Chương 74: Loco
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Nếu Gã Kỳ quặc luôn
bắt tôi đợi mỗi khi chúng tôi cùng bàn công việc, tôi cũng làm y như thế với những người làm việc dưới quyền tôi. Làm khác sao được để họ biết
vị trí của mình trong tôn ti trật tự?
Thế nên dù đã nhìn thấy sĩ quan Lindgren trên ghế dài sau khách sạn East Deck, tôi vẫn lượn vòng quanh khu nhà để viên cảnh sát chờ mỏi gối. Đấy chẳng phải là việc Gã Kỳ quặc vẫn làm với tôi sao?
Nó khiến Lindgren cáu kỉnh hơn thường lệ và khi tôi ngồi xuống cạnh anh ta trong bóng râm, anh ta không buồn rời mắt khỏi tờGun & Ammo.
- Tôi muốn anh đọc House and Garden hoặc O hơn.
- Anh đến muộn.
- Không làm khác được, - tôi nói. - Anh có kiếm được mẩu tin tức gì không?
- Các luật sư của Halleyville là một chuyện. Tối qua họ dồn tôi vào thế bí ở đồn. Con sói cái Ivy League[39] làm bộ làm tịch ấy tấn công tôi dồn dập.
- Về cái gì?
- Tại sao cuộc gọi về khẩu súng lại đến thẳng tôi chứ không qua tổng đài.
Tôi cười, nhưng đấy chẳng phải việc đáng cười.
- Cô ả chỉ ăn ốc nói mò thôi.
- Tôi không nghĩ thế. Họ nhằm vào việc gì đó, và tôi muốn biết chúng ta sẽ làm gì về việc này?
- Không làm gì hết. Anh mong tôi giết một người mỗi khi tim anh đập dồn hả? Nếu anh là loại hay lo thì nên bám lấy cái nghề cảnh sát và tránh cho xa cái thằng buôn bán ma túy nhầy nhụa như tôi. Thỏa thuận nhé?
- Anh có thuốc hay thứ gì đại loại thế không? - Lindgren nói và phì ra một tiếng cười.
- Tôi không biết thế đấy. Mở bàn tay ra.
Bạn không thể là tay buôn bán ma túy nếu bạn không tin vào sức mạnh của dược học hiện đại, và khi Hugo xòe các ngón tay ra, tôi đổ đầy lòng bàn tay anh ta một tá viên Vicodin trắng, hấp dẫn.
- Những thứ bé nhỏ xinh xinh này sẽ làm cái lỗ đít anh dịu lại.
- Tôi cho là chúng ta đã đến việc cốt lõi, - Lindgren nói. - và tôi nghĩ anh muốn là người biết đầu tiên. Nhưng tôi phải cho đầu óc thông thoáng đã.
Nói xong, Lindgren đặt hai viên Vicodin lên lưỡi, nhét mấy viên còn lại vào túi sơmi và bỏ đi tới cuộc chiến chống tội phạm ở Hamptons.
Thế nên dù đã nhìn thấy sĩ quan Lindgren trên ghế dài sau khách sạn East Deck, tôi vẫn lượn vòng quanh khu nhà để viên cảnh sát chờ mỏi gối. Đấy chẳng phải là việc Gã Kỳ quặc vẫn làm với tôi sao?
Nó khiến Lindgren cáu kỉnh hơn thường lệ và khi tôi ngồi xuống cạnh anh ta trong bóng râm, anh ta không buồn rời mắt khỏi tờGun & Ammo.
- Tôi muốn anh đọc House and Garden hoặc O hơn.
- Anh đến muộn.
- Không làm khác được, - tôi nói. - Anh có kiếm được mẩu tin tức gì không?
- Các luật sư của Halleyville là một chuyện. Tối qua họ dồn tôi vào thế bí ở đồn. Con sói cái Ivy League[39] làm bộ làm tịch ấy tấn công tôi dồn dập.
- Về cái gì?
- Tại sao cuộc gọi về khẩu súng lại đến thẳng tôi chứ không qua tổng đài.
Tôi cười, nhưng đấy chẳng phải việc đáng cười.
- Cô ả chỉ ăn ốc nói mò thôi.
- Tôi không nghĩ thế. Họ nhằm vào việc gì đó, và tôi muốn biết chúng ta sẽ làm gì về việc này?
- Không làm gì hết. Anh mong tôi giết một người mỗi khi tim anh đập dồn hả? Nếu anh là loại hay lo thì nên bám lấy cái nghề cảnh sát và tránh cho xa cái thằng buôn bán ma túy nhầy nhụa như tôi. Thỏa thuận nhé?
- Anh có thuốc hay thứ gì đại loại thế không? - Lindgren nói và phì ra một tiếng cười.
- Tôi không biết thế đấy. Mở bàn tay ra.
Bạn không thể là tay buôn bán ma túy nếu bạn không tin vào sức mạnh của dược học hiện đại, và khi Hugo xòe các ngón tay ra, tôi đổ đầy lòng bàn tay anh ta một tá viên Vicodin trắng, hấp dẫn.
- Những thứ bé nhỏ xinh xinh này sẽ làm cái lỗ đít anh dịu lại.
- Tôi cho là chúng ta đã đến việc cốt lõi, - Lindgren nói. - và tôi nghĩ anh muốn là người biết đầu tiên. Nhưng tôi phải cho đầu óc thông thoáng đã.
Nói xong, Lindgren đặt hai viên Vicodin lên lưỡi, nhét mấy viên còn lại vào túi sơmi và bỏ đi tới cuộc chiến chống tội phạm ở Hamptons.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.