Chương 25: Loco
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Nhờ khôn ngoan và lắm mánh khóe hơn vẻ bên ngoài, tôi xác định trung tâm Bed-Stuy Community
là nơi cực kỳ thuận lợi. Cái khéo là tìm ra một chỗ đỗ để chiếc Big
Black Beast không thu hút sự chú ý và tôi nhìn rõ cả hai lối vào. Hơn
nữa, đây là khu vực được giám sát liên tục. Chỉ không do cảnh sát thôi.
Sau khi lượn quanh khối nhà vài lần, tôi đỗ cạnh một xe khác, cách trung tâm sáu khoảng trống. Bên kia phố là hàng bánh pizza Carmine, vì thế trông tôi như đang ngồi đó thưởng thức Pepsi và miếng bánh như bất kỳ một bố già đàng hoàng nào khác trong vùng.
Tôi tưởng các câu lạc bộ đấm bốc này đã mai một, chỉ còn trong những bộ phim đen trắng của Cagney[16]. Ngày nay, những anh chàng hung bạo không ẩu đả. Họ dùng mánh khóe để thắng. Vì thế làm chủ được khoa học thú vị này chỉ đưa bạn đến chiến thắng.
Nhưng có lẽ tôi nhầm, vì nơi này trông đã tân trang và vui mắt, dân chúng ra vào khá rộn ràng. Phần lớn có vẻ oai vệ.
Không cần gì nữa, đấm vào bao cát ắt kiềm chế được căng thẳng. Lúc này, anh chàng Michael Walker của chúng ta đang rất căng thẳng, bị thông báo truy nã khẩn cấp trong 15 bang với tội danh nổi bật là giết liền ba người.
Trong khi đợi Walker ra ngoài, tôi đã làm đen đầu điếu Graycliff Robusto mua ở Tinder Box, East Hampton. Có vẻ tôi khéo chọn. Nó ngon và mềm, nhẹ như một giấc mơ.
Tin dữ là tôi vừa rít được ba hơi xì gà ngon thì Walker lẻn qua cửa sau, mặc áo ngắn tay màu xám có mũ trùm, một cái túi đựng đồ thể thao to vắt trên bờ vai xương xẩu.
Tôi bực lắm. Nếu tôi dập xì gà và châm lại, Graycliff sẽ không bao giờ có vị như cũ. Nếu hút tiếp, tôi sẽ khó có cảm giác nhẹ nhõm khi bỏ mười lăm đôla để mua.
Làm một quyết định hầu như khó khăn vì mất một khoản lớn, tôi mở cửa nóc xe và nhẹ nhàng để điếu xì gà vào cái gạt tàn. Rồi tôi đi theo Walker về hướng bắc, tới phố Fulton.
Lùi về phía sau nửa khối nhà, tôi nhìn cậu ta ngoặt trái. Lúc tôi vòng vào góc phố, cậu ta nhìn ngược ngó xuôi rồi chui vào một chung cư sáu tầng giữa đường đến khôi nhà. Hai phút sau, đèn bật sáng và nhiều cái bóng sụp xuống góc căn phòng ở đầu cầu thang tầng bốn.
Cha mẹ ơi!
Tôi đã tóm được kẻ bỏ trốn.
Sau khi lượn quanh khối nhà vài lần, tôi đỗ cạnh một xe khác, cách trung tâm sáu khoảng trống. Bên kia phố là hàng bánh pizza Carmine, vì thế trông tôi như đang ngồi đó thưởng thức Pepsi và miếng bánh như bất kỳ một bố già đàng hoàng nào khác trong vùng.
Tôi tưởng các câu lạc bộ đấm bốc này đã mai một, chỉ còn trong những bộ phim đen trắng của Cagney[16]. Ngày nay, những anh chàng hung bạo không ẩu đả. Họ dùng mánh khóe để thắng. Vì thế làm chủ được khoa học thú vị này chỉ đưa bạn đến chiến thắng.
Nhưng có lẽ tôi nhầm, vì nơi này trông đã tân trang và vui mắt, dân chúng ra vào khá rộn ràng. Phần lớn có vẻ oai vệ.
Không cần gì nữa, đấm vào bao cát ắt kiềm chế được căng thẳng. Lúc này, anh chàng Michael Walker của chúng ta đang rất căng thẳng, bị thông báo truy nã khẩn cấp trong 15 bang với tội danh nổi bật là giết liền ba người.
Trong khi đợi Walker ra ngoài, tôi đã làm đen đầu điếu Graycliff Robusto mua ở Tinder Box, East Hampton. Có vẻ tôi khéo chọn. Nó ngon và mềm, nhẹ như một giấc mơ.
Tin dữ là tôi vừa rít được ba hơi xì gà ngon thì Walker lẻn qua cửa sau, mặc áo ngắn tay màu xám có mũ trùm, một cái túi đựng đồ thể thao to vắt trên bờ vai xương xẩu.
Tôi bực lắm. Nếu tôi dập xì gà và châm lại, Graycliff sẽ không bao giờ có vị như cũ. Nếu hút tiếp, tôi sẽ khó có cảm giác nhẹ nhõm khi bỏ mười lăm đôla để mua.
Làm một quyết định hầu như khó khăn vì mất một khoản lớn, tôi mở cửa nóc xe và nhẹ nhàng để điếu xì gà vào cái gạt tàn. Rồi tôi đi theo Walker về hướng bắc, tới phố Fulton.
Lùi về phía sau nửa khối nhà, tôi nhìn cậu ta ngoặt trái. Lúc tôi vòng vào góc phố, cậu ta nhìn ngược ngó xuôi rồi chui vào một chung cư sáu tầng giữa đường đến khôi nhà. Hai phút sau, đèn bật sáng và nhiều cái bóng sụp xuống góc căn phòng ở đầu cầu thang tầng bốn.
Cha mẹ ơi!
Tôi đã tóm được kẻ bỏ trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.