Chương 5: Năm Mươi Lượng Một Bài
Yên Ba Giang Nam
17/08/2022
Trần cô nương kêu gọi người đến trong vườn ngắm hoa: "Mọi người không bằng tách ra đi xem, chọn được cái mình cảm thấy tốt, liền để nha hoàn nhớ kỹ, đến lúc đó chúng ta lại chậm rãi chọn."
Đây cũng là một cách, trong vườn có không ít hoa, tất cả mọi người cùng một chỗ không chỉ dễ gây lên tranh chấp, còn chậm trễ thời gian, không bằng tách ra, mọi người tự nhiên sẽ cùng người giao hảo tốt với mình kết bè.
Trần cô nương nói xong, mọi người liền tự mình tản ra, sau khi Lục Yên cùng Trần cô nương chào hỏi, cũng mang theo Lục Dao đi đến hướng ngược với Trương cô nương, ngược lại là cùng đồng hành với người Lục Yên giao hảo tốt, Lục Yên có chuyện muốn tự mình nói với Lục Dao, thế nhưng là bên cạnh còn có người ngoài, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
So với việc ở cùng Lục Yên, Lục Dao càng muốn mang nha hoàn đơn độc đi, nàng lại không nhìn thấy vị trí của cái cô nương rơi xuống nước kia, trong lòng khó tránh khỏi có chút nóng nảy, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Lục Yên đã nghĩ ra biện pháp đẩy bằng hữu đi, trực tiếp hỏi: "Muội muội nhìn không yên lòng, thế nhưng là có gì?"
Lục Dao hiểu rõ ý tứ của Lục Yên, vụng trộm nhìn bằng hữu của Lục Yên một cái rồi cúi đầu không nói lời nào.
Lục Yên rõ ràng có chút bị làm khó.
Cô nương kia cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra tỷ muội Lục Yên có lời muốn nói, liền cười, tiện tay chỉ cái phương hướng nói: "Ta đi nhìn hoa bên kia một chút."
Lục Yên thấp giọng nói: "Đa tạ."
Cô nương lắc đầu, mang theo nha hoàn rời đi.
Lục Yên nắm Lục Dao tay, đưa mắt nhìn chung quanh, tìm vị trí giáp tường nói: "Chúng ta qua bên kia nói."
Lục Dao gật đầu, nàng cũng không biết cô nương kia lúc nào xảy ra chuyện, nếu là thật sự rơi xuống nước lúc này, thì nàng cũng không có cách, dù sao nàng cũng không tìm được cớ rời khỏi hoa viên.
Vị trí giáp tường mặc dù cũng có chút hoa, lại chỉ là loại bình thường, nơi này không chỉ có chút vắng vẻ, còn có mấy gốc cây che chắn, đúng là một nơi nói chuyện tốt, Lục Yên mắt nhìn nha hoàn Trần gia đi theo bên cạnh.
Nha hoàn kia cũng cơ linh, sau khi hành lễ liền lui sang một bên.
Lục Yên lúc này mới nói với Lục Nhụy các nàng: "Các ngươi canh giữ ở chung quanh, đừng để người quấy rầy tỷ muội chúng ta."
Lục Nhụy nhìn về phía Lục Dao, thấy nàng gật đầu lúc này mới rời đi chút.
Lục Dao đứng thẳng người, một mực co đầu rụt cổ cũng là rất mệt mỏi: "Tỷ tỷ có lời gì muốn nói?"
Lục Yên cũng trầm mặt, mặc dù nàng một mực không nguyện ý thừa nhận, nhưng ở phương diện làm thơ , Lục Dao đúng là mạnh hơn nàng, thơ từ bên ngoài nàng dùng cũng đều là Lục Dao viết, kỳ thật nhà bọn hắn Lục Đình am hiểu làm thơ nhất, thế nhưng thơ nam tử viết cùng cô nương gia viết vẫn là khác biệt, mà Lục Đình viết thơ từ có phong cách của hắn, dễ dàng bị người nhận ra.
Ngược lại là Lục Dao chưa từng ở trước mặt người ngoài viết thơ, tác phẩm của nàng cũng không có để ngoại nhân xem qua, lần này tự nhiên là có Lục lão phu nhân an bài, dù sao Lục lão phu nhân rất rõ ràng Lục Yên có bao nhiêu cân lượng, ở bên ngoài có Lục Dao, gặp được tình huống phát sinh đột ngột giống như hôm nay cũng dễ ứng phó.
Lục Yên nói ra: "Một lát nữa thơ, ngươi làm thật tốt, quyết không thể để Trương gia ép trên đầu ta."
Lục Dao đã sớm đoán được Lục Yên muốn nói gì: "Năm mươi lượng."
Lục Yên nhíu mày nhìn về phía Lục Dao, bất mãn nói: "Trước kia không phải hai mươi lượng sao? Làm sao lại lên giá?"
Năm mươi lượng mặc dù có thể lấy ra được, thế nhưng không phải con số nhỏ, vấn đề này lại không được nói ra ngoài, càng không được làm phụ thân nàng biết, đều là mẫu thân tự mình phụ cấp nàng.
Lục Dao đương nhiên sẽ không nói rằng, nàng chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trên mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đến cửa hàng bạc mua đồ, dù là cùng một nguyên liệu, hoa văn phức tạp cùng hoa văn phổ thông giá tiền còn không giống nhau."
Lục Yên ngược lại là cảm thấy Lục Dao nói có đạo lý, mà nàng từ nhỏ chưa từng vì tiền bạc mà lo lắng, nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện: "Được."
Lục Dao nói: "Nếu là được hạng nhất, những cái kia tặng thưởng ngươi cũng phải đổi thành bạc cho ta."
Lục Yên bất mãn nói: "Liền một cái vòng ngọc dương chi."
Lục Dao thấy, đây là Trần phủ chẳng lẽ lại thật chỉ làm cho Trương cô nương nổi trội, coi như vì mặt mũi, Trần cô nương cũng phải lấy ra một cái giá trị giá trị tương đương với vòng ngọc dương chi: "Trần cô nương khẳng định sẽ lại ra một cái."
Lục Yên tự nhiên thích cái vòng ngọc dương chi kia, thế nhưng vì thanh danh bên ngoài của mình, đến lúc đó nàng khẳng định phải đem đồ vật trả lại, coi như tặng thưởng thật sự thuộc về nàng, nàng tự mình cũng cần phải đưa vật giá trị có giá trị tương đương trả lại, lại thêm vào bạc cho Lục Dao, thì sợ là cho dù là mẫu thân của nàng cũng nhất thời không bỏ ra nổi.
Lục Dao nhìn ra Lục Yên do dự, nhưng không có mở miệng.
Lục Yên hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
Cái kia tặng thưởng giá tiền tự nhiên là cao, nếu là Lục Dao trực tiếp mở miệng muốn giá tiền, dù là Lục Yên này lại đáp ứng, sau khi hồi phủ thế nào còn chưa biết, nghe vậy nói: "Nghĩ đến tổ mẫu cùng bá mẫu sẽ không ở phương diện này tiết kiệm."
Lục Yên đã động tâm: "Ngươi cảm thấy có thể cầm tới tặng thưởng?"
Lục Dao lý thẳng thắn nói: "Không cảm thấy."
Trả lời như vậy đem Lục Yên tức muốn trợn mắt trắng.
Tại trước khi có kết quả, Lục Dao xưa nay không cam đoan cái gì: "Trương cô nương đề xuất yêu cầu như vậy, thì chắc chắn đã sớm chuẩn bị, mà lại mỗi người đều có sở thích riêng, ai biết cuối cùng chọn loại nào?"
Lục Yên cắn răng nói ra: "Vậy ngươi nhắc đến tặng thưởng làm cái gì."
Lục Dao cũng rất ngay thẳng: "Dù sao cũng phải nói rõ ràng, vạn nhất đoạt được thật, ngươi không đề cập tới tặng thưởng sự tình làm sao bây giờ?"
Lục Yên cưỡng chế lửa giận: "Ta là như vậy người?"
Lục Dao cười, cái gì cũng chưa nói, lại giống cái gì đều đã nói.
Lục Yên còn cần Lục Dao, chỉ có thể lui một bước: "Tốt."
Chuyện hai người đàm phán, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt lại thân thiết nhiệt tình đi tìm người khác.
Chỉ là ai cũng không có chú ý tới, ngay tại vị trí cách một bức tường có ba cái thanh niên đang đứng, xác định người đã đi xa, thanh niên mặc cẩm bào mới cười lắc đầu nói: "Trần nhị ngươi nhà nơi này thật đúng là phong thuỷ bảo địa, làm sao đều chọn nơi này tới nói thì thầm."
Thanh niên bị gọi Trần nhị xụ mặt: "Đây là nhà ai dạy ra, một đứa tham một đứa ngu."
Thanh niên mặc cẩm bào không đồng ý lắc đầu: "Ta ngược lại thật ra cảm thấy cái đứa làm muội muội thật thông minh, cái đứa làm tỷ tỷ đúng là có chút ngu xuẩn."
Trần nhị sắc mặt không tốt: "Quả thực là nhục nhã."
Thanh niên mặc cẩm bào biết tính tình Trần nhị, sợ là không quen nhìn cô nương kia làm chuyện làm thơ đổi bạc: "Ta ngược lại thật ra có chút hiếu kỳ các nàng là nhà ai, nghĩ đến cái này làm tỷ tỷ thanh danh rất lớn, nghe các nàng ngữ khí, cái kia làm muội muội hoàn toàn chính xác thực có tài làm thơ, Trần nhị lát nữa tìm bản thảo của các nàng cho ta nhìn một cái."
Trần nhị trừng mắt với thanh niên mặc cẩm bào: "Trương Ngôn Thịnh!"
Trương Ngôn Thịnh cũng không tức giận, ngược lại tí tửng cười đùa nói: "Ta hiếu kỳ chính mình xem, tuyệt đối không hướng bên ngoài nói."
Trần nhị đối với bằng hữu thực không có cách, thỏa hiệp nói: "Vừa rồi nghe được cũng đừng nói ra bên ngoài, không tốt đối với thanh danh của cô nương gia. "
Trương Ngôn Thịnh nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ta cho là ngươi rất chán ghét hành động như vậy của các nàng."
Dù sao ngày thường bạn tốt của mình ghét nhất hạng người hư danh giở trò dối trá.
Trần Húc cũng không phủ nhận: "Ta quả thật ghét, thế nhưng là thế đạo này nữ tử gian nan, các nàng lại không có diễn đến trước mặt ta, cùng các nàng khó xử làm gì, huống chi chúng ta nghe góc tường như vậy cũng không phải hành vi quân tử."
Trương Ngôn Thịnh chẹp một tiếng, bảo đảm nói: "Ta tuyệt không nói lung tung, dù là tìm được gặp lại cũng làm như không biết việc này."
Nói xong Trương Ngôn Thịnh đụng một cái thanh niên nãy giờ không nói gì bên cạnh: "Tần Chiêu ngươi cũng không hiếu kỳ sao?"
Tần Chiêu không chút do dự: "Không hiếu kỳ."
Nếu không phải Trương Ngôn Thịnh sáng sớm canh giữ ở trong nhà hắn, hắn hôm nay cũng sẽ không đến Trần phủ, mà lại khi nghe thấy tường đối diện có người đến gần hắn liền muốn rời đi, đáng tiếc bị bắt lấy.
Trương Ngôn Thịnh thở thật dài một cái: "Ta thường xuyên hoài nghi vì cái gì ta sẽ cùng hai người không thú vị các ngươi trở thành huynh đệ, các ngươi thế này cuộc sống thiếu đi bao nhiêu niềm vui thú a."
Tần Chiêu cùng Trần Húc đều chẳng muốn phản ứng hắn.
Trương Ngôn Thịnh đột nhiên hỏi: "Đúng, Trần nhị ngươi nhà làm sao bỗng nhiên vội vã cho ngươi ca xem mắt? Không phải nói chờ sau khoa cử lại nói sao?"
Đối với những chuyện này, Trần Húc thật đúng là không biết: "Ca ca ta cũng đến tuổi làm mai."
Lục Dao cũng không biết cuộc trò chuyện này của bọn hắn, nàng tiếp tục cúi đầu đi theo bên cạnh Lục Yên, nhưng trong lòng đang suy nghĩ về chuyện làm thơ, mùa này cứ như vậy có mấy loại hoa, nếu là Lục Dao chọn khẳng định là chọn mẫu đơn, nàng thích loại hoa màu sắc diễm lệ, thế nhưng là lấy tính tình của Lục Yên các nàng, dù là trong lòng thích, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà là muốn chọn cái kia loại theo các nàng thấy là càng cao thượng hơn một chút, có lẽ còn là hoa lan.
Đợi đến lúc thật sự chọn hoa lan, Lục Dao nhìn mẫu đơn trong vườn đang nở rực, đều thay bọn chúng cảm thấy ủy khuất, bất quá sau khi nhìn thấy Chu cô nương vàng nhạt váy áo, Lục Dao trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng thuần thục tìm một cơ hội đem thơ đã nghĩ ra vụng trộm nói cho Lục Yên, liền không lại ở chung quanh các nàng tham gia náo nhiệt, ngược lại tìm chỗ bên ngoài ngồi xuống đến nhấm nháp bánh ngọt của Trần gia .
Cũng không biết lúc chọn hoa xảy ra chuyện gì, mấy cái cô nương nhà khác tụ tập bên người Chu cô nương, các nàng dù không đi làm thơ, bầu không khí cũng không tệ, Lục Dao thấy vậy, mang theo nha hoàn rất tự nhiên đi tới, mặc dù không có nói chuyện, lại giống như là đang nghiêm túc lắng nghe các nàng trò chuyện.
Chu cô nương các nàng cũng biết thân phận của Lục Dao, nhìn thoáng qua Lục Yên ở trong đình giống như là đang tại suy tư làm thơ thế nào, cũng không có ý tứ bài xích Lục Dao, ngược lại chào hỏi Lục Dao cùng nhau dùng trà.
Lục Dao thấp giọng nói cảm ơn.
Chu cô nương tiếp tục nói: "Cái kia hoa sen còn chưa nở, bất quá màu sắc của mấy con cá koi kia quả thực xinh đẹp."
Có cô nương tuổi tác hơi nhỏ giọng dịu dàng nói: "Tỷ tỷ mang bọn ta đi nhìn một cái đi."
Chu cô nương giống như là do dự một chút, liền nói: "Tốt, ta cùng biểu muội nói một tiếng."
Nói xong Chu cô nương liền đứng dậy, chỉ là nhìn Trần cô nương cũng đang trầm tư, nàng liền cùng nha hoàn của Trần cô nương nói vài câu.
Trần gia thứ nữ cũng nghe thấy các nàng nói chuyện, nói: "Ta với các ngươi cùng đi."
Nàng cũng không am hiểu làm thơ, bất quá coi như am hiểu cũng sẽ không ở nơi này bày ra, các nàng thân là thứ nữ là không dám đoạt danh tiếng.
Lục Dao trong lòng biết sợ là muốn tới chỗ rơi xuống nước trong mơ, nàng mặc dù đi theo trong đám người, nhưng không có quá mức tới gần Chu cô nương, nàng không biết Chu cô nương là bị người đẩy xuống hay là tự mình trượt chân té xuống, nếu là bị người đẩy xuống, nàng cách quá gần khó tránh khỏi để cho người ta sinh nghi, nàng muốn giúp người nhưng cũng không muốn chọc phiền phức liên lụy người nhà của mình.
Đây cũng là một cách, trong vườn có không ít hoa, tất cả mọi người cùng một chỗ không chỉ dễ gây lên tranh chấp, còn chậm trễ thời gian, không bằng tách ra, mọi người tự nhiên sẽ cùng người giao hảo tốt với mình kết bè.
Trần cô nương nói xong, mọi người liền tự mình tản ra, sau khi Lục Yên cùng Trần cô nương chào hỏi, cũng mang theo Lục Dao đi đến hướng ngược với Trương cô nương, ngược lại là cùng đồng hành với người Lục Yên giao hảo tốt, Lục Yên có chuyện muốn tự mình nói với Lục Dao, thế nhưng là bên cạnh còn có người ngoài, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
So với việc ở cùng Lục Yên, Lục Dao càng muốn mang nha hoàn đơn độc đi, nàng lại không nhìn thấy vị trí của cái cô nương rơi xuống nước kia, trong lòng khó tránh khỏi có chút nóng nảy, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Lục Yên đã nghĩ ra biện pháp đẩy bằng hữu đi, trực tiếp hỏi: "Muội muội nhìn không yên lòng, thế nhưng là có gì?"
Lục Dao hiểu rõ ý tứ của Lục Yên, vụng trộm nhìn bằng hữu của Lục Yên một cái rồi cúi đầu không nói lời nào.
Lục Yên rõ ràng có chút bị làm khó.
Cô nương kia cũng không ngốc, tự nhiên nhìn ra tỷ muội Lục Yên có lời muốn nói, liền cười, tiện tay chỉ cái phương hướng nói: "Ta đi nhìn hoa bên kia một chút."
Lục Yên thấp giọng nói: "Đa tạ."
Cô nương lắc đầu, mang theo nha hoàn rời đi.
Lục Yên nắm Lục Dao tay, đưa mắt nhìn chung quanh, tìm vị trí giáp tường nói: "Chúng ta qua bên kia nói."
Lục Dao gật đầu, nàng cũng không biết cô nương kia lúc nào xảy ra chuyện, nếu là thật sự rơi xuống nước lúc này, thì nàng cũng không có cách, dù sao nàng cũng không tìm được cớ rời khỏi hoa viên.
Vị trí giáp tường mặc dù cũng có chút hoa, lại chỉ là loại bình thường, nơi này không chỉ có chút vắng vẻ, còn có mấy gốc cây che chắn, đúng là một nơi nói chuyện tốt, Lục Yên mắt nhìn nha hoàn Trần gia đi theo bên cạnh.
Nha hoàn kia cũng cơ linh, sau khi hành lễ liền lui sang một bên.
Lục Yên lúc này mới nói với Lục Nhụy các nàng: "Các ngươi canh giữ ở chung quanh, đừng để người quấy rầy tỷ muội chúng ta."
Lục Nhụy nhìn về phía Lục Dao, thấy nàng gật đầu lúc này mới rời đi chút.
Lục Dao đứng thẳng người, một mực co đầu rụt cổ cũng là rất mệt mỏi: "Tỷ tỷ có lời gì muốn nói?"
Lục Yên cũng trầm mặt, mặc dù nàng một mực không nguyện ý thừa nhận, nhưng ở phương diện làm thơ , Lục Dao đúng là mạnh hơn nàng, thơ từ bên ngoài nàng dùng cũng đều là Lục Dao viết, kỳ thật nhà bọn hắn Lục Đình am hiểu làm thơ nhất, thế nhưng thơ nam tử viết cùng cô nương gia viết vẫn là khác biệt, mà Lục Đình viết thơ từ có phong cách của hắn, dễ dàng bị người nhận ra.
Ngược lại là Lục Dao chưa từng ở trước mặt người ngoài viết thơ, tác phẩm của nàng cũng không có để ngoại nhân xem qua, lần này tự nhiên là có Lục lão phu nhân an bài, dù sao Lục lão phu nhân rất rõ ràng Lục Yên có bao nhiêu cân lượng, ở bên ngoài có Lục Dao, gặp được tình huống phát sinh đột ngột giống như hôm nay cũng dễ ứng phó.
Lục Yên nói ra: "Một lát nữa thơ, ngươi làm thật tốt, quyết không thể để Trương gia ép trên đầu ta."
Lục Dao đã sớm đoán được Lục Yên muốn nói gì: "Năm mươi lượng."
Lục Yên nhíu mày nhìn về phía Lục Dao, bất mãn nói: "Trước kia không phải hai mươi lượng sao? Làm sao lại lên giá?"
Năm mươi lượng mặc dù có thể lấy ra được, thế nhưng không phải con số nhỏ, vấn đề này lại không được nói ra ngoài, càng không được làm phụ thân nàng biết, đều là mẫu thân tự mình phụ cấp nàng.
Lục Dao đương nhiên sẽ không nói rằng, nàng chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, trên mặt nghiêm túc nói: "Ngươi đến cửa hàng bạc mua đồ, dù là cùng một nguyên liệu, hoa văn phức tạp cùng hoa văn phổ thông giá tiền còn không giống nhau."
Lục Yên ngược lại là cảm thấy Lục Dao nói có đạo lý, mà nàng từ nhỏ chưa từng vì tiền bạc mà lo lắng, nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện: "Được."
Lục Dao nói: "Nếu là được hạng nhất, những cái kia tặng thưởng ngươi cũng phải đổi thành bạc cho ta."
Lục Yên bất mãn nói: "Liền một cái vòng ngọc dương chi."
Lục Dao thấy, đây là Trần phủ chẳng lẽ lại thật chỉ làm cho Trương cô nương nổi trội, coi như vì mặt mũi, Trần cô nương cũng phải lấy ra một cái giá trị giá trị tương đương với vòng ngọc dương chi: "Trần cô nương khẳng định sẽ lại ra một cái."
Lục Yên tự nhiên thích cái vòng ngọc dương chi kia, thế nhưng vì thanh danh bên ngoài của mình, đến lúc đó nàng khẳng định phải đem đồ vật trả lại, coi như tặng thưởng thật sự thuộc về nàng, nàng tự mình cũng cần phải đưa vật giá trị có giá trị tương đương trả lại, lại thêm vào bạc cho Lục Dao, thì sợ là cho dù là mẫu thân của nàng cũng nhất thời không bỏ ra nổi.
Lục Dao nhìn ra Lục Yên do dự, nhưng không có mở miệng.
Lục Yên hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu bạc?"
Cái kia tặng thưởng giá tiền tự nhiên là cao, nếu là Lục Dao trực tiếp mở miệng muốn giá tiền, dù là Lục Yên này lại đáp ứng, sau khi hồi phủ thế nào còn chưa biết, nghe vậy nói: "Nghĩ đến tổ mẫu cùng bá mẫu sẽ không ở phương diện này tiết kiệm."
Lục Yên đã động tâm: "Ngươi cảm thấy có thể cầm tới tặng thưởng?"
Lục Dao lý thẳng thắn nói: "Không cảm thấy."
Trả lời như vậy đem Lục Yên tức muốn trợn mắt trắng.
Tại trước khi có kết quả, Lục Dao xưa nay không cam đoan cái gì: "Trương cô nương đề xuất yêu cầu như vậy, thì chắc chắn đã sớm chuẩn bị, mà lại mỗi người đều có sở thích riêng, ai biết cuối cùng chọn loại nào?"
Lục Yên cắn răng nói ra: "Vậy ngươi nhắc đến tặng thưởng làm cái gì."
Lục Dao cũng rất ngay thẳng: "Dù sao cũng phải nói rõ ràng, vạn nhất đoạt được thật, ngươi không đề cập tới tặng thưởng sự tình làm sao bây giờ?"
Lục Yên cưỡng chế lửa giận: "Ta là như vậy người?"
Lục Dao cười, cái gì cũng chưa nói, lại giống cái gì đều đã nói.
Lục Yên còn cần Lục Dao, chỉ có thể lui một bước: "Tốt."
Chuyện hai người đàm phán, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt lại thân thiết nhiệt tình đi tìm người khác.
Chỉ là ai cũng không có chú ý tới, ngay tại vị trí cách một bức tường có ba cái thanh niên đang đứng, xác định người đã đi xa, thanh niên mặc cẩm bào mới cười lắc đầu nói: "Trần nhị ngươi nhà nơi này thật đúng là phong thuỷ bảo địa, làm sao đều chọn nơi này tới nói thì thầm."
Thanh niên bị gọi Trần nhị xụ mặt: "Đây là nhà ai dạy ra, một đứa tham một đứa ngu."
Thanh niên mặc cẩm bào không đồng ý lắc đầu: "Ta ngược lại thật ra cảm thấy cái đứa làm muội muội thật thông minh, cái đứa làm tỷ tỷ đúng là có chút ngu xuẩn."
Trần nhị sắc mặt không tốt: "Quả thực là nhục nhã."
Thanh niên mặc cẩm bào biết tính tình Trần nhị, sợ là không quen nhìn cô nương kia làm chuyện làm thơ đổi bạc: "Ta ngược lại thật ra có chút hiếu kỳ các nàng là nhà ai, nghĩ đến cái này làm tỷ tỷ thanh danh rất lớn, nghe các nàng ngữ khí, cái kia làm muội muội hoàn toàn chính xác thực có tài làm thơ, Trần nhị lát nữa tìm bản thảo của các nàng cho ta nhìn một cái."
Trần nhị trừng mắt với thanh niên mặc cẩm bào: "Trương Ngôn Thịnh!"
Trương Ngôn Thịnh cũng không tức giận, ngược lại tí tửng cười đùa nói: "Ta hiếu kỳ chính mình xem, tuyệt đối không hướng bên ngoài nói."
Trần nhị đối với bằng hữu thực không có cách, thỏa hiệp nói: "Vừa rồi nghe được cũng đừng nói ra bên ngoài, không tốt đối với thanh danh của cô nương gia. "
Trương Ngôn Thịnh nhíu mày, kinh ngạc nói: "Ta cho là ngươi rất chán ghét hành động như vậy của các nàng."
Dù sao ngày thường bạn tốt của mình ghét nhất hạng người hư danh giở trò dối trá.
Trần Húc cũng không phủ nhận: "Ta quả thật ghét, thế nhưng là thế đạo này nữ tử gian nan, các nàng lại không có diễn đến trước mặt ta, cùng các nàng khó xử làm gì, huống chi chúng ta nghe góc tường như vậy cũng không phải hành vi quân tử."
Trương Ngôn Thịnh chẹp một tiếng, bảo đảm nói: "Ta tuyệt không nói lung tung, dù là tìm được gặp lại cũng làm như không biết việc này."
Nói xong Trương Ngôn Thịnh đụng một cái thanh niên nãy giờ không nói gì bên cạnh: "Tần Chiêu ngươi cũng không hiếu kỳ sao?"
Tần Chiêu không chút do dự: "Không hiếu kỳ."
Nếu không phải Trương Ngôn Thịnh sáng sớm canh giữ ở trong nhà hắn, hắn hôm nay cũng sẽ không đến Trần phủ, mà lại khi nghe thấy tường đối diện có người đến gần hắn liền muốn rời đi, đáng tiếc bị bắt lấy.
Trương Ngôn Thịnh thở thật dài một cái: "Ta thường xuyên hoài nghi vì cái gì ta sẽ cùng hai người không thú vị các ngươi trở thành huynh đệ, các ngươi thế này cuộc sống thiếu đi bao nhiêu niềm vui thú a."
Tần Chiêu cùng Trần Húc đều chẳng muốn phản ứng hắn.
Trương Ngôn Thịnh đột nhiên hỏi: "Đúng, Trần nhị ngươi nhà làm sao bỗng nhiên vội vã cho ngươi ca xem mắt? Không phải nói chờ sau khoa cử lại nói sao?"
Đối với những chuyện này, Trần Húc thật đúng là không biết: "Ca ca ta cũng đến tuổi làm mai."
Lục Dao cũng không biết cuộc trò chuyện này của bọn hắn, nàng tiếp tục cúi đầu đi theo bên cạnh Lục Yên, nhưng trong lòng đang suy nghĩ về chuyện làm thơ, mùa này cứ như vậy có mấy loại hoa, nếu là Lục Dao chọn khẳng định là chọn mẫu đơn, nàng thích loại hoa màu sắc diễm lệ, thế nhưng là lấy tính tình của Lục Yên các nàng, dù là trong lòng thích, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, mà là muốn chọn cái kia loại theo các nàng thấy là càng cao thượng hơn một chút, có lẽ còn là hoa lan.
Đợi đến lúc thật sự chọn hoa lan, Lục Dao nhìn mẫu đơn trong vườn đang nở rực, đều thay bọn chúng cảm thấy ủy khuất, bất quá sau khi nhìn thấy Chu cô nương vàng nhạt váy áo, Lục Dao trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nàng thuần thục tìm một cơ hội đem thơ đã nghĩ ra vụng trộm nói cho Lục Yên, liền không lại ở chung quanh các nàng tham gia náo nhiệt, ngược lại tìm chỗ bên ngoài ngồi xuống đến nhấm nháp bánh ngọt của Trần gia .
Cũng không biết lúc chọn hoa xảy ra chuyện gì, mấy cái cô nương nhà khác tụ tập bên người Chu cô nương, các nàng dù không đi làm thơ, bầu không khí cũng không tệ, Lục Dao thấy vậy, mang theo nha hoàn rất tự nhiên đi tới, mặc dù không có nói chuyện, lại giống như là đang nghiêm túc lắng nghe các nàng trò chuyện.
Chu cô nương các nàng cũng biết thân phận của Lục Dao, nhìn thoáng qua Lục Yên ở trong đình giống như là đang tại suy tư làm thơ thế nào, cũng không có ý tứ bài xích Lục Dao, ngược lại chào hỏi Lục Dao cùng nhau dùng trà.
Lục Dao thấp giọng nói cảm ơn.
Chu cô nương tiếp tục nói: "Cái kia hoa sen còn chưa nở, bất quá màu sắc của mấy con cá koi kia quả thực xinh đẹp."
Có cô nương tuổi tác hơi nhỏ giọng dịu dàng nói: "Tỷ tỷ mang bọn ta đi nhìn một cái đi."
Chu cô nương giống như là do dự một chút, liền nói: "Tốt, ta cùng biểu muội nói một tiếng."
Nói xong Chu cô nương liền đứng dậy, chỉ là nhìn Trần cô nương cũng đang trầm tư, nàng liền cùng nha hoàn của Trần cô nương nói vài câu.
Trần gia thứ nữ cũng nghe thấy các nàng nói chuyện, nói: "Ta với các ngươi cùng đi."
Nàng cũng không am hiểu làm thơ, bất quá coi như am hiểu cũng sẽ không ở nơi này bày ra, các nàng thân là thứ nữ là không dám đoạt danh tiếng.
Lục Dao trong lòng biết sợ là muốn tới chỗ rơi xuống nước trong mơ, nàng mặc dù đi theo trong đám người, nhưng không có quá mức tới gần Chu cô nương, nàng không biết Chu cô nương là bị người đẩy xuống hay là tự mình trượt chân té xuống, nếu là bị người đẩy xuống, nàng cách quá gần khó tránh khỏi để cho người ta sinh nghi, nàng muốn giúp người nhưng cũng không muốn chọc phiền phức liên lụy người nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.