Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 88

Diêm Hoan

28/10/2024

Lúc trước khi Trác Thành đề cập đến chuyện kết hôn, anh nói rằng Giang Ảnh không phải lo chuyện đám cưới, anh sẽ lo liệu mọi thứ.

Vì vậy, sau khi xách túi lớn túi nhỏ đến thành phố H gặp cha mẹ, rồi thu xếp để cha mẹ hai bên gặp nhau ăn tối, anh đã cố gắng hết sức tìm người thiết kế áo cưới cho Giang Ảnh.

Anh đã tìm kiếm thời trang cao cấp và các thiết kế thương hiệu độc lập, lại cho rằng phong cách này quá phổ biến, chê phong cách đó quá trừu tượng, chọn tới chọn lui vẫn không ưng ý cái nào. Anh đặc biệt dành thời gian tới các cửa hàng xem, chọn các kiểu dáng trước mặt, tới tới lui lui cũng chỉ có vài kiểu dáng hoa tuyết như vậy, không có kiểu nào làm anh hài lòng cả.

“Anh không nghĩ những thứ này đều khá đẹp ư? Tất cả đều rất đẹp mà.” Giang Ảnh chỉ vào danh mục thiết kế mà anh đặt hàng.

“Em cũng nói là khá đẹp thôi mà.” Trác Thành lật xem album: “Không có cái nào làm tôn lên vẻ đẹp của em, có thể làm cho hài lòng anh cả”.

Chậc… Được rồi, Giang Ảnh chớp chớp mắt, Trác tổng thật sự rất nghiêm khắc.

“Đừng lo lắng, ngày mai còn có một ít cửa hàng tới.” Trác Thành duỗi tay ôm cô lắc lắc: “Nhất định phải có những cái tốt nhất, chúng ta từ từ chọn.”

“A… được rồi.” Thực ra em cũng không lo lắng đâu, trong lòng Giang Ảnh nói.

Nhưng nhìn anh chọn mua váy cưới thế này, tuy rằng bộ dáng của Trác Thành hết lần này tới lần khác khiến Giang Ảnh chỉ muốn ôm trán thở dài, nhưng vẫn cảm thấy rất an ủi.

“Vậy thì em sẽ giao hết cho anh á”.

Nghiêng mặt hôn lên trán anh một cái thật kêu, rồi lắc lư sang một bên khác ngồi, để mặc anh lật giở bản thiết kế.



Trác Thành miệt mài tìm mẫu thiết kế, cuối cùng một ngày cuối tuần cũng kéo giãn lông mày luôn cau lại, khi nói chuyện với Giang Ảnh, có thể nói là vui mừng khôn xiết.

“Có một vài mẫu tốt, các mẫu vải nhỏ cũng đã được gửi đến, em xem mẫu nào ưng ý. Trước tiên chúng ta chọn sợi chính, sau đó chọn các sợi nhỏ khác.”

Giang Ảnh tiếp nhận bản thiết kế mới do Trác Thành giao cho, mở ra theo lời anh nói, lật xem từng trang một.

Những thiết kế lần này rõ ràng là chi tiết hơn nhiều so với những bức cô nhìn thấy lần trước, có lẽ là bởi vì Trác Thành đã hài lòng với bản nháp đầu tiên nên muốn đưa ra một phiên bản chi tiết hơn.

Các mẫu vải trong bản thiết kế cũng đã được đặt xong. Ban đầu, Giang Ảnh nghĩ rằng các mẫu vải mà Trác Thành nói đến là hàng may mặc đặt làm riêng hoặc loại vải được sử dụng khi mua rèm cửa. Bên trong có rất nhiều loại vải với chất liệu và màu sắc khác nhau, có thể thấy rằng, các chi tiết của vải cũng có thể sờ kỹ để xem cảm giác như thế nào.

Nhưng mẫu vải lần này cô nhìn thấy tinh tế đến không ngờ, có kích thước như sách ảnh nhưng gần như có thể nói là thành phẩm, trừ một số trang trí do mẫu vải và thiết kế có hạn, bản vẽ, phong cách và chất liệu được sử dụng khác nhau, hoàn toàn giống với chiếc váy cưới trong hình.

“Wow…” Giang Ảnh khẽ chạm vào ren trên tay áo của mẫu vải và các lớp sợi trong váy: “Còn có thể làm một mẫu nhỏ như vậy sao, giống như váy búp bê Barbie vậy đó…”

“Thành quả trước thời hạn.” Trác Thành nhìn Giang Ảnh đang chăm chú nhìn vào các mẫu trong album, vẻ mặt như một cô bé rất mới lạ, anh hứng thú nhìn Giang Ảnh một hồi: “Em thích nó không?”

“Ừm…” Giang Ảnh nhanh chóng gật đầu, nhưng cô không hề ngẩng đầu nhìn anh mà chăm chú nhìn vào cuốn album, không khống chế được mà vuốt ve làn váy.

“Từ từ chọn… Đến lúc đó, thành phẩm sẽ tốt hơn váy của Barbie.”

Có lẽ là bởi vì lúc này bầu không khí bong bóng màu hồng xung quanh Giang Ảnh quá mạnh, sau khi Trác Thành nói xong liền cảm thấy có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng muốn đổi chủ đề, nhìn quyển sách ảnh ở góc bàn cà phê kia, cầm lấy xem.

Sau khi Giang Ảnh xem xong bản thiết kế váy cưới, vẫn còn chưa thỏa mãn, cuối cùng cũng thu tay khỏi làn váy, Trác Thành đã kịp thời đưa một tập bản vẽ thiết kế khác vào tay cô.

“Hả? Còn nữa sao?” Giang Ảnh nhận lấy, thở dài nói: “Quyển vừa rồi em còn chưa chọn xong cơ, đều quá đẹp.”

“Vậy thì từ từ nhìn cái này, lát nữa lại chọn.” Triển Thành mở ra cho cô xem: “Hình trang sức cũng mới lấy ra, em thích cái nào.”

Khi Giang Ảnh nhìn thấy chiếc vương miện nhỏ trên cuốn album, nhất thời cảm thấy đầu mình trở nên to hơn: “Không phải ở nhà còn có hai cái mà em chưa đội bao giờ sao? Tại sao phải làm thêm một cái nữa chứ?”

“Những đồ trang sức khác có thể mua có sẵn hoặc tự thiết kế, nhưng vương miện chắc chắn phải được thiết kế.” Trác Thành chỉ vào thiết kế: “So với hai cái ở nhà, nhìn những cái này, rõ ràng chúng giống một bộ với hình váy cưới vừa rồi.”

“… Được rồi.” Có lẽ lúc trước Giang Ảnh đã dần dần chấp nhận sở thích của Trác Thành, hiện tại cũng rất bình tĩnh tiếp nhận hiện thực: “Vậy thì để em xem”.



“Ừm, chọn thêm một ít phụ kiện đi kèm đi, ngoại trừ sợi chính, những chiếc váy khác cũng có thể phối được.” Trác Thành có vẻ nghiêm túc với chuyện này như khi Ngôn Sơn tổ chức biểu quyết hoặc được lệnh trở về Trác thị đang gặp khó khăn vậy.

Giang Ảnh khẽ nhìn anh một cái, bị anh véo cằm hôn mấy cái, sau đó nhéo nhéo rồi xoay người trở lại xem thiết kế.

Chà, chuẩn bị tinh thần để có một cái nhìn nghiêm túc về những chiếc vương miện này nào!

Giang Ảnh phải thừa nhận rằng dù không có sở thích về lĩnh vực này nhưng cũng bị những bức ảnh trang sức chói lọi này thu hút, không tự chủ mà nín thở, bởi vì chúng quá đẹp.

Một mình cũng không thể chọn ra được cái nào phù hợp, Giang Ảnh nhăn mũi, trong lòng lẩm bẩm.

Trác Thành rất hài lòng khi xem Giang Ảnh chọn lựa: “Cảm giác thật tuyệt khi chúng ta cùng nhau xem nó. So với lúc trước phiền não khi phải chuẩn bị cho những điều bất ngờ, như bây giờ không phải tốt hơn sao?”

Đối với việc phải chuẩn bị cho những điều bất ngờ thì cô càng hài lòng với cách làm mọi thứ theo kế hoạch như hiện tại của anh hơn.

“Thế nào? Em có thích gì không?” Sau đó anh hăng hái hỏi cô.

“Không phải vấn đề có thích hay không, mà là đều quá đẹp, chọn không được.” Giang Ảnh lắc đầu, rất bình tĩnh than vãn.

“Không sao, chúng ta cùng nhau chọn.” Trác Thành suy nghĩ một chút, lướt nhẹ đầu ngón tay trên mép trang album: “So với những người mẫu khác có gì không thích không?”

Hừm, góc độ này rất tốt, làm cho người ta suy nghĩ rõ ràng.

Giang Ảnh lại lật xem, do dự dùng đầu ngón tay gõ lên một chiếc vương miện ngọc lục bảo: “Cái này có vẻ phối sẽ không hợp lắm nhỉ…”

Nhưng cũng rất đẹp, cô bổ sung trong lòng.

“Để xem nào, ngọc lục bảo không quá tệ, nhưng chúng sẽ đẹp hơn nếu phối với những chiếc váy tối màu.”

“Chà… Nếu muốn cuộc sống trải qua trong vui vẻ thì trên đầu cũng phải có chút…Ai da”

Trác Thành búng trán cô một cái.

“Ồ, tốt hơn hết là nên gạt bỏ cái này.” Giang Ảnh che trán và tìm lại lý do chính thức: “Lần này em sẽ mặc quần áo sáng màu.”

“Được rồi, vậy thì chọn tông màu sáng.”

Giang Ảnh loại bỏ một cái khỏi bộ sưu tập làm mình choáng váng chói mắt, áp lực giảm mạnh.

Phương pháp loại trừ quả nhiên không sai.

Cô sẽ đi theo dòng suy nghĩ này, tiếp tục lật qua các trang còn lại của những chiếc vương miện nhỏ được thiết kế với tông màu sáng: “Em sẽ xem xét cái nào cao hơn…”

Nhưng mà nhìn hồi lâu cũng không thấy cái nào không thích hợp, định chịu đựng đau đớn loại trừ một cái khác, bàn tay to bên cạnh liền vươn tay đóng quyển album lại: “Đừng tự hành hạ bản thân, cho em chọn là vốn dĩ muốn làm cho em vui vẻ, làm sao lại xoắn suýt khó chịu rồi?”

“Cái đó…”

Trác Thành đặt tập tài liệu sang một bên: “Em không có thứ gì đặc biệt không thích, vậy anh sẽ giúp em quyết định. Chỉ cần chọn một cái hợp với chiếc váy cưới là được đúng không?”

Được giải cứu khỏi nỗi ám ảnh về sự lựa chọn, Giang Ảnh đương nhiên không thể đòi hỏi gì hơn, lập tức quẳng chuyện vương miện ra sau đầu.

Nhưng khi cô phát hiện ra rằng một loạt những chiếc vương miện được xếp ngay ngắn thành một dãy trong ngăn kéo, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ tin lời của Trác Thành nữa, lần sau nếu bị tra tấn bởi sự ám ảnh về sự lựa chọn đến chỉ còn hơi thở mong manh, cô cũng phải đưa ra quyết định của riêng mình.

Không đúng! Không có lần sau, chừng này đã nhiều lắm rồi, chuyện này cô phải nói với Trác Thành, thật lãng phí, nếu mua thì cô chỉ có thể xếp chúng ở đây như xếp hàng.

Nhưng… hình như anh không mua viên ngọc lục bảo đó, những cái này toàn là màu sáng yêu thích của cô. Phần đáy bằng vải nỉ sẫm màu và đèn pha bên cạnh tủ làm cho chiếc vương miện này càng thêm chói mắt.

Cô đặt tay lên ngăn kéo, bất giác nhìn một lúc rồi từ từ đóng ngăn kéo lại.



…Vẫn là bàn lại chuyện này với anh ấy sau đi.



Mặc dù rất rối rắm, nhưng cuối cùng Giang Ảnh cũng chọn được sợi chính từ vài mẫu vải nhỏ, lại mười phần khó khăn mà lựa chọn một bộ sa mỏng mặc để tiếp khách trong bữa tiệc.

Mấy ngày sau có một đoàn người tới nhà lấy số đo, cô mặc bộ quần áo ngắn ở nhà giơ tay ra để nhà thiết kế và trợ lý lấy số đo, trong lòng không khỏi có chút không được tự nhiên, lúc này Trác Thành còn đứng bên cạnh thản nhiên nhìn cô đứng giữa một đoàn người bận rộn nữa chứ.

Giang Ảnh hất cằm ra hiệu cho anh đi ra một lúc, nhưng anh cũng vờ như không nhìn thấy.

Cô không nhìn anh nữa mà chỉ nói chuyện với nhà thiết kế trước mặt mình.

“Cho tôi hỏi chút, sau khi đo kích thước thì mất bao lâu mới có thể may xong váy cưới?”

“Vì phần này của cô đang được yêu cầu làm nhanh nên toàn bộ nhóm của chúng tôi sẽ cùng nhau thực hiện, dự kiến ​​sẽ diễn ra trong khoảng một tháng.”

“Ồ, nhanh thật đấy, cảm ơn mọi người đã chăm chỉ.” Giang Ảnh đọc được trên mạng, cho dù là một kiểu váy đơn giản, hầu hết đều mất khoảng hai đến bốn tháng mới có thể may xong, chưa kể là do Trác Thành tìm kiếm, thì khả năng cao đó là studio thời trang cao cấp khó tìm.

Nghĩ đến đây, Giang Ảnh ngẩng đầu nhìn người đang nghiêng người cách đó không xa: “Khi nào thì anh đo lễ phục?”

“Nó đã được đo vào tuần trước, lần mà anh bảo với em là phải về nhà vào ban ngày ấy.”

“Ồ, khi nào làm xong cho em xem một chút nhé.”

“Được chứ,”

Những người chuyên nghiệp làm việc luôn rất nhanh gọn, sau khi lấy số đo, sau khi tạm biệt hai người, họ nhóm người rời đi nhanh chóng giống như khi họ đến.

Điều hòa trong nhà bật ở nhiệt độ thấp, Giang Ảnh xoa xoa cánh tay, định đi vào phòng ngủ, Trác Thành đi về phía cô, giây tiếp theo, khoác một chiếc áo lên vai cô.

Hơi ấm bao phủ làn da vừa tiếp xúc với khí lạnh, ấm áp ngứa ngáy vô cùng thoải mái.

Giang Ảnh nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé!” Trác Thành ở bên cạnh đột nhiên nói.

“Hả?” Giang Ảnh giật mình, không phải vì ngạc nhiên về việc đi đăng ký, mà là giọng điệu của Trác Thành quá tự nhiên, giống như đang nói “Chiều đi ăn mì xào đi” vậy.

Giang Ảnh chưa kịp trả lời, Trác Thành đã đưa cho cô một cốc nước nóng và tiếp tục nói: “Ngày 15 tháng sau là ngày lành, chúng ta tổ chức hôn lễ vào ngày đó nhé?”

“Vậy… anh có thể chuẩn bị kịp không?”

“Đương nhiên, cứ giao cho anh.”

“Như vậy được rồi, em không có ý kiến gì…Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là tại sao anh lại vội vàng như vậy, chẳng phải chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau sao? Chuẩn bị những thứ này rất tẻ nhạt, thực ra cũng không sao, tùy tiện thôi, em không muốn anh phải mệt mỏi như vậy.”

“Anh đang tận hưởng.” Trác Thành bước tới, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Anh hôn lên má lúm của cô: “Với lại…”

“Hả?” Giang Ảnh chớp chớp mắt, cảm thấy lông mi dường như chạm nhẹ đường nét trên khuôn mặt anh.

“Kết hôn với cô giáo Giang, là chuyện mà anh hằng mong ước.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lúc Em Tới Có Mưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook