Chương 96: Tom
James Patterson & Peter De Jonge
27/12/2016
Tiếp theo là thanh
tra Van Buren. Anh lên bục và trong số nhiều điều khác, nói rằng có một
cú điện gọi đến đồn báo có người theo miêu tả phù hợp với Dante ném một
khẩu Beretta 45 ly vào thùng rác phía sau quán ăn Princess. Sau lời xác
nhận của Barney, Rothstein đề nghị nghỉ một giờ ăn trưa, nhưng trung tâm thương mại bên ngoài nóng và không một bóng cây, nên mặc dù điều hòa
nhiệt độ trong phòng xử hoạt động kém, đám đông vẫn nhanh chóng về chỗ.
Khi họ đã yên vị, Melvin Howard bất ngờ đứng dậy khỏi bàn và đến gần ghế quan tòa, mỗi tay cầm một túi nhựa to.
- Luật sư bên nguyên xin đệ trình tòa khẩu Beretta 45 ly tìm được sau quán ăn Princess ở SoutHamptons sáng sớm ngày mười hai tháng Chín làm vật chứng. Từ nay xin gọi nó là vật chứng A. Một cái mũ bóng rổ Miami Heat màu đỏ tìm thấy ở 838 phố Mac Donough, Brooklyn bốn ngày sau, được coi là vật chứng B.
Sau đó Howard gọi cảnh sát Hugo Lindgren ở East Hampton.
- Cảnh sát Lindgren, vào buổi sáng bị cáo đến khai báo, ông đang phiên trực?
- Ngày hôm đó tôi không phải làm việc, nhưng tôi nhận được điện gọi đến. Tôi đến đồn ngay sau Van Buren và Geddes.
- Ông có thể chia sẻ điều bị cáo nói với các thanh tra sáng hôm ấy?
- Có, thảo luận về khẩu súng. Tôi đã tìm được nó ở quán ăn Princess.
- Hãy kể lại cho chúng tôi.
- Khoảng năm rưỡi sáng, chính xác là năm giờ ba mươi ba phút, có một cú điện nặc danh gọi đến đồn, gọi vào bàn tôi. Người gọi báo rằng vài giờ trước đó, ông ta nhìn thấy một người ném một thứ vũ khí vào thùng rác đằng sau quán ăn Princess.
- Người gọi có miêu tả người đó không?
- Có. Ông ta nói người thanh niên đó rất cao và là người Mỹ gốc Phi.
- Lúc đó ông nói gì?
- Tôi cùng cảnh sát Richard Hume lái xe đến quán ăn. Chúng tôi tìm thấy vũ khí trong đống rác.
- Đây có phải là vũ khí các ông đã tìm thấy sáng hôm đó?
- Đúng, chính nó.
Khi Howard báo với Rothstein là không còn câu hỏi nữa, Kate đứng dậy, quay nhìn ông bạn Lindgren của chúng tôi lần nữa.
- Theo lời bị cáo và các hóa đơn, sáng hôm ấy Dante Halleyville có mặt ở quán vào lúc nào? - Cô hỏi.
- Từ hai giờ đến hai giờ ba mươi bẩy phút sáng.
- Ông đến đồn cảnh sát lúc nào?
- Hơn năm giờ một chút.
- Vậy người gọi, dù ai đi nữa, đã giữ thông tin này suốt ba tiếng liền.
Lindgren nhún vai và cau mày:
- Người ta ngại dính dáng.
- Hoặc có thể người gọi chỉ đợi ông, cảnh sát Lindgren đến đồn. Vì sao trên đời lại có chuyện như thế? Hả?
Dante thì thầm với tôi:
- Chị ấy cừ quá.
Phải, cô ấy rất cừ.
Khi họ đã yên vị, Melvin Howard bất ngờ đứng dậy khỏi bàn và đến gần ghế quan tòa, mỗi tay cầm một túi nhựa to.
- Luật sư bên nguyên xin đệ trình tòa khẩu Beretta 45 ly tìm được sau quán ăn Princess ở SoutHamptons sáng sớm ngày mười hai tháng Chín làm vật chứng. Từ nay xin gọi nó là vật chứng A. Một cái mũ bóng rổ Miami Heat màu đỏ tìm thấy ở 838 phố Mac Donough, Brooklyn bốn ngày sau, được coi là vật chứng B.
Sau đó Howard gọi cảnh sát Hugo Lindgren ở East Hampton.
- Cảnh sát Lindgren, vào buổi sáng bị cáo đến khai báo, ông đang phiên trực?
- Ngày hôm đó tôi không phải làm việc, nhưng tôi nhận được điện gọi đến. Tôi đến đồn ngay sau Van Buren và Geddes.
- Ông có thể chia sẻ điều bị cáo nói với các thanh tra sáng hôm ấy?
- Có, thảo luận về khẩu súng. Tôi đã tìm được nó ở quán ăn Princess.
- Hãy kể lại cho chúng tôi.
- Khoảng năm rưỡi sáng, chính xác là năm giờ ba mươi ba phút, có một cú điện nặc danh gọi đến đồn, gọi vào bàn tôi. Người gọi báo rằng vài giờ trước đó, ông ta nhìn thấy một người ném một thứ vũ khí vào thùng rác đằng sau quán ăn Princess.
- Người gọi có miêu tả người đó không?
- Có. Ông ta nói người thanh niên đó rất cao và là người Mỹ gốc Phi.
- Lúc đó ông nói gì?
- Tôi cùng cảnh sát Richard Hume lái xe đến quán ăn. Chúng tôi tìm thấy vũ khí trong đống rác.
- Đây có phải là vũ khí các ông đã tìm thấy sáng hôm đó?
- Đúng, chính nó.
Khi Howard báo với Rothstein là không còn câu hỏi nữa, Kate đứng dậy, quay nhìn ông bạn Lindgren của chúng tôi lần nữa.
- Theo lời bị cáo và các hóa đơn, sáng hôm ấy Dante Halleyville có mặt ở quán vào lúc nào? - Cô hỏi.
- Từ hai giờ đến hai giờ ba mươi bẩy phút sáng.
- Ông đến đồn cảnh sát lúc nào?
- Hơn năm giờ một chút.
- Vậy người gọi, dù ai đi nữa, đã giữ thông tin này suốt ba tiếng liền.
Lindgren nhún vai và cau mày:
- Người ta ngại dính dáng.
- Hoặc có thể người gọi chỉ đợi ông, cảnh sát Lindgren đến đồn. Vì sao trên đời lại có chuyện như thế? Hả?
Dante thì thầm với tôi:
- Chị ấy cừ quá.
Phải, cô ấy rất cừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.