Chương 72
Nhã Quân Ca
03/03/2024
Buổi sáng, nắng sớm chiếu đến gương mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn. Sóng
mũi cao thẳng, gương mặt gốc cạnh tuyệt mỹ, cánh môi hồng nhuận khẽ mím. Lúc Cáo nhỏ cựa người dậy đã thấy một cảnh đẹp không nói nên lời này.
Lý Tử Thất chặc chặc hai tiếng, đúng là người đẹp cho dù thế nào vẫn sẽ đẹp đến mê hoặc.
Trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng tối qua song tu cùng hắn, đôi mắt Cáo nhỏ long lanh như mất phương hướng hết nhìn đông lại nhìn tây, bất lực lại chui vào chăn coi như bị mất trí nhớ.
“Làm sao thế!!” Dương Vĩnh Khoa không biết đã tỉnh từ nào, híp mắt nhìn nàng hỏi, khoé miệng lại giương lên nụ cười mê người: “Bắt ép anh song tu với em, bây giờ lại muốn trốn tránh hả!!”
Cáo nhỏ bộ lông trắng muốt mềm mại, cái đầu nhỏ bỗng vểnh cao nói: “Đâu có, đâu có trốn, vẫn ở đây này.” Cặp mắt Cáo nhỏ to tròn lại như chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, quay đi chỗ khác ấp a ấp úng nói: “Cũng đâu phải ta ép, hôm qua do uống nhiều quá nên mới thế.”
Dương Vĩnh Khoa tỏ vẻ buồn bực: “Vậy là do rượu phải không!! Vậy là không chấp nhận chịu trách nhiệm với anh phải không!!”
“Phận trai mười hai bến nước, lỡ sảy chân rớt xuống cái bến mương này rồi thì biết làm sao!! Trách chàng xui thôi.” Cáo nhỏ lí nhí nói.
Dương Vĩnh Khoa bỗng thấy cái miệng nhỏ của nàng rất không vừa ý, liền chộp lấy Cáo nhỏ hôn chụt một cái lên miệng nàng hỏi lại: “Em mới nói cái gì đó!! Xem anh là cái đò giấy hay sao mà bị rớt xuống mương hả!!”
Đoạn hắn lại cưng nựng nàng một trận mới nói tiếp: “Anh là cái thuyền to lớn, nên em không thể nào là cái mương được. Còn không anh sẽ đem trăm xe múc xây mương thành cái bến nhà rồng, hiểu chưa!!”
“Ây ây, bến nhà Cáo thôi. Rồng hệ Thuỷ không ở được đâu. Haha…” Cáo nhỏ lấp liếm rồi cười to khoái trí.
Một lúc lâu sau một người một Cáo mới chịu rời khỏi nhà đi làm. Do hôm qua nàng quá mệt nên hôm nay liền ngủ li bì trong ngực hắn, trời trăng gì cũng mặc kệ không hề quan tâm tí nào.
Đến lúc nghỉ trưa Dương Vĩnh Khoa mới kéo nàng ra khỏi ngực hỏi: “Còn muốn ngủ sao!! Dậy ăn gì đi rồi ngủ tiếp.”
Cáo nhỏ phe phẩy hai tai bất mãn: “Không ăn, ngủ thôi.”
Dương Vĩnh Khoa yêu chiều hôn tai nàng hỏi nhỏ: “Còn đau lắm á… anh bôi thuốc cho nhé.”
“Không không, hết đau rồi. Chỉ là muốn ngủ thôi.” Lỡ như hắn đang bôi thuốc rồi bị ai nhìn thấy có phải sẽ nghĩ hắn bị điên rồi không!!! Quá biến thái rồi.
Dương Vĩnh Khoa nhếch môi cười, khều khều cái mũi hồng hào đáng yêu của nàng lại nói: “Đói không, muốn ăn cái gì!!”
“Sườn nướng.” Cáo nhỏ long lanh đôi mắt đáp, vẻ mặt lại vô cùng sảng khoái.
Hình như song tu xong nàng cảm thấy cơ thể rất tốt. Không biết tu vi tăng thêm bao nhiêu nhưng cơ thể dường như có sự thay đổi nhỏ.
Ăn xong bọn họ lại đi dạo một vòng khu thương mại, Cáo nhỏ vui vẻ nhảy nhót trên vai hắn.
“Hoa Hoa, kia là Phong phải không!!” Lý Tử Thất đưa bàn chân nhỏ lên chỉ chỉ, bên kia chính xác là Lê Toàn Phong cùng An Giao.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Hôm trước còn thấy bọn họ khoác tay nhau, sao hôm nay lại một trước một sau đi như thế!!”
Nàng không nhớ kí ức khi trước nên chỉ nghĩ đơn giản Phong là bạn của Hoa Hoa, đương nhiên không liên quan đến nàng.
Dương Vĩnh Khoa khẽ thở hắt ra một hơi. Hắn ta khôi phục trí nhớ liền muốn huỷ hôn với An Giao sao!!
“Hoa Hoa, Phong cũng rất thích cô gái này đấy. Chắc là hắn chưa nhận ra ấy.” Lý Tử Thất ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói như thế.
Nhớ lần đó khi nhắc đến An Giao, ánh mắt Phong hiện lên vẻ yêu thương không thể kiềm chế. Như vậy là hắn vẫn chưa nhận ra bản thân yêu nàng phải không!!
Dương Vĩnh Khoa cười xoa đầu nàng đáp: “Tử Thất thật thông minh.”
Hắn đương nhiên cũng nhận ra. Mười năm qua An Giao vẫn luôn kề cạnh chăm sóc Lê Toàn Phong. Mà hắn ta cũng dần mủi lòng với cô gái ấy rồi, chỉ là hắn quá cố chấp với Lý Tử Thất, cho dù đã mất trí nhớ nhưng thâm tâm vẫn luôn chừa ra một chỗ cho nàng, vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn An Giao.
Lý Tử Thất âm ừ hai tiếng lại nói: “Hoa Hoa, chúng ta có nên giúp họ một chút không!!”
Dương Vĩnh Khoa nhìn nàng, đôi mắt đan phụng khẽ cong cong: “Được.”
Khi trước lúc Lý Tử Thất mới thành hình người, Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn dè dặt không dám quá phận, sợ làm nàng hoảng sợ sẽ rời xa hắn. Nhưng từ cái đêm cùng nàng song tu hắn liền biến thành kẻ biến thái khiến Lý Tử Thất trợn ngược mắt không dám tin người trước người sau vẫn là hắn.
Ban ngày hắn sẽ không cản nàng đi rong chơi, nhưng khu vực vui chơi chỉ được trong phạm vi khu thương mai công ty, muốn đi xa thì phải để hắn đưa đi. Mà đến 4h30 chiều nàng bắt buộc phải xuất hiện trước mắt hắn, nếu không hắn sẽ không đảm bảo nàng được yên ổn.
Cáo nhỏ cảm thấy khá bức bối, tuy vậy vẫn có thể nhẫn nhịn không sao.
“Hoa Hoa, chàng không chán sao!!” Cô gái xinh đẹp mỹ miều bị hắn bế ngồi lên đùi, bàn tay như ngọc mềm mại trắng mướt khều khều tay áo hắn hỏi.
Dương Vĩnh Khoa không để ý, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình máy tính, một tay ôm nàng, tay còn lại di chuyển chuột trỏ hỏi lại: “Chán cái gì!”
Cáo nhỏ đã biến thành hình, thở dài một hơi tựa đầu lên tấm ngực lực lưỡng rộng lớn của hắn nói: “Chàng luôn nhiều việc như thế, em ở đây cũng đâu có được gì…” Khuôn mặt xinh đẹp không khỏi có chút tủi thân buồn bã.
Bàn tay đang di chuột của Dương Vĩnh Khoa bỗng khựng lại, đưa sang nâng mặt nàng lên rồi triều mến đặt lên đó một nụ hôn nói: “Tử Thất muốn đi chơi à! Em muốn đi đâu!”
Lý Tử Thất nghe vậy liền tươi đáp: “Hoa Hoa xuống khu game chơi với em một tí thôi…” Đoạn lại tiu hỉu nói nhỏ: “Lúc người thành hình người thì không cho đi chơi, lúc là Cáo thì lại cho đi thoải mái…” Nàng uất ức vô cùng. Lúc là Cáo tay đâu mà chơi, người ta cũng không bán xu cho một con Hồ Ly để nàng chơi game…
Dương Vĩnh Khoa buồn cười, cúi người ngậm lấy cánh môi mê hoặc của nàng một hồi lâu mới đáp: “Tử Thất của anh xinh đẹp như thế, chỉ sợ không để ý một chút liền bị cướp đi mất.” Nói đoạn hắn liền tham lam dụi đầu vào hõm cổ nàng hít lấy hương thơm da thịt nàng nói tiếp: “Mấy hôm nữa anh xong việc rồi đưa Tử Thất đi du lịch rong chơi nhé.”
“Thật á!” Nàng vui vẻ hỏi lại, hai tay vòng lên cổ hắn khúc khích cười tươi: “Hoa Hoa nói thật à!”
Dương Vĩnh Khoa vẫn không chịu rời vòm cổ nàng, chỉ ‘ừm’ một tiếng đáp lời. Bàn tay to rẽ qua mấy lớp vải tìm đến da thịt mịn màn mà xoa nắn. Hết xoa eo lại di chuyển lên trên nắn bóp.
Cơ thể Lý Tử Thất khẽ run, bàn tay ngọc ngà bất giác giữ chặt tay hắn lại nói: “Hoa Hoa, đang ở công ty đó. Đừng làm bậy.”
Có ai nói cho nàng biết tại sao Dương Vĩnh Khoa lại biến thành kẻ không biết xấu hổ như thế này không! Từ lúc nàng và hắn trải qua một đêm song tu đấy hắn liền không biết đủ là gì. Chỉ cần là nàng biến thành người hắn sẽ luôn dính xát không chịu buông, nếu không thể ăn hắn sẽ nhất quyết lợi dụng mọi thời cơ để chiếm tiện nghi xoa nắn nàng.
Mặc dù nàng biết mỗi lần song tu nàng đều có chút tiến bộ nhưng đâu thể liên tục còn rất rất lâu!!
“Tử Thất, em chán anh rồi đúng không!” Hắn bỗng ngẩn đầu, giương ra đôi mắt tủi thân óng ánh nước.
Lý Tử Thất rất phiền não, mỗi lần nàng từ chối, hắn liền trưng ra cái bộ dạng như nàng đã ăn hết phần mười tám đời tổ tông nhà hắn, ép hắn đầu đường xó chợ!! Tại sao!!
Thấy nàng giương ra đôi mắt khó tin cùng bất bình nhìn mình, Dương Vĩnh Khoa liền tỏ vẻ mím môi tội nghiệp: “Một lần thôi…”
Khoé miệng nàng giật giật mấy cái. Tối hôm qua hắn cũng như vậy, cũng vẫn câu ‘một lần thôi’ mà nàng nhẹ dạ cả tin, kết quả bị hắn dày vò đến nửa đêm.
Cơ thể hắn trẻ tuổi cường tráng, ham muốn cao nên mỗi lần đều rất lâu, rất lâu… Bắt ép nàng đủ loại tư thế mới chịu ngừng: “Nhưng đây là nơi làm việc mà.”
“Phòng của anh, ai dám vào!” Hắn phản bác.
Hắn cười, ướng người gặm nhẹ cánh môi hồng nhuận xinh xắn của nàng, dưới tay lại không ngừng mở vạt áo nàng ra ném sang bên cạnh.
Lý Tử Thất muốn hoảng luôn rồi, chuyện này đâu phải muốn làm là làm được ngay: “Đừng mà, Hoa Hoa đợi đã. Không được đâu.” Lý Tử Thất không ngừng kêu gào trong tuyệt vọng.
Dương Vĩnh Khoa tai điếc mắt ngơ vùi đầu vào hai quả đào nõn nà như ngọc không thèm để ý đến lời vang xin của nàng, bế thốc nàng ngồi lên bàn làm việc cứ thế mà tung hoành.
Lý Tử Thất bỗng dưng có chút cảm khái. Cũng may nàng thành hình người vào buổi chiều tối, bây giờ mọi người cũng đã tan làm hết rồi nên không mấy lo sợ. Chỉ là, chỉ là ở môi trường thế này nàng vẫn không thể chịu nổi.
Lý Tử Thất chặc chặc hai tiếng, đúng là người đẹp cho dù thế nào vẫn sẽ đẹp đến mê hoặc.
Trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng tối qua song tu cùng hắn, đôi mắt Cáo nhỏ long lanh như mất phương hướng hết nhìn đông lại nhìn tây, bất lực lại chui vào chăn coi như bị mất trí nhớ.
“Làm sao thế!!” Dương Vĩnh Khoa không biết đã tỉnh từ nào, híp mắt nhìn nàng hỏi, khoé miệng lại giương lên nụ cười mê người: “Bắt ép anh song tu với em, bây giờ lại muốn trốn tránh hả!!”
Cáo nhỏ bộ lông trắng muốt mềm mại, cái đầu nhỏ bỗng vểnh cao nói: “Đâu có, đâu có trốn, vẫn ở đây này.” Cặp mắt Cáo nhỏ to tròn lại như chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, quay đi chỗ khác ấp a ấp úng nói: “Cũng đâu phải ta ép, hôm qua do uống nhiều quá nên mới thế.”
Dương Vĩnh Khoa tỏ vẻ buồn bực: “Vậy là do rượu phải không!! Vậy là không chấp nhận chịu trách nhiệm với anh phải không!!”
“Phận trai mười hai bến nước, lỡ sảy chân rớt xuống cái bến mương này rồi thì biết làm sao!! Trách chàng xui thôi.” Cáo nhỏ lí nhí nói.
Dương Vĩnh Khoa bỗng thấy cái miệng nhỏ của nàng rất không vừa ý, liền chộp lấy Cáo nhỏ hôn chụt một cái lên miệng nàng hỏi lại: “Em mới nói cái gì đó!! Xem anh là cái đò giấy hay sao mà bị rớt xuống mương hả!!”
Đoạn hắn lại cưng nựng nàng một trận mới nói tiếp: “Anh là cái thuyền to lớn, nên em không thể nào là cái mương được. Còn không anh sẽ đem trăm xe múc xây mương thành cái bến nhà rồng, hiểu chưa!!”
“Ây ây, bến nhà Cáo thôi. Rồng hệ Thuỷ không ở được đâu. Haha…” Cáo nhỏ lấp liếm rồi cười to khoái trí.
Một lúc lâu sau một người một Cáo mới chịu rời khỏi nhà đi làm. Do hôm qua nàng quá mệt nên hôm nay liền ngủ li bì trong ngực hắn, trời trăng gì cũng mặc kệ không hề quan tâm tí nào.
Đến lúc nghỉ trưa Dương Vĩnh Khoa mới kéo nàng ra khỏi ngực hỏi: “Còn muốn ngủ sao!! Dậy ăn gì đi rồi ngủ tiếp.”
Cáo nhỏ phe phẩy hai tai bất mãn: “Không ăn, ngủ thôi.”
Dương Vĩnh Khoa yêu chiều hôn tai nàng hỏi nhỏ: “Còn đau lắm á… anh bôi thuốc cho nhé.”
“Không không, hết đau rồi. Chỉ là muốn ngủ thôi.” Lỡ như hắn đang bôi thuốc rồi bị ai nhìn thấy có phải sẽ nghĩ hắn bị điên rồi không!!! Quá biến thái rồi.
Dương Vĩnh Khoa nhếch môi cười, khều khều cái mũi hồng hào đáng yêu của nàng lại nói: “Đói không, muốn ăn cái gì!!”
“Sườn nướng.” Cáo nhỏ long lanh đôi mắt đáp, vẻ mặt lại vô cùng sảng khoái.
Hình như song tu xong nàng cảm thấy cơ thể rất tốt. Không biết tu vi tăng thêm bao nhiêu nhưng cơ thể dường như có sự thay đổi nhỏ.
Ăn xong bọn họ lại đi dạo một vòng khu thương mại, Cáo nhỏ vui vẻ nhảy nhót trên vai hắn.
“Hoa Hoa, kia là Phong phải không!!” Lý Tử Thất đưa bàn chân nhỏ lên chỉ chỉ, bên kia chính xác là Lê Toàn Phong cùng An Giao.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Hôm trước còn thấy bọn họ khoác tay nhau, sao hôm nay lại một trước một sau đi như thế!!”
Nàng không nhớ kí ức khi trước nên chỉ nghĩ đơn giản Phong là bạn của Hoa Hoa, đương nhiên không liên quan đến nàng.
Dương Vĩnh Khoa khẽ thở hắt ra một hơi. Hắn ta khôi phục trí nhớ liền muốn huỷ hôn với An Giao sao!!
“Hoa Hoa, Phong cũng rất thích cô gái này đấy. Chắc là hắn chưa nhận ra ấy.” Lý Tử Thất ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói như thế.
Nhớ lần đó khi nhắc đến An Giao, ánh mắt Phong hiện lên vẻ yêu thương không thể kiềm chế. Như vậy là hắn vẫn chưa nhận ra bản thân yêu nàng phải không!!
Dương Vĩnh Khoa cười xoa đầu nàng đáp: “Tử Thất thật thông minh.”
Hắn đương nhiên cũng nhận ra. Mười năm qua An Giao vẫn luôn kề cạnh chăm sóc Lê Toàn Phong. Mà hắn ta cũng dần mủi lòng với cô gái ấy rồi, chỉ là hắn quá cố chấp với Lý Tử Thất, cho dù đã mất trí nhớ nhưng thâm tâm vẫn luôn chừa ra một chỗ cho nàng, vẫn chưa thể chấp nhận hoàn toàn An Giao.
Lý Tử Thất âm ừ hai tiếng lại nói: “Hoa Hoa, chúng ta có nên giúp họ một chút không!!”
Dương Vĩnh Khoa nhìn nàng, đôi mắt đan phụng khẽ cong cong: “Được.”
Khi trước lúc Lý Tử Thất mới thành hình người, Dương Vĩnh Khoa vẫn luôn dè dặt không dám quá phận, sợ làm nàng hoảng sợ sẽ rời xa hắn. Nhưng từ cái đêm cùng nàng song tu hắn liền biến thành kẻ biến thái khiến Lý Tử Thất trợn ngược mắt không dám tin người trước người sau vẫn là hắn.
Ban ngày hắn sẽ không cản nàng đi rong chơi, nhưng khu vực vui chơi chỉ được trong phạm vi khu thương mai công ty, muốn đi xa thì phải để hắn đưa đi. Mà đến 4h30 chiều nàng bắt buộc phải xuất hiện trước mắt hắn, nếu không hắn sẽ không đảm bảo nàng được yên ổn.
Cáo nhỏ cảm thấy khá bức bối, tuy vậy vẫn có thể nhẫn nhịn không sao.
“Hoa Hoa, chàng không chán sao!!” Cô gái xinh đẹp mỹ miều bị hắn bế ngồi lên đùi, bàn tay như ngọc mềm mại trắng mướt khều khều tay áo hắn hỏi.
Dương Vĩnh Khoa không để ý, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình máy tính, một tay ôm nàng, tay còn lại di chuyển chuột trỏ hỏi lại: “Chán cái gì!”
Cáo nhỏ đã biến thành hình, thở dài một hơi tựa đầu lên tấm ngực lực lưỡng rộng lớn của hắn nói: “Chàng luôn nhiều việc như thế, em ở đây cũng đâu có được gì…” Khuôn mặt xinh đẹp không khỏi có chút tủi thân buồn bã.
Bàn tay đang di chuột của Dương Vĩnh Khoa bỗng khựng lại, đưa sang nâng mặt nàng lên rồi triều mến đặt lên đó một nụ hôn nói: “Tử Thất muốn đi chơi à! Em muốn đi đâu!”
Lý Tử Thất nghe vậy liền tươi đáp: “Hoa Hoa xuống khu game chơi với em một tí thôi…” Đoạn lại tiu hỉu nói nhỏ: “Lúc người thành hình người thì không cho đi chơi, lúc là Cáo thì lại cho đi thoải mái…” Nàng uất ức vô cùng. Lúc là Cáo tay đâu mà chơi, người ta cũng không bán xu cho một con Hồ Ly để nàng chơi game…
Dương Vĩnh Khoa buồn cười, cúi người ngậm lấy cánh môi mê hoặc của nàng một hồi lâu mới đáp: “Tử Thất của anh xinh đẹp như thế, chỉ sợ không để ý một chút liền bị cướp đi mất.” Nói đoạn hắn liền tham lam dụi đầu vào hõm cổ nàng hít lấy hương thơm da thịt nàng nói tiếp: “Mấy hôm nữa anh xong việc rồi đưa Tử Thất đi du lịch rong chơi nhé.”
“Thật á!” Nàng vui vẻ hỏi lại, hai tay vòng lên cổ hắn khúc khích cười tươi: “Hoa Hoa nói thật à!”
Dương Vĩnh Khoa vẫn không chịu rời vòm cổ nàng, chỉ ‘ừm’ một tiếng đáp lời. Bàn tay to rẽ qua mấy lớp vải tìm đến da thịt mịn màn mà xoa nắn. Hết xoa eo lại di chuyển lên trên nắn bóp.
Cơ thể Lý Tử Thất khẽ run, bàn tay ngọc ngà bất giác giữ chặt tay hắn lại nói: “Hoa Hoa, đang ở công ty đó. Đừng làm bậy.”
Có ai nói cho nàng biết tại sao Dương Vĩnh Khoa lại biến thành kẻ không biết xấu hổ như thế này không! Từ lúc nàng và hắn trải qua một đêm song tu đấy hắn liền không biết đủ là gì. Chỉ cần là nàng biến thành người hắn sẽ luôn dính xát không chịu buông, nếu không thể ăn hắn sẽ nhất quyết lợi dụng mọi thời cơ để chiếm tiện nghi xoa nắn nàng.
Mặc dù nàng biết mỗi lần song tu nàng đều có chút tiến bộ nhưng đâu thể liên tục còn rất rất lâu!!
“Tử Thất, em chán anh rồi đúng không!” Hắn bỗng ngẩn đầu, giương ra đôi mắt tủi thân óng ánh nước.
Lý Tử Thất rất phiền não, mỗi lần nàng từ chối, hắn liền trưng ra cái bộ dạng như nàng đã ăn hết phần mười tám đời tổ tông nhà hắn, ép hắn đầu đường xó chợ!! Tại sao!!
Thấy nàng giương ra đôi mắt khó tin cùng bất bình nhìn mình, Dương Vĩnh Khoa liền tỏ vẻ mím môi tội nghiệp: “Một lần thôi…”
Khoé miệng nàng giật giật mấy cái. Tối hôm qua hắn cũng như vậy, cũng vẫn câu ‘một lần thôi’ mà nàng nhẹ dạ cả tin, kết quả bị hắn dày vò đến nửa đêm.
Cơ thể hắn trẻ tuổi cường tráng, ham muốn cao nên mỗi lần đều rất lâu, rất lâu… Bắt ép nàng đủ loại tư thế mới chịu ngừng: “Nhưng đây là nơi làm việc mà.”
“Phòng của anh, ai dám vào!” Hắn phản bác.
Hắn cười, ướng người gặm nhẹ cánh môi hồng nhuận xinh xắn của nàng, dưới tay lại không ngừng mở vạt áo nàng ra ném sang bên cạnh.
Lý Tử Thất muốn hoảng luôn rồi, chuyện này đâu phải muốn làm là làm được ngay: “Đừng mà, Hoa Hoa đợi đã. Không được đâu.” Lý Tử Thất không ngừng kêu gào trong tuyệt vọng.
Dương Vĩnh Khoa tai điếc mắt ngơ vùi đầu vào hai quả đào nõn nà như ngọc không thèm để ý đến lời vang xin của nàng, bế thốc nàng ngồi lên bàn làm việc cứ thế mà tung hoành.
Lý Tử Thất bỗng dưng có chút cảm khái. Cũng may nàng thành hình người vào buổi chiều tối, bây giờ mọi người cũng đã tan làm hết rồi nên không mấy lo sợ. Chỉ là, chỉ là ở môi trường thế này nàng vẫn không thể chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.