Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 70

Diêm Hoan

28/10/2024

Giang Ảnh ước lượng thời gian rất chính xác, sau khi hai người xem phim xong gọi đồ ăn khuya về phòng ăn xong, kim đồng hồ treo tường trong phòng khách đang chậm rãi điểm chín giờ năm mươi.

Giang Ảnh thỉnh thoảng liếc nhìn WeChat, đến bây giờ Hi Vân vẫn chưa gửi tin nhắn, chắc là phải tới đúng mười giờ.

Cô cầm điện thoại lên chọc chọc gõ gõ một chút, sau đó hắng giọng,, “Ôi, sao em lại bỏ lỡ tin nhắn của Tư Nguyên rồi.”

Vừa rồi cô chưa ăn hết món tráng miệng, Dương Chi Cam Lộ có vị ngọt nhẹ, cô đưa một nửa còn lại cho Trác Thành.

Trác Thành lúc này đang cầm muỗng nhỏ ăn món tráng miệng mà cô đưa cho anh, nghe thấy lời cô nói, anh đưa muỗng cuối cùng vào miệng, “Hả? Là có chuyện tìm em sao?”

“Số liệu trong báo cáo hình như có gì đó không đúng.” Giang Ảnh gật gật đầu, đứng dậy đi tới bàn trà lấy máy tính, sau đó lấy dây sạc trong túi ra, “Em đi phòng làm việc sạc máy tính.”

Có lẽ là Giang Ảnh biểu hiện rất tự nhiên, Trác Thành nhìn qua không có cảm thấy chỗ nào không đúng, chỉ là tiện tay thu dọn hộp đồ tráng miệng và thìa đũa vào trong túi, nhân tiện nói với cô: “Đừng quá muộn, sửa một chút rồi nghỉ ngơi, ngày mai lại làm tiếp.”

Giang Ảnh gật đầu đồng ý, “Được, một lát nữa em sẽ quay về phòng ngủ ngay thôi.”

Trác thành “Ừ” một tiếng, buộc túi thức ăn, đứng dậy đi theo cô vào phòng làm việc, giúp cô kéo ghế ra, bật đèn, nhìn cô ngồi xuống, sau đó không quấy rầy cô nữa, quay về phòng ngủ rửa mặt.

Giang Ảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy thời gian cũng sắp tới, mở máy tính ra, mở khung trò chuyện ra đợi Hi Vân gửi ảnh bản thảo qua.

Hi Vân thực sự rất đúng giờ, mười giờ đúng, một tin nhắn gửi tới cho Giang Ảnh.

Buổi chiều đến tối mấy tiếng làm ra hai bản thảo, đối với Hi Vân mà nói lượng công việc hiển nhiên rất lớn, nhưng mà cô ấy vẫn đúng giờ trả lời cho Giang Ảnh.

Giang Ảnh trong nội tâm có chút kích động, đọc tin nhắn của Hi Vân, ngạc nhiên phát hiện Hi Vân vậy mà vẽ bản thảo bằng tay, lúc này ba bức tranh lần lượt hiện ra, Giang Ảnh ấn mở phát hiện còn chưa tải xong, lại đọc lại một lần tin nhắn Hi Vân gửi tới đây.

“Tôi đã vẽ tay ba bản thảo, đều là thiết kế giống nhau. Trong đó có hai bản kiểu dáng ngọn là giống nhau, nhưng mà dùng vật liệu không giống nhau, giống như trước đây chúng ta nói về hai hướng dùng cả khối khảm nạm và dùng mảnh vụn ghép nối khảm nạm, vì vậy hiệu quả cũng khá khác nhau, bạn có thể xem xét kĩ hơn.”

“Đường đỉnh của bản thứ ba không giống với hai bản trước, chọn vật liệu dùng xong hiệu quả mảnh nhỏ mối ghép nối khảm nạm tốt hơn, bạn có thể xem thử mình thích đường đỉnh nào hơn.”

Cẩn thận đọc xong tin nhắn của Hi Vân, bức ảnh cũng đã tải xong.

Giang Ảnh theo trình tự ấn mở tấm thứ nhất, tấm ảnh lớn bắn ra, lúc Giang Ảnh nhìn rõ bức ảnh, trong tiềm thức cô khẽ nín thở.

Những bức vẽ tay của Hi Vân tinh xảo hơn nhiều so với tưởng tượng của Giang Ảnh, màu sắc và họa tiết rất chân thực, khi Giang Ảnh nhìn thấy có cảm giác chiếc khuy măng sét đã làm xong rồi, cảm giác mình đang xem ảnh chụp.

Quang ảnh cũng được xử lý rất tốt, khung tròn màu trắng bạc lãnh quang óng ánh, bao vây lấy đế màu ngà sữa trân châu ánh sáng nhu hòa dư gọt giũa, phía trên khảm hình núi ghép bằng mảnh kim cương rất đơn giản, tinh tế nhưng có cảm giác có rất nhiều lớp.

Giang Ảnh nhìn thấy cực kỳ thích, cô nhịn không được đưa đầu ngón tay chạm vào chiếc khuy măng sét nhỏ trên màn hình, cô không thể tưởng tượng được khi nhận được thành phẩm thì cô yêu thích nó đến nhường nào.

Trong nội tâm cô cảm thán, Hi Vân thật lợi hại, đây chính là cái khuy măng sét mà cô muốn, buổi chiều hàn huyên vài câu, bản vẽ Hi Vân đưa cho cô lại làm cho người ta hài lòng như vậy, cô thật sự là quá may mắn.

Đầu ngón tay gõ trên bàn phím, Giang Ảnh kích động đến mức đang muốn chia sẻ cảm giác với Hi Vân, nghĩ đến còn hai tấm bản thân còn chưa xem, lập tức khắc chế ngừng lại.

Trước tiên phải xem ảnh đã, nhìn một tấm đã thích đến không chịu được, lỡ như phía sau còn có bất ngờ thì sao.

Nghĩ đến đây, Giang Ảnh nhấn chuột lật ra phía sau, lúc lật ánh mắt còn lưu luyến ở tấm thứ nhất.



Tấm thứ hai là dùng toàn khối vật liệu khảm hình ngọn núi, cũng rất đẹp như vậy, khi Giang Ảnh nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thán một tiếng.

Nhưng đích thực như Hi Vân đã nói, nguyên khối khảm nạm hiệu ứng ánh sáng không tốt bằng bức đầu tiên, Hi Vân vẽ rất thực, bề mặt cắt của toàn bộ khối cũng được thiết kế, các lớp cao thấp của đế ngọc trai trắng cũng được vẽ vào, hiệu ứng tổng thể của khuy măng sét hơi kém so với bức hình đầu tiên.

Nếu như nói lúc này Giang Ảnh đã quyết định rằng sẽ chọn ảnh đầu tiên, đợi đến khi cô lật đến trang thứ ba, cô mới phát hiện ý nghĩ của mình dễ bị thay đổi và không chịu nổi đả kích như thế nào.

Sự khác biệt của tấm thứ ba và tấm thứ hai rất rõ ràng, ngọn núi cũng dùng mảnh vụn ghép nối, lại là quang ảnh tinh xảo quen thuộc động lòng người.

Nhưng quang ảnh của cái nhìn đầu tiên gần giống với tấm thứ nhất, điểm khác biệt duy nhất là thiết kế của ngọn núi.

Ngọn núi trong tấm đầu tiên của Hi Vân, vẽ một cao một thấp liền kề nhau.

Mà ở trong tấm thứ ba, các đỉnh núi được thiết kế so le nhau, ở giữa phía trước và phía sau thêm vào khảm nạm đỉnh cao và đỉnh thấp, ngọn núi bỗng trở nên lập thể và sống động. Trên đế màu trắng sữa bằng đầu ngón tay khảm vào mạch núi sinh động này, làm dịu ánh sáng của trân châu, ngọn núi có ánh sáng kim cương cũng trở nên linh động.

Vẫn đơn giản và tinh xảo, duy chỉ một vũng cảnh cứ giống như là sống lại.

Giang Ảnh nhìn chằm chằm tấm thứ ba không chớp mắt, nhìn một hồi, cô lại di chuyển chuột trở lại khung đối thoại với Hi Vân, đầu ngón tay ở trên bàn phím bay tán loạn.

“Xin chào, bản thảo tay mà cô gửi tôi đã xem xong rồi, cô tiện gọi một cuộc điện thoại không?”

“Được.” Hi Vân trả lời rất nhanh.

Ngay sau đó Hi Vân gửi yêu cầu gọi điện thoại, sau khi Giang Ảnh nhận điện thoại, cảm thấy mình hơi đột ngột, lập tức mở miệng trước, “Thật ngại quá cô Vân, muộn như vậy còn gọi điện.”

“Không sao đâu.” Giọng nói của Hi Vân đối diện nhẹ nhàng và trong trẻo, mang theo chút rõ ràng và dứt khoát, “Đúng lúc tôi còn ở phòng làm việc, Nếu bạn có ý tưởng ​​gì, tôi có thể tiếp tục chỉnh sửa.”

“Vất vả rồi.” Giang Ảnh nghe cô ấy nói muộn như vậy vẫn còn tăng ca, hiển nhiên là vừa vẽ xong ba bản thảo thiết kế cho cô, còn chưa rời khỏi công ty, “Tôi rất thích bản thảo thiết kế của cô. Tôi rất hài lòng, gọi điện thoại cho cô là vì tôi muốn nói, tôi quyết định chọn bản thảo thứ ba.”

Hi Vân rất rõ ràng sự khác biệt của ba tấm ảnh: “Có phải là thiết kế đỉnh so le được khảm bằng đá vụn không?”

Giang Ảnh gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, tôi rất thích thiết kế của cô, đây chính là khuy măng sét mà tôi muốn.”

“Được.” Hi Vân nghe được lời khẳng định của Giang Ảnh, hiển nhiên tâm tình rất tốt, trong giọng nói trong trẻo còn có chút vui sướng, “Vậy thì tôi sẽ tính toán báo giá cho cô theo bản thiết kế này, trước khi đi nhà xưởng làm sẽ gửi lại ảnh ba chiều cho cô xác nhận.”

Trước khi báo giá dùng vật liệu Hi Vân từng nhắc tới với Giang Ảnh, vật liệu sử dụng trong thiết kế này nên nằm trong phạm vi chấp nhận của bản thân, vì vậy Giang Ảnh không lo lắng về việc báo giá, chỉ cần đợi Hi Vân báo giá cho cô là được rồi.

Cô chủ yếu quan tâm đến hai vấn đề khác.

“Về vấn đề kỳ hạn làm, lúc trước tôi đã đề cập qua với cô, tôi cần hơi gấp.” Giang Ảnh nói, “Hôm nay là chủ nhật, thứ bảy tuần sau tôi có thể nhận được thành phẩm không?”

“Có thể, hôm nay chúng ta xác nhận thiết kế rất nhanh, ngày mai tôi gửi báo giá và ảnh ba chiều, là có thể đi đến nhà xưởng làm rồi. Tính cả sư phụ của nhà xưởng và nhân tố thiết bị, đoán chừng ba ngày là có thể cho ra thành phẩm.” Hi Vân phân tích thời gian với Giang Ảnh rất rõ ràng.

“Ồ đúng rồi, cô ở thành phố nào vậy?”

“Tôi đang ở thành phố C và tôi biết phòng làm việc của cô cũng ở thành phố C. Nhưng tốt hơn là cô cứ gửi ship cho tôi. Trong cùng một thành phố thì chắc một ngày sẽ tới.” Giang Ảnh nói.



“Được, cứ tính như vậy, chiếc khuy măng sét thành phẩm, sáng là thứ sáu tuần sau, hoặc trễ nhất sẽ đến tay bạn vào thứ bảy.”

Sinh nhật của Trác thành là chủ nhật, trễ nhất là thứ bảy chắc là đảm bảo, Giang Ảnh hơi chút yên tâm một chút.

Nhưng còn có một việc, lần đầu cô nhìn thấy ảnh đã muốn hỏi.

“Tôi còn muốn hỏi cô một chút, về chuyện thành phẩm.” Giang Ảnh nhìn những bản thảo vẽ tay khuy măng sét trên màn hình máy tính.

“Được, cô cứ nói.”

“Những chiếc khuy măng sét đã hoàn thành trông sẽ giống hệt như bức bản thảo vẽ tay mà cô đã gửi cho tôi chứ?” Giang Ảnh có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên trong đời cô định chế châu báu, bản thảo vẽ tay rất đẹp, nhưng mà…

Hi Vân âm điệu mạnh mẽ nói, “Hoàn toàn giống hệt, ảnh tôi gửi và thành phẩm, tôi có thể đảm bảo.”

Nói xong Hi Vân nói với Giang Ảnh, “Cô chờ một chút.”

Giang Ảnh nghe thấy tiếng click chuột trong âm thanh, một giây sau Hi Vân lại gửi một bản thảo vẽ tay khác.

“Bạn có nhớ tác phẩm trước đây của tôi Thiển Hải không?” Hi Vân nói, “Đây là bản thảo vẽ tay, bạn có thể so sánh với ảnh chụp thành phẩm.”

Giang Ảnh đương nhiên nhớ Thiển Hải, cô là bởi vì thích Thiển Hải mới tìm Hi Vân để làm nhà thiết kế cho cô.

Cô vô cùng ấn tượng với bức ảnh chụp thành phẩm Thiển Hải, Sau khi mở bản thảo vẽ tay do Hi Vân gửi, lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống, cả hai hoàn toàn có thể được gọi là hoàn toàn giống hệt nhau.

“Được rồi, bây giờ tôi yên tâm rồi.” Giang Ảnh cười nói, “Làm phiền cô rồi, Thiển Hải thật sự rất đẹp.”

“Cảm ơn cô.” Hi Vân cũng cười, giọng nói vui vẻ mong đợi, “Mẫu này của cô làm xong chắn chắn sẽ đẹp hơn Thiển Hải rất nhiều, ý tưởng của cô rất hay, trong tác phẩm thiết kế của tôi sẽ có thêm một mẫu khuy măng sét làm đại diện.”

Giang Ảnh được Hi Vân khích lệ có chút xấu hổ, lại nhịn không được vui vẻ, lúc đang muốn nói có nên chúc mừng Hi Vân lại thiết kế ra tác phẩm đẹp hơn, Hi Vân lại nói: “À đúng rồi, cô đã nghĩ ra tên cho thiết kế này chưa? Lúc mà cô nghĩ ý tưởng ấy.”

Giang Ảnh lắc đầu, “Không có, tôi có thể đặt sao? Tôi còn tưởng rằng đều là do nhà thiết kế đặt.”

“Đương nhiên có thể, đây là người thiết kế định chế của cô.” Hi Vân rất chân thành, “Hơn nữa ý tưởng ban đầu của thiết kế này là do cô nói cho tôi biết, tôi nghĩ rằng phải có câu chuyện và ý tưởng của cô trong đó, không ngại có thể đặt tên cho nó theo ý tưởng của cô.”

“Tôi…” Giang Ảnh sửng sốt một hồi, cô chưa từng nghĩ tới việc đặt tên này, nhưng Hi Vân nói cô cũng rất đồng ý.

Trên màn hình máy tính vẫn là bản thảo thứ ba phóng to, vừa rồi sau khi cô xem xong bản thảo của Thiển Hải, lại mở bản thảo thiết kế mà mình muốn ra, trong quá trình gọi điện với Hi Vân, cũng khó có thể khống chế ánh mắt lưu luyến trên bản thảo.

Khuy măng sét trên bản thảo rất hấp dẫn, xem xong lâu như vậy không những không bị mỏi mắt mà càng nhìn càng thích.

Giang Ảnh nhìn chằm chằm vào khuy măng sét quang ảnh lưu ly trong ảnh, tâm niệm vừa động, lẩm bẩm nói, “Thật ra, ánh sáng này giống như mưa hơn…”

Cô như là nghĩ tới điều gì, thốt lên, “Vũ Sơn.”

Cô chậm rãi lập lại một lần, ngữ khí dần dần kiên định, “Đúng vậy, gọi là Vũ Sơn đi.”

Hi Vân bên đầu kia điện thoại nghe xong cái tên này, cũng thấp giọng đọc một lần, “Vũ Sơn, rất có cảm giác câu chuyện, quả nhiên là một cái tên hay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lúc Em Tới Có Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook