Chương 74
Nhã Quân Ca
03/03/2024
Lý Tử Thất ngóng trông từng ngày cuối cùng cũng đợi được ngày Dương Vĩnh Khoa rãnh để đưa nàng đi du lịch.
Thật ra ở cùng Dương Vĩnh Khoa cũng không chán lắm, mỗi ngày hắn đều làm ra mấy chuyện khùng điên khiến Lý Tử Thất quên luôn bản thân đang rất rất buồn chán.
Lúc làm việc hắn sẽ cho nàng mượn điện thoại của hắn, chỉ nàng xem video giải trí, chơi mấy cái game vui trong đó.
Lý Tử Thất vẫn thích nhất là game tiến lên, giải trí cực kì.
“Hoa Hoa cứu em cứu em.” Lý Tử Thất luốn cuốn cầm điện thoại chạy đến giơ ra trước mặt Dương Vĩnh Khoa nói.
Miệng hắn mấp máy còn chưa kịp đáp đã nghe thấy thanh âm phát ra từ game: “Ôi ôi, hoá ra là cô bé chơi nãy giờ à, giọng nghe đáng yêu quá.”
Là một tên đàn ông nào đó, Dương Vĩnh Khoa nghiêm mặt ngước mắt nhìn chằm chằm Lý Tử Thất, nàng chột dạ vương tay tắt mic rồi hắc hắc gãi đầu nói: “Cái này là chơi online mà, chơi với người thật á.”
“Đi đi kìa Hoa Hoa, thua bây giờ.” Nàng lại giục.
Dương Vĩnh Khoa thu hồi ánh mắt, nhìn đến ván bài, ngon tay khẽ lướt vài cái…
Lý Tử Thất ngơ ngẩn, hắn tại sao lại giỏi mọi mặt như thế, ngay cả đánh bài cũng rất giỏi, thật sự quá giỏi. Tiền xu từ 20 vượt đến 200 chỉ trong tích tắc, chơi 5 ván hết 3 ván là nhốt hết…
Trời ạ, loại người như hắn còn tìm được người thứ hai không!!!
“Hoa Hoa, giỏi quá…” Lý Tử Thất ngơ ngẩn bật ngón cái khâm phục khẩu phục.
Lúc này Dương Vĩnh Khoa mới chú ý đến nàng. Lúc ở nhà Lý Tử Thất rất thích mặc đồ thoải mái, nên hầu hết trong tủ đồ của nàng đều là đầm hai dây, tuy là đầm hai dây nhưng rất kín đáo, chỉ lộ mỗi cánh tay và một tí xương quai xanh.
Chỉ là… dạo gần đây Dương Vĩnh Khoa lại đem về mấy bộ khá hở, chỉ hơi cúi một tí đã lộ ra một mảng da thịt mềm mại.
Do nàng cúi xuống nhìn hắn chơi nên để hở ra một mảnh cảnh xuân nhấp nhô.
Dương Vĩnh Khoa ngứa ngáy liền thò tay ôm Lý Tử Thất ngồi lên đùi hắn, bàn tay lại rất thành thật vuốt ve cơ thể nàng qua một lớp vải. Hắn dụi đầu vào hõm cổ nàng, khẽ cắn một cái nói: “Mềm mềm thơm thơm, ăn hoài vẫn muốn ăn nữa.”
“Hoa Hoa ngồi yên một tí đi nào, sắp thua rồi kìa.” Lý Tử Thất gầm gừ tát nhẹ lên bàn tay to càn quấy của hắn.
“Làm sao thua được, anh chỉ thua trong tay Tử Thất thôi.” Nói xong còn cười trông rất vô lại.
Lý Tử Thất nhìn hắn, như bị trúng tà liền ôm má hắn, cánh môi mềm mại mát lạnh áp lên cánh môi hắn, cái lưỡi xinh xinh bẽn lẽn thò ra ngậm lấy môi người kia rồi lại rụt rè rút lui.
Dương Vĩnh Khoa ngẩn người một lúc lại giương lên nụ cười nói: “Trốn hả!!” Nói xong lại giữ chặt gáy Lý Tử Thất không cho chạy thoát.
Mấy hôm nay vì muốn nghỉ phép dài hạn để đưa Lý Tử Thất đi du lịch nên hắn đã rất tập trung làm việc không kể ngày đêm để hoàn thành công việc nhanh nhất có thể. Mà Lý Tử Thất mấy hôm nay đều muốn trốn tránh tìm cách đi ngủ thật sớm nên đã mấy ngày rồi hắn không được động vào nàng.
Thế mà hôm nay nàng lại…
Lý Tử Thất giật mình liền làm rớt cái điện thoại, còn chưa kịp nhặt lên đã bị Dương Vĩnh Khoa hôn lấy: “Ưm, khoan, điện thoại Hoa Hoa từ đã.”
“Cái nào quan trọng hơn thì ưu tiên cái đó.” Hắn đáp rồi lại lần mò kéo dây áo Lý Tử Thất một đường hôn xuống.
Cơ thể Lý Tử Thất vô cùng tuyệt mỹ, mịn màn trắng nõn như da em bé, đôi bồng đào lại vô cùng mềm mại vừa bóp đã hiện lên vết hồng hồng mê người, làn da như ngọc chỉ cần hôn hơi mạnh một tí đã để lại vết đỏ kiều diễm mê hoặc. Dương Vĩnh Khoa càng tiếp xúc lại càng thèm muốn, cứ như muốn dung hoà nàng vào làm một với cơ thể hắn vậy.
Hắn cúi đầu ngậm lấy, chậm rãi mà cắn mút.
Lý Tử Thất khẽ run rẫy toàn thân, mặc dù đã trải qua nhiều lần cùng hắn nhưng lần nào nàng cũng có cảm giác bị kích thích kịch liệt, hai tay không kiềm được mà ôm đầu hắn, miệng không ngừng phát ra mấy tiếng rên rỉ mơ hồ.
“Em thích kiểu nào.” Giọng hắn khàn khàn hỏi, thấy nàng không đáp hắn lại di chuyển lên cổ nàng cắn nhẹ bên vai hỏi lần nữa: “Nói đi, em thích kiểu nào.”
Lý Tử Thất quẩn bách liền đáp lung tung: “Kiểu nào cũng thích.”
Hắn cười vô lại.
Hôm sau Cáo nhỏ gục ngã nằm im không nhúc nhích, để mặc Dương Vĩnh Khoa tự thu dọn quần áo, bọn họ quyết định đến Đà Lạt du lịch.
Lâu lắm rồi, từ ngày xảy ra sự kiện đó, Dương Vĩnh Khoa đã chuyển về căn trọ cũ, xe đạp cũ, dùng máy tính nàng mua cho hắn, không còn dùng đến mấy chiếc ô tô sang xịn của hắn nữa.
Hôm nay hắn lại lôi ra chiếc Rolls Royce.
Lúc đi Cáo nhỏ còn mò ra con gấu Koala cũ kĩ nhìn hắn nói: “Em mang theo em này nhé.”
Dương Vĩnh Khoa cười xoa đầu nàng “Ừm” nhẹ một tiếng rồi bế cả Cáo lẫn gấu lên xe.
Thời tiết Đà Lạt se se lạnh thật sự rất thích. Lúc đến nơi cũng vừa đúng 6h tối, Lý Tử Thất vốn mặc Việt Phục áo Tấc nhưng Dương Vĩnh Khoa thấy không đủ ấm liền mặc thêm cho nàng cái áo ấm lông vũ dày cộm, đội thêm khăn quàng đan bằng len, nhìn không khác mấy so với đứa nhỏ bị người lớn ép mặc nhiều đồ.
Nhưng mà, vô cùng đáng yêu…
Bọn họ chọn homestay bên ngoại thành, yên tĩnh mà view núi rừng hoa cỏ rất đẹp.
Căn phòng lắp kính cường lực để khách hàng có thể ngắm cảnh thoải mái, buổi tối nhìn ra còn có thể ngắm bầu trời đầy sao.
“Hoa Hoa, ghế này đẹp quá nè.” Cô gái nhỏ nằm bẹp trên một cái ghế dài cong cong nói như thế.
Ghế có hai đầu, đầu này thấp hơn đầu kia, như là hình trái tim bị cắt đầu trên: “Nằm tựa lưng ghế, ngắm trời đầy sao. Quá tuyệt vời haha.” Đôi chân ngọc ngà vừa gác lên ghế vừa cảm thán. Chỉ là ghế này khá dài, chân nàng lại không được dài cho lắm nên không thể nằm đầu này gác chân đầu kia được.
Khuôn mặt đẹp lại phụng phịu bĩu môi: “Không hiểu tâm lý khách hàng, chê.”
Dương Vĩnh Khoa thấy nàng như thế liền lắc đầu cười bất lực nói: “Ghế này còn có tác dụng nằm khác đấy.” Nói xong liền dùng ánh mắt cưng chiều nhìn nàng.
Lý Tử Thất bỗng thấy rùng mình bật người ra khỏi ghế nói: “Ghế tốt, nằm hay không cũng không sao.”
Nàng không biết cái ghế này có tác dụng gì nhưng vừa nhìn đến biểu hiện kia của Hoa Hoa làm nàng nổi lên một trận da gà, nhất định là điềm báo xấu.
Né, né gấp.
Dương Vĩnh Khoa phụt cười thành tiếng đi đến cởi áo khoác cho nàng: “Đi tắm nhé, anh pha nước ấm cho Tử Thất.”
“Em tắm một mình.” Lý Tử Thất cảnh giác nhìn hắn: “Hoa Hoa tắm trước đi, lớn…”
Câu còn chưa dứt đã bị ôm ngang đi vào phòng tắm: “Lớn có việc lớn, tắm thôi cũng để anh phải ra tay là sao!” Hắn trêu chọc xong lại cười ha hả.
Thời tiết Đà Lạt hôm nay khá lạnh, chợ đêm cũng rất đông vui nhộn nhịp.
Lý Tử Thất mặc váy dài che phủ mắt cá chân, lại mặc thêm cái áo ấm lông vũ, chân mang giày búp bê vô cùng thoải mái.
Nàng kéo tay Dương Vĩnh Khoa đi hết chỗ này đến chỗ kia.
“Lạnh lắm, Hoa Hoa đội mũ áo lên nào.” Lý Tử Thất vừa nói vừa giúp hắn đội lại cái mũ lông vũ, lại thấy hắn hôm nay rất đẹp, thời tiết khá lạnh nên đầu mũi hắn hơi đỏ, sóng mũi thẳng tắp, hàng mày kiếm đậm, cặp mi thật dài càng tô thêm vẻ đẹp cho đôi đan phụng, rất đẹp rất rất đẹp…
“Hoa Hoa đẹp quá…” Nói rồi nàng lại không kiềm nổi kiểng chân đặt lên môi hắn một nụ hôn như chuồng chuồng lướt sóng: “Đi ăn nha, đói quá trời.” Lý Tử Thất cà chớn nói thế rồi híp mắt cười như hoa.
Cánh môi hồng nhuận vì lạnh của Dương Vĩnh Khoa khẽ nhướng, nâng tay đội mũ lông vũ cho nàng rồi “ừm” nhẹ.
Cáo nhỏ càng ngày càng láo toét, chơi xong bỏ, trêu xong chạy, không bao giờ chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra.
“Khoa, phải Khoa không!!” Lúc Lý Tử Thất chạy đi mua dâu lắc, Dương Vĩnh Khoa ngồi trong quán đợi đồ ăn đã nghe thấy tiếng gọi như thế.
Hắn nâng mí mắt vẻ mặt không thay đổi nhìn lại người kia.
“Trời ạ đúng là Khoa rồi này.” Cô gái kia vui vẻ kéo ghế ngồi ngay đối diện Dương Vĩnh Khoa nói: “Hường nè, còn nhớ chị không đấy!!” Nói rồi cô gái cười rất tươi để lộ núm đồng tiền bên má vô cùng xinh đẹp.
“À!! Hường cùng khoá với An đó sao!” Dương Vĩnh Khoa khẽ cười đáp.
Cô gái tên Hường nghe thế liền cười tươi hơn nắm lấy tay hắn vui vẻ: “Trời ơi còn nhớ là tui mừng lắm đấy. Dạo này khoẻ không, đi du lịch à!!”
Dương Vĩnh Khoa cười có lệ lặng lẽ rút tay về nói: “Ừm, đi du lịch.”
Thiên Hường bằng tuổi với Dương Văn An, hơn hắn 3 tuổi nhưng hắn lại được học chung khoá với cô và Dương Văn An. Năm đó bởi 3 người bọn họ đều học rất giỏi Toán chuyên nên thường xuyên cùng nhau học hành.
Chỉ là, cô ta không giống Dương Văn An. Nếu Dương Văn An luôn để mắt hỗ trợ Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch thì cô ta lại như ganh tị bài xích hắn, có những lúc sẽ bày ra dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp để nhờ hắn làm bài tập giúp.
Dương Vĩnh Khoa vẫn nhớ những chuyện đó nhưng trải qua nhiều biến cố khiến hắn có cái nhìn khác đi, hắn không còn muốn cố chấp với quá khứ cũng như cách hắn mong muốn Lý Tử Thất sẽ vì tương lai mà bỏ qua quá khứ đầy tội lỗi của hắn đối với nàng.
“Cô bây giờ đang làm gì rồi.” Dương Vĩnh Khoa nâng ly trà nhấp một ngụm rồi lên tiếng hỏi.
Thiên Hường nghe thế liền vương tay nắm chặt tay hắn nói: “Chủ tịch Khoa giúp Hường tìm việc với nhé…” Đôi mắt Thiên Hường hiện lên vài phần chờ mong đáng thương nhìn hắn nói tiếp: “Công ty chị hiện tại đang ở giai đoạn khá khó khăn, dù sao chúng ta cũng thân thiết, giúp chị tìm đối tác nhé.” Nói rồi còn lắc lắc tay Dương Vĩnh Khoa như có như không ép tay hắn lên má mình.
Lúc Lý Tử Thất vui vẻ cầm 2 ly dâu lắc về đã thấy một cảnh nồng nàng như thế, gương mặt đang cười tươi bỗng cứng ngắc ngừng bước chân nhìn bọn họ.
Thật ra ở cùng Dương Vĩnh Khoa cũng không chán lắm, mỗi ngày hắn đều làm ra mấy chuyện khùng điên khiến Lý Tử Thất quên luôn bản thân đang rất rất buồn chán.
Lúc làm việc hắn sẽ cho nàng mượn điện thoại của hắn, chỉ nàng xem video giải trí, chơi mấy cái game vui trong đó.
Lý Tử Thất vẫn thích nhất là game tiến lên, giải trí cực kì.
“Hoa Hoa cứu em cứu em.” Lý Tử Thất luốn cuốn cầm điện thoại chạy đến giơ ra trước mặt Dương Vĩnh Khoa nói.
Miệng hắn mấp máy còn chưa kịp đáp đã nghe thấy thanh âm phát ra từ game: “Ôi ôi, hoá ra là cô bé chơi nãy giờ à, giọng nghe đáng yêu quá.”
Là một tên đàn ông nào đó, Dương Vĩnh Khoa nghiêm mặt ngước mắt nhìn chằm chằm Lý Tử Thất, nàng chột dạ vương tay tắt mic rồi hắc hắc gãi đầu nói: “Cái này là chơi online mà, chơi với người thật á.”
“Đi đi kìa Hoa Hoa, thua bây giờ.” Nàng lại giục.
Dương Vĩnh Khoa thu hồi ánh mắt, nhìn đến ván bài, ngon tay khẽ lướt vài cái…
Lý Tử Thất ngơ ngẩn, hắn tại sao lại giỏi mọi mặt như thế, ngay cả đánh bài cũng rất giỏi, thật sự quá giỏi. Tiền xu từ 20 vượt đến 200 chỉ trong tích tắc, chơi 5 ván hết 3 ván là nhốt hết…
Trời ạ, loại người như hắn còn tìm được người thứ hai không!!!
“Hoa Hoa, giỏi quá…” Lý Tử Thất ngơ ngẩn bật ngón cái khâm phục khẩu phục.
Lúc này Dương Vĩnh Khoa mới chú ý đến nàng. Lúc ở nhà Lý Tử Thất rất thích mặc đồ thoải mái, nên hầu hết trong tủ đồ của nàng đều là đầm hai dây, tuy là đầm hai dây nhưng rất kín đáo, chỉ lộ mỗi cánh tay và một tí xương quai xanh.
Chỉ là… dạo gần đây Dương Vĩnh Khoa lại đem về mấy bộ khá hở, chỉ hơi cúi một tí đã lộ ra một mảng da thịt mềm mại.
Do nàng cúi xuống nhìn hắn chơi nên để hở ra một mảnh cảnh xuân nhấp nhô.
Dương Vĩnh Khoa ngứa ngáy liền thò tay ôm Lý Tử Thất ngồi lên đùi hắn, bàn tay lại rất thành thật vuốt ve cơ thể nàng qua một lớp vải. Hắn dụi đầu vào hõm cổ nàng, khẽ cắn một cái nói: “Mềm mềm thơm thơm, ăn hoài vẫn muốn ăn nữa.”
“Hoa Hoa ngồi yên một tí đi nào, sắp thua rồi kìa.” Lý Tử Thất gầm gừ tát nhẹ lên bàn tay to càn quấy của hắn.
“Làm sao thua được, anh chỉ thua trong tay Tử Thất thôi.” Nói xong còn cười trông rất vô lại.
Lý Tử Thất nhìn hắn, như bị trúng tà liền ôm má hắn, cánh môi mềm mại mát lạnh áp lên cánh môi hắn, cái lưỡi xinh xinh bẽn lẽn thò ra ngậm lấy môi người kia rồi lại rụt rè rút lui.
Dương Vĩnh Khoa ngẩn người một lúc lại giương lên nụ cười nói: “Trốn hả!!” Nói xong lại giữ chặt gáy Lý Tử Thất không cho chạy thoát.
Mấy hôm nay vì muốn nghỉ phép dài hạn để đưa Lý Tử Thất đi du lịch nên hắn đã rất tập trung làm việc không kể ngày đêm để hoàn thành công việc nhanh nhất có thể. Mà Lý Tử Thất mấy hôm nay đều muốn trốn tránh tìm cách đi ngủ thật sớm nên đã mấy ngày rồi hắn không được động vào nàng.
Thế mà hôm nay nàng lại…
Lý Tử Thất giật mình liền làm rớt cái điện thoại, còn chưa kịp nhặt lên đã bị Dương Vĩnh Khoa hôn lấy: “Ưm, khoan, điện thoại Hoa Hoa từ đã.”
“Cái nào quan trọng hơn thì ưu tiên cái đó.” Hắn đáp rồi lại lần mò kéo dây áo Lý Tử Thất một đường hôn xuống.
Cơ thể Lý Tử Thất vô cùng tuyệt mỹ, mịn màn trắng nõn như da em bé, đôi bồng đào lại vô cùng mềm mại vừa bóp đã hiện lên vết hồng hồng mê người, làn da như ngọc chỉ cần hôn hơi mạnh một tí đã để lại vết đỏ kiều diễm mê hoặc. Dương Vĩnh Khoa càng tiếp xúc lại càng thèm muốn, cứ như muốn dung hoà nàng vào làm một với cơ thể hắn vậy.
Hắn cúi đầu ngậm lấy, chậm rãi mà cắn mút.
Lý Tử Thất khẽ run rẫy toàn thân, mặc dù đã trải qua nhiều lần cùng hắn nhưng lần nào nàng cũng có cảm giác bị kích thích kịch liệt, hai tay không kiềm được mà ôm đầu hắn, miệng không ngừng phát ra mấy tiếng rên rỉ mơ hồ.
“Em thích kiểu nào.” Giọng hắn khàn khàn hỏi, thấy nàng không đáp hắn lại di chuyển lên cổ nàng cắn nhẹ bên vai hỏi lần nữa: “Nói đi, em thích kiểu nào.”
Lý Tử Thất quẩn bách liền đáp lung tung: “Kiểu nào cũng thích.”
Hắn cười vô lại.
Hôm sau Cáo nhỏ gục ngã nằm im không nhúc nhích, để mặc Dương Vĩnh Khoa tự thu dọn quần áo, bọn họ quyết định đến Đà Lạt du lịch.
Lâu lắm rồi, từ ngày xảy ra sự kiện đó, Dương Vĩnh Khoa đã chuyển về căn trọ cũ, xe đạp cũ, dùng máy tính nàng mua cho hắn, không còn dùng đến mấy chiếc ô tô sang xịn của hắn nữa.
Hôm nay hắn lại lôi ra chiếc Rolls Royce.
Lúc đi Cáo nhỏ còn mò ra con gấu Koala cũ kĩ nhìn hắn nói: “Em mang theo em này nhé.”
Dương Vĩnh Khoa cười xoa đầu nàng “Ừm” nhẹ một tiếng rồi bế cả Cáo lẫn gấu lên xe.
Thời tiết Đà Lạt se se lạnh thật sự rất thích. Lúc đến nơi cũng vừa đúng 6h tối, Lý Tử Thất vốn mặc Việt Phục áo Tấc nhưng Dương Vĩnh Khoa thấy không đủ ấm liền mặc thêm cho nàng cái áo ấm lông vũ dày cộm, đội thêm khăn quàng đan bằng len, nhìn không khác mấy so với đứa nhỏ bị người lớn ép mặc nhiều đồ.
Nhưng mà, vô cùng đáng yêu…
Bọn họ chọn homestay bên ngoại thành, yên tĩnh mà view núi rừng hoa cỏ rất đẹp.
Căn phòng lắp kính cường lực để khách hàng có thể ngắm cảnh thoải mái, buổi tối nhìn ra còn có thể ngắm bầu trời đầy sao.
“Hoa Hoa, ghế này đẹp quá nè.” Cô gái nhỏ nằm bẹp trên một cái ghế dài cong cong nói như thế.
Ghế có hai đầu, đầu này thấp hơn đầu kia, như là hình trái tim bị cắt đầu trên: “Nằm tựa lưng ghế, ngắm trời đầy sao. Quá tuyệt vời haha.” Đôi chân ngọc ngà vừa gác lên ghế vừa cảm thán. Chỉ là ghế này khá dài, chân nàng lại không được dài cho lắm nên không thể nằm đầu này gác chân đầu kia được.
Khuôn mặt đẹp lại phụng phịu bĩu môi: “Không hiểu tâm lý khách hàng, chê.”
Dương Vĩnh Khoa thấy nàng như thế liền lắc đầu cười bất lực nói: “Ghế này còn có tác dụng nằm khác đấy.” Nói xong liền dùng ánh mắt cưng chiều nhìn nàng.
Lý Tử Thất bỗng thấy rùng mình bật người ra khỏi ghế nói: “Ghế tốt, nằm hay không cũng không sao.”
Nàng không biết cái ghế này có tác dụng gì nhưng vừa nhìn đến biểu hiện kia của Hoa Hoa làm nàng nổi lên một trận da gà, nhất định là điềm báo xấu.
Né, né gấp.
Dương Vĩnh Khoa phụt cười thành tiếng đi đến cởi áo khoác cho nàng: “Đi tắm nhé, anh pha nước ấm cho Tử Thất.”
“Em tắm một mình.” Lý Tử Thất cảnh giác nhìn hắn: “Hoa Hoa tắm trước đi, lớn…”
Câu còn chưa dứt đã bị ôm ngang đi vào phòng tắm: “Lớn có việc lớn, tắm thôi cũng để anh phải ra tay là sao!” Hắn trêu chọc xong lại cười ha hả.
Thời tiết Đà Lạt hôm nay khá lạnh, chợ đêm cũng rất đông vui nhộn nhịp.
Lý Tử Thất mặc váy dài che phủ mắt cá chân, lại mặc thêm cái áo ấm lông vũ, chân mang giày búp bê vô cùng thoải mái.
Nàng kéo tay Dương Vĩnh Khoa đi hết chỗ này đến chỗ kia.
“Lạnh lắm, Hoa Hoa đội mũ áo lên nào.” Lý Tử Thất vừa nói vừa giúp hắn đội lại cái mũ lông vũ, lại thấy hắn hôm nay rất đẹp, thời tiết khá lạnh nên đầu mũi hắn hơi đỏ, sóng mũi thẳng tắp, hàng mày kiếm đậm, cặp mi thật dài càng tô thêm vẻ đẹp cho đôi đan phụng, rất đẹp rất rất đẹp…
“Hoa Hoa đẹp quá…” Nói rồi nàng lại không kiềm nổi kiểng chân đặt lên môi hắn một nụ hôn như chuồng chuồng lướt sóng: “Đi ăn nha, đói quá trời.” Lý Tử Thất cà chớn nói thế rồi híp mắt cười như hoa.
Cánh môi hồng nhuận vì lạnh của Dương Vĩnh Khoa khẽ nhướng, nâng tay đội mũ lông vũ cho nàng rồi “ừm” nhẹ.
Cáo nhỏ càng ngày càng láo toét, chơi xong bỏ, trêu xong chạy, không bao giờ chịu trách nhiệm với những việc mình đã gây ra.
“Khoa, phải Khoa không!!” Lúc Lý Tử Thất chạy đi mua dâu lắc, Dương Vĩnh Khoa ngồi trong quán đợi đồ ăn đã nghe thấy tiếng gọi như thế.
Hắn nâng mí mắt vẻ mặt không thay đổi nhìn lại người kia.
“Trời ạ đúng là Khoa rồi này.” Cô gái kia vui vẻ kéo ghế ngồi ngay đối diện Dương Vĩnh Khoa nói: “Hường nè, còn nhớ chị không đấy!!” Nói rồi cô gái cười rất tươi để lộ núm đồng tiền bên má vô cùng xinh đẹp.
“À!! Hường cùng khoá với An đó sao!” Dương Vĩnh Khoa khẽ cười đáp.
Cô gái tên Hường nghe thế liền cười tươi hơn nắm lấy tay hắn vui vẻ: “Trời ơi còn nhớ là tui mừng lắm đấy. Dạo này khoẻ không, đi du lịch à!!”
Dương Vĩnh Khoa cười có lệ lặng lẽ rút tay về nói: “Ừm, đi du lịch.”
Thiên Hường bằng tuổi với Dương Văn An, hơn hắn 3 tuổi nhưng hắn lại được học chung khoá với cô và Dương Văn An. Năm đó bởi 3 người bọn họ đều học rất giỏi Toán chuyên nên thường xuyên cùng nhau học hành.
Chỉ là, cô ta không giống Dương Văn An. Nếu Dương Văn An luôn để mắt hỗ trợ Dương Vĩnh Khoa ngốc nghếch thì cô ta lại như ganh tị bài xích hắn, có những lúc sẽ bày ra dáng vẻ đáng yêu xinh đẹp để nhờ hắn làm bài tập giúp.
Dương Vĩnh Khoa vẫn nhớ những chuyện đó nhưng trải qua nhiều biến cố khiến hắn có cái nhìn khác đi, hắn không còn muốn cố chấp với quá khứ cũng như cách hắn mong muốn Lý Tử Thất sẽ vì tương lai mà bỏ qua quá khứ đầy tội lỗi của hắn đối với nàng.
“Cô bây giờ đang làm gì rồi.” Dương Vĩnh Khoa nâng ly trà nhấp một ngụm rồi lên tiếng hỏi.
Thiên Hường nghe thế liền vương tay nắm chặt tay hắn nói: “Chủ tịch Khoa giúp Hường tìm việc với nhé…” Đôi mắt Thiên Hường hiện lên vài phần chờ mong đáng thương nhìn hắn nói tiếp: “Công ty chị hiện tại đang ở giai đoạn khá khó khăn, dù sao chúng ta cũng thân thiết, giúp chị tìm đối tác nhé.” Nói rồi còn lắc lắc tay Dương Vĩnh Khoa như có như không ép tay hắn lên má mình.
Lúc Lý Tử Thất vui vẻ cầm 2 ly dâu lắc về đã thấy một cảnh nồng nàng như thế, gương mặt đang cười tươi bỗng cứng ngắc ngừng bước chân nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.