Chương 56: Tom
James Patterson & Peter De Jonge
26/12/2016
- Tôi chụp phong cảnh, - tôi nói. - Được không?
Nhưng tôi nghĩ, Một tay lướt sóng mà có tới hai vệ sĩ. Sao lại sang đến thế? Gần như khôi hài, trừ việc tôi vạch ra đây là bãi biển công cộng. Cũng như việc tôi đang nằm ngửa trên bãi cát công cộng vậy.
Thế là tôi vồ lấy bàn chân trên mặt tôi và vặn xoắn như đầu cô bé Linda Blair trong phim Thầy Phù thủy. Mắt cá chân phát ra âm thanh quái đản thật mãn nguyện; rồi sụn quanh đầu gối gã vệ sĩ kêu răng rắc, và một tiếng hét thoát ra từ miệng gã. Tôi không nhìn thấy gã ngã vì mải chú ý đến tên đồng nghiệp của gã, hai chúng tôi gần như hòa cho đến lúc một số người lướt sóng khác kéo tách chúng tôi ra.
Hòa có lẽ là từ hơi phóng đại về phần tôi. Khi trở lại ôtô, một mắt của tôi nhắm nghiền. Nửa giờ sau, về đến nhà, trong mắt tôi có một ít máu. Nhưng tôi cảm thấy tệ hại hơn nếu để mấy thằng khốn ấy xua tôi khỏi bãi biển.
Hơn nữa, một con mắt vẫn hoạt động tốt, nên tôi vẫn xem lại những ghi chép trong cuộc phỏng vấn cuối cùng của tôi với Dante.
Ngoài những xương sườn và con mắt đau nhức, chắc tôi bị nện một cú vào đầu, vì tôi thề một người phụ nữ trông đúng là Kate Costello vừa vào sân sau nhà tôi. Người đó mặc quần jeans màu xanh, sơmi Penguin trắng muốt, đi giày thể thao Converse đen và tiến tới chỗ tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ, rồi kéo ghế ngồi cạnh tôi.
- Có chuyện gì với anh thế này? - Cô hỏi.
- Hai tên vệ sĩ.
- Của ai?
- Ồ, của một gã trên đường Beach sáng nay, tôi đã thử nói chuyện với gã về các vụ giết người.
Kate xun mũi và thở dài:
- Anh vẫn thế, không thay đổi gì sao?
- Thực ra là có, Kate ạ.
Rồi người phụ nữ này, người mà tôi khá tin là Kate Costello, nói:
- Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn giúp anh biện hộ cho Dante Halleyville.
Thấy tôi ngồi đó, quá sững sờ không nói nên lời, cô nói tiếp:
- Sự việc là, anh phải nói đồng ý vì hôm qua tôi đã thôi việc và chuyển đến đây.
- Em có biết là làm không lương không? Không bổng lộc. Không bảo hiểm y tế. Không có gì hết.
- Tôi đang khỏe mạnh mà.
- Lúc vừa thức giấc tôi cũng thế.
- Tôi rất tiếc.
- Em có chịu làm việc ngang hàng với một người không được Walmark, Reid và Blundell thuê không?
Lúc đó Kate gần như mỉm cười:
- Tôi coi sự kém giá trị của anh với Walmark, Reid và Blundell là điểm quan trọng để quý mến.
Nhưng tôi nghĩ, Một tay lướt sóng mà có tới hai vệ sĩ. Sao lại sang đến thế? Gần như khôi hài, trừ việc tôi vạch ra đây là bãi biển công cộng. Cũng như việc tôi đang nằm ngửa trên bãi cát công cộng vậy.
Thế là tôi vồ lấy bàn chân trên mặt tôi và vặn xoắn như đầu cô bé Linda Blair trong phim Thầy Phù thủy. Mắt cá chân phát ra âm thanh quái đản thật mãn nguyện; rồi sụn quanh đầu gối gã vệ sĩ kêu răng rắc, và một tiếng hét thoát ra từ miệng gã. Tôi không nhìn thấy gã ngã vì mải chú ý đến tên đồng nghiệp của gã, hai chúng tôi gần như hòa cho đến lúc một số người lướt sóng khác kéo tách chúng tôi ra.
Hòa có lẽ là từ hơi phóng đại về phần tôi. Khi trở lại ôtô, một mắt của tôi nhắm nghiền. Nửa giờ sau, về đến nhà, trong mắt tôi có một ít máu. Nhưng tôi cảm thấy tệ hại hơn nếu để mấy thằng khốn ấy xua tôi khỏi bãi biển.
Hơn nữa, một con mắt vẫn hoạt động tốt, nên tôi vẫn xem lại những ghi chép trong cuộc phỏng vấn cuối cùng của tôi với Dante.
Ngoài những xương sườn và con mắt đau nhức, chắc tôi bị nện một cú vào đầu, vì tôi thề một người phụ nữ trông đúng là Kate Costello vừa vào sân sau nhà tôi. Người đó mặc quần jeans màu xanh, sơmi Penguin trắng muốt, đi giày thể thao Converse đen và tiến tới chỗ tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ, rồi kéo ghế ngồi cạnh tôi.
- Có chuyện gì với anh thế này? - Cô hỏi.
- Hai tên vệ sĩ.
- Của ai?
- Ồ, của một gã trên đường Beach sáng nay, tôi đã thử nói chuyện với gã về các vụ giết người.
Kate xun mũi và thở dài:
- Anh vẫn thế, không thay đổi gì sao?
- Thực ra là có, Kate ạ.
Rồi người phụ nữ này, người mà tôi khá tin là Kate Costello, nói:
- Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn giúp anh biện hộ cho Dante Halleyville.
Thấy tôi ngồi đó, quá sững sờ không nói nên lời, cô nói tiếp:
- Sự việc là, anh phải nói đồng ý vì hôm qua tôi đã thôi việc và chuyển đến đây.
- Em có biết là làm không lương không? Không bổng lộc. Không bảo hiểm y tế. Không có gì hết.
- Tôi đang khỏe mạnh mà.
- Lúc vừa thức giấc tôi cũng thế.
- Tôi rất tiếc.
- Em có chịu làm việc ngang hàng với một người không được Walmark, Reid và Blundell thuê không?
Lúc đó Kate gần như mỉm cười:
- Tôi coi sự kém giá trị của anh với Walmark, Reid và Blundell là điểm quan trọng để quý mến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.