Chương 75
Diêm Hoan
28/10/2024
Trái tim Giang Ảnh kích động nhảy loạn xạ theo những lời này của Trác Thành, bên tai là âm thanh màng nhĩ “thùng thùng”, làm cho cô trong khoảnh khắc đó gần như không xác định mình có thật sự nghe được lời anh nói hay không.
Nhưng câu nói đó anh rõ ràng bình tĩnh nói, mặc dù lúc này lời nói đã dừng lại, Giang Ảnh vẫn có thể cảm nhận được giọng nói của anh.
Tất cả năm tháng còn lại của cuộc đời này, em có bằng lòng ở cạnh anh không?
Câu nói này ấm áp động lòng người như thế, đến mức mà Giang Ảnh cảm thấy đáy mắt mình đều hiện ra một tia nóng bỏng.
Cô biết mình nên trả lời, hoặc ít nhất là nói điều gì đó, nhưng cô cố gắng mở miệng, trong một lúc cổ họng lại có chút nghẹn ngào, không thể phát ra âm thanh.
Trác Thành không thúc giục cô, chỉ đứng trước mặt cô, mở hộp trang sức trên tay ra.
Sau khi mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn nằm lặng lẽ ở giữa miếng vải nhung, sáng chói lấp lánh giữa ánh sáng mặt trời.
“Không cần vội vàng trả lời, vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói.” Trác Thành chỉnh lại mái tóc cô bị gió thổi đến có chút rối loạn, tự mình nhẹ giọng, hơi dừng lại một chút.
“Nửa năm trước ở tại đây, khi anh đứng trên sân thượng gọi cho em, anh đã nghĩ đến khoảnh khắc này.”
“Không chỉ vì phong cảnh nơi này giống với thôn Tiên Quả.”
“Ngay từ khi chúng ta chưa ở bên nhau, anh đã luôn muốn chia sẻ tất cả những cảnh đẹp mà anh nhìn thấy với em.”
“Cho nên lúc đó anh đã hạ quyết tâm muốn ở bên em, tuy rằng có chút chuyện nhỏ xen ở giữa.” Trác Thành mỉm cười, “Nhưng kết quả cuối cùng cũng thuận lợi.”
“Những ngày tháng sau khi bên em thật sự hạnh phúc như anh tưởng tượng.”
“Chúng ta ở chung luôn ấm áp, tính cách rất hợp nhau, thỉnh thoảng có những mâu thuẫn nhỏ cũng có thể giải quyết rất nhanh, ai có việc gì muốn làm, luôn có thể tâm đầu ý hợp cùng đối phương.”
Trác Thành nói tới đây, hơi suy nghĩ một chút, bổ sung chặt chẽ cần thận, “Không đúng, hình như ngay cả mâu thuẫn nhỏ cũng không có.”
Giang Ảnh gật đầu đồng ý, nghe anh tiếp tục nói.
“Lúc trước anh nghĩ về tình cảm đẹp nhất, cũng chỉ là tôn trọng nhau mà thôi.” Đầu anh hơi cúi xuống, thở dài nói: “Có thể là đã quen với người bên cạnh hợp rồi tan, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn sinh ly tử biệt.”
“Chính anh cũng không nghĩ tới, anh có thể gặp được em.”
“Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ yêu nhau như thế này.”
“Bây giờ thường hay nhớ tới, anh đều cảm thấy mình may mắn đến khó tin.”
“Em đã cứu anh, anh gặp em ở thành phố B, sau đó mỗi ngày sau khi tan làm đều có thể nhìn thấy em.”
“Cho nên anh muốn nắm được hạnh phúc như vậy mãi mãi, anh muốn sau này mỗi một ngày trong cuộc sống, đều có được hạnh phúc anh đang có bây giờ.”
“Giang Ảnh, có thể cho anh một cơ hội như vậy không?”
Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô, vẫn cầm hộp trang sức nhìn cô.
Chỉ là lần này, anh chậm rãi quỳ một gối xuống đất, đưa tay lấy chiếc nhẫn từ trên mặt vải nhung xuống, ngẩng mặt lên, giơ chiếc nhẫn nhỏ ánh sáng rực rỡ lấp láng chói mắt này lên hướng về phía Giang Ảnh.
Giang Ảnh vừa rồi lặng lẽ nghe anh nói, đã chậm rãi từ trong trạng thái bất ngờ ban đầu mà bình tĩnh lại, nghe anh nói nghiêm túc về chuyện hai người sống chung hoà hợp như thế nào, hoàn toàn không có lúc mâu thuẫn nào cả, cô còn hơi đè nén khóe miệng mình muốn mỉm cười.
Chỉ là lúc Trác Thành ngẩng mặt lên nhìn cô nghiêm túc, tình cảm nồng nàn trước đó trong mắt cô đã giảm bớt, cùng với chóp mũi hơi cay cay, lại quay trở lại rồi, làm cho cô lần nữa phải gian nan kìm nén lại mới mở miệng nói chuyện trước khi giọt nước mắt nóng bỏng sẽ rơi xuống.
Trác Thành nhìn cô lặng lẽ hít sâu, dáng vẻ cố gắng khôi phục lại tâm trạng, không nói gì nữa, chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng, lặng lẽ chờ đáp án của cô.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có gió mùa hè vùng ngoại ô nhẹ nhàng lướt qua quấn quanh hai người, xoay một vòng lại cuộn lảo đảo, yên tĩnh đến mức làm cho Giang Ảnh nhớ tới cô và Trác Thành lần đầu gặp mặt trong đêm mưa kia.
Trong núi cũng yên tĩnh như vậy, Trác Thành cũng giống như vừa rồi, sau khi nói xong lời mình muốn nói, thì không lên tiếng quấy rầy cô nữa, chỉ lẳng lặng chờ sau khi cô nghĩ xong, muốn nói cho anh biết câu trả lời.
Lúc đó cô đã suy nghĩ rất lâu, sau cùng nhìn về phía Trác Thành vươn tay ra, đồng ý cứu Trác Thành lên.
Lần này cô không chút do dự, một tay đã bị Trác Thành nắm lấy, cô đưa tay còn lại chồng lên tay anh đang nắm tay cô, gật đầu nói với anh: “Được.”
–
Trác Thành mở mắt tỉnh lại, trái tim đã lỡ nhịp.
Anh quay đầu nhìn Giang Ảnh bên cạnh, lại nhìn tay cô đang trong tay mình.
Đầu ngón tay trụi lủi, cái gì cũng không có.
Anh giật mình, lại nhìn vào bàn tay khác của cô.
Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng của chiếc nhẫn không dễ nhìn thấy như lúc ở trên sân thượng, nhưng vẫn nằm vững vàng ở đầu ngón tay của cô, lặng lẽ lấp lánh một cách yên tĩnh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nằm thở dài trên gối, cũng may mọi chuyện xảy ra trước đó không phải là nằm mơ.
Hơn nữa cảm thấy lo được lo mất của mình có chút buồn cười, rồi lại nhịn không được nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Ảnh, trong đầu cứ phát đi phát lại cảnh cô đồng ý lời cầu hôn.
Sau khi mình giơ chiếc nhẫn đợi một lúc, cuối cùng đợi được một tiếng “Đồng ý” của cô.
Giọng nói của cô vẫn còn hơi nghẹn ngào, tay trong lòng bàn tay anh có chút run rẩy. Cả người đứng ngược sáng, giống như được một tầng vầng sáng màu vàng bao bọc, ngay cả sợi tóc nhẹ nhàng rung rung cũng lóng lánh mê người.
Anh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên đưa tay ôm cô vào lòng, ôm chằm cô thật mãnh liệt.
Cảm nhận được hơi ấm bên vai mình, tay anh vuốt ve mái tóc của cô, xoa dịu cô nhẹ nhàng.
Cô nằm trong ngực anh, hơi thở dần dần vững vàng trở lại, cô khẽ khịt mũi, giọng nói như bị bóp nghẹt lại: “Sự ngạc nhiên của anh thật làm người ta giật mình.”
Trác Thành khẽ hôn lên tóc cô: “Không phải cố ý làm em giật mình như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy chiếc nhẫn mình còn cầm trên tay, thì buông nhẹ nhàng cô ra, hai người mở ra một chút khoảng cách.
“Quên đeo nhẫn lên cho em rồi.” Anh đưa tay ra.
Nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của bàn tay trái cô.
“Thật đẹp.” Anh nhịn không được cúi đầu hôn ngón tay cô.
“Ừm.” Cô cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn: “Em cũng thấy vậy.”
“Ý anh là tay em.”
“Ồ… ưm.”
Cằm Giang Ảnh được Trác Thành nhẹ nhàng nâng lên, vẻ hơi gật đầu của cô được anh dịu dàng hôn lên, cố định vào mùa hè thành phố C gió mát của hồ nước và núi non nơi này quấn lấy trên sân thượng.
–
Một số phòng ngủ trong biệt thự này có tầm nhìn từ cửa sổ cực tuyệt, đặc biệt là phòng ngủ chính của bọn họ.
Trác Thành nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều mặt trời đã từ từ di chuyển về phía tây, rất khác với ánh sáng trước đó ở trên sân thượng, ngọn núi nhìn từ góc độ này cũng không giống cảnh thôn Tiên Quả.
Nhưng cảnh đẹp ý vui vô cùng, thậm chí anh còn cảm thấy nơi này so với lúc trước anh tới, còn đẹp hơn rất nhiều.
Anh thở dài thoải mái, đây có thể là do người trước mắt là người trong lòng.
Đặc biệt người yêu này còn đồng ý lời cầu hôn của anh, trở thành vị hôn thê của anh.
Nghĩ tới đây, anh nhịn không được đưa tay nhìn bàn tay đeo nhẫn của Giang Ảnh, nhìn một lát lại cúi đầu nhẹ nhàng in nụ hôn ở giữa ngón tay của cô.
Hơi thở ấm áp trên ngón tay mang lại có hơi ngứa ngáy, làm cho Giang Ảnh dần dần tỉnh lại.
Mở mắt ra đã nhìn thấy Trác Thành đang hôn tay mình, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy chiếc nhẫn giữa ngón tay, không nói gì có chút xấu hổ: “Sao em lại ngủ quên rồi.”
“Ừm, vừa rồi chúng ta đều đã mệt.” Trác Thành rất phối hợp.
Giang Ảnh ngồi dậy, sau đó dần dần tỉnh táo mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi Trác Thành cầu hôn, cô và Trác Thành ôm hôn thật lâu ở trên sân thượng, trong ấn tượng hình như mình còn khóc nữa, Trác Thành lại an ủi cô một lúc lâu, có thể hai người đứng mệt mỏi trên sân thượng, nên đã trở về phòng ngủ, cô nói chuyện nhẹ nhàng trong nghẹn ngào luôn luôn khó mà trở lại bình thường, cuối cùng cũng không biết cô nói chuyện mệt hay là khóc mệt rồi ngủ quên.
Sau khi nhớ lại tất cả, cô có một tia ảo não: “Haizz, sao em …”
Trác Thành đưa tay kẹp tóc hai bên mang tai cho cô: “Đều trách sự ngạc nhiên này quá dọa người.”
Nhưng câu nói đó anh rõ ràng bình tĩnh nói, mặc dù lúc này lời nói đã dừng lại, Giang Ảnh vẫn có thể cảm nhận được giọng nói của anh.
Tất cả năm tháng còn lại của cuộc đời này, em có bằng lòng ở cạnh anh không?
Câu nói này ấm áp động lòng người như thế, đến mức mà Giang Ảnh cảm thấy đáy mắt mình đều hiện ra một tia nóng bỏng.
Cô biết mình nên trả lời, hoặc ít nhất là nói điều gì đó, nhưng cô cố gắng mở miệng, trong một lúc cổ họng lại có chút nghẹn ngào, không thể phát ra âm thanh.
Trác Thành không thúc giục cô, chỉ đứng trước mặt cô, mở hộp trang sức trên tay ra.
Sau khi mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn nằm lặng lẽ ở giữa miếng vải nhung, sáng chói lấp lánh giữa ánh sáng mặt trời.
“Không cần vội vàng trả lời, vừa hay anh cũng có chút chuyện muốn nói.” Trác Thành chỉnh lại mái tóc cô bị gió thổi đến có chút rối loạn, tự mình nhẹ giọng, hơi dừng lại một chút.
“Nửa năm trước ở tại đây, khi anh đứng trên sân thượng gọi cho em, anh đã nghĩ đến khoảnh khắc này.”
“Không chỉ vì phong cảnh nơi này giống với thôn Tiên Quả.”
“Ngay từ khi chúng ta chưa ở bên nhau, anh đã luôn muốn chia sẻ tất cả những cảnh đẹp mà anh nhìn thấy với em.”
“Cho nên lúc đó anh đã hạ quyết tâm muốn ở bên em, tuy rằng có chút chuyện nhỏ xen ở giữa.” Trác Thành mỉm cười, “Nhưng kết quả cuối cùng cũng thuận lợi.”
“Những ngày tháng sau khi bên em thật sự hạnh phúc như anh tưởng tượng.”
“Chúng ta ở chung luôn ấm áp, tính cách rất hợp nhau, thỉnh thoảng có những mâu thuẫn nhỏ cũng có thể giải quyết rất nhanh, ai có việc gì muốn làm, luôn có thể tâm đầu ý hợp cùng đối phương.”
Trác Thành nói tới đây, hơi suy nghĩ một chút, bổ sung chặt chẽ cần thận, “Không đúng, hình như ngay cả mâu thuẫn nhỏ cũng không có.”
Giang Ảnh gật đầu đồng ý, nghe anh tiếp tục nói.
“Lúc trước anh nghĩ về tình cảm đẹp nhất, cũng chỉ là tôn trọng nhau mà thôi.” Đầu anh hơi cúi xuống, thở dài nói: “Có thể là đã quen với người bên cạnh hợp rồi tan, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn sinh ly tử biệt.”
“Chính anh cũng không nghĩ tới, anh có thể gặp được em.”
“Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ yêu nhau như thế này.”
“Bây giờ thường hay nhớ tới, anh đều cảm thấy mình may mắn đến khó tin.”
“Em đã cứu anh, anh gặp em ở thành phố B, sau đó mỗi ngày sau khi tan làm đều có thể nhìn thấy em.”
“Cho nên anh muốn nắm được hạnh phúc như vậy mãi mãi, anh muốn sau này mỗi một ngày trong cuộc sống, đều có được hạnh phúc anh đang có bây giờ.”
“Giang Ảnh, có thể cho anh một cơ hội như vậy không?”
Trác Thành nhẹ giọng hỏi cô, vẫn cầm hộp trang sức nhìn cô.
Chỉ là lần này, anh chậm rãi quỳ một gối xuống đất, đưa tay lấy chiếc nhẫn từ trên mặt vải nhung xuống, ngẩng mặt lên, giơ chiếc nhẫn nhỏ ánh sáng rực rỡ lấp láng chói mắt này lên hướng về phía Giang Ảnh.
Giang Ảnh vừa rồi lặng lẽ nghe anh nói, đã chậm rãi từ trong trạng thái bất ngờ ban đầu mà bình tĩnh lại, nghe anh nói nghiêm túc về chuyện hai người sống chung hoà hợp như thế nào, hoàn toàn không có lúc mâu thuẫn nào cả, cô còn hơi đè nén khóe miệng mình muốn mỉm cười.
Chỉ là lúc Trác Thành ngẩng mặt lên nhìn cô nghiêm túc, tình cảm nồng nàn trước đó trong mắt cô đã giảm bớt, cùng với chóp mũi hơi cay cay, lại quay trở lại rồi, làm cho cô lần nữa phải gian nan kìm nén lại mới mở miệng nói chuyện trước khi giọt nước mắt nóng bỏng sẽ rơi xuống.
Trác Thành nhìn cô lặng lẽ hít sâu, dáng vẻ cố gắng khôi phục lại tâm trạng, không nói gì nữa, chỉ nắm tay cô nhẹ nhàng, lặng lẽ chờ đáp án của cô.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có gió mùa hè vùng ngoại ô nhẹ nhàng lướt qua quấn quanh hai người, xoay một vòng lại cuộn lảo đảo, yên tĩnh đến mức làm cho Giang Ảnh nhớ tới cô và Trác Thành lần đầu gặp mặt trong đêm mưa kia.
Trong núi cũng yên tĩnh như vậy, Trác Thành cũng giống như vừa rồi, sau khi nói xong lời mình muốn nói, thì không lên tiếng quấy rầy cô nữa, chỉ lẳng lặng chờ sau khi cô nghĩ xong, muốn nói cho anh biết câu trả lời.
Lúc đó cô đã suy nghĩ rất lâu, sau cùng nhìn về phía Trác Thành vươn tay ra, đồng ý cứu Trác Thành lên.
Lần này cô không chút do dự, một tay đã bị Trác Thành nắm lấy, cô đưa tay còn lại chồng lên tay anh đang nắm tay cô, gật đầu nói với anh: “Được.”
–
Trác Thành mở mắt tỉnh lại, trái tim đã lỡ nhịp.
Anh quay đầu nhìn Giang Ảnh bên cạnh, lại nhìn tay cô đang trong tay mình.
Đầu ngón tay trụi lủi, cái gì cũng không có.
Anh giật mình, lại nhìn vào bàn tay khác của cô.
Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng của chiếc nhẫn không dễ nhìn thấy như lúc ở trên sân thượng, nhưng vẫn nằm vững vàng ở đầu ngón tay của cô, lặng lẽ lấp lánh một cách yên tĩnh.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nằm thở dài trên gối, cũng may mọi chuyện xảy ra trước đó không phải là nằm mơ.
Hơn nữa cảm thấy lo được lo mất của mình có chút buồn cười, rồi lại nhịn không được nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Ảnh, trong đầu cứ phát đi phát lại cảnh cô đồng ý lời cầu hôn.
Sau khi mình giơ chiếc nhẫn đợi một lúc, cuối cùng đợi được một tiếng “Đồng ý” của cô.
Giọng nói của cô vẫn còn hơi nghẹn ngào, tay trong lòng bàn tay anh có chút run rẩy. Cả người đứng ngược sáng, giống như được một tầng vầng sáng màu vàng bao bọc, ngay cả sợi tóc nhẹ nhàng rung rung cũng lóng lánh mê người.
Anh rốt cuộc nhịn không được, đứng lên đưa tay ôm cô vào lòng, ôm chằm cô thật mãnh liệt.
Cảm nhận được hơi ấm bên vai mình, tay anh vuốt ve mái tóc của cô, xoa dịu cô nhẹ nhàng.
Cô nằm trong ngực anh, hơi thở dần dần vững vàng trở lại, cô khẽ khịt mũi, giọng nói như bị bóp nghẹt lại: “Sự ngạc nhiên của anh thật làm người ta giật mình.”
Trác Thành khẽ hôn lên tóc cô: “Không phải cố ý làm em giật mình như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, anh nhìn thấy chiếc nhẫn mình còn cầm trên tay, thì buông nhẹ nhàng cô ra, hai người mở ra một chút khoảng cách.
“Quên đeo nhẫn lên cho em rồi.” Anh đưa tay ra.
Nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của bàn tay trái cô.
“Thật đẹp.” Anh nhịn không được cúi đầu hôn ngón tay cô.
“Ừm.” Cô cũng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn: “Em cũng thấy vậy.”
“Ý anh là tay em.”
“Ồ… ưm.”
Cằm Giang Ảnh được Trác Thành nhẹ nhàng nâng lên, vẻ hơi gật đầu của cô được anh dịu dàng hôn lên, cố định vào mùa hè thành phố C gió mát của hồ nước và núi non nơi này quấn lấy trên sân thượng.
–
Một số phòng ngủ trong biệt thự này có tầm nhìn từ cửa sổ cực tuyệt, đặc biệt là phòng ngủ chính của bọn họ.
Trác Thành nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi chiều mặt trời đã từ từ di chuyển về phía tây, rất khác với ánh sáng trước đó ở trên sân thượng, ngọn núi nhìn từ góc độ này cũng không giống cảnh thôn Tiên Quả.
Nhưng cảnh đẹp ý vui vô cùng, thậm chí anh còn cảm thấy nơi này so với lúc trước anh tới, còn đẹp hơn rất nhiều.
Anh thở dài thoải mái, đây có thể là do người trước mắt là người trong lòng.
Đặc biệt người yêu này còn đồng ý lời cầu hôn của anh, trở thành vị hôn thê của anh.
Nghĩ tới đây, anh nhịn không được đưa tay nhìn bàn tay đeo nhẫn của Giang Ảnh, nhìn một lát lại cúi đầu nhẹ nhàng in nụ hôn ở giữa ngón tay của cô.
Hơi thở ấm áp trên ngón tay mang lại có hơi ngứa ngáy, làm cho Giang Ảnh dần dần tỉnh lại.
Mở mắt ra đã nhìn thấy Trác Thành đang hôn tay mình, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy chiếc nhẫn giữa ngón tay, không nói gì có chút xấu hổ: “Sao em lại ngủ quên rồi.”
“Ừm, vừa rồi chúng ta đều đã mệt.” Trác Thành rất phối hợp.
Giang Ảnh ngồi dậy, sau đó dần dần tỉnh táo mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó.
Sau khi Trác Thành cầu hôn, cô và Trác Thành ôm hôn thật lâu ở trên sân thượng, trong ấn tượng hình như mình còn khóc nữa, Trác Thành lại an ủi cô một lúc lâu, có thể hai người đứng mệt mỏi trên sân thượng, nên đã trở về phòng ngủ, cô nói chuyện nhẹ nhàng trong nghẹn ngào luôn luôn khó mà trở lại bình thường, cuối cùng cũng không biết cô nói chuyện mệt hay là khóc mệt rồi ngủ quên.
Sau khi nhớ lại tất cả, cô có một tia ảo não: “Haizz, sao em …”
Trác Thành đưa tay kẹp tóc hai bên mang tai cho cô: “Đều trách sự ngạc nhiên này quá dọa người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.