Chương 23
Diêm Hoan
28/10/2024
“Sao lại nhìn tôi như vậy, không quen biết tôi nữa sao?”
Giang Ảnh nghe thấy Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc đang ngơ ngác ngẩng đầu của chính mình phản chiếu trong đôi mắt anh, vội vàng dời tầm mắt, hắng hắng giọng, nói tiếp lời Trác Thành.
“Có chút không nhận ra.” Cô đút hai tay vào trong túi áo, men theo con đường lá phong đi về phía trước.
Tuy rằng Giang Ảnh đã gia nhập Lớp học Khải Tư một thời gian, nhưng cũng chưa lâu, hơn nữa trên phương diện đầu tư này đều là do Tư Nguyên đi bàn bạc, cô không hiểu biết nhiều về người của giới đầu tư.
Hôm nay lời nói của mọi người nghị luận về Tư bản Ngôn Sơn cô cũng nghe được một ít, hơn nữa hình ảnh Trác Thành được mọi người vây quanh trong hội trường, dù cô trì độn tới mấy cũng hiểu được.
Sau đó lúc Trác Thành ngồi xuống bàn bạc chuyện đầu tư với bọn họ, bàn tròn Lớp học Khải Tư của bọn họ dường như từ đầu tới cuối đều bị những ánh mắt cực kỳ hâm mộ bao vây, nếu như những ánh mắt có nhiệt độ, phỏng chừng cái bàn gỗ tròn và mọi người ngồi xung quanh cũng bị thiêu đốt thành than.
Cô chậm rãi bước đi, áo vest có thắt eo, túi rất nhỏ, hai bàn tay cô nắm lại cũng chỉ nhét vô được một nửa.
Cô thả lỏng cả hai cánh tay nhét vào hai túi áo, cánh tay lắc qua lắc lại, vô tình lướt qua góc áo của Trác Thành, nhưng mà cô lại không phát hiện.
Trác Thành đi sát bên cạnh cô, nghe thấy cô nói như vậy, biết rằng hôm nay hai người gặp nhau quá đột ngột ở hội nghị, nhất thời cô chưa kịp thích ứng.
“Là do tôi, trước đó không nói trước một tiếng với em.” Trác Thành cũng thả chậm bước chân, theo tốc độ của cô cùng nhau thong thả đi về phía trước.
Giang Ảnh nghe anh nói vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh thì có lỗi gì đâu, hai người sau khi gặp mặt ở thành phố B cũng không nói cụ thể công việc của bản thân, cũng không thể bắt người ta lúc ăn cơm lại nói “Tôi là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn”, như vậy mới đúng là kỳ quặc.
Cô lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Trác Thành bên cạnh tiếp tục nói, “Thực ra trước khi ăn cơm cũng muốn nói với em tôi đang làm gì, nhưng lại nghĩ rằng chưa chắc em đã cảm thấy hứng thú, chỉ là một công việc rất buồn chán mà thôi, cho nên không nhắc tới.”
“Ai ya…..” Giang Ảnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, không phải bởi vì nghe Trác Thành nói công việc của mình rất bình thường, mà là khe hở của hai tấm ván gỗ lót dưới mặt đường hơi lớn, gót giày của cô bị kẹt vào, thiếu chút nữa cô đã vấp té.
Trác Thành vội vàng đỡ cô, cô vịn vào cánh tay anh, mượn lực rút giày từ trong kẽ hở ra.
Cô buông lỏng cánh tay của anh ra, ngẩng đầu nói lời cảm ơn.
“Không sao chứ?” Anh thân thiết hỏi.
Cô nói không sao, lắc lắc đầu.
Vừa rồi lúc anh đỡ lấy cô, từ vị trí bên cạnh Giang Ảnh đi tới trước mặt, lúc này hai người đứng đối diện nhau, trong nháy mắt này Giang Ảnh bỗng nhiên cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở thôn Tiên Quả lần đầu tiên gặp khi, Trác Thành cũng từ bên cạnh lướt tới trước mặt cô, khi đó anh muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với cô.
Thời gian địa điểm thay đổi, vật đổi sao dời, giống như trên sân khấu thay đổi tấm màn sân khấu, tấm màn nhẹ nhàng kéo qua, kế tiếp là một câu chuyện xưa.
Lại một lần nữa đứng đối diện với anh, Giang Ảnh nghe thấy tiếng trái tim mình nẩy lên thình thịch, chấn động khiến vành tai, khuôn mặt cũng không thoát được, dần dần nóng ran lên.
Cô không biết là bởi vì mùa thu của thành phố B con đường trong rừng phong quá đẹp, hay là do ánh mắt của người trước mặt quá đỗi ấm áp dịu dàng.
Cũng có thể là bị câu nói “công việc bình thường buồn chán mà thôi” làm cho tức giận, cho nên bây giờ bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt váng đầu. Cô tức giận oán thầm người trước mắt.
Chỉ tiếc lời trong lòng của cô Trác Thành không nghe thấy, anh cúi đầu nhìn cô, cũng nhớ tới cảnh tượng giống như ngay lúc này.
Chỉ là khi đó tóc cô bởi vì mắc mưa mà ướt đẫm, có vài lọn tóc dính lên sườn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì lạnh lẽo mà trắng bệch, đối mặt với lời cảm ơn của anh, cô chân tay luống cuống đứng tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Bây giờ đã không giống, bởi vì giây phút bất ngờ vừa rồi, khuôn mặt cô đỏ bừng, những sợi tóc trên trán hơi rối, lại khiến cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên sinh động.
Lúc ngẩng đầu nói lời cảm ơn với anh, ánh mắt cô rất nghiêm túc chân thành, nói xong còn mím môi, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Mọi người xung quanh có thể đều đang còn bên trong hội nghị, chưa ra khỏi khách sạn, những tòa nhà của khách sạn Vụ Lâm xây dựng cách nhau xa xa, xung quanh con đường trong rừng phong cũng không có người.
Không gian bao phủ trong rừng phong dường như được mở rộng ra vô hạn, lá phong tươi đẹp che đậy tới tận điểm cuối, dường như cả thế giới chỉ có hai người.
Không khí yên ắng tĩnh lặng, Giang Ảnh nhịn không được mở miệng.
“Còn muốn đi nữa không?”
“Ừm.” Trác Thành thấp giọng lên tiếng.
Giang Ảnh đi từng bước bên cạnh, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy điểm cuối cùng của con đường, đi được vài bước, cô nghe thấy Trác Thành cảm thán, “Hôm nay ở đây gặp được nhau đúng là rất khéo, hay là đi ăn một bữa chúc mừng nhé?”
Giang Ảnh không hiểu, “Chúc mừng cái gì?”
“Gặp được nhau ở đây.”
Đây mà là lí do để đáng chúc mừng gì chứ, quá gượng ép rồi. Giang Ảnh thầm bình luận trong lòng. Lại không chú ý tới khóe miệng mình đã nhếch lên.
Thấy cô không nói chuyện, Trác Thành tiếp tục: “Trước đó tôi phát hiện có một nhà hàng hương vị rất ngon, hỏi em nhưng em cũng chưa có thời gian đi ăn thử.”
“Rất gần đây.”
“Hôm nay vừa khéo đến đây, vậy tới nhà hàng đó đi.”
Anh bày ra dáng vẻ một vị khách nhàn tản vì thức ăn ngon mà tới, Giang Ảnh nhịn không được nói: “Không phải anh công việc bận rộn sao? Lại có thể thường xuyên phát hiện được mỹ thực vậy.”
“Xem như là một sở thích đi.”
“Công việc bình thường buồn chán nên cũng có vài sở thích để giải trí chứ, đúng không.” Giang Ảnh rất để ý tới lời miêu tả công việc bản thân của anh trước đó.
Khó mà được nghe Giang Ảnh nói như vậy, Trác Thành cảm giác giống như là có một cây gai nhỏ nhè nhẹ cào vào trái tim anh, có một loại cảm giấc sung sướng mang theo mới mẻ lạ lẫm.
Anh cười khẽ đáp lại, “Một chút sở thích cũng được xem là hữu dụng.”
Giang Ảnh nhún nhún vai không trả lời, nắm tay nhét lại vào trong túi áo, cúi đầu đi về phía trước.
Anh coi như cô đã đồng ý rồi, thong thả đi theo bước chân của cô, nói thêm một câu: “Xe đậu ở đầu đường, ngắm lá phong xong thì đi ăn nhé.”
–
Lúc xe đi ra khỏi khách sạn, ở trên xe Giang Ảnh gửi tin nhắn cho Tư Nguyên, nói mình phải đi ra ngoài một chuyến.
“Không biết mấy giờ hội nghị mới kết thúc, ăn xong có kịp trở về hay không.” Ngón tay đang bấm chữ của Giang Ảnh chợt dừng lại, thì thầm lẩm bẩm.
Trác Thành ngồi bên cạnh nghe thấy, mở miệng nói, “Buổi chiều sẽ do bên tổ chức chủ trì dẫn dắt thảo luận, chắc bây giờ đã kết thúc.”
Giang Ảnh nghe nói như thế, ngẩng đầu không nói gì nhìn anh một cái.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ, gửi tin nhắn cho Tư Nguyên, nói bọn họ sau khi kết thúc không cần phải chờ cô, cô sẽ tự trở về.
Trác Thành không bị ảnh hưởng bởi cái liếc mắt nhìn của cô, tâm trạng vẫn rất tốt.
Hôm nay tài xế lái xe đưa anh tới, bây giờ anh ngồi ở ghế sau, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn Giang Ảnh cúi đầu gõ chữ.
Giang Ảnh gửi tin nhắn xong, có thể là hội nghị đã sắp kết thúc, Tư Nguyên rất nhanh đã gửi tin nhắn trả lời, nói đã biết, còn gửi kèm một sticker nhỏ khuôn mặt người nhướng mày nháy mắt lót dép hóng hớt vô cùng buồn cười, sau khi Giang Ảnh nhìn thấy thì khóe miệng co rút, gửi lại một sticker gõ đầu, đặt di động xuống.
Hôm nay Trác Thành không tự mình lái xe, cũng không phải đi chiếc xe việt dã vài lần trước đưa cô đi ăn. Cô và Trác Thành đều ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người gần hơn so với ngồi ghế trên.
Cô cảm thấy không quen, sau khi lên xe đã ngồi ở vị trí gần sát cửa sổ, tầm mắt cũng không nhìn sang Trác Thành bên cạnh.
Trác Thành lại giống như vô cùng thả lỏng, chờ sau khi cô gửi tin nhắn xong, còn nói chuyện phiếm câu được câu mất với cô.
Trong lòng Giang Ảnh có chút cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, hôm nay tâm trạng của cô có thể nói là nhấp nhô phập phồng cũng không quá.
Lúc ngồi ở hội nghị có người làm khó, có thể nói Trác Thành đã giúp cô giải vây, nhưng cô lại cảm thấy có chút xa lạ với Trác Thành ở thời khắc đó. Lúc Trác Thành bắt tay với cô, anh lại trở về con người ôn hòa lễ độ mà cô từng biết.
Mà lúc hai người dạo bước trong rừng phong, giọng nói quen thuộc thân mật của anh, giống như gặp nhau ở hội nghị, nhìn thấy được một mặt khác chưa từng biết của nhau, tiến vào trạng thái càng thêm thả lỏng, khiến cho cô lại có cảm giác không giống như vậy, khó mà diễn tả.
Lúc này anh lại thong thả nói chuyện phiếm với cô, đầu óc cô loạn cào cào, anh nói gì cũng không lọt được vào trong đầu, chỉ là thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
–
Nhà hàng và khách sạn Vụ Lâm đều ở phía bắc thành phố, chẳng bao lâu đã tới rồi.
Sau khi xuống xe anh kêu tài xế về trước, cầm chìa khóa, cùng Giang Ảnh vào nhà ăn.
Lúc này không phải giờ cơm nên người không nhiều lắm, phục vụ mặc đồng phục hai màu đen trắng mang bọn họ tới bàn đã đặt trước.
Sau khi ngồi xuống bàn tròn ở hội nghị, Trác Thành dặn trợ lý đặt bàn ở nhà hàng này, vẫn là trước sau như một đặt bàn ở bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ mang phong cách phương tây, nơi nào cũng tinh xảo xinh đẹp.
Trác Thành thấy thế rất vừa lòng, giúp Giang Ảnh kéo ghế ra.
Ngày hôm nay nhà hàng có vẻ không giống như những nhà hàng thường tới, từ cách bố trí đến cảnh quan, lại tới phục vụ và khách hàng, đều viết rõ một chữ “đắt”. Cho dù trước đây Giang Ảnh chưa tới những nhà hàng như thế này, nhưng có thể nhận ra nó không giống những nơi mình thường lui tới.
Cả nhà hàng đều tĩnh lặng, âm nhạc du dương như dòng suối vang lên, khách không nhiều lắm, thi thoảng nghe thấy vài âm thanh đè thấp giọng nói nhỏ.
Giang Ảnh đè thấp âm thanh, nhỏ giọng hỏi Trác Thành, “Sao lại tới nơi mắc tiền như thế này.”
Trác Thành lắc đầu, hơi cúi đầu về phía trước, “Nhìn hoa lệ sang trọng, nhưng thực ra giá cả rất vừa phải.”
Giang Ảnh bán tín bán nghi, Trác Thành nói tiếp, “Nhà hàng có mấy món ăn đặc sắc, lát nữa em nếm thử xem.”
Cô gật gật đầu, trước đó Trác Thành đề nghị gọi món gì bọn họ sẽ ăn món đó, hương vị đều thơm ngon, cho nên cô đã có thói quen chỉ cần chờ lên món ăn là được.
Thực ra như vậy thật vừa vặn, cô có chứng sợ hãi phải lựa chọn, gọi món đối cô mà nói vẫn là một chuyện thật rối rắm.
Nhưng mà hôm nay cô vẫn nên xem thực đơn đi, nếu như quá đắt tiền, vậy thì để cô trả. Vài lần ăn cơm trước đó đều là Trác Thành trả, cô còn chưa tìm được cơ hội mời lại anh.
Đúng lúc phục vụ đi tới trước bàn, đưa hai cuốn thực đơn cho bọn họ.
Sau khi Giang Ảnh cầm thực đơn, chuẩn bị mở ra nhìn giá cả, kết quả lật mộ hai trang, phát hiện trên thực đơn không niêm yết giá, cô tưởng viết ở phía sau, kết quả lật hết cả cuốn thực đơn, cũng không nhìn thấy giá cả, cô đang muốn hỏi Trác Thành, Trác Thành đã hỏi cô trước: “Em có thể ăn đồ lạnh không, kem ở nhà hàng này khá ngon.”
Cô gật gật đầu, phát hiện Trác Thành đã gọi món xong rồi, trả thực đơn lại cho nhân viên.
Nhân viên phục vụ lễ phép nhìn qua cô, cô đành phải nuốt lại câu hỏi, khép lại cuốn thực đơn, trả cho nhân viên, để người ta mang đi.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhỏ giọng nói với Trác Thành, “Nhà hàng này chắc rất đắt, tôi thấy trên thực đơn cũng không niêm yết giá.”
“Anh cũng đừng tiêu pha tốn kém, chút nữa để tôi trả tiền.”
Trác Thành khẽ nhướng mày nhìn cô, cũng nhỏ giọng trả lời: “Sao lại khách sáo như vậy.”
“Hôm nay là tôi kéo em đi ăn, sao có thể để em trả tiền chứ.”
“Nhưng mà anh đã mời tôi ăn mấy lần rồi.” Giang Ảnh khẽ than, “Cũng không thể cứ để anh trả tiền hoài.”
“Vậy lần sau em có thể dẫn tôi đi ăn, mời tôi một lần.” Trác Thành cười nhìn cô thở dài.
“Ưm, vậy cũng được.” Giang Ảnh cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng nhớ tới bữa ăn ngày hôm nay, vẫn nhíu mày, “Haizz, vậy bữa hôm nay…”
Trác Thành nhìn dáng vẻ mày cau mặt ủ của cô, mím môi, nén cười. Thuận tay cầm khăn ăn đưa cho cô, khuyên cô: “Không sao, bình thường tôi bận rộn với công việc bình thường buồn chán này, không phải là vì để có thể được mời…..” Trác Thành dừng một chút, “Đi ăn cơm sao.”
Giang Ảnh nghe thấy Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô.
Cô chớp mắt mấy cái, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc đang ngơ ngác ngẩng đầu của chính mình phản chiếu trong đôi mắt anh, vội vàng dời tầm mắt, hắng hắng giọng, nói tiếp lời Trác Thành.
“Có chút không nhận ra.” Cô đút hai tay vào trong túi áo, men theo con đường lá phong đi về phía trước.
Tuy rằng Giang Ảnh đã gia nhập Lớp học Khải Tư một thời gian, nhưng cũng chưa lâu, hơn nữa trên phương diện đầu tư này đều là do Tư Nguyên đi bàn bạc, cô không hiểu biết nhiều về người của giới đầu tư.
Hôm nay lời nói của mọi người nghị luận về Tư bản Ngôn Sơn cô cũng nghe được một ít, hơn nữa hình ảnh Trác Thành được mọi người vây quanh trong hội trường, dù cô trì độn tới mấy cũng hiểu được.
Sau đó lúc Trác Thành ngồi xuống bàn bạc chuyện đầu tư với bọn họ, bàn tròn Lớp học Khải Tư của bọn họ dường như từ đầu tới cuối đều bị những ánh mắt cực kỳ hâm mộ bao vây, nếu như những ánh mắt có nhiệt độ, phỏng chừng cái bàn gỗ tròn và mọi người ngồi xung quanh cũng bị thiêu đốt thành than.
Cô chậm rãi bước đi, áo vest có thắt eo, túi rất nhỏ, hai bàn tay cô nắm lại cũng chỉ nhét vô được một nửa.
Cô thả lỏng cả hai cánh tay nhét vào hai túi áo, cánh tay lắc qua lắc lại, vô tình lướt qua góc áo của Trác Thành, nhưng mà cô lại không phát hiện.
Trác Thành đi sát bên cạnh cô, nghe thấy cô nói như vậy, biết rằng hôm nay hai người gặp nhau quá đột ngột ở hội nghị, nhất thời cô chưa kịp thích ứng.
“Là do tôi, trước đó không nói trước một tiếng với em.” Trác Thành cũng thả chậm bước chân, theo tốc độ của cô cùng nhau thong thả đi về phía trước.
Giang Ảnh nghe anh nói vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh thì có lỗi gì đâu, hai người sau khi gặp mặt ở thành phố B cũng không nói cụ thể công việc của bản thân, cũng không thể bắt người ta lúc ăn cơm lại nói “Tôi là ông chủ của Tư bản Ngôn Sơn”, như vậy mới đúng là kỳ quặc.
Cô lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Trác Thành bên cạnh tiếp tục nói, “Thực ra trước khi ăn cơm cũng muốn nói với em tôi đang làm gì, nhưng lại nghĩ rằng chưa chắc em đã cảm thấy hứng thú, chỉ là một công việc rất buồn chán mà thôi, cho nên không nhắc tới.”
“Ai ya…..” Giang Ảnh phát ra một tiếng thét kinh hãi, không phải bởi vì nghe Trác Thành nói công việc của mình rất bình thường, mà là khe hở của hai tấm ván gỗ lót dưới mặt đường hơi lớn, gót giày của cô bị kẹt vào, thiếu chút nữa cô đã vấp té.
Trác Thành vội vàng đỡ cô, cô vịn vào cánh tay anh, mượn lực rút giày từ trong kẽ hở ra.
Cô buông lỏng cánh tay của anh ra, ngẩng đầu nói lời cảm ơn.
“Không sao chứ?” Anh thân thiết hỏi.
Cô nói không sao, lắc lắc đầu.
Vừa rồi lúc anh đỡ lấy cô, từ vị trí bên cạnh Giang Ảnh đi tới trước mặt, lúc này hai người đứng đối diện nhau, trong nháy mắt này Giang Ảnh bỗng nhiên cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở thôn Tiên Quả lần đầu tiên gặp khi, Trác Thành cũng từ bên cạnh lướt tới trước mặt cô, khi đó anh muốn trịnh trọng nói lời cảm ơn với cô.
Thời gian địa điểm thay đổi, vật đổi sao dời, giống như trên sân khấu thay đổi tấm màn sân khấu, tấm màn nhẹ nhàng kéo qua, kế tiếp là một câu chuyện xưa.
Lại một lần nữa đứng đối diện với anh, Giang Ảnh nghe thấy tiếng trái tim mình nẩy lên thình thịch, chấn động khiến vành tai, khuôn mặt cũng không thoát được, dần dần nóng ran lên.
Cô không biết là bởi vì mùa thu của thành phố B con đường trong rừng phong quá đẹp, hay là do ánh mắt của người trước mặt quá đỗi ấm áp dịu dàng.
Cũng có thể là bị câu nói “công việc bình thường buồn chán mà thôi” làm cho tức giận, cho nên bây giờ bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt váng đầu. Cô tức giận oán thầm người trước mắt.
Chỉ tiếc lời trong lòng của cô Trác Thành không nghe thấy, anh cúi đầu nhìn cô, cũng nhớ tới cảnh tượng giống như ngay lúc này.
Chỉ là khi đó tóc cô bởi vì mắc mưa mà ướt đẫm, có vài lọn tóc dính lên sườn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì lạnh lẽo mà trắng bệch, đối mặt với lời cảm ơn của anh, cô chân tay luống cuống đứng tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Bây giờ đã không giống, bởi vì giây phút bất ngờ vừa rồi, khuôn mặt cô đỏ bừng, những sợi tóc trên trán hơi rối, lại khiến cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên sinh động.
Lúc ngẩng đầu nói lời cảm ơn với anh, ánh mắt cô rất nghiêm túc chân thành, nói xong còn mím môi, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Mọi người xung quanh có thể đều đang còn bên trong hội nghị, chưa ra khỏi khách sạn, những tòa nhà của khách sạn Vụ Lâm xây dựng cách nhau xa xa, xung quanh con đường trong rừng phong cũng không có người.
Không gian bao phủ trong rừng phong dường như được mở rộng ra vô hạn, lá phong tươi đẹp che đậy tới tận điểm cuối, dường như cả thế giới chỉ có hai người.
Không khí yên ắng tĩnh lặng, Giang Ảnh nhịn không được mở miệng.
“Còn muốn đi nữa không?”
“Ừm.” Trác Thành thấp giọng lên tiếng.
Giang Ảnh đi từng bước bên cạnh, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy điểm cuối cùng của con đường, đi được vài bước, cô nghe thấy Trác Thành cảm thán, “Hôm nay ở đây gặp được nhau đúng là rất khéo, hay là đi ăn một bữa chúc mừng nhé?”
Giang Ảnh không hiểu, “Chúc mừng cái gì?”
“Gặp được nhau ở đây.”
Đây mà là lí do để đáng chúc mừng gì chứ, quá gượng ép rồi. Giang Ảnh thầm bình luận trong lòng. Lại không chú ý tới khóe miệng mình đã nhếch lên.
Thấy cô không nói chuyện, Trác Thành tiếp tục: “Trước đó tôi phát hiện có một nhà hàng hương vị rất ngon, hỏi em nhưng em cũng chưa có thời gian đi ăn thử.”
“Rất gần đây.”
“Hôm nay vừa khéo đến đây, vậy tới nhà hàng đó đi.”
Anh bày ra dáng vẻ một vị khách nhàn tản vì thức ăn ngon mà tới, Giang Ảnh nhịn không được nói: “Không phải anh công việc bận rộn sao? Lại có thể thường xuyên phát hiện được mỹ thực vậy.”
“Xem như là một sở thích đi.”
“Công việc bình thường buồn chán nên cũng có vài sở thích để giải trí chứ, đúng không.” Giang Ảnh rất để ý tới lời miêu tả công việc bản thân của anh trước đó.
Khó mà được nghe Giang Ảnh nói như vậy, Trác Thành cảm giác giống như là có một cây gai nhỏ nhè nhẹ cào vào trái tim anh, có một loại cảm giấc sung sướng mang theo mới mẻ lạ lẫm.
Anh cười khẽ đáp lại, “Một chút sở thích cũng được xem là hữu dụng.”
Giang Ảnh nhún nhún vai không trả lời, nắm tay nhét lại vào trong túi áo, cúi đầu đi về phía trước.
Anh coi như cô đã đồng ý rồi, thong thả đi theo bước chân của cô, nói thêm một câu: “Xe đậu ở đầu đường, ngắm lá phong xong thì đi ăn nhé.”
–
Lúc xe đi ra khỏi khách sạn, ở trên xe Giang Ảnh gửi tin nhắn cho Tư Nguyên, nói mình phải đi ra ngoài một chuyến.
“Không biết mấy giờ hội nghị mới kết thúc, ăn xong có kịp trở về hay không.” Ngón tay đang bấm chữ của Giang Ảnh chợt dừng lại, thì thầm lẩm bẩm.
Trác Thành ngồi bên cạnh nghe thấy, mở miệng nói, “Buổi chiều sẽ do bên tổ chức chủ trì dẫn dắt thảo luận, chắc bây giờ đã kết thúc.”
Giang Ảnh nghe nói như thế, ngẩng đầu không nói gì nhìn anh một cái.
Sau đó lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ, gửi tin nhắn cho Tư Nguyên, nói bọn họ sau khi kết thúc không cần phải chờ cô, cô sẽ tự trở về.
Trác Thành không bị ảnh hưởng bởi cái liếc mắt nhìn của cô, tâm trạng vẫn rất tốt.
Hôm nay tài xế lái xe đưa anh tới, bây giờ anh ngồi ở ghế sau, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, nhìn Giang Ảnh cúi đầu gõ chữ.
Giang Ảnh gửi tin nhắn xong, có thể là hội nghị đã sắp kết thúc, Tư Nguyên rất nhanh đã gửi tin nhắn trả lời, nói đã biết, còn gửi kèm một sticker nhỏ khuôn mặt người nhướng mày nháy mắt lót dép hóng hớt vô cùng buồn cười, sau khi Giang Ảnh nhìn thấy thì khóe miệng co rút, gửi lại một sticker gõ đầu, đặt di động xuống.
Hôm nay Trác Thành không tự mình lái xe, cũng không phải đi chiếc xe việt dã vài lần trước đưa cô đi ăn. Cô và Trác Thành đều ngồi ở ghế sau, khoảng cách giữa hai người gần hơn so với ngồi ghế trên.
Cô cảm thấy không quen, sau khi lên xe đã ngồi ở vị trí gần sát cửa sổ, tầm mắt cũng không nhìn sang Trác Thành bên cạnh.
Trác Thành lại giống như vô cùng thả lỏng, chờ sau khi cô gửi tin nhắn xong, còn nói chuyện phiếm câu được câu mất với cô.
Trong lòng Giang Ảnh có chút cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, hôm nay tâm trạng của cô có thể nói là nhấp nhô phập phồng cũng không quá.
Lúc ngồi ở hội nghị có người làm khó, có thể nói Trác Thành đã giúp cô giải vây, nhưng cô lại cảm thấy có chút xa lạ với Trác Thành ở thời khắc đó. Lúc Trác Thành bắt tay với cô, anh lại trở về con người ôn hòa lễ độ mà cô từng biết.
Mà lúc hai người dạo bước trong rừng phong, giọng nói quen thuộc thân mật của anh, giống như gặp nhau ở hội nghị, nhìn thấy được một mặt khác chưa từng biết của nhau, tiến vào trạng thái càng thêm thả lỏng, khiến cho cô lại có cảm giác không giống như vậy, khó mà diễn tả.
Lúc này anh lại thong thả nói chuyện phiếm với cô, đầu óc cô loạn cào cào, anh nói gì cũng không lọt được vào trong đầu, chỉ là thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
–
Nhà hàng và khách sạn Vụ Lâm đều ở phía bắc thành phố, chẳng bao lâu đã tới rồi.
Sau khi xuống xe anh kêu tài xế về trước, cầm chìa khóa, cùng Giang Ảnh vào nhà ăn.
Lúc này không phải giờ cơm nên người không nhiều lắm, phục vụ mặc đồng phục hai màu đen trắng mang bọn họ tới bàn đã đặt trước.
Sau khi ngồi xuống bàn tròn ở hội nghị, Trác Thành dặn trợ lý đặt bàn ở nhà hàng này, vẫn là trước sau như một đặt bàn ở bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ mang phong cách phương tây, nơi nào cũng tinh xảo xinh đẹp.
Trác Thành thấy thế rất vừa lòng, giúp Giang Ảnh kéo ghế ra.
Ngày hôm nay nhà hàng có vẻ không giống như những nhà hàng thường tới, từ cách bố trí đến cảnh quan, lại tới phục vụ và khách hàng, đều viết rõ một chữ “đắt”. Cho dù trước đây Giang Ảnh chưa tới những nhà hàng như thế này, nhưng có thể nhận ra nó không giống những nơi mình thường lui tới.
Cả nhà hàng đều tĩnh lặng, âm nhạc du dương như dòng suối vang lên, khách không nhiều lắm, thi thoảng nghe thấy vài âm thanh đè thấp giọng nói nhỏ.
Giang Ảnh đè thấp âm thanh, nhỏ giọng hỏi Trác Thành, “Sao lại tới nơi mắc tiền như thế này.”
Trác Thành lắc đầu, hơi cúi đầu về phía trước, “Nhìn hoa lệ sang trọng, nhưng thực ra giá cả rất vừa phải.”
Giang Ảnh bán tín bán nghi, Trác Thành nói tiếp, “Nhà hàng có mấy món ăn đặc sắc, lát nữa em nếm thử xem.”
Cô gật gật đầu, trước đó Trác Thành đề nghị gọi món gì bọn họ sẽ ăn món đó, hương vị đều thơm ngon, cho nên cô đã có thói quen chỉ cần chờ lên món ăn là được.
Thực ra như vậy thật vừa vặn, cô có chứng sợ hãi phải lựa chọn, gọi món đối cô mà nói vẫn là một chuyện thật rối rắm.
Nhưng mà hôm nay cô vẫn nên xem thực đơn đi, nếu như quá đắt tiền, vậy thì để cô trả. Vài lần ăn cơm trước đó đều là Trác Thành trả, cô còn chưa tìm được cơ hội mời lại anh.
Đúng lúc phục vụ đi tới trước bàn, đưa hai cuốn thực đơn cho bọn họ.
Sau khi Giang Ảnh cầm thực đơn, chuẩn bị mở ra nhìn giá cả, kết quả lật mộ hai trang, phát hiện trên thực đơn không niêm yết giá, cô tưởng viết ở phía sau, kết quả lật hết cả cuốn thực đơn, cũng không nhìn thấy giá cả, cô đang muốn hỏi Trác Thành, Trác Thành đã hỏi cô trước: “Em có thể ăn đồ lạnh không, kem ở nhà hàng này khá ngon.”
Cô gật gật đầu, phát hiện Trác Thành đã gọi món xong rồi, trả thực đơn lại cho nhân viên.
Nhân viên phục vụ lễ phép nhìn qua cô, cô đành phải nuốt lại câu hỏi, khép lại cuốn thực đơn, trả cho nhân viên, để người ta mang đi.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, cô nhỏ giọng nói với Trác Thành, “Nhà hàng này chắc rất đắt, tôi thấy trên thực đơn cũng không niêm yết giá.”
“Anh cũng đừng tiêu pha tốn kém, chút nữa để tôi trả tiền.”
Trác Thành khẽ nhướng mày nhìn cô, cũng nhỏ giọng trả lời: “Sao lại khách sáo như vậy.”
“Hôm nay là tôi kéo em đi ăn, sao có thể để em trả tiền chứ.”
“Nhưng mà anh đã mời tôi ăn mấy lần rồi.” Giang Ảnh khẽ than, “Cũng không thể cứ để anh trả tiền hoài.”
“Vậy lần sau em có thể dẫn tôi đi ăn, mời tôi một lần.” Trác Thành cười nhìn cô thở dài.
“Ưm, vậy cũng được.” Giang Ảnh cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng nhớ tới bữa ăn ngày hôm nay, vẫn nhíu mày, “Haizz, vậy bữa hôm nay…”
Trác Thành nhìn dáng vẻ mày cau mặt ủ của cô, mím môi, nén cười. Thuận tay cầm khăn ăn đưa cho cô, khuyên cô: “Không sao, bình thường tôi bận rộn với công việc bình thường buồn chán này, không phải là vì để có thể được mời…..” Trác Thành dừng một chút, “Đi ăn cơm sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.