Chương 44
Mạnh Thưởng
13/03/2024
Vikir lại gần nhận lấy bát canh Ngũ Thảo của Liana, cậu lấy thìa và nhấp một ngụm. Quả đúng như cái tên Ngũ Thảo, tư vị thảo mộc ngay lập tức bao trùm lấy miệng của Vikir, hương vị ngọt ngào, thanh mát tràn ngập khoang miệng. Sau khi uống xong ngụm này cậu cảm thấy liền có thể tập luyện tiếp mà không cần ngồi nghỉ.
- Canh Ngũ Thảo. - Liana nhấp một ngụm thìa. - là loại canh do sư phụ đặc biệt tạo ra dựa trên năm loại hoa cỏ của Tây vực, không thể mang đi bán cũng không thể trồng ở những vực khác.
- Năm loại hoa cỏ? - Vikir nói.
- Phải. - Liana gật đầu. - Mộc Uyển thảo, cỏ Bồng Lai, hoa Nguyệt Hạ, Vy Du thảo và một cái lá của cây Bàng Long. Sau khi cậu uống vào có cảm thấy sung sức hơn và khoan khoái hơn không, đó là hiệu quả của lá cây Bàng Long.
- Nó ở đâu vậy? - Vikir háo hức. - Nghe có vẻ rất lợi hại ha.
- Rất tiếc rằng giờ Tây vực chỉ còn một cây duy nhất trong tẩm cung của sư phụ thôi.
Vikir cảm thấy hơi chán nản nhưng ngay lập tức xóa ý nghĩ đấy khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Liana. Chris chỉ tập trung vào ăn canh nên đã nhanh chóng đánh hết chỗ canh mà Liana nấu. Liana cũng chỉ lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy bộ dáng háu ăn của Chris. Cô vung tay lên, toàn bộ chén bát liền biến mất.
- Bây giờ trời cũng sắp tối, tập luyện cũng nên đi kèm với nghỉ ngơi, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. - Liana liền nhíu mày nhìn Vikir. - Vì mai rất có thể sư phụ sẽ đến và trực tiếp chấn chỉnh cậu đấy.
Liana và Chris liền đi mất chỉ còn lại một mình Vikir ngồi lặng thinh trên chiếc bàn đá. Cậu liền nhìn thấy dòng suối nhỏ mà nơi bắt nguồn của nó lại là ngọn thác dữ dẵn nơi cậu luyện tập mà cậu cũng chỉ biết cười trừ. Vikir ngồi lắng nghe tiếng chảy róc rách của từng dòng nước mà bình tâm lại. Cậu lại nhờ đến những người bạn đã đồng hành cùng cậu trong cuộc thì tài. Nhờ hai huynh muội Kamen và Lily, nhớ con người đầy hào hiệp Beard, nhớ đến cô nàng sát thủ Lisa, nhớ cả bộ ba Gon, Bit, Becky. Cậu liền đứng dậy vươn vai và bước vào căn nhà tranh của mình. Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc sập chiêm nghiệm lại những bài tập khổ ải hôm nay và điều dưỡng lại ma năng trong cơ thể. Trời chẳng mấy chốc mà tối, cậu liền nằm xuống chợp mắt ngủ nhưng cậu không tài nào ngủ nổi. Cậu trằn trọc quay ra rồi quay vào.
- Sao? Không ngủ được hả? - Một giọng nữ êm tai cất lên.
Vikir giật bắn dậy và vơ lấy thanh Long đao mà giơ lên trước mặt bởi đây là một đối tượng mà cậu không thể phát giác ra ngay cả khi họ đã đến trước cửa nhà. Cậu ngước lên và thấy khuôn mặt mỉm cười nhẹ của Tây vương Christie. Vikir trố mắt ngạc nhiên không nói nên lời, Christie vẫn nhìn Vikir với vẻ châm chọc.
- Uống một bát Ngũ Thảo mà người vẫn còn ngủ được thì ta đã thất bại khi sử dụng cỏ Bồng Lai rồi.
- Xin hỏi ngài? - Vikir sực nhớ đến ánh mắt của Liana khi nhìn cậu sau khi cậu uống xong bát canh.
- Cỏ Bồng Lai có tác dụng triệt tiêu giấc ngủ nên hiện tại bây giờ ta cũng bắt hai nhóc đệ tử của ta luyện tập. - Christie quay ra cửa vẫy tay ra hiệu Vikir đi theo. - Đi theo ta, giờ là thời điểm thích hợp tập Nhu thuật.
Vikir đi theo Christie ra bên ngoài, trăng hôm nay tròn và sáng lung linh hơn tất cả các ngày trước. Christie dẫn Vikir đến một khu đất trống trải, ánh trăng tưới xuống gột rửa mảnh đất này và tạo nên một vẻ đẹp tinh khôi. Christie quay lại đối diện với Vikir.
- Tiếp sau đây, ta sẽ dạy cậu phần tiếp theo để hoàn thiện Nhu thuật. Ta đã để cho Liana và Chris dạy cậu sự nhanh nhạy và vững chắc của Như thuật bây giờ đến lượt ta dạy cậu kĩ thuật khó nhất, có tên gọi là Thuẫn di.
Nói xong, Christie bay lên và đạp lên các đồ vật để bay lên. Từ các thân cây, lá trúc, thậm chí cả.. không khí. Lát sau, Christie đáp xuống mặt đất trước ánh mắt ngạc nhiên của Vikir.
- Kĩ thuật này là một kĩ thuật khó, đòi hỏi phải biết chuyển hóa Tĩnh và trong người và luân chuyển trong cơ thể. - Christie nói. - Chắc hẳn ngươi đã trải qua lúc tập dưới thác nước.
Vikir liền sực nhớ đến dòng khí nóng xuất hiện sau khi kết thúc bài tập luyện dưới thác.
- Bấy giờ tìm lại cảm giác đấy rồi chúng ta sẽ đến phần tiếp theo. - Christie nói và vẫy tay liền tạo ra một chiếc ghế sập bằng trúc và nằm xuống.
Vikir liền bước ra giữa mảnh đất ngồi thiền và nhớ lại lúc còn ngồi dưới thác nước. Cậu diễn họa ra các chuyển động nhẹ nhàng mà cậu đã học được của Liana và Chris. Ngay lập tức như một phản ứng cơ thể Vikir liền xuất hiện một dòng khí chạy dọc từ cánh tay lan ra toàn bộ cơ thể.
- Tốt lắm. - Christie vỗ tay tán thưởng. - Ta cứ nghĩ cậu sẽ còn phải lâu hơn mới gọi ra được Tĩnh cơ đấy. Bây giờ chúng ta sẽ đến phần tiếp theo.
Christie giơ tay lên xung quanh liền nổi gió và từng đợt lá trúc bay tới và sà xuống trong lòng bàn tay của Tây vương và ùn thành một đống bên cạnh cô ấy.
- Ta sẽ ném những chiếc lá này xuống dưới đất, nhiệm vụ của cậu là phải di chuyển sao cho bóng của cậu phải che phủ nơi chiếc lá rơi xuống. - Christie vung vẩy chiếc lá trong tay.
Vikir sững người trước bài luyện tập của Christie.
- Canh Ngũ Thảo. - Liana nhấp một ngụm thìa. - là loại canh do sư phụ đặc biệt tạo ra dựa trên năm loại hoa cỏ của Tây vực, không thể mang đi bán cũng không thể trồng ở những vực khác.
- Năm loại hoa cỏ? - Vikir nói.
- Phải. - Liana gật đầu. - Mộc Uyển thảo, cỏ Bồng Lai, hoa Nguyệt Hạ, Vy Du thảo và một cái lá của cây Bàng Long. Sau khi cậu uống vào có cảm thấy sung sức hơn và khoan khoái hơn không, đó là hiệu quả của lá cây Bàng Long.
- Nó ở đâu vậy? - Vikir háo hức. - Nghe có vẻ rất lợi hại ha.
- Rất tiếc rằng giờ Tây vực chỉ còn một cây duy nhất trong tẩm cung của sư phụ thôi.
Vikir cảm thấy hơi chán nản nhưng ngay lập tức xóa ý nghĩ đấy khi bắt gặp ánh mắt nguy hiểm của Liana. Chris chỉ tập trung vào ăn canh nên đã nhanh chóng đánh hết chỗ canh mà Liana nấu. Liana cũng chỉ lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy bộ dáng háu ăn của Chris. Cô vung tay lên, toàn bộ chén bát liền biến mất.
- Bây giờ trời cũng sắp tối, tập luyện cũng nên đi kèm với nghỉ ngơi, cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi. - Liana liền nhíu mày nhìn Vikir. - Vì mai rất có thể sư phụ sẽ đến và trực tiếp chấn chỉnh cậu đấy.
Liana và Chris liền đi mất chỉ còn lại một mình Vikir ngồi lặng thinh trên chiếc bàn đá. Cậu liền nhìn thấy dòng suối nhỏ mà nơi bắt nguồn của nó lại là ngọn thác dữ dẵn nơi cậu luyện tập mà cậu cũng chỉ biết cười trừ. Vikir ngồi lắng nghe tiếng chảy róc rách của từng dòng nước mà bình tâm lại. Cậu lại nhờ đến những người bạn đã đồng hành cùng cậu trong cuộc thì tài. Nhờ hai huynh muội Kamen và Lily, nhớ con người đầy hào hiệp Beard, nhớ đến cô nàng sát thủ Lisa, nhớ cả bộ ba Gon, Bit, Becky. Cậu liền đứng dậy vươn vai và bước vào căn nhà tranh của mình. Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc sập chiêm nghiệm lại những bài tập khổ ải hôm nay và điều dưỡng lại ma năng trong cơ thể. Trời chẳng mấy chốc mà tối, cậu liền nằm xuống chợp mắt ngủ nhưng cậu không tài nào ngủ nổi. Cậu trằn trọc quay ra rồi quay vào.
- Sao? Không ngủ được hả? - Một giọng nữ êm tai cất lên.
Vikir giật bắn dậy và vơ lấy thanh Long đao mà giơ lên trước mặt bởi đây là một đối tượng mà cậu không thể phát giác ra ngay cả khi họ đã đến trước cửa nhà. Cậu ngước lên và thấy khuôn mặt mỉm cười nhẹ của Tây vương Christie. Vikir trố mắt ngạc nhiên không nói nên lời, Christie vẫn nhìn Vikir với vẻ châm chọc.
- Uống một bát Ngũ Thảo mà người vẫn còn ngủ được thì ta đã thất bại khi sử dụng cỏ Bồng Lai rồi.
- Xin hỏi ngài? - Vikir sực nhớ đến ánh mắt của Liana khi nhìn cậu sau khi cậu uống xong bát canh.
- Cỏ Bồng Lai có tác dụng triệt tiêu giấc ngủ nên hiện tại bây giờ ta cũng bắt hai nhóc đệ tử của ta luyện tập. - Christie quay ra cửa vẫy tay ra hiệu Vikir đi theo. - Đi theo ta, giờ là thời điểm thích hợp tập Nhu thuật.
Vikir đi theo Christie ra bên ngoài, trăng hôm nay tròn và sáng lung linh hơn tất cả các ngày trước. Christie dẫn Vikir đến một khu đất trống trải, ánh trăng tưới xuống gột rửa mảnh đất này và tạo nên một vẻ đẹp tinh khôi. Christie quay lại đối diện với Vikir.
- Tiếp sau đây, ta sẽ dạy cậu phần tiếp theo để hoàn thiện Nhu thuật. Ta đã để cho Liana và Chris dạy cậu sự nhanh nhạy và vững chắc của Như thuật bây giờ đến lượt ta dạy cậu kĩ thuật khó nhất, có tên gọi là Thuẫn di.
Nói xong, Christie bay lên và đạp lên các đồ vật để bay lên. Từ các thân cây, lá trúc, thậm chí cả.. không khí. Lát sau, Christie đáp xuống mặt đất trước ánh mắt ngạc nhiên của Vikir.
- Kĩ thuật này là một kĩ thuật khó, đòi hỏi phải biết chuyển hóa Tĩnh và trong người và luân chuyển trong cơ thể. - Christie nói. - Chắc hẳn ngươi đã trải qua lúc tập dưới thác nước.
Vikir liền sực nhớ đến dòng khí nóng xuất hiện sau khi kết thúc bài tập luyện dưới thác.
- Bấy giờ tìm lại cảm giác đấy rồi chúng ta sẽ đến phần tiếp theo. - Christie nói và vẫy tay liền tạo ra một chiếc ghế sập bằng trúc và nằm xuống.
Vikir liền bước ra giữa mảnh đất ngồi thiền và nhớ lại lúc còn ngồi dưới thác nước. Cậu diễn họa ra các chuyển động nhẹ nhàng mà cậu đã học được của Liana và Chris. Ngay lập tức như một phản ứng cơ thể Vikir liền xuất hiện một dòng khí chạy dọc từ cánh tay lan ra toàn bộ cơ thể.
- Tốt lắm. - Christie vỗ tay tán thưởng. - Ta cứ nghĩ cậu sẽ còn phải lâu hơn mới gọi ra được Tĩnh cơ đấy. Bây giờ chúng ta sẽ đến phần tiếp theo.
Christie giơ tay lên xung quanh liền nổi gió và từng đợt lá trúc bay tới và sà xuống trong lòng bàn tay của Tây vương và ùn thành một đống bên cạnh cô ấy.
- Ta sẽ ném những chiếc lá này xuống dưới đất, nhiệm vụ của cậu là phải di chuyển sao cho bóng của cậu phải che phủ nơi chiếc lá rơi xuống. - Christie vung vẩy chiếc lá trong tay.
Vikir sững người trước bài luyện tập của Christie.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.