Chương 9: Cỗ xe bay trên trời
Mạnh Thưởng
22/10/2023
Vượt ra khỏi những cao nguyên bao quanh ngôi làng Tukares là một vùng đồng bằng rộng lớn xung quanh nó rải rác toàn các cây mọc dại. Trên con đường mòn đó là Vikir đang chậm rãi đi bộ, nói chính xác thì không phải đi bộ cậu sử dụng phong ma pháp bao quanh đôi chân và cứ thế cậu chỉ đứng nguyên tư thế mà vẫn di chuyển được. Vùng này vô cùng rộng lớn nên Vikir đi mãi cũng chẳng gặp được ai, bất chợt cậu thấy trước mặt là một vực sâu không thấy đáy cậu định sử dụng ma pháp để bay qua. Tuy nhiên..
- Nè cháu trai, có muốn đi nhờ xe không.
Vikir nghe thấy tiếng gọi nhưng thật khó tin khi đây là vực thẳm, cậu nhìn ngó xung quanh bất chợt giọng nói đó lại vang thêm lần nữa.
- Ở trên này.
Vikir ngẩng đầu nhìn lên cao và bất ngờ thấy một con ngựa đang kéo một cỗ xe đi lơ lửng giữa bầu trời. Cỗ xe thì nhìn vô cùng bình thường, con ngựa chính là thứ giúp bay được ở trên bầu trời. Con ngựa có màu trắng tuyền tuyệt đẹp, đôi cánh của nó nhìn không phải là một bộ phận cơ thể mà nó giống như những đám mây tụ lại thành hình chiếc cánh. Cỗ xe đáp xuống và khi vừa chạm đất cánh của con ngựa cũng biến mất và nhìn không khác gì ngựa bình thường.
Cửa cỗ xe mở ra nhảy xuống là một người đàn ông cao lớn lực lượng, các cơ bắp săn chắc và vạm vỡ, miệng phì phèo điếu xì gà. Vikir cảm thấy khá nghi ngờ người đàn ông này vì nhìn không giống người tốt gì cả. Cậu đã nhét tay vào trong áo và chạm tay cán chiếc dao mà Cazadict tặng.
- Chào cháu, ta là Arthur một thương nhân lang thang. - Người đàn ông giơ tay ra tỏ ý bắt tay.
Vikir cũng đưa tay ra để bắt tay bác. Bác Arthur cười lớn và rủ Vikir cùng lên xe. Sự niềm nở một cách quá đáng của bác ấy đã làm cho sự đề phòng của Vikir dần dần giảm bớt. Khi đã ngồi lên xe rồi, con ngựa bắt đầu hí lên và ngay lập tức chiếc cánh mây của nó được hội tụ lại. Cứ thế chiếc xe bay lên trời. Dù đang bay trên trời nhưng chiếc xe lại không hề rung lắc mà cực kì ổn định, sau khi ngồI ổn định Vikir mới hỏi.
- Con ngựa đó là? - Vikir hỏi.
- Nó là giống ngựa Birden thuần chủng đấy.
- Cánh của nó là do sự hội tụ của hơi nước xung quanh ạ.
- Đúng rồi, cũng giống như đám mây ngoài kia vậy, lần đầu cháu nhìn thấy chúng à, lạ nhỉ, giống ngựa này thường xuyên được sử dụng chở hàng ở cả bốn vực mà. Mà cháu đang đi đến đâu vậy?
- Bất cứ nơi đâu có người.
- À, vậy thì hãy cùng ta đến thị trấn Westmore. Nơi đó tấp nập người qua lại thích hợp trao đổi thông tin và hàng hóa.
- Mà cháu nhìn bác không giống dân buôn bán mà cháu vẫn thường gặp.
- Ha Ha ha, nhiều người cũng hay nói ta vậy lắm. Trước khi buôn bán, ta đã từng luyện thể ở Bắc vực.
- Bắc vực?
- Hửm, cháu không biết à? - Bác Arthur nhìn Vikir. - Vừa rồi là ngựa Biden, một giống ngựa vô cùng phổ biến, giờ lại đến Bắc vực.
- Thú thật với bác là cháu mới được ra khỏi làng xong nên không hiểu nhiều về thế giới này.
- Thế à, không sao đâu, đến đó rồi ta sẽ giúp cháu. - Bác Arthur chỉ tay vào một thành phố nơi vô cùng nhộn nhịp và có vô số các tòa nhà cao tầng. - Chào mừng đến thành phố Westmore, thành phố của các thương nhân.
- Nè cháu trai, có muốn đi nhờ xe không.
Vikir nghe thấy tiếng gọi nhưng thật khó tin khi đây là vực thẳm, cậu nhìn ngó xung quanh bất chợt giọng nói đó lại vang thêm lần nữa.
- Ở trên này.
Vikir ngẩng đầu nhìn lên cao và bất ngờ thấy một con ngựa đang kéo một cỗ xe đi lơ lửng giữa bầu trời. Cỗ xe thì nhìn vô cùng bình thường, con ngựa chính là thứ giúp bay được ở trên bầu trời. Con ngựa có màu trắng tuyền tuyệt đẹp, đôi cánh của nó nhìn không phải là một bộ phận cơ thể mà nó giống như những đám mây tụ lại thành hình chiếc cánh. Cỗ xe đáp xuống và khi vừa chạm đất cánh của con ngựa cũng biến mất và nhìn không khác gì ngựa bình thường.
Cửa cỗ xe mở ra nhảy xuống là một người đàn ông cao lớn lực lượng, các cơ bắp săn chắc và vạm vỡ, miệng phì phèo điếu xì gà. Vikir cảm thấy khá nghi ngờ người đàn ông này vì nhìn không giống người tốt gì cả. Cậu đã nhét tay vào trong áo và chạm tay cán chiếc dao mà Cazadict tặng.
- Chào cháu, ta là Arthur một thương nhân lang thang. - Người đàn ông giơ tay ra tỏ ý bắt tay.
Vikir cũng đưa tay ra để bắt tay bác. Bác Arthur cười lớn và rủ Vikir cùng lên xe. Sự niềm nở một cách quá đáng của bác ấy đã làm cho sự đề phòng của Vikir dần dần giảm bớt. Khi đã ngồi lên xe rồi, con ngựa bắt đầu hí lên và ngay lập tức chiếc cánh mây của nó được hội tụ lại. Cứ thế chiếc xe bay lên trời. Dù đang bay trên trời nhưng chiếc xe lại không hề rung lắc mà cực kì ổn định, sau khi ngồI ổn định Vikir mới hỏi.
- Con ngựa đó là? - Vikir hỏi.
- Nó là giống ngựa Birden thuần chủng đấy.
- Cánh của nó là do sự hội tụ của hơi nước xung quanh ạ.
- Đúng rồi, cũng giống như đám mây ngoài kia vậy, lần đầu cháu nhìn thấy chúng à, lạ nhỉ, giống ngựa này thường xuyên được sử dụng chở hàng ở cả bốn vực mà. Mà cháu đang đi đến đâu vậy?
- Bất cứ nơi đâu có người.
- À, vậy thì hãy cùng ta đến thị trấn Westmore. Nơi đó tấp nập người qua lại thích hợp trao đổi thông tin và hàng hóa.
- Mà cháu nhìn bác không giống dân buôn bán mà cháu vẫn thường gặp.
- Ha Ha ha, nhiều người cũng hay nói ta vậy lắm. Trước khi buôn bán, ta đã từng luyện thể ở Bắc vực.
- Bắc vực?
- Hửm, cháu không biết à? - Bác Arthur nhìn Vikir. - Vừa rồi là ngựa Biden, một giống ngựa vô cùng phổ biến, giờ lại đến Bắc vực.
- Thú thật với bác là cháu mới được ra khỏi làng xong nên không hiểu nhiều về thế giới này.
- Thế à, không sao đâu, đến đó rồi ta sẽ giúp cháu. - Bác Arthur chỉ tay vào một thành phố nơi vô cùng nhộn nhịp và có vô số các tòa nhà cao tầng. - Chào mừng đến thành phố Westmore, thành phố của các thương nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.