Chương 44
Nhã Quân Ca
15/08/2023
Lý Tử Thất giận dỗi bỏ việc. Dương Vĩnh Khoa cũng không thèm nói câu nào, Hồng Anh rất đau đầu.
Bởi vì Lý Tử Thất là do Dương Vĩnh Khoa đưa vào công ty, cô bé giận dỗi nghỉ việc mà Sếp Tổng cũng chẳng nói với cô là Lý Tử Thất nghỉ luôn hay nghỉ phép, phòng thời vụ tính lương còn phải xác định chính xác nữa.
Lý Tử Thất từ hôm nghỉ việc ở công ty liền chạy sang quán cafe cũ làm. Bất quá, nàng hiện tại lóng ngóng, vụng về nên Nhung cũng ít cho nàng bưng bê. Mà từ ngày Nhung xinh đẹp lên tính tình cũng đáng yêu hơn rất nhiều, phúc khí tăng vọt nên khách vào quán cũng tăng nhiều vô kể. Thành ra là phải thuê thêm 2 nhân viên chạy bàn phục vụ mới kịp.
Lúc Dương Vĩnh Khoa đi đến quán cafe cũ gọi Lý Tử Thất đi làm cũng đã là chuyện một tuần sau.
Hắn vốn không quan tâm đến việc Lý Tử Thất có lên hay không, dù sao cũng là thầy nhờ vả, đối với tài năng của nàng, hắn rất không để vào mắt.
Có điều, hôm qua hắn vô tình xem lại bài kiểm tra của nàng. Thế mới phát hiện trí tuệ của Lý Tử Thất cũng thuộc dạng không tầm thường. Năm trang giấy không sai câu nào, những câu IQ EQ khó đều trả lời rất hay, đúng ý hắn.
Hắn, muốn thu nàng dưới trướng.
Thứ nhất, vì nàng là người từ chỗ thầy qua, điều này hắn tin tưởng thầy tuyệt đối.
Thứ hai, vì nàng si ngốc (ngu si, ngốc nghếch.. à, đó là trong mắt của Dương Vĩnh Khoa thôi), làm việc tập trung. Nói gì làm đó, hắn tin chỉ cần hắn nói nàng sẽ không dám nhiều chuyện ra bên ngoài.
“Nhung, ta hỏi ngươi, thuốc độc khi hết hạn sử dụng sẽ độc hơn hay hết độc!!”
Tiếng nói êm tai, mang vài phần trẻ con đáng yêu của Lý Tử Thất vang lên giữa không trung. Nhìn lại mới thấy, Lý Tử Thất và chị Nhung đang ngồi dưới mái hiên nói chuyện, xung quanh đều là hoa Trà trắng mướt xinh đẹp, kiều diễm.
Dương Vĩnh Khoa nhìn đến có chút thất thần. Nói đến, phải công nhận vẻ đẹp này của Lý Tử Thất quá tuyệt mỹ đi. Nàng kiều diễm như thế, lại ngồi giữa vườn hoa trà, trên môi lại nở nụ cười, xinh đẹp như thế, yêu kiều như thế, làm sao có thể không khiến lòng người si mê!!
Bây giờ cũng đã hơn 9h tối, trong quán cafe thế mà đông nghẹt khách, phần đông đều là trai tráng, hơn nữa, bọn họ lại còn đang đắm đuối nhìn đến hướng nàng!!!
“Làm sao tao biết được.” Chị Nhung vừa nói, tay vừa lật lật quyển truyện tranh trong tay.
Lý Tử Thất nghe thế lại càng hớn hở: “Haha, Nhung ngốc. Vậy ta hỏi ngươi, giữa ổ bánh mì bị khét, một ngôi nhà bị ngập nước, và một đứa trẻ được sinh không đúng kế hoạch giống nhau điểm nào???”
Chị Nhung nhăn mặt suy nghĩ, mấy thứ này có liên quan gì đến nhau sao!!!
Nhung nhìn Lý Tử Thất, đâm chiêu nhìn như nghi ngờ: “Con Bảy, mày có điên không?” Không điên sao hỏi câu kỳ lạ vậy!!!
“Ngươi điên, Cả nhà ngươi đều điên. Ta không điên, ta rất thông minh.” Lý Tử Thất xù lông.
“Ba thứ đó liên quan gì đến nhau mà hỏi tao giống nhau chỗ nào?”
“Là ‘rút không kịp’ haha, Nhung ngốc, haha hahaha.” Nói rồi Lý Tử Thất cười khoái chí. Đôi mắt phượng to tròn híp lại thành vòm cung, có vẻ như trên đời này không có bất cứ thứ gì khiến nàng lo lắng, sợ hãi nhỉ!!!
Quạ đen bay đầy đầu chị Nhung: “Mày xem ở đâu cái này vậy?”
“Tân mở cho ta xem, thấy vui quá trời.” Lý Tử Thất ngây thơ đáp.
Chị Nhung ghét bỏ, quay mặt hướng vào khu pha chế nói to: “Từ nay thằng Tân mà mở tào lao cho con Bảy xem nữa là tao đuổi việc mày nghe chưa Tân.” Riếc rồi làm hư luôn cái đầu con nhỏ.
Lý Tử Thất bĩu môi, mấy cái đó vui lắm, sao lại không cho coi!!
Dương Vĩnh Khoa chấp tay đi tới, hắn không ngồi, chỉ đứng đó nói: “Tôi còn tưởng cô bỏ việc rồi sẽ chạy đi đâu. Hoá ra là muốn làm phục vụ quán cafe?” Thấy Lý Tử Thất vẫn bộ đồng phục phục vụ trên người liền trêu tức nói thế.
Nói rồi hắn hất cằm về phía Lý Tử Thất nói tiếp: “Khách đến sao còn không lau bàn ghế?”
Lý Tử Thất giật nảy mình “À” một cái, lật đật đứng dậy lau thật sạch ghế bên cạnh cho hắn. Rồi qua ngồi chung chỗ với chị Nhung.
Chị Nhung nhíu mày: “Đây không phải chỗ ngồi dành cho khách. Mời qua bên kia giùm.”
Đây là mái hiên thuộc dãy trong cho thành viên của quán, cũng chỉ là một bộ bàn ghế đá, xung quanh trồng ít hoa cỏ. Đâu có đẹp giống như chỗ cho khách ngồi.
“Tôi muốn ngồi đây, vì có chuyện muốn nói với cô ta.” Dương Vĩnh Khoa khoanh tay trước ngực, biểu cảm không quan tâm nói.
Đoạn hắn lại quay sang Lý Tử Thất hỏi: “Muốn nghỉ việc ở công ty luôn sao?” Ánh mặt lạnh nhạt nhiw thể nàng có đi làm hay không cũng không liên quan đến hắn.
Lý Tử Thất nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp rõ ràng đã hiện lên một chút dao động, nàng rũ mi, mím môi nói: “Ừm, ta và Hoa Hoa đã hết duyên rồi. Ta nợ Hoa Hoa, ta cũng trả hết rồi…”
Chị Nhung ngồi bên cạnh nghe mà không nói, Dương Vĩnh Khoa khẽ nhướng cặp mày kiếm, môi hơi nhếch, thanh âm lại có chút trào phúng nói: “Hết duyên? Tôi và cô làm gì có duyên mà hết? Cô bây giờ là nhân viên dưới quyền của tôi. Hơn nữa là thầy Lê Tuấn đã dặn phải để cô trong công ty cho đến khi ông ấy về.”
Chị Nhung nghe đến đây đã tức đến đỏ mặt, đập tay lên bàn quát: “Ông già đó để tao nói chuyện sau. Con bé muốn nghỉ thì không ai bắt ép nó cả.”
“Vậy, còn mấy bộ đồ cô ta mang về thì sao? Tính thế nào?” Dương Vĩnh Khoa không nóng không lạnh đáp.
Lý Tử Thất mấp máy môi: “Không phải cái đó là thầy mua cho ta sao!!” Nàng nghĩ đó là thầy mua cho nàng nên nàng mới mang về… Không lẽ là Hoa Hoa mua sao!!
Hắn cười khẩy đáp: “Công ty mua cho cô, nên cô phải có nghĩa vụ đền đáp cho công ty.” Đoạn, hắn nhấc ly cafe lên lắc lắc, từ tốn uống xuống một ngụm lại nói tiếp: “Mấy thứ đó không thể quy bằng tiền được. Bởi vì tiền không thể mua được lợi ích của công ty.”
“Lợi ích công ty? Lợi ích đó quan trọng hơn Lý Tử Thất sao!” Chị Nhung đay nghiến, còn muốn nói tiếp đã bị Lý Tử Thất kéo tay: “Được rồi, Nhung không tức giận đâu. Mai ta sẽ đi làm lại là được chứ gì!!”
Dương Vĩnh Khoa gật đầu, ánh mắt lưu chuyển nhìn nàng nói: “Được.” Rồi đứng dậy bước đi. Còn không quên ném lại 50.000vnd trên bàn trả tiền ly cafe. Chỉ là, không ngon bằng hôm trước Lý Tử Thất pha.
Bởi vì Lý Tử Thất là do Dương Vĩnh Khoa đưa vào công ty, cô bé giận dỗi nghỉ việc mà Sếp Tổng cũng chẳng nói với cô là Lý Tử Thất nghỉ luôn hay nghỉ phép, phòng thời vụ tính lương còn phải xác định chính xác nữa.
Lý Tử Thất từ hôm nghỉ việc ở công ty liền chạy sang quán cafe cũ làm. Bất quá, nàng hiện tại lóng ngóng, vụng về nên Nhung cũng ít cho nàng bưng bê. Mà từ ngày Nhung xinh đẹp lên tính tình cũng đáng yêu hơn rất nhiều, phúc khí tăng vọt nên khách vào quán cũng tăng nhiều vô kể. Thành ra là phải thuê thêm 2 nhân viên chạy bàn phục vụ mới kịp.
Lúc Dương Vĩnh Khoa đi đến quán cafe cũ gọi Lý Tử Thất đi làm cũng đã là chuyện một tuần sau.
Hắn vốn không quan tâm đến việc Lý Tử Thất có lên hay không, dù sao cũng là thầy nhờ vả, đối với tài năng của nàng, hắn rất không để vào mắt.
Có điều, hôm qua hắn vô tình xem lại bài kiểm tra của nàng. Thế mới phát hiện trí tuệ của Lý Tử Thất cũng thuộc dạng không tầm thường. Năm trang giấy không sai câu nào, những câu IQ EQ khó đều trả lời rất hay, đúng ý hắn.
Hắn, muốn thu nàng dưới trướng.
Thứ nhất, vì nàng là người từ chỗ thầy qua, điều này hắn tin tưởng thầy tuyệt đối.
Thứ hai, vì nàng si ngốc (ngu si, ngốc nghếch.. à, đó là trong mắt của Dương Vĩnh Khoa thôi), làm việc tập trung. Nói gì làm đó, hắn tin chỉ cần hắn nói nàng sẽ không dám nhiều chuyện ra bên ngoài.
“Nhung, ta hỏi ngươi, thuốc độc khi hết hạn sử dụng sẽ độc hơn hay hết độc!!”
Tiếng nói êm tai, mang vài phần trẻ con đáng yêu của Lý Tử Thất vang lên giữa không trung. Nhìn lại mới thấy, Lý Tử Thất và chị Nhung đang ngồi dưới mái hiên nói chuyện, xung quanh đều là hoa Trà trắng mướt xinh đẹp, kiều diễm.
Dương Vĩnh Khoa nhìn đến có chút thất thần. Nói đến, phải công nhận vẻ đẹp này của Lý Tử Thất quá tuyệt mỹ đi. Nàng kiều diễm như thế, lại ngồi giữa vườn hoa trà, trên môi lại nở nụ cười, xinh đẹp như thế, yêu kiều như thế, làm sao có thể không khiến lòng người si mê!!
Bây giờ cũng đã hơn 9h tối, trong quán cafe thế mà đông nghẹt khách, phần đông đều là trai tráng, hơn nữa, bọn họ lại còn đang đắm đuối nhìn đến hướng nàng!!!
“Làm sao tao biết được.” Chị Nhung vừa nói, tay vừa lật lật quyển truyện tranh trong tay.
Lý Tử Thất nghe thế lại càng hớn hở: “Haha, Nhung ngốc. Vậy ta hỏi ngươi, giữa ổ bánh mì bị khét, một ngôi nhà bị ngập nước, và một đứa trẻ được sinh không đúng kế hoạch giống nhau điểm nào???”
Chị Nhung nhăn mặt suy nghĩ, mấy thứ này có liên quan gì đến nhau sao!!!
Nhung nhìn Lý Tử Thất, đâm chiêu nhìn như nghi ngờ: “Con Bảy, mày có điên không?” Không điên sao hỏi câu kỳ lạ vậy!!!
“Ngươi điên, Cả nhà ngươi đều điên. Ta không điên, ta rất thông minh.” Lý Tử Thất xù lông.
“Ba thứ đó liên quan gì đến nhau mà hỏi tao giống nhau chỗ nào?”
“Là ‘rút không kịp’ haha, Nhung ngốc, haha hahaha.” Nói rồi Lý Tử Thất cười khoái chí. Đôi mắt phượng to tròn híp lại thành vòm cung, có vẻ như trên đời này không có bất cứ thứ gì khiến nàng lo lắng, sợ hãi nhỉ!!!
Quạ đen bay đầy đầu chị Nhung: “Mày xem ở đâu cái này vậy?”
“Tân mở cho ta xem, thấy vui quá trời.” Lý Tử Thất ngây thơ đáp.
Chị Nhung ghét bỏ, quay mặt hướng vào khu pha chế nói to: “Từ nay thằng Tân mà mở tào lao cho con Bảy xem nữa là tao đuổi việc mày nghe chưa Tân.” Riếc rồi làm hư luôn cái đầu con nhỏ.
Lý Tử Thất bĩu môi, mấy cái đó vui lắm, sao lại không cho coi!!
Dương Vĩnh Khoa chấp tay đi tới, hắn không ngồi, chỉ đứng đó nói: “Tôi còn tưởng cô bỏ việc rồi sẽ chạy đi đâu. Hoá ra là muốn làm phục vụ quán cafe?” Thấy Lý Tử Thất vẫn bộ đồng phục phục vụ trên người liền trêu tức nói thế.
Nói rồi hắn hất cằm về phía Lý Tử Thất nói tiếp: “Khách đến sao còn không lau bàn ghế?”
Lý Tử Thất giật nảy mình “À” một cái, lật đật đứng dậy lau thật sạch ghế bên cạnh cho hắn. Rồi qua ngồi chung chỗ với chị Nhung.
Chị Nhung nhíu mày: “Đây không phải chỗ ngồi dành cho khách. Mời qua bên kia giùm.”
Đây là mái hiên thuộc dãy trong cho thành viên của quán, cũng chỉ là một bộ bàn ghế đá, xung quanh trồng ít hoa cỏ. Đâu có đẹp giống như chỗ cho khách ngồi.
“Tôi muốn ngồi đây, vì có chuyện muốn nói với cô ta.” Dương Vĩnh Khoa khoanh tay trước ngực, biểu cảm không quan tâm nói.
Đoạn hắn lại quay sang Lý Tử Thất hỏi: “Muốn nghỉ việc ở công ty luôn sao?” Ánh mặt lạnh nhạt nhiw thể nàng có đi làm hay không cũng không liên quan đến hắn.
Lý Tử Thất nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp rõ ràng đã hiện lên một chút dao động, nàng rũ mi, mím môi nói: “Ừm, ta và Hoa Hoa đã hết duyên rồi. Ta nợ Hoa Hoa, ta cũng trả hết rồi…”
Chị Nhung ngồi bên cạnh nghe mà không nói, Dương Vĩnh Khoa khẽ nhướng cặp mày kiếm, môi hơi nhếch, thanh âm lại có chút trào phúng nói: “Hết duyên? Tôi và cô làm gì có duyên mà hết? Cô bây giờ là nhân viên dưới quyền của tôi. Hơn nữa là thầy Lê Tuấn đã dặn phải để cô trong công ty cho đến khi ông ấy về.”
Chị Nhung nghe đến đây đã tức đến đỏ mặt, đập tay lên bàn quát: “Ông già đó để tao nói chuyện sau. Con bé muốn nghỉ thì không ai bắt ép nó cả.”
“Vậy, còn mấy bộ đồ cô ta mang về thì sao? Tính thế nào?” Dương Vĩnh Khoa không nóng không lạnh đáp.
Lý Tử Thất mấp máy môi: “Không phải cái đó là thầy mua cho ta sao!!” Nàng nghĩ đó là thầy mua cho nàng nên nàng mới mang về… Không lẽ là Hoa Hoa mua sao!!
Hắn cười khẩy đáp: “Công ty mua cho cô, nên cô phải có nghĩa vụ đền đáp cho công ty.” Đoạn, hắn nhấc ly cafe lên lắc lắc, từ tốn uống xuống một ngụm lại nói tiếp: “Mấy thứ đó không thể quy bằng tiền được. Bởi vì tiền không thể mua được lợi ích của công ty.”
“Lợi ích công ty? Lợi ích đó quan trọng hơn Lý Tử Thất sao!” Chị Nhung đay nghiến, còn muốn nói tiếp đã bị Lý Tử Thất kéo tay: “Được rồi, Nhung không tức giận đâu. Mai ta sẽ đi làm lại là được chứ gì!!”
Dương Vĩnh Khoa gật đầu, ánh mắt lưu chuyển nhìn nàng nói: “Được.” Rồi đứng dậy bước đi. Còn không quên ném lại 50.000vnd trên bàn trả tiền ly cafe. Chỉ là, không ngon bằng hôm trước Lý Tử Thất pha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.