Chương 22: Tom
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
Chao ôi! Nửa giờ sau khi Barney Fife Van Burren ra về, tay cầm cuốn sổ màu cam, Wingo lại có vẻ hoảng hốt. Lại có khách nữa đây.
Nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi trông thấy nửa người Clarence, có nghĩa là chẳng có tin gì tốt lành.
Clarence lái taxi trong thành phố và không tham gia hướng đạo trong trường, đã thành bạn thân từ khi đưa tôi đến St. John mười lăm năm trước. Vì lái taxi cũng như làm luật sư ở Montauk là nghề có nhiều thời gian chết, nên anh thường ghé vào văn phòng tôi hai hoặc ba lần mỗi tuần. Clarence cao hơn mét chín và là anh họ của Dante, tôi hiểu vì sao anh đến đây qua vẻ lo lắng trên mặt. Nghe chừng không thể là tin tốt.
- Tôi vừa nhận một cú điện của cậu ta, - Clarence nói. - Cậu ấy sợ thất thần. Tưởng như người ta sắp giết cậu ấy.
- Ai? Ai sắp giết cậu ấy?
- Cậu ấy không biết chắc.
Tôi lấy hai chai bia trong tủ lạnh và Clarence cầm một chai.
- Cậu ấy ở chỗ quái nào vậy? Van Burren vừa ở đây về. Anh ta bảo Dante và Walker đã bỏ trốn. Xem chừng xấu đây.
- Tôi biết thế, Tom ạ.
Mặt trời đang lặn, chúng tôi ngồi bên quầy trong bếp.
- Van Burren cũng nói bóng gió rằng tối hôm ấy Dante và Walker có mặt tại hiện trường vụ án.
- Họ có nhân chứng? - Clarence hỏi.
- Tôi không biết. Anh ta rất khôn về việc này. Thế quái nào mà Dante và Walker trở lại chỗ đó sau chuyện xảy ra?
- Dante bảo cậu ấy có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng lúc này chúng ta phải bảo được cậu ta tự khai báo. Chính vì thế tôi đến đây. Dante kính trọng anh, Tom ạ. Anh bảo, cậu ấy sẽ nghe lời.
Clarence đăm đăm nhìn tôi.
- Tôi xin anh, Tom. Trước kia tôi chưa bao giờ cầu xin anh ân huệ gì.
- Cậu ấy có nói là họ ở đâu không?
Clarence lắc đầu, trông đau xót:
- Không cho tôi cả số điện thoại nữa kia.
Tôi xòe hai bàn tay:
- Cậu muốn gì, Clarence? Đợi ở đây và hy vọng cậu ta gọi điện ư?
- Dante nói chúng ta nên nói chuyện với bà cậu ấy. Dante bảo hễ bà Marie bảo yên rồi, cậu ấy sẽ gọi cho chúng ta.
Nhìn qua cửa sổ đằng trước, tôi trông thấy nửa người Clarence, có nghĩa là chẳng có tin gì tốt lành.
Clarence lái taxi trong thành phố và không tham gia hướng đạo trong trường, đã thành bạn thân từ khi đưa tôi đến St. John mười lăm năm trước. Vì lái taxi cũng như làm luật sư ở Montauk là nghề có nhiều thời gian chết, nên anh thường ghé vào văn phòng tôi hai hoặc ba lần mỗi tuần. Clarence cao hơn mét chín và là anh họ của Dante, tôi hiểu vì sao anh đến đây qua vẻ lo lắng trên mặt. Nghe chừng không thể là tin tốt.
- Tôi vừa nhận một cú điện của cậu ta, - Clarence nói. - Cậu ấy sợ thất thần. Tưởng như người ta sắp giết cậu ấy.
- Ai? Ai sắp giết cậu ấy?
- Cậu ấy không biết chắc.
Tôi lấy hai chai bia trong tủ lạnh và Clarence cầm một chai.
- Cậu ấy ở chỗ quái nào vậy? Van Burren vừa ở đây về. Anh ta bảo Dante và Walker đã bỏ trốn. Xem chừng xấu đây.
- Tôi biết thế, Tom ạ.
Mặt trời đang lặn, chúng tôi ngồi bên quầy trong bếp.
- Van Burren cũng nói bóng gió rằng tối hôm ấy Dante và Walker có mặt tại hiện trường vụ án.
- Họ có nhân chứng? - Clarence hỏi.
- Tôi không biết. Anh ta rất khôn về việc này. Thế quái nào mà Dante và Walker trở lại chỗ đó sau chuyện xảy ra?
- Dante bảo cậu ấy có thể giải thích mọi chuyện. Nhưng lúc này chúng ta phải bảo được cậu ta tự khai báo. Chính vì thế tôi đến đây. Dante kính trọng anh, Tom ạ. Anh bảo, cậu ấy sẽ nghe lời.
Clarence đăm đăm nhìn tôi.
- Tôi xin anh, Tom. Trước kia tôi chưa bao giờ cầu xin anh ân huệ gì.
- Cậu ấy có nói là họ ở đâu không?
Clarence lắc đầu, trông đau xót:
- Không cho tôi cả số điện thoại nữa kia.
Tôi xòe hai bàn tay:
- Cậu muốn gì, Clarence? Đợi ở đây và hy vọng cậu ta gọi điện ư?
- Dante nói chúng ta nên nói chuyện với bà cậu ấy. Dante bảo hễ bà Marie bảo yên rồi, cậu ấy sẽ gọi cho chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.