông với thắng lợi cũng như thảm kịch của bạn; vì thế, mọi người nức nở, kêu gào và cố an ủi lẫn nhau.
Ba cậu trai bị chết này đều trẻ hơn tôi mười tuổi, và gần đây tôi không sống ở nơi này nhiều, tôi chỉ biết bạn gái của Walco đang có thai và mẹ Rochie bị ung thư dạ dày. Ơn Chúa, trước đây đã lâu Feifer là đứa trẻ quá hiếu động và tôi đã từng phải trông hộ. Tôi nhớ lại Feifer không chịu đi ngủ nếu thiếu bát bỏng ngô.
Nỗi thương tiếc biến thành phẫn nộ khi các chi tiết từ từ lan xuống đồi. Cả ba đều bị bắn thẳng vào giữa mắt. Trên cổ tay cả ba đều có vết dây chão đốt. Lúc các xác chết được tìm thấy, chúng chồng chất lên nhau như rác trong bãi đổ của thành phố. Chúng tôi biết các chàng trai này đủ để hiểu họ chẳng phải là thiên thần. Chúng tôi cũng biết họ không phải là tội phạm. Vậy chuyện quái quỷ gì đã diễn ra ở đây tối nay?
Tôi đi khỏi dãy các ngôi nhà mười triệu đô trên bãi biển và trở lại chỗ xe cứu thương. Trong số hàng chục cảnh sát đang quần nát quanh họ, có một tốp dân địa phương vì lý do này khác, tự cho phép mình đến gần hiện trường.
Lúc quan sát, tôi thấy một trong những người này, một người đàn ông to lớn, chắc nịch quàng cánh tay lên vai một người đàn ông khác cao và gầy hơn nhiều bên cạnh. Khốn kiếp, tôi thầm nhủ.
Lưng họ quay về phía tôi, nhưng tôi biết người to con hơn là Jeff Dunleavy, còn người kia là Tom, em trai anh ta, và lúc này tôi cảm thấy nỗi đau mới mẻ đến choáng váng, tôi xấu hổ mà nói rằng chẳng làm gì được với vụ giết một lúc ba cậu trai Montauk dễ thương này.
Tôi nghe thấy lúc đến hiện trường đầy ác mộng, hiện trường giết người trên cái bãi biển mà tôi vẫn phần nào coi là của riêng vì hồi còn nhỏ, tôi đã lang thang ở đây suốt.
- Không khỏe lắm. Còn anh? - Tôi nói, tuy không biết chắc đang nói với ai hoặc vì sao lại trả lời câu hỏi ngu ngốc của anh chàng này.
Một giờ sau khi một nhân viên cứu hỏa tình nguyện ở Montauk nghe thấy tiếng kêu cứu trên màn hình của cảnh sát, đã có ít nhất hai trăm người dân địa phương nghiền nát bãi biển bên dưới cơ ngơi của Wilson, và tôi là một trong những người đó. Hơn chục năm nay tôi không sống ở đây, nhưng tôi vẫn được coi là một người hàng phố Montauk, vì tôi cũng băn khoăn và lo lắng y như những người hàng xóm cũ của tôi vậy.
Phía trên chỗ tôi đứng, có ba xe cấp cứu đỗ trong các cồn cát, toàn đội Cảnh sát East Hamptons vây quanh.
Khoảng hơn mười phút sau, nhiều tin đồn lan xuống đồi, khẳng định, hiệu chỉnh hoặc thay thế tên người chết. Các bậc cha mẹ réo gọi con, và vui mừng khi chúng trả lời, hoảng hốt khi không có. Tôi nghĩ đến Mary Catherine tóc đỏ sớm nay nhanh nhẹn chạy qua bãi cỏ và các bậc cha mẹ dễ nguy hiểm biết chừng nào khi sinh đứa con thứ hai.
Từ nhiều giờ nay, chúng tôi đã biết cả ba nạn nhân đều là nam thanh niên, nhưng cảnh sát giữ kín tên tuổi cho đến khi thông báo cho các gia đình.
Song dân chúng trên bãi biển quen biết quá nhiều cảnh sát ở bên trong sợi dây vây quanh hiện trường, và khi một người nào đó nhận một cú gọi của người anh rể ở trên đồi, chúng tôi được biết những người chết là Walco, Rochie và Feifer. Tin này ném thẳng vào chúng tôi như một quả thủ pháo.
Mùa hè, có khi tới mười ngàn người đến ở Montauk, nhưng số người ở đây quanh năm chỉ khoảng một phần mười, và những lúc như thế này, chúng tôi giống như một gia đình lớn. Đây là một trong những lý do khiến tôi ra đi và là một trong những điều tôi thấy nhớ nhất. Ở nơi đây, người sống ngay nhà bên không phải là người lạ dửng dưng, mà là hàng xóm chân thành, thực sự quan tâm đến cuộc sống của bạn và cảm thông với thắng lợi cũng như thảm kịch của bạn; vì thế, mọi người nức nở, kêu gào và cố an ủi lẫn nhau.
Ba cậu trai bị chết này đều trẻ hơn tôi mười tuổi, và gần đây tôi không sống ở nơi này nhiều, tôi chỉ biết bạn gái của Walco đang có thai và mẹ Rochie bị ung thư dạ dày. Ơn Chúa, trước đây đã lâu Feifer là đứa trẻ quá hiếu động và tôi đã từng phải trông hộ. Tôi nhớ lại Feifer không chịu đi ngủ nếu thiếu bát bỏng ngô.
Nỗi thương tiếc biến thành phẫn nộ khi các chi tiết từ từ lan xuống đồi. Cả ba đều bị bắn thẳng vào giữa mắt. Trên cổ tay cả ba đều có vết dây chão đốt. Lúc các xác chết được tìm thấy, chúng chồng chất lên nhau như rác trong bãi đổ của thành phố. Chúng tôi biết các chàng trai này đủ để hiểu họ chẳng phải là thiên thần. Chúng tôi cũng biết họ không phải là tội phạm. Vậy chuyện quái quỷ gì đã diễn ra ở đây tối nay?
Tôi đi khỏi dãy các ngôi nhà mười triệu đô trên bãi biển và trở lại chỗ xe cứu thương. Trong số hàng chục cảnh sát đang quần nát quanh họ, có một tốp dân địa phương vì lý do này khác, tự cho phép mình đến gần hiện trường.
Lúc quan sát, tôi thấy một trong những người này, một người đàn ông to lớn, chắc nịch quàng cánh tay lên vai một người đàn ông khác cao và gầy hơn nhiều bên cạnh. Khốn kiếp, tôi thầm nhủ.
Lưng họ quay về phía tôi, nhưng tôi biết người to con hơn là Jeff Dunleavy, còn người kia là Tom, em trai anh ta, và lúc này tôi cảm thấy nỗi đau mới mẻ đến choáng váng, tôi xấu hổ mà nói rằng chẳng làm gì được với vụ giết một lúc ba cậu trai Montauk dễ thương này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.