Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 1

Diêm Hoan

28/10/2024

Thôn Tiên Quả, thị trấn Lạc Hà, khu vực Tây Nam Trung Quốc

Giang Ảnh bước thấp bước cao men theo đường núi đi về phía trước.

Cô là giáo viên tình nguyện của trường tiểu học thôn Tiên Quả, cuối tháng này hết thời gian dạy học tình nguyện, cô sắp rời khỏi ngôi trường tiểu học thôn Tiên Quả.

Nhưng ngày nào còn ở lại trường thì ngày ấy còn gánh nặng trên vai. Ngày hôm nay cũng giống với ngày của ba năm về trước, cô dạy học vào buổi chiều.

Ai mà biết được gần đến giờ tan học, trời thay đổi thời tiết, mưa lớn.

Lũ trẻ giương mắt đợi tạnh mưa mới về nhà. Nhưng sau khi tạnh mưa thì đường núi trơn trượt khó đi, mà bọn trẻ còn nhỏ.

Để an toàn cho bọn trẻ, ba giáo viên trong trường bao gồm cả Giang Ảnh cùng thảo luận, rồi quyết định phân chia ba người mỗi người một đường đưa lũ trẻ về nhà.

Sau khi Giang Ảnh đưa đứa trẻ cuối cùng về nhà an toàn thì cô quyết định đi lối tắt quay về trường.

Trời sẩm tối, lại thêm vừa nãy đổ một trận mưa lớn, trời âm u làm người ta lo lắng, chỉ sợ được một lúc lại đổ cơn mưa.

Cô bước nhanh để kịp về kí túc xá trước khi trời tối. Ngày hôm nay đã rất mệt, chỉ muốn đi thật nhanh để về nghỉ ngơi. Cô thở dài, di chuyển ven theo đường núi đầy bùn lầy.

Thôn Tiên Quả bốn mặt đều là núi, địa thế nhấp nhô trùng điệp.

Thôn Tiên Quả vào giữa hè buổi sáng ẩm thấp nóng nực, khi về đêm thì hạ dần nhiệt độ.

Giang Ảnh cả ngày bận rộn, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi chưa kịp thay. Trên núi tầm này hạ nhiệt, bắt đầu trở gió.

Gió lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, khiến cô rùng mình một cái.

Lúc này cô chỉ cảm thấy bản thân vô cùng sáng suốt, lúc bước ra khỏi trường đã tiện tay cầm theo áo khoác. Nếu chỉ mặc một chiếc áo tay ngắn mỏng dính, sợ rằng đi đến giữa đường đã chết vì lạnh rồi.

Mặc chiếc áo khoác, cô tiếp tục đi ngược chiều gió một cách khó khăn.

May là sau khi đi hết đoạn cuối của con hẻm quanh co gồ ghề, cô rẽ vào khúc ngoặt rồi đi tiếp một đoạn đường bằng phẳng là đến trường.

Cô đi về bằng con đường tắt, trước kia trong một lần đi thăm hỏi gia đình các em học sinh, một bé học sinh đã từng dẫn cô đi con đường này. Đi theo hướng từ ngọn núi sau trường về nhà của hầu hết các học sinh thì nhanh hơn gấp đôi so với đi đường chính.

Chỉ là con đường này khó đi hơn, nhất là đoạn đường tiếp theo.

Đường đất rất hẹp, phía bên trái nhô lên một tảng đá lớn, nham nhở, cứng chắc, các góc sắc nhọn. Bên cạnh phiến đá là một con dốc khá cao được che bởi lớp cỏ dày đặc.

Bé học sinh lúc đó đã nói với cô rằng, khi đi qua chỗ này không nên giẫm lên đá. Ban ngày thì không sao, trời mưa đá trơn, không cẩn thận là sẽ bị trượt chân. Con dốc bên cạnh cao, rất dễ bị thương mà còn khó vực dậy.

Cô nhớ kỹ lời dặn của học trò, cẩn thận giẫm lên gò đất hẹp cạnh phiến đá rồi di chuyển về phía trước.

Việc này cũng chẳng hề dễ dàng chút nào, trời càng ngày càng tối, chuyển từ xẩm tối thành tối mịt giống như đang được che phủ bởi một bức màn khổng lồ.

Tầm nhìn của cô bị ảnh hưởng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vị trí của phiến đá, còn cảnh vật xung quanh thì mơ hồ ẩn hiện giữa màn đêm u tối lúc về đêm.

Cô bật đèn pin điện thoại lên rọi, cũng may bên phải có cây, rễ cây cắm dưới đất, vịn vào thân cây cạnh người đi lại sẽ vững vàng hơn.

Giang Ảnh một tay cầm điện thoại, một tay vịn vào thân cây, đi được vài bước. Nhìn thấy sắp phải đi qua khu vực đá, con đường đất ở phía trước từ chật hẹp rồi dần rộng hơn, trở lên rộng rãi hơn trong phạm vi có thể nhìn thấy.

Phải đi qua một tảng đá lớn, Giang Ảnh nghĩ.

Giữ vững trọng tâm, cô duỗi một chân ra để thăm dò phía trước, dùng chút lực bước lên con đường đất to.

Cô giậm đi giậm lại mấy lần lên nền đất, sau cơn mưa, bùn đất ướt nên mềm nhũn, khi giẫm lên thì hơi lún xuống.

Chắc chắn rằng đã ra khỏi khu vực đá.

Cô thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị tiến về phía trước. Cô tăng nhanh tốc độ, sắp về đến trường rồi.



“Có ai không?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Giang Ảnh giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói, ngay tức khắc cô sởn gai ốc.

Cô hoài nghi bản thân nghe nhầm thôi nhưng vẫn dựng hết tóc gáy, trong đầu cô như một thư viện video liên tục xuất hiện đủ các loại clip ngắn kinh dị.

Thôn núi, trời tối, cô độc, thật đáng sợ, cô suýt chút nữa hét lên một tiếng.

Phải bình tĩnh. Giang Ảnh tự nhủ với chính mình.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ mình vừa giẫm lên, ánh sáng yếu, không nhìn rõ là cái gì, nhưng cô cũng không dám chiếu thẳng đèn vào để nhìn kĩ.

Cô hít một hơi thật sâu, duỗi chân rồi giậm thật mạnh vào chỗ vừa giẫm vài cái, sau đó lao về phía trước, định chạy một mạch về trường.

“Bịch bịch bịch” sau khi giậm chân vài cái, vừa chạy được vài bước thì giọng nói lúc nãy lại vang lên.

“Có người phải không? Cuối cùng cũng có người tới.” Lần này giọng nói càng lúc càng lớn kèm theo chút vui mừng và phấn khích.

Cô bị doạ cho chạy một mạch, cuối cùng cũng hét lên một tiếng, sau đó toàn thân như đông cứng lại.

Vì sau âm thanh đó, cô còn nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây dưới con dốc bên trái.

Đằng trước, đằng sau đường núi đều không một bóng người, xung quanh tối om, im ắng, ngoài trừ tiếng động phía bên trái của cô cũng không có một chút âm thanh nào.

Âm thanh ma sát trong thời khắc này nhè nhẹ được phóng đại vào lúc này, và làn sóng âm nhỏ này dường như đánh thẳng vào dây thần kinh của cô, khiến cô hoang mang lo sợ, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

May thay âm thanh này không hành hạ cô quá lâu, giọng nói vừa nãy lại vang lên, dường như sợ cô sợ chạy mất, liền nói thêm vài câu, “Tôi xin lỗi, cô vẫn còn ở trên đấy chứ? Tôi ngã xuống con dốc phía bên tay trái của cô.”

“Một bên chân của tôi không nhấc lên được, cô đỡ tôi dậy được không?”

“Cô gì ơi, cô còn ở đó không?”

À, hóa ra có người bị ngã xuống dốc. Giang Ảnh vẫn còn đang bàng hoàng, nhưng cô đã dần bình tĩnh lại sau cú sốc.

Thì ra là người, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa định thần thì cô lại dấy lên suy nghĩ, cô nhận ra đây là giọng của một người đàn ông, một người đàn ông đang kêu cứu ở đường núi giữa đêm khuya? Dây thần kinh vừa mới giãn ra lại nhanh chóng căng thẳng trở lại, trong suy nghĩ của cô nhanh chóng chuyển kênh, từ phim kinh dị sang bản tin thời sự.

Cô cố gắng nhồi nhét hết những lời mình vừa nghe thấy, rồi rơi vào tình thế khó xử.

Đồng ý cứu anh ta thì cô không dám, những âm thanh làm cô sợ hết lần này đến lần khác, cô thực lòng chẳng muốn trả lời mà chạy thẳng về nhà. Chưa kể trên núi độ ẩm cao, nhiệt độ thấp ngộ nhỡ hít phải khí độc cũng chẳng đùa được.

Cô suy đi tính lại, làm thế nào mới phải, chân trượt đi trượt lại trên đất, ngập ngừng. Cô không dám nhìn xuống dốc, cũng không thể quay đầu rời đi.

Có lẽ do đợi một hồi lầu vẫn chưa ai trả lời, người dưới dốc lại hỏi: “Cô còn ở đấy không?”

Giang Ảnh mở miệng, khó khăn lắm mới lên tiếng: “Tôi còn.”

Có lẽ sự sợ hãi trong giọng nói của cô đã quá rõ ràng, và lại còn là một giọng nữ. Người đang nói chuyện với cô nhẹ nhàng an ủi cô, “Đừng… đừng sợ, tôi không phải người xấu.”

Ah, đó là một câu nói thực sự cứng rắn và mạnh mẽ. Cô suy nghĩ mông lung và có chút ngập ngừng. Tim đập loạn nhịp nay lại dần chậm lại.

Thấy cô không nói, người dưới dốc lại thốt lên: “Chiều nay tôi đến thôn Tiên Quả tìm cô giáo Tạ tại trường tiểu học trong thôn.”

Cô nghe xong có chút mủi lòng, cô Tạ đúng là đồng nghiệp của cô. Trường tiểu học thôn Tiên Quả có tất cả ba giáo viên, cô, thầy Tạ và giáo viên La. Nhưng không thể lơ là được.

“Cô giáo Tạ tên là gì?” Cô lấy hết dũng khí hỏi.

“Tạ Tử Minh.” Người kia trả lời. “Vốn dĩ cô ấy sẽ ra đầu thôn đón tôi, nhưng sóng điện thoại chập chờn lúc được lúc mất nên tôi không liên lạc được với cô ấy.”

Tên của thầy Tạ anh ấy nói đúng rồi. Cô vừa nghĩ vừa đi đến chỗ phát ra âm thanh.

Đại khái cô đã có câu trả lời, tạm tin tưởng người kia. Anh kể tiếp: “Đợi được một lúc, tôi tự đi, người trong thôn chỉ tôi đi đường này, nói là đi đến trường nhanh hơn, ai biết đang đi trên đường thì trời mưa to, tôi không để ý dưới chân, bị trượt chân ở hòn đá trên kia, chân trái bị thương rồi.”



Những thông tin anh ta kể nói chung là chân thật và chính xác. Cô vừa lắng nghe vừa cẩn thận phân tích. Sau đó, cô chuyển điện thoại từ tay trái tê bì sang bên tay phải, định nhìn men theo bờ xem tình hình.

Người ở dưới dốc đã suy nghĩ kĩ, có logic, giọng nói chân thành, “Đây quả thực là một tai nạn, tôi mong cô giúp tôi. Nếu tôi là một người xấu ngồi chờ sẵn ở đây thì sao tôi có thể biết chắc sẽ có người đi qua, mà hơn nữa sao có thể chắc chắn người qua đây là người mà tôi có thể khống chế được?”

Khi anh ta nói, Giang Ảnh đang dần tiến đến gần con dốc, cô cầm đèn pin điện thoại di động soi xuống con dốc.

Anh ta vẫn chưa nói hết, “Tôi không thể tự mình đứng dậy, điện thoại cũng không có tín hiệu. Trời tối mà vẫn chưa có người đến. Trong túi của tôi có quần áo và nước. Ban đầu tôi nghĩ rằng nếu không có ai đến, tôi quấn quần áo rồi đợi đến khi trời sáng, ngày mai rồi tính tiếp.”

“Vậy thì… anh cứ…” Giang Ảnh rút lại những lời suýt nữa thốt ra, lắc đầu, đi tới bên cạnh phiến đá rọi đèn pin nhìn tình hình dưới dốc.

Độ dốc cao, cây cỏ rậm rạp, có kích thước không đồng đều, phân bố thành từng mảng. Lần theo ánh sáng, cô nhìn thấy một bóng người đang dựa lưng vào con dốc, bên cạnh có một bóng đen, có lẽ là túi xách của anh ta.

Cô đưa điện thoại ra muốn nhìn rõ hơn thì một vật nhỏ hình chữ nhật từ dưới bay lên, đập vào tay cô rồi rơi xuống đất, trượt đi ra xa thì bị một cái cây chặn lại.

Trương Ảnh vô thức dùng tay kia ấn ấn, chất liệu bằng da, đập vào tay cô cũng không đau. Cô cầm lên và nhìn, là một chiếc ví nam.

“Thẻ căn cước nhân dân, thẻ ngân hàng và tiền mặt của tôi đều để trong ví, cô có thể cầm để thế chấp.” Người đàn ông nói với cô. Anh ta nhìn thấy ánh sáng đèn pin rồi ném ví về phía ánh sáng.

Giang Ảnh nghĩ, anh ta tin cô sẽ giúp mình vào lúc này rồi sao? Nếu cô là một người không muốn cứu anh ta, cầm đồ bỏ đi, thì tình hình của anh ta sẽ thực sự tồi tệ hơn.

Giang Ảnh cầm ví tiền lên, không diễn tả được cảm giác hiện tại là cảm giác gì.

Người ở dưới chân dốc vẫn đang chờ câu trả lời từ cô. Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, từ trong ví rút ra tấm thẻ căn cước, giơ điện thoại lên chụp lại. Ánh sáng của đèn pin chiếu lên thẻ căn cước, trong bóng tối có thể nhìn rõ một tấm thẻ nhỏ, vạch chống hàng giả mỏng manh lấp lánh.

Tên trên thẻ căn cước là Trác Thành. Địa chỉ: thành phố B cùng với nơi trường đại học của cô khiến cô nán lại nhìn hồi lâu.

Cô biết cô giáo Tạ là người thành phố B, vì vậy anh ta đến tìm cô giáo Tạ cũng đáng tin cậy.

Ảnh trên thẻ căn cước cũng không phải là xấu, không giống với ảnh mà mọi người thường muốn đốt đi cho rồi.

Ảnh chụp rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, ngoại hình có thể gọi là tuýp người tuấn tú. Do chụp ảnh căn cước nên sắc mặt nghiêm túc, thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh lùng. Rất khó để có thể liên tưởng giống với người ban nãy nhẫn nại giải thích cho cô.

Nghĩ đến đây Giang Ảnh thở dài một tiếng, giờ là mấy giờ mà còn nghĩ vơ vẩn nữa. Nhìn tấm thẻ căn cước trong khung hình điện thoại, “tạch” đã chụp xong.

Điện thoại di động sóng kém, từ vạch thứ nhất nhảy lên vạch thứ ba rồi lại tụt xuống còn một vạch, cô nghĩ cũng không còn thời gian để đứng đây xác minh. Nhưng dù gì cũng an toàn hơn khi gửi ảnh cho đồng nghiệp, ngay cả khi cô suýt chút nữa đã tin lời anh ta nói.

Cô đứng dậy, giơ điện thoại di động lên cao vừa nhìn vạch sóng vừa nhanh nhẹn quay nửa vòng, như những người vừa mua máy nhắn tin về rồi tìm kiếm tín hiệu khắp phòng trong những tiểu thuyết mà cô đọc khi còn nhỏ.

Sau khi quay một vòng, cô đưa điện thoại ra trước mặt, tín hiệu ổn định ở mức hai vạch, tiến độ gửi hình ảnh ổn định ở mức 1%.

Cô nhìn vào màn hình một cách vô cảm. Hoà Trác Thành- cô nhớ tên trên thẻ căn cước – trong lúc hai người nói chuyện thì trời đã tối hẳn, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại và đèn pin chiếu sáng một vùng sáng nhỏ, không đáng kể giữa vùng núi đêm tối.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ tiếng xào xạc của cây cối và hoa lá, dường như ngay cả ve sầu cũng mệt mỏi không muốn kêu nữa.

Cô cắn môi dưới, cau mày, cố gắng thuyết phục bản thân, cho dù là đi tiếp hay là cứu, chỉ cần cô thuyết phục được bản thân thì sẽ làm được.

Trác Thành ban nãy còn kể về tình hình của mình giờ đã ngừng nói.

Sau khi ném ví lên và nói có những gì trong đó, thì đã không nói thêm gì nữa.

Anh dường như đang lặng lẽ chờ cô đưa ra quyết định.

Tiến độ gửi hình ảnh trên màn hình bắt đầu di chuyển, từ 1% lên 3%. Cô đưa sát lại gần để nhìn rõ hơn, nhưng ngay sau đó các con số bị mờ.

“Lách tách” dễ nhận thấy ở vùng núi vắng lặng vào ban đêm, cô nghe thấy và nhìn rõ, đó là những giọt nước trên màn hình điện thoại.

Giang Ảnh đã kịp định thần, trời lại đổ mưa.

Cô vô thức nhìn lên trời, chỉ nhìn thấy những đám mây đen và một vài ngôi sao rải rác trên bầu trời. May mắn thay, mưa không nặng hạt, từng hạt mưa tí tách rơi lên người.

Cô nắm chặt tay và hít một hơi thật sâu bầu không khí ẩm ướt hơi lạnh, như thể đã hạ quyết tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lúc Em Tới Có Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook