Chương 91: Tom
James Patterson & Peter De Jonge
27/12/2016
Luật sư hạt Suffolk
là Dominic Ioli đẩy ghế khỏi bàn bên nguyên và cẩn thận gấp kính bỏ vào
bao da. Chỉ sau khi chúng được cất an toàn vào túi áo khoác mới màu xám, ông mới đứng lên và quay mặt vào hai hàng ghế của bồi thẩm đoàn.
- Thưa các quý ông quý bà, vài tuần nữa các vị sẽ được nghe về một vụ giết người máu lạnh, sát hại bốn thanh niên trong mùa hè vừa qua. Trước khi phiên tòa này kết thúc, bang sẽ được chứng minh vượt xa mọi nghi ngờ rằng bị cáo ngồi bên trái tôi, Dante Halleyville, đã trù tính một cách kỹ lưỡng và chủ tâm rồi tiến hành cả bốn vụ giết người cực kỳ tàn ác.
Chúng tôi sẽ chứng minh rằng trong ba vụ đầu, Halleyville hành động cùng với Michael Walker, và mười một ngày sau, hắn chĩa chính vũ khí đó vào người bạn thân nhất và kẻ tòng phạm.
Ioli giải thích tỉ mỉ hết thời gian của ông ta tại tòa, và có thể nghe thấy nó trong cách nói đắn đo của ông ta. Lúc Ioli nhắc đến “một khẩu súng, một cái mũ và một xác chết chứng tỏ bị cáo để lại tại cả hai hiện trường tội ác”, tôi liếc nhìn cả biển những bộ mặt mâu thuẫn nhau đang trừng trừng nhìn từ hai phía đối diện của phòng xử. Tôi lướt qua vẻ mặt của Jeff, Sean, Clarence, Mack và nấn ná trên mặt Marie.
- Giết người còn là từ quá nhẹ, - Ioli gầm vang, lôi tôi trở lại bài nói của ông ta. - Từ chính xác hơn, từ duy nhất lột tả được những tội ác này là hành hình.
Lúc Ioli thở ra, tôi nhìn quanh tìm một mẩu động viên cuối cùng, lần này trong hàng ghế phóng viên và các luật sư tên tuổi, cả một hệ thống những cái đầu đầy ý tứ.
Ngồi cạnh Alan Dershowitz mặc complê nhàu nhĩ và Gerry Spence mặc áo khoác da lộn là Ronnie Montgomery. Trong một giây, cái nhìn của chúng tôi khóa chặt vào nhau.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhớ đến Cecil Felderson, cầu thủ dự bị trong thời gian ngắn ngủi tôi đấu với Timberwolves. Theo Cecil, người tích trữ sự oán giận trong lòng như trữ vàng, “điều tồi tệ hơn hết thảy, thứ không thể nuốt được là nghe thấy có người nói “Tôi đã bảo anh thế rồi”.
Nhìn chúng tôi và văn phòng bé tí của chúng tôi một cách ngạo mạn, Montgomery đã coi tôi là đồ bỏ, là kẻ nghiệp dư và thất bại, năng lực thì vô vọng. Bây giờ hoặc là tôi chứng minh anh ta đúng và lắng nghe vụ này bằng cách này hay cách khác cho đến hết đời tôi, hoặc tôi có thể chứng minh anh ta nhầm và bịt miệng anh ta cùng những người khác lại.
Tôi đứng lên khỏi ghế.
- Thưa các quý ông quý bà, vài tuần nữa các vị sẽ được nghe về một vụ giết người máu lạnh, sát hại bốn thanh niên trong mùa hè vừa qua. Trước khi phiên tòa này kết thúc, bang sẽ được chứng minh vượt xa mọi nghi ngờ rằng bị cáo ngồi bên trái tôi, Dante Halleyville, đã trù tính một cách kỹ lưỡng và chủ tâm rồi tiến hành cả bốn vụ giết người cực kỳ tàn ác.
Chúng tôi sẽ chứng minh rằng trong ba vụ đầu, Halleyville hành động cùng với Michael Walker, và mười một ngày sau, hắn chĩa chính vũ khí đó vào người bạn thân nhất và kẻ tòng phạm.
Ioli giải thích tỉ mỉ hết thời gian của ông ta tại tòa, và có thể nghe thấy nó trong cách nói đắn đo của ông ta. Lúc Ioli nhắc đến “một khẩu súng, một cái mũ và một xác chết chứng tỏ bị cáo để lại tại cả hai hiện trường tội ác”, tôi liếc nhìn cả biển những bộ mặt mâu thuẫn nhau đang trừng trừng nhìn từ hai phía đối diện của phòng xử. Tôi lướt qua vẻ mặt của Jeff, Sean, Clarence, Mack và nấn ná trên mặt Marie.
- Giết người còn là từ quá nhẹ, - Ioli gầm vang, lôi tôi trở lại bài nói của ông ta. - Từ chính xác hơn, từ duy nhất lột tả được những tội ác này là hành hình.
Lúc Ioli thở ra, tôi nhìn quanh tìm một mẩu động viên cuối cùng, lần này trong hàng ghế phóng viên và các luật sư tên tuổi, cả một hệ thống những cái đầu đầy ý tứ.
Ngồi cạnh Alan Dershowitz mặc complê nhàu nhĩ và Gerry Spence mặc áo khoác da lộn là Ronnie Montgomery. Trong một giây, cái nhìn của chúng tôi khóa chặt vào nhau.
Khoảnh khắc ấy khiến tôi nhớ đến Cecil Felderson, cầu thủ dự bị trong thời gian ngắn ngủi tôi đấu với Timberwolves. Theo Cecil, người tích trữ sự oán giận trong lòng như trữ vàng, “điều tồi tệ hơn hết thảy, thứ không thể nuốt được là nghe thấy có người nói “Tôi đã bảo anh thế rồi”.
Nhìn chúng tôi và văn phòng bé tí của chúng tôi một cách ngạo mạn, Montgomery đã coi tôi là đồ bỏ, là kẻ nghiệp dư và thất bại, năng lực thì vô vọng. Bây giờ hoặc là tôi chứng minh anh ta đúng và lắng nghe vụ này bằng cách này hay cách khác cho đến hết đời tôi, hoặc tôi có thể chứng minh anh ta nhầm và bịt miệng anh ta cùng những người khác lại.
Tôi đứng lên khỏi ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.