Chương 3: Ta Cũng Không Muốn Ra Ngoài
Yên Ba Giang Nam
10/08/2022
Lục Dao cũng không biết suy nghĩ của mẫu thân, lúc tỉnh lại còn có chút thất vọng, nàng ngủ rất say nhưng hết lần này tới lần khác cái gì đều không có mơ thấy, bất quá nghĩ lại, mơ tới xem như phúc khí, không có mơ tới thì cuộc sống cũng như thường lệ trôi qua, lại cao hứng lên, nói: "Lục Nhụy ngươi đi Phi Hồng cư đặt gà nấu nấm, cá viên, vịt quay chay, măng xé, bánh hạt dẻ, ngươi xem lại đặt thêm chút đồ ăn chay tươi mới, canh muốn canh ngọt."
Lục Nhụy nghiêm túc ghi lại.
Lục Dao xuống giường: "Lại đặt thêm chút đồ các ngươi thích ăn, cho Phi Hồng cư bữa trưa ngày mai đưa tới, tiền ở trong hộp ngươi xem mà lấy."
Nha hoàn hầu hạ trong phòng đều nở nụ cười.
Lục Nhuỵ lập tức trêu chọc nói: “Cô nương đến lúc đó nhưng đừng đau lòng.”
Lục Dao ra vẻ nghiêm túc suy tư, hỏi: “Ta bắt đầu đau lòng rồi, làm sao bây giờ?”
Lục Nhuỵ chạy nhanh nói: “Thế nhưng không được, mọi người muốn ăn cái gì mau tới báo cho ta, ta đây liền cầm bạc đi Hồng Nhạn cư.”
Bọn nha hoàn ríu rít thảo luận, trên tay lại không có chậm trễ giúp Lục Dao rửa mặt chải đầu trang điểm, Lục Nhuỵ hỏi xong người trong phòng lại đi hỏi những người khác trong viện, trong viện tức khắc náo nhiệt lên, đến nỗi chuyện cơm trưa cũng bị vứt sau đầu.
Lý thị tự nhiên đã nhận ra bên ngoài náo nhiệt, buông đồ thêu trong tay: “Thúy Tây ngươi đi xem sao lại thế này.”
Thúy Tây đứng dậy đi bên ngoài, rất mau trở về, cười đem sự tình nói một lần.
Lý thị nghe vậy cũng nở nụ cười, nữ nhi gọi kia vài món đều là nàng thích, Hồng Nhạn cư tuy rằng đắt chút, nhưng nhìn trên mặt mỗi người trong viện đều mang theo ý cười, nàng cũng cảm thấy tiền này tiêu đáng giá.
Bởi vì đã nhiều ngày tiên sinh xin nghỉ, Lục Dao buổi chiều cùng mẫu thân nói chuyện, liền đi thư phòng để huynh trưởng bố trí công khóa cho nàng, nàng vẫn còn nhớ thương chuyện nằm mơ, buổi tối chọn tốt y phục ngày mai muốn mặc sau đó nghỉ ngơi sớm, chỉ là nằm ở trên giường lại có chút không ngủ được bắt đầu miên man suy nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ.
Chờ ngày hôm sau thời điểm bị Lục Nhuỵ gọi dạy, nàng còn có chút mơ mơ màng màng, ban đêm nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy đúng là cảnh tượng thưởng hoa ở Trần phủ, nàng mặc trên người cũng đúng là quần áo hôm qua chọn tốt .
Lục Dao rõ ràng nhớ rõ trong mộng có cái cô nương mặc váy áo màu vàng nhạt vô ý rơi xuống nước, sau khi bị nam tử đi ngang qua cứu lên, kia cô nương khóc đến muốn ngất đi, còn muốn tìm cái chết.
Giống như có người đang thảo luận trong nhà cô nương kia đã cho nàng nghị hôn, hiện giờ bị nam tử cứu lên, việc hôn nhân sợ là không được, nếu nam tử kia không cần nàng, cuộc sống của nàng về sau sợ là càng muốn khó khăn.
Thế đạo này nữ tử vốn là không dễ dàng, Lục Dao cảm thấy nếu đã mơ thấy, liền không nên mặc kệ.
Lục Dao sau khi tỉnh lại trước bồi mẫu thân dùng đồ ăn sáng, liền đi trang điểm chải chuốt, nàng chọn chính là một thân váy áo màu vàng tươi, trang bị trâm vàng, vòng tay vàng, cũng không khó coi chỉ là không hợp với Lục Dao mà thôi, hơn nữa tóc còn che đi khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dao, lúc đi cúi đầu, có vẻ rất không phóng khoáng.
Lý thị nhìn trong lòng đau thắt, trên mặt lại không có lộ ra, mà tiến lên sửa sang lại một chút váy áo cho nữ nhi, lại đưa cho nàng một cái hầu bao: “Ta ở bên trong bỏ chút chà bông cùng điểm tâm, nếu là đói bụng liền lén ăn chút.”
Lục Dao mặt mày kẽ cong nở nụ cười, một thân trang phục không thích hợp kia cũng không có biện pháp che lấp phong thái của nàng, nàng tiếp nhận hầu bao cất kĩ: “Nương, ta buổi tối muốn ăn bánh bao canh.”
Lý thị nghe vậy nhẹ nhàng điểm điểm lục dao đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Lục Dao bẻ ngón tay tiếp tục nói: “Ta không muốn ăn cháo, muốn ăn hoành thánh, muốn cái loại nhân thịt.”
Lý thị một ngụm đáp ứng.
Lục Dao duỗi tay ôm ôm Lý thị: “Ta đi làm việc, nương đừng quên chuẩn bị cho ta chút dầu ớt cay (sa tế), ăn bánh bao nhân nước cùng hoành thánh không có dầu ớt liền không đúng vị.”
Chờ Lý thị lại lần nữa đáp ứng, Lục Dao mới mang theo nha hoàn đi ra ngoài, trên người lộ ra một cỗ vui sướng, chờ tới sân của Lâm thị, liền tiếp tục cúi đầu đi đường.
Lâm thị thấy bộ dáng của Lục Dao, chờ nàng hành lễ xong mới dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: “Tam nha đầu nhưng đã dùng đồ ăn sáng?”
Lục Dao nhỏ giọng nói: “Đã dùng qua.”
Lục Yên hôm nay ăn mặc một thân váy áo màu xanh liễu thêu hà văn, bên ngoài là một tầng màu xanh nhạt sa y, trang bị một bộ thuý ngọc trang sức, thoạt nhìn rất là xuất trần thoát tục, đứng ở Lâm thị bên người đắc ý mà nhìn Lục Dao bộ dáng, ngoài miệng lại nói nói: “Muội muội như thế nào vẫn là như vậy thích vàng bạc này nọ tục vật.”
Lục Dao nghe vậy đầu cũng chưa nâng, nàng đều đã quen với Lục Yên cái loại không biết tốt xấu này liền thu lại tính tình.
Lâm thị vốn đang bởi vì lời nói Lưu ma ma trong lòng có chút suy nghĩ, hiện giờ thấy Lục Dao vẫn biết điều như vậy, còn tính vừa lòng với thái độ của nàng, thái độ cũng ôn hòa đi rất nhiều: “Tới bên ngoài các ngươi tỷ muội cần phải hoà thuận ở chung, Yên nhi nhớ chiếu cố muội muội.”
Lục Yên vì đắp nặn thanh danh cho chính mình tự nhiên là phải chiếu cố tốt Lục Dao: “Mẫu thân yên tâm.”
Lâm thị lại phân phó hai câu khiến cho Lục Yên cùng Lục Dao rời đi, Lục Dao đi ở phía sau Lục Yên, trong lòng tính toán quá trình ngắm hoa, chỉ cần chống đỡ xong những cái nhàm chán khen tặng lẫn nhau, nàng liền có thể tìm nơi nghỉ ngơi thoải mái, công việc này vừa kiếm được nhiều tiền còn thanh nhàn, so với ca nàng chép sách cho người ta còn muốn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, huống chi những cô nương gia đó đều muốn mặt mũi, coi như có nói ra nói vào cũng đều là lén nói, nàng căn bản không để bụng.
Lưu ma ma đã ở bên ngoài chờ, nàng tuy không đi theo nhưng muốn đến đưa Lục Yên lên xe ngựa, không chỉ vì lấy lòng Lục Yên, cũng là muốn xem chuyện cười của Lục Dao, lúc này còn khen ngợi một câu: “Tam cô nương trang điểm một thân này rất hợp.”
Lục Dao quét mắt nhìn Lưu ma ma, liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc vòng tay vàng to bằng hai ngón tay trên cổ tay nàng, chỉ nhìn liền cảm thấy vòng tay vàng kia nặng trĩu, nhìn xong nàng cũng không có nói tiếp, sau khi chờ Lưu ma ma đỡ Lục Yên lên xe ngựa trước, liền rất tự nhiên duỗi tay đặt ở trên tay Lưu ma ma.
Lưu ma ma vốn không có ý định đỡ Lục Dao, nhưng tay Lục Dao đều đã đặt lên, nàng cũng không nên rút tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tam cô nương giữ cho chắc, ta……”
Châm chọc nói còn chưa nói xong, Lục Dao bỗng nhiên kinh hô một tiếng ngã lên trên người nha hoàn bên cạnh.
Lưu ma ma sửng sốt, cũng chưa kịp phản ứng lại.
Lục Dao đã trách cứ nói: “Lưu ma ma ngươi nếu không muốn đỡ ta, liền không cần duỗi tay, như thế nào ta mới vừa nhấc chân ngươi liền rút tay ra, ngươi hôm qua châm ngòi li gián quan hệ của ta cùng với tỷ tỷ, hôm nay lại muốn hại ta.”
Lục Yên vốn đã vào xe ngựa, lúc này nghe thấy bên ngoài ầm ĩ cũng là nhíu mày, nghe xong Lục Dao nói nhưng liếc mắt nhìn Lưu ma ma một cái.
Lưu ma ma vội vàng nói: “Ta không có, là chính ngươi tự hướng bên cạnh ngã.”
Lục Dao lạnh mặt: “Chẳng lẽ ta còn muốn chính mình té ngã? Ngươi hôm nay không cho ta cái công đạo, ta liền không đi.”
Lục Yên cũng không thấy được đã xảy ra cái gì, lại không muốn chậm trễ hẹn ngắm hoa, nói: “Chắc là Lưu ma ma đỡ không vững, muội muội không cần cùng nàng so đo.”
Lục Dao lại không muốn: “Nàng một cái làm hạ nhân lại làm vẻ ta đây như vậy, đã làm sai chuyện còn không nhận sai, làm tỷ tỷ phải nói giúp, ta cũng không biết đây là Lục phủ hay vẫn là Lưu phủ nhà nàng .”
Lời này nói có chút nặng lời, nha hoàn gã sai vặt đều liếc trộm Lưu ma ma.
Lục Yên tuy rằng cùng Lưu ma ma càng thân cận một chút, nhưng trước mắt phải dùng đến Lục Dao, hơn nữa nàng cũng biết Lưu ma ma luôn khinh thường mẹ con Lục Dao, nói không chừng là không muốn đi đỡ Lục Dao nên theo bản năng tránh đi, lập tức nói: “Lưu ma ma.”
Lưu ma ma thầm hận, chỉ cảm thấy có khổ mà không nói nên lời, nàng căn bản cái gì cũng chưa làm, bất quá là muốn châm chọc hai câu thôi, chính là nàng không dám đắc tội Lục Yên, suy cho cùng Lâm thị rất nuông chiều một cái nữ nhi này, lập tức hành lễ nói: “Là lão nô đỡ không vững, cấp tam cô nương nhận lỗi.”
Lục Dao nói thẳng nói: “Chân ta đau, Lục Nhuỵ đi mời đại phu tới.”
Lục Yên lập tức không vui, nếu mời đại phu thì sợ là thưởng hoa yến hôm nay liền không đi được, nàng biết Trần phủ hôm nay mời không ít khách nhân lợi hại: “Không bằng chờ thưởng hoa yến trở về, lại mời đại phu cẩn thận xem cho muội muội?”
Lục Dao không có một ngụm cự tuyệt, mà là hỏi: “Phí tổn mời đại phu kia……”
Lục Yên chỉ muốn nhanh chóng đem sự tình giải quyết, lại cảm thấy Lục Dao keo kiệt không lên được mặt bàn: “Tự nhiên sẽ không để muội muội bỏ ra, lấy từ công quỹ là được.”
Lục Dao lại nhìn về phía vòng tay vàng trên cổ tay Lưu ma ma, lại nhìn Lục Yên liếc mắt một cái.
Lục Yên lúc đầu còn không hiểu, Lưu ma ma cũng đã hiểu, theo bản năng đem vòng vàng hướng ống tay áo giấu, đây chính là nàng tốn số tiền lớn mới vừa mua, Lục Yên nhìn động tác của Lưu ma ma, lại nhìn mắt Lục Dao, không muốn lại chậm trễ thời gian nữa, nói: “Lưu ma ma, ngươi nếu làm muội muội bị thương, tự nhiên là muốn lễ bồi thường.”
Bồi thường hai chữ nói thật nặng.
Sắc mặt Lưu ma ma có chút khó coi, nàng coi như biết Lục Dao diễn xuất một màn này là vì cái gì, cắn răng gỡ xuống vòng tay vàng, hai tay dâng lên nói: “Tam cô nương, vừa rồi đều là lão nô không phải, ngài đại nhân có đại lượng đừng cùng lão nô so đo.”
Lục Dao không có tiếp, Lục Nhuỵ ở bên người nàng tiến lên tiếp vòng tay vàng, Lục Dao mới nói: “Ta đây liền lại cho Lưu ma ma một cơ hội, lần này nhưng đừng lại đem ta quăng ngã.”
Lưu ma ma thầm hận, trên mặt lại không dám lộ ra mảy may, miễn cho chậm trễ việc của Lục Yên, cong eo thái độ cung kính mà đỡ lấy Lục Dao lên xe ngựa, chờ đến xe ngựa rời đi rồi, Lưu ma ma mới đứng thẳng người quét mắt nhìn người chung quanh, trách cứ nói: “Còn không mau đi làm việc!”
Trong xe ngựa Lục Yên bất mãn mà nói: “Ngươi so đo cùng một cái hạ nhân như vậy, cũng không sợ bị người khác chế giễu.”
Lục Dao nghĩ đến vòng tay vàng to chừng hai ngón tay kia, ở trong lòng tính toán lát nữa có thể đổi đến bạc, tức khắc cao hứng, lần này không chỉ có đem bạc nàng tiêu ở Hồng Nhạn cư kiếm về, còn dư không ít, cảm tạ Lưu ma ma cống hiến vì bọn họ một nhà đặt mua sản nghiệp.
Hơn nữa Lục Dao cảm thấy Lục Yên thực không thú vị, nói đến cùng Lưu ma ma cũng là người được trọng dụng bên người mẫu thân nàng Lâm thị , Lục Yên vừa rồi nói nhẹ chút là muốn việc lớn hoá nhỏ, làm Lưu ma ma chịu chút ủy khuất, nói nặng lời chút lại là liền người bên cạnh cũng không bảo vệ được, nhiều người nhìn như vậy, sợ là trong lòng đều có suy nghĩ, chính là chẳng lẽ Lưu ma ma thật sự chịu phục?
Lưu ma ma tuy rằng không dám ghi hận Lục Yên, nhưng sợ là sẽ không vì Lục Yên xuất đầu đi đắc tội người khác, rốt cuộc làm hạ nhân cũng không ngốc, như vậy liền hỏi đều không hỏi nhiều một câu, chủ tử mà chỉ làm người ta chịu ủy khuất, ai vui lòng trung thành đâu?
Lục Yên cũng không biết Lục Dao trong lòng suy nghĩ, quét mắt nhìn trâm vàng của Lục Dao: “Cả ngày mặc vàng đeo bạc, ngươi cũng không cảm thấy tục khí.”
Này xe ngựa là Lâm thị cố ý vì nữ nhi chuẩn bị, bên trong bố trí tự nhiên không tồi, còn chuẩn bị không ít thức ăn, trong đó có không ít thứ trong phủ không có, Lục Dao thực không khách khí để chính mình cùng Lục Nhuỵ cầm lấy mấy thứ chậm rãi ăn.
Lục Yên thấy chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn chết: “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, chờ tới rồi Trần phủ muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ.”
Lục Dao lại chọn mấy thứ quý giá đưa cho Lục Nhuỵ, nghe vậy nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta mang theo xiêm y dự phòng.”
Kỳ thật mặc kệ Lục Dao vẫn là Lục Nhuỵ, tuy rằng ăn chút điểm tâm, lại không có uống quá nhiều nước, các nàng trong lòng cũng là hiểu rõ.
Lục Yên cảm thấy càng tức giận: “Ngươi nếu tới rồi Trần gia còn tham ăn mất mặt như vậy, ta liền nói tổ mẫu, để tổ mẫu giáo huấn ngươi.”
Lục Dao nhìn về phía Lục Yên, âm thanh ấm áp nói: “Tỷ tỷ ngươi cảm thấy tổ mẫu sẽ phạt ta như thế nào? Không cho ta ra ngoài? Vẫn là phạt ta chép kinh thư? Chỉ là yêu cầu ta ra ngoài chưa bao giờ là ta.”
Lục Yên sửng sốt.
Lục Dao cầm một khối điểm tâm đưa tới trong tay Lục Yên, cười nói: “Ta cũng muốn một tỷ tỷ vang danh kinh thành, càng hy vọng tỷ tỷ gả cho một lang quân như ý.”
Lục Nhụy nghiêm túc ghi lại.
Lục Dao xuống giường: "Lại đặt thêm chút đồ các ngươi thích ăn, cho Phi Hồng cư bữa trưa ngày mai đưa tới, tiền ở trong hộp ngươi xem mà lấy."
Nha hoàn hầu hạ trong phòng đều nở nụ cười.
Lục Nhuỵ lập tức trêu chọc nói: “Cô nương đến lúc đó nhưng đừng đau lòng.”
Lục Dao ra vẻ nghiêm túc suy tư, hỏi: “Ta bắt đầu đau lòng rồi, làm sao bây giờ?”
Lục Nhuỵ chạy nhanh nói: “Thế nhưng không được, mọi người muốn ăn cái gì mau tới báo cho ta, ta đây liền cầm bạc đi Hồng Nhạn cư.”
Bọn nha hoàn ríu rít thảo luận, trên tay lại không có chậm trễ giúp Lục Dao rửa mặt chải đầu trang điểm, Lục Nhuỵ hỏi xong người trong phòng lại đi hỏi những người khác trong viện, trong viện tức khắc náo nhiệt lên, đến nỗi chuyện cơm trưa cũng bị vứt sau đầu.
Lý thị tự nhiên đã nhận ra bên ngoài náo nhiệt, buông đồ thêu trong tay: “Thúy Tây ngươi đi xem sao lại thế này.”
Thúy Tây đứng dậy đi bên ngoài, rất mau trở về, cười đem sự tình nói một lần.
Lý thị nghe vậy cũng nở nụ cười, nữ nhi gọi kia vài món đều là nàng thích, Hồng Nhạn cư tuy rằng đắt chút, nhưng nhìn trên mặt mỗi người trong viện đều mang theo ý cười, nàng cũng cảm thấy tiền này tiêu đáng giá.
Bởi vì đã nhiều ngày tiên sinh xin nghỉ, Lục Dao buổi chiều cùng mẫu thân nói chuyện, liền đi thư phòng để huynh trưởng bố trí công khóa cho nàng, nàng vẫn còn nhớ thương chuyện nằm mơ, buổi tối chọn tốt y phục ngày mai muốn mặc sau đó nghỉ ngơi sớm, chỉ là nằm ở trên giường lại có chút không ngủ được bắt đầu miên man suy nghĩ, cũng không biết qua bao lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ.
Chờ ngày hôm sau thời điểm bị Lục Nhuỵ gọi dạy, nàng còn có chút mơ mơ màng màng, ban đêm nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy đúng là cảnh tượng thưởng hoa ở Trần phủ, nàng mặc trên người cũng đúng là quần áo hôm qua chọn tốt .
Lục Dao rõ ràng nhớ rõ trong mộng có cái cô nương mặc váy áo màu vàng nhạt vô ý rơi xuống nước, sau khi bị nam tử đi ngang qua cứu lên, kia cô nương khóc đến muốn ngất đi, còn muốn tìm cái chết.
Giống như có người đang thảo luận trong nhà cô nương kia đã cho nàng nghị hôn, hiện giờ bị nam tử cứu lên, việc hôn nhân sợ là không được, nếu nam tử kia không cần nàng, cuộc sống của nàng về sau sợ là càng muốn khó khăn.
Thế đạo này nữ tử vốn là không dễ dàng, Lục Dao cảm thấy nếu đã mơ thấy, liền không nên mặc kệ.
Lục Dao sau khi tỉnh lại trước bồi mẫu thân dùng đồ ăn sáng, liền đi trang điểm chải chuốt, nàng chọn chính là một thân váy áo màu vàng tươi, trang bị trâm vàng, vòng tay vàng, cũng không khó coi chỉ là không hợp với Lục Dao mà thôi, hơn nữa tóc còn che đi khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dao, lúc đi cúi đầu, có vẻ rất không phóng khoáng.
Lý thị nhìn trong lòng đau thắt, trên mặt lại không có lộ ra, mà tiến lên sửa sang lại một chút váy áo cho nữ nhi, lại đưa cho nàng một cái hầu bao: “Ta ở bên trong bỏ chút chà bông cùng điểm tâm, nếu là đói bụng liền lén ăn chút.”
Lục Dao mặt mày kẽ cong nở nụ cười, một thân trang phục không thích hợp kia cũng không có biện pháp che lấp phong thái của nàng, nàng tiếp nhận hầu bao cất kĩ: “Nương, ta buổi tối muốn ăn bánh bao canh.”
Lý thị nghe vậy nhẹ nhàng điểm điểm lục dao đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Lục Dao bẻ ngón tay tiếp tục nói: “Ta không muốn ăn cháo, muốn ăn hoành thánh, muốn cái loại nhân thịt.”
Lý thị một ngụm đáp ứng.
Lục Dao duỗi tay ôm ôm Lý thị: “Ta đi làm việc, nương đừng quên chuẩn bị cho ta chút dầu ớt cay (sa tế), ăn bánh bao nhân nước cùng hoành thánh không có dầu ớt liền không đúng vị.”
Chờ Lý thị lại lần nữa đáp ứng, Lục Dao mới mang theo nha hoàn đi ra ngoài, trên người lộ ra một cỗ vui sướng, chờ tới sân của Lâm thị, liền tiếp tục cúi đầu đi đường.
Lâm thị thấy bộ dáng của Lục Dao, chờ nàng hành lễ xong mới dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: “Tam nha đầu nhưng đã dùng đồ ăn sáng?”
Lục Dao nhỏ giọng nói: “Đã dùng qua.”
Lục Yên hôm nay ăn mặc một thân váy áo màu xanh liễu thêu hà văn, bên ngoài là một tầng màu xanh nhạt sa y, trang bị một bộ thuý ngọc trang sức, thoạt nhìn rất là xuất trần thoát tục, đứng ở Lâm thị bên người đắc ý mà nhìn Lục Dao bộ dáng, ngoài miệng lại nói nói: “Muội muội như thế nào vẫn là như vậy thích vàng bạc này nọ tục vật.”
Lục Dao nghe vậy đầu cũng chưa nâng, nàng đều đã quen với Lục Yên cái loại không biết tốt xấu này liền thu lại tính tình.
Lâm thị vốn đang bởi vì lời nói Lưu ma ma trong lòng có chút suy nghĩ, hiện giờ thấy Lục Dao vẫn biết điều như vậy, còn tính vừa lòng với thái độ của nàng, thái độ cũng ôn hòa đi rất nhiều: “Tới bên ngoài các ngươi tỷ muội cần phải hoà thuận ở chung, Yên nhi nhớ chiếu cố muội muội.”
Lục Yên vì đắp nặn thanh danh cho chính mình tự nhiên là phải chiếu cố tốt Lục Dao: “Mẫu thân yên tâm.”
Lâm thị lại phân phó hai câu khiến cho Lục Yên cùng Lục Dao rời đi, Lục Dao đi ở phía sau Lục Yên, trong lòng tính toán quá trình ngắm hoa, chỉ cần chống đỡ xong những cái nhàm chán khen tặng lẫn nhau, nàng liền có thể tìm nơi nghỉ ngơi thoải mái, công việc này vừa kiếm được nhiều tiền còn thanh nhàn, so với ca nàng chép sách cho người ta còn muốn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, huống chi những cô nương gia đó đều muốn mặt mũi, coi như có nói ra nói vào cũng đều là lén nói, nàng căn bản không để bụng.
Lưu ma ma đã ở bên ngoài chờ, nàng tuy không đi theo nhưng muốn đến đưa Lục Yên lên xe ngựa, không chỉ vì lấy lòng Lục Yên, cũng là muốn xem chuyện cười của Lục Dao, lúc này còn khen ngợi một câu: “Tam cô nương trang điểm một thân này rất hợp.”
Lục Dao quét mắt nhìn Lưu ma ma, liếc mắt một cái liền nhìn trúng chiếc vòng tay vàng to bằng hai ngón tay trên cổ tay nàng, chỉ nhìn liền cảm thấy vòng tay vàng kia nặng trĩu, nhìn xong nàng cũng không có nói tiếp, sau khi chờ Lưu ma ma đỡ Lục Yên lên xe ngựa trước, liền rất tự nhiên duỗi tay đặt ở trên tay Lưu ma ma.
Lưu ma ma vốn không có ý định đỡ Lục Dao, nhưng tay Lục Dao đều đã đặt lên, nàng cũng không nên rút tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Tam cô nương giữ cho chắc, ta……”
Châm chọc nói còn chưa nói xong, Lục Dao bỗng nhiên kinh hô một tiếng ngã lên trên người nha hoàn bên cạnh.
Lưu ma ma sửng sốt, cũng chưa kịp phản ứng lại.
Lục Dao đã trách cứ nói: “Lưu ma ma ngươi nếu không muốn đỡ ta, liền không cần duỗi tay, như thế nào ta mới vừa nhấc chân ngươi liền rút tay ra, ngươi hôm qua châm ngòi li gián quan hệ của ta cùng với tỷ tỷ, hôm nay lại muốn hại ta.”
Lục Yên vốn đã vào xe ngựa, lúc này nghe thấy bên ngoài ầm ĩ cũng là nhíu mày, nghe xong Lục Dao nói nhưng liếc mắt nhìn Lưu ma ma một cái.
Lưu ma ma vội vàng nói: “Ta không có, là chính ngươi tự hướng bên cạnh ngã.”
Lục Dao lạnh mặt: “Chẳng lẽ ta còn muốn chính mình té ngã? Ngươi hôm nay không cho ta cái công đạo, ta liền không đi.”
Lục Yên cũng không thấy được đã xảy ra cái gì, lại không muốn chậm trễ hẹn ngắm hoa, nói: “Chắc là Lưu ma ma đỡ không vững, muội muội không cần cùng nàng so đo.”
Lục Dao lại không muốn: “Nàng một cái làm hạ nhân lại làm vẻ ta đây như vậy, đã làm sai chuyện còn không nhận sai, làm tỷ tỷ phải nói giúp, ta cũng không biết đây là Lục phủ hay vẫn là Lưu phủ nhà nàng .”
Lời này nói có chút nặng lời, nha hoàn gã sai vặt đều liếc trộm Lưu ma ma.
Lục Yên tuy rằng cùng Lưu ma ma càng thân cận một chút, nhưng trước mắt phải dùng đến Lục Dao, hơn nữa nàng cũng biết Lưu ma ma luôn khinh thường mẹ con Lục Dao, nói không chừng là không muốn đi đỡ Lục Dao nên theo bản năng tránh đi, lập tức nói: “Lưu ma ma.”
Lưu ma ma thầm hận, chỉ cảm thấy có khổ mà không nói nên lời, nàng căn bản cái gì cũng chưa làm, bất quá là muốn châm chọc hai câu thôi, chính là nàng không dám đắc tội Lục Yên, suy cho cùng Lâm thị rất nuông chiều một cái nữ nhi này, lập tức hành lễ nói: “Là lão nô đỡ không vững, cấp tam cô nương nhận lỗi.”
Lục Dao nói thẳng nói: “Chân ta đau, Lục Nhuỵ đi mời đại phu tới.”
Lục Yên lập tức không vui, nếu mời đại phu thì sợ là thưởng hoa yến hôm nay liền không đi được, nàng biết Trần phủ hôm nay mời không ít khách nhân lợi hại: “Không bằng chờ thưởng hoa yến trở về, lại mời đại phu cẩn thận xem cho muội muội?”
Lục Dao không có một ngụm cự tuyệt, mà là hỏi: “Phí tổn mời đại phu kia……”
Lục Yên chỉ muốn nhanh chóng đem sự tình giải quyết, lại cảm thấy Lục Dao keo kiệt không lên được mặt bàn: “Tự nhiên sẽ không để muội muội bỏ ra, lấy từ công quỹ là được.”
Lục Dao lại nhìn về phía vòng tay vàng trên cổ tay Lưu ma ma, lại nhìn Lục Yên liếc mắt một cái.
Lục Yên lúc đầu còn không hiểu, Lưu ma ma cũng đã hiểu, theo bản năng đem vòng vàng hướng ống tay áo giấu, đây chính là nàng tốn số tiền lớn mới vừa mua, Lục Yên nhìn động tác của Lưu ma ma, lại nhìn mắt Lục Dao, không muốn lại chậm trễ thời gian nữa, nói: “Lưu ma ma, ngươi nếu làm muội muội bị thương, tự nhiên là muốn lễ bồi thường.”
Bồi thường hai chữ nói thật nặng.
Sắc mặt Lưu ma ma có chút khó coi, nàng coi như biết Lục Dao diễn xuất một màn này là vì cái gì, cắn răng gỡ xuống vòng tay vàng, hai tay dâng lên nói: “Tam cô nương, vừa rồi đều là lão nô không phải, ngài đại nhân có đại lượng đừng cùng lão nô so đo.”
Lục Dao không có tiếp, Lục Nhuỵ ở bên người nàng tiến lên tiếp vòng tay vàng, Lục Dao mới nói: “Ta đây liền lại cho Lưu ma ma một cơ hội, lần này nhưng đừng lại đem ta quăng ngã.”
Lưu ma ma thầm hận, trên mặt lại không dám lộ ra mảy may, miễn cho chậm trễ việc của Lục Yên, cong eo thái độ cung kính mà đỡ lấy Lục Dao lên xe ngựa, chờ đến xe ngựa rời đi rồi, Lưu ma ma mới đứng thẳng người quét mắt nhìn người chung quanh, trách cứ nói: “Còn không mau đi làm việc!”
Trong xe ngựa Lục Yên bất mãn mà nói: “Ngươi so đo cùng một cái hạ nhân như vậy, cũng không sợ bị người khác chế giễu.”
Lục Dao nghĩ đến vòng tay vàng to chừng hai ngón tay kia, ở trong lòng tính toán lát nữa có thể đổi đến bạc, tức khắc cao hứng, lần này không chỉ có đem bạc nàng tiêu ở Hồng Nhạn cư kiếm về, còn dư không ít, cảm tạ Lưu ma ma cống hiến vì bọn họ một nhà đặt mua sản nghiệp.
Hơn nữa Lục Dao cảm thấy Lục Yên thực không thú vị, nói đến cùng Lưu ma ma cũng là người được trọng dụng bên người mẫu thân nàng Lâm thị , Lục Yên vừa rồi nói nhẹ chút là muốn việc lớn hoá nhỏ, làm Lưu ma ma chịu chút ủy khuất, nói nặng lời chút lại là liền người bên cạnh cũng không bảo vệ được, nhiều người nhìn như vậy, sợ là trong lòng đều có suy nghĩ, chính là chẳng lẽ Lưu ma ma thật sự chịu phục?
Lưu ma ma tuy rằng không dám ghi hận Lục Yên, nhưng sợ là sẽ không vì Lục Yên xuất đầu đi đắc tội người khác, rốt cuộc làm hạ nhân cũng không ngốc, như vậy liền hỏi đều không hỏi nhiều một câu, chủ tử mà chỉ làm người ta chịu ủy khuất, ai vui lòng trung thành đâu?
Lục Yên cũng không biết Lục Dao trong lòng suy nghĩ, quét mắt nhìn trâm vàng của Lục Dao: “Cả ngày mặc vàng đeo bạc, ngươi cũng không cảm thấy tục khí.”
Này xe ngựa là Lâm thị cố ý vì nữ nhi chuẩn bị, bên trong bố trí tự nhiên không tồi, còn chuẩn bị không ít thức ăn, trong đó có không ít thứ trong phủ không có, Lục Dao thực không khách khí để chính mình cùng Lục Nhuỵ cầm lấy mấy thứ chậm rãi ăn.
Lục Yên thấy chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn chết: “Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn, chờ tới rồi Trần phủ muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ.”
Lục Dao lại chọn mấy thứ quý giá đưa cho Lục Nhuỵ, nghe vậy nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, ta mang theo xiêm y dự phòng.”
Kỳ thật mặc kệ Lục Dao vẫn là Lục Nhuỵ, tuy rằng ăn chút điểm tâm, lại không có uống quá nhiều nước, các nàng trong lòng cũng là hiểu rõ.
Lục Yên cảm thấy càng tức giận: “Ngươi nếu tới rồi Trần gia còn tham ăn mất mặt như vậy, ta liền nói tổ mẫu, để tổ mẫu giáo huấn ngươi.”
Lục Dao nhìn về phía Lục Yên, âm thanh ấm áp nói: “Tỷ tỷ ngươi cảm thấy tổ mẫu sẽ phạt ta như thế nào? Không cho ta ra ngoài? Vẫn là phạt ta chép kinh thư? Chỉ là yêu cầu ta ra ngoài chưa bao giờ là ta.”
Lục Yên sửng sốt.
Lục Dao cầm một khối điểm tâm đưa tới trong tay Lục Yên, cười nói: “Ta cũng muốn một tỷ tỷ vang danh kinh thành, càng hy vọng tỷ tỷ gả cho một lang quân như ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.