Chương 26: Đòi thưởng
Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
13/12/2020
Đặt xâu thịt trên vỉ nướng, bôi một ít dầu ăn, sau đó rắc một vài gia vị lên thì mùi thơm tuyệt vời nhanh chóng lan tỏa.
Lộ Ký Thu đưa tay lên quạt quạt, khuyết điểm lớn nhất không thể tránh khỏi khi nướng ở ngoài trời chính là khói dầu, dễ làm cay mắt.
Lại nói tiếp, thật ra Lộ Ký Thu cũng không giỏi về nướng, chỉ có thể học mấy động tác mà Lục Nhất Hành vừa dạy, chịu khó quẹt dầu và trở liên tục, không nướng thành cháy khét là giỏi lắm rồi. Nhưng dù sao so ra, Ông Y Y vẫn tiểu thư hơn một chút.
“Thực sự làm khổ cho em rồi, Ký Thu, em cũng biết chị còn phải đóng phim mà, nên không thể làm chuyện gì quá nguy hiểm được.”
Ông Y Y giải thích rất nhiều nhưng cô cũng không cần để ý toàn bộ, chỉ cần nghe một ít là đủ rồi.
Lúc Lục Nhất Hành và Phạm Thước trở lại thì những xâu thịt đầu tiên đã vừa nướng chín với màu vàng óng ánh bắt mắt.
Nghe tiếng, Lộ Ký Thu không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh đi ở phía trước, nhưng cũng không thấy anh gắn kết nhiều với Phạm Thước đi ở phía sau.
Khi vừa thấy ánh mắt của anh nhìn sang thì Lộ Ký Thu ngay lập tức chỉ chỉ xâu thịt đã nướng xong, ý bảo anh có thể ăn.
Ông Y Y cầm mấy xiên thịt trên tay chủ động chào hỏi, biểu cảm vô cùng ân cần, nói: “Anh Hành, đây là mấy xiên vừa mới nướng xong, anh ăn nhé!”
Lục Nhất Hành trực tiếp cắt đứt lời cô ta, đi vòng qua người cô ta, nói: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Ông Y Y cứng đờ, xoay người thấy Lục Nhất Hành đi về phía Lộ Ký Thu, khẽ mím môi, cố đè khó chịu trong lòng xuống, sau đó mới đi tìm Phạm Thước.
Lộ Ký Thu thấy anh đi tới thì vội vàng thả cái quạt trong tay xuống, cầm một xiên thịt vừa nướng xong, híp mắt cười nói: “Em mới nướng xong, anh nếm thử xem mùi vị như thế nào.”
Lục Nhất Hành thấy dáng vẻ của cô giống như trẻ con, có chút hưng phấn và khó kìm nén bộ dáng khoe khoang nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Anh đưa cả hai tay đang dính bụi bẩn của mình ra, thể hiện là bản thân không có cách nào tự cầm.
Lộ Ký Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy xiên thịt bò ngon nhất, đưa tới bên miệng anh để cho anh ăn một miếng.
Lại không kịp chờ đợi mà hỏi ngay lập tức: “Vị như thế nào?”
Lục Nhất Hành làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Không chỉ chín mà còn rất ngon.”
Nghe thấy anh khẳng định như vậy, lúc này, Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi.
“Em phải nướng thêm mấy xiên gà và rau, cô Y Mai không thể ăn nhiều thịt bò và thịt dê.” Lộ Ký Thu vừa nói, vừa đi về phía bếp nướng, tiếp tục bận rộn.
Lục Nhất Hành rửa sạch tay, sau đó cùng nướng với cô. Chẳng biết từ lúc nào, hai người ở chung cũng tự nhiên không ít.
Cách đó không xa, Lưu Đồng khom lưng đi đến bên cạnh chỗ mấy cameraman đang đứng, thấp giọng nhắc nhở: “Quay cận cảnh anh Hành với Ký Thu nhiều một chút.”
Mấy cameraman đều gật đầu, thể hiện đã hiểu rõ.
Kể từ khi ghi hình chương trình đến nay, đối với những cảnh quay của Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu, người hâm mộ rất mong đợi, nhưng sau khi cắt nối biên tập lại luôn luôn không còn quá nhiều hình ảnh. Cái này cũng là do tiến triển quan hệ của hai người quá chậm, dù sao so với họ thì cặp đôi của Ông Y Y bạo dạn hơn rất nhiều.
Nhưng hai ngày này, mọi người trong tổ tiết mục đều cảm nhận rõ ràng được, cặp đôi Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu này bắt đầu có tiến triển, hơn nữa cũng không giống như màn thể hiện của các nhóm khác.
Nói đơn giản, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ rất cảm giác của cặp đôi yêu nhau thật sự.
Ăn xong đồ nướng, Tiết Phong bày ra một bàn trà nhỏ, dựa theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, bọn họ có thể câu cá ở bên hồ. Nếu như câu được cá thì nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối đã có thể giải quyết xong.
Mỗi người một cần câu, cùng với một hộp mồi giun nhỏ.
Động tác Lục Nhất Hành thuần thục kéo giãn cần câu, một cái cần dài và một cái cần ngắn. Không thể không nói, tổ tiết mực thật sự rất nhọc tâm khi chuẩn bị đồ dùng đều là đồ đôi cả.
Lục Nhất Hành ngồi xổm xuống, móc mồi vào lưỡi câu rồi quăng dây xuống hồ, mới vừa quăng một dây xuống thì thì chợt nghe tiếng Tiết Phong gọi bọn anh.
“Nhất Hành, tiểu Thước.”
Lục Nhất Hành xoay người nhìn sang, đáp một tiếng.
Thì thấy Tiết Phong cầm một xiên thịt nướng còn thừa tới, “Các cậu lấy thịt này làm mồi câu nhé!”
Lục Nhất Hành đặt cần câu vào trong tay Lộ Ký Thu, sau đó đi tới chỗ Tiết Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên hồ ngoại trừ một đống camera thì chỉ còn lại hai người Lộ Ký Thu và Ông Y Y.
Ông Y Y cầm cần câu đi tới, hỏi Lộ Ký Thu: “Em sẽ móc giun vào lưỡi câu chứ?”
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế xếp, ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu nói sẽ làm.
Cha cô, Lộ Đông Tùng có sở thích câu cá, khi còn bé thường xuyên dẫn cô và Cẩm Vũ ra bờ sông câu cá, nên việc móc giun vào lưỡi câu này cô làm được, chỉ là rất nhiều năm rồi chưa có làm mà thôi.
Ông Y Y cầm cần câu có dây câu buộc sẵn nhưng chưa có mồi đến trước mặt cô, “Vậy em giúp chị móc một con nhé, chị không dám đụng vào cái con vật mềm mềm, bò loạn xạ này.”
Nhìn thấy lưỡi câu sáng chói trước mặt, Lộ Ký Thu thật sự muốn đổi thành cái gì mình cũng không biết làm. Nhưng ở đây có nhiều máy quay như vậy, chỉ có thể giúp cô ta mà thôi.
Cầm cần câu trong tay, một chân giẫm lên để tránh bị trợt rớt xuống hồ, bắt vài cái nhưng vẫn không cầm được dây câu, “Chị, chị đừng có đung đưa như vậy.”
Ông Y Y bĩu môi, không lộn xộn nữa.
Lộ Ký Thu khom lưng, bắt một con giun đất trong hộp còn đang dính bùn ra, đặt trong lòng bàn tay, vỗ nhẹ hai cái rồi đưa lưỡi câu qua, sau đó móc lên.
Ông Y Y đứng ở bên cạnh, cho rằng việc này rất đơn giản, không kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa cô ta cũng không hứng thú với việc câu cá. Thấy Lộ Ký Thu cả nửa ngày rồi mà chưa móc được mồi vào lưỡi câu thì tức giận nhất cần câu lên, hỏi: “Đã xong chưa?”
Lời còn chưa dứt thì chợt nghe Lộ Ký Thu thấp giọng kêu lên một tiếng.
Sau đó thì lấy ngón trỏ của Lộ Ký Thu bị lưỡi câu làm đứt, thậm chỉ máu đã bắt đầu chảy ra.
Ông Y Y thấy máu chảy, vô thức cầm cần câu trong tay vứt sang một bên, vẫn chưa kịp hỏi han thì Lục Nhất Hành nghe tiếng đã chạy tới.
“Làm sao vậy?”
Vừa nói Lục Nhất Hành vừa đi tới phía trước, thì thấy ngón tay của Lộ Ký Thu đã chảy rất nhiều máu.
Chân mày anh nhíu chặt, kéo Lộ Ký Thu đứng dậy rồi, gọi lớn với nhân viên công tác: “Đạo diễn, gọi nhân viên y tế tới đây!”
Chỗ ngón tay bị lưỡi câu làm rách nóng hừng hực, cực kỳ đau đớn, có lẽ do vết thương dính bùn đất có trên con giun nên mới đau nhức như vậy.
Tiết Phong và Y Mai thấy nhóm người vội vã chạy tới thì vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Sau đó nhìn thấy vết thương trên ngón tay của Lộ Ký Thu thì Y Mai lập tức hiểu: “Ngón tay bị thương do lưỡi câu thì phải khử trùng thật tốt.”
Lộ Ký Thu không muốn chỉ vì vết thương nhỏ của bản thân mà làm gián đoạn quá trình ghi hình của mọi người, lặng lẽ kéo tay anh, nói: “Khử trùng xong là tốt rồi, không nghiêm trọng.”
Người được mọi người quan tâm nhất bây giờ là cô.
Lưu Đồng rất nhanh đã dẫn nhân viên y tế tới, hai người ngồi trong lều, nhân viên y tế chuyên nghiệp xử lý, ngón tay của Lộ Ký Thu nhanh chóng được băng lại.
Nếu như ở nhà, có khả năng là cô chỉ rửa đơn giản dưới vòi nước sau đó dán một băng cá nhân mà thôi.
Lục Nhất Hành nhẹ cầm tay cô, cần thận nhìn vị trí quấn băng một chút, hỏi: “Có cần tiêm uốn ván cho cô ấy không?”
Nhân viên y tế vừa dọn dẹp túi y tế vừa trả lời: “Vết thương không sâu, tôi đã giúp cô ấy khử trùng, với lại lưỡi câu cũng mới hoàn toàn, không có dấu hiệu bị gỉ sét nên không cần tiêm uốn ván.”
Thấy Lục Nhất Hành năm lần bảy lượt hỏi nhân viên y tế thì vội vàng kéo tay anh, nói: “Bác sĩ đã nói là không cần thiết, anh không cần phải lo lắng như vậy, em cũng không đau.”
Lúc này, nhân viên y tế mới có thể thoát thân, đi ra khỏi lều thì thở phào một hơi, ảnh đế đối với bạn gái thật rất để tâm nha.
Sau khi Lưu Đồng xác định khách mời không có vấn đề gì, thì mới tiến vào bên trong lều, hỏi: “Ký Thu, làm sao mà em lại bị rách tay như vậy?”
Lộ Ký Thu mím môi, nói là Ông Y Y cố ý, cũng không phải là cố ý hoàn toàn nhưng mà cô ta hẳn là không có chút áy náy nào, dù sao cô ta vẫn luôn rất ích kỷ.
Lộ Ký Thu còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của Ông Y Y ở bên ngoài lều truyền đến.
“Là tôi nhờ Ký Thu móc mồi vào lưỡi câu cho nên cô ấy mới bị rách tay như vậy.”
Tiếng nói vừa dứt thì Ông Y Y cũng đã xuất hiện ở trước cửa lều, vẻ mặt kia nhìn rất thực tình.
Lộ Ký Thu không muốn làm lớn chuyện này, nhưng lại không muốn giúp cô ta để cho mọi người rủ lòng thương, trực tiếp nói: “Là do em giúp chị ấy móc mồi câu, nhưng đã quên nhắc nhở chị ấy là đừng nhúc nhích cần câu nên không cẩn thận làm rách da.”
Nói xong, sắc mặt Ông Y Y có chút lúng túng, Lộ Ký Thu không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt (1), học dáng vẻ giả vờ tươi cười của Ông Y Y, nói: “Nhưng cũng không có chuyện gì, cũng không phải là do chị cố ý, không cần để trong lòng.”
(1) Ngậm bồ hòn làm ngọt là câu thành ngữ, ý chỉ bên trong chịu nhiều cay đắng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
Hiếm khi có thể danh chánh ngôn thuận oán giận cô ta một lần, trong lòng Lộ Ký Thu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau đó mọi người tản ra, trong lều chỉ còn lại Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu.
Lục Nhất Hành lấy một cái khăn giấy ước trong túi ra, vừa giúp cô lau bùn đất trên tay, vừa nói: “Anh chỉ mới ba phút không nhìn thấy em mà thôi đấy.”
Lộ Ký Thu giống như vừa mới làm chuyện sai trái, khéo léo để anh tự lau tay cho mình, nhỏ giọng nói: “Em cũng không muốn.”
“Cô ta bảo em giúp móc mồi vào lưỡi câu, sao em không từ chối.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, nhìn máy quay trong lều một chút, hạ giọng nói thầm: “Lúc đó có nhiều máy quay như vậy.”
Lục Nhất Hành nhìn cô, còn muốn nói điều gì nhưng lại nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Bây giờ, anh không có danh phận chính thức để phê bình những chuyện này.
Lộ Ký Thu thấy anh không tiếp tục nói nữa, thì giơ tay lên sờ sờ vành tai nóng đỏ của mình, làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng vừa muốn đứng dậy đã bị anh kéo lại.
“Sao?”
Lộ Ký Thu quay đầu nhìn anh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, không phải là phải đi câu cá sao.
Lục Nhất Hành đứng dậy, kéo màn che ở lối ra vào, nhẹ giọng nói: “Ở lại với anh một lúc nhé!”
Lộ Ký Thu còn đang thất thần thì đã thấy anh nằm xuống.
Chần chừ cắn môi dưới một cái, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, cố gắng cách anh một khoảng.
Đã ngủ trên đường ba tiếng đồng hồ nên bây giờ Lộ Ký Thu rất tỉnh táo.
Nghiêng đầu lén nhìn anh, không kìm lòng được mà hỏi: “Nghe cô Y nói, em gối đầu lên vai anh ngủ suốt đoạn đường, cô ấy còn nói anh không hề thay đổi tư thế.”
Lục Nhất Hành nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy cô nói chuyện này, không khỏi cong khóe miệng, hỏi cô: “Cảm động sao?”
Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười.
Rất nghiêm túc trả lời: “Có, một chút.”
Thật ra là rất nhiều cái một chút.
Vừa dứt lời thì Lộ Ký Thu thấy anh nâng tay trái của mình lên.
“Vậy thưởng một chút được không, nắm tay một lúc nhé!”
Lộ Ký Thu đưa tay lên quạt quạt, khuyết điểm lớn nhất không thể tránh khỏi khi nướng ở ngoài trời chính là khói dầu, dễ làm cay mắt.
Lại nói tiếp, thật ra Lộ Ký Thu cũng không giỏi về nướng, chỉ có thể học mấy động tác mà Lục Nhất Hành vừa dạy, chịu khó quẹt dầu và trở liên tục, không nướng thành cháy khét là giỏi lắm rồi. Nhưng dù sao so ra, Ông Y Y vẫn tiểu thư hơn một chút.
“Thực sự làm khổ cho em rồi, Ký Thu, em cũng biết chị còn phải đóng phim mà, nên không thể làm chuyện gì quá nguy hiểm được.”
Ông Y Y giải thích rất nhiều nhưng cô cũng không cần để ý toàn bộ, chỉ cần nghe một ít là đủ rồi.
Lúc Lục Nhất Hành và Phạm Thước trở lại thì những xâu thịt đầu tiên đã vừa nướng chín với màu vàng óng ánh bắt mắt.
Nghe tiếng, Lộ Ký Thu không khỏi ngẩng đầu nhìn sang, thấy anh đi ở phía trước, nhưng cũng không thấy anh gắn kết nhiều với Phạm Thước đi ở phía sau.
Khi vừa thấy ánh mắt của anh nhìn sang thì Lộ Ký Thu ngay lập tức chỉ chỉ xâu thịt đã nướng xong, ý bảo anh có thể ăn.
Ông Y Y cầm mấy xiên thịt trên tay chủ động chào hỏi, biểu cảm vô cùng ân cần, nói: “Anh Hành, đây là mấy xiên vừa mới nướng xong, anh ăn nhé!”
Lục Nhất Hành trực tiếp cắt đứt lời cô ta, đi vòng qua người cô ta, nói: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Ông Y Y cứng đờ, xoay người thấy Lục Nhất Hành đi về phía Lộ Ký Thu, khẽ mím môi, cố đè khó chịu trong lòng xuống, sau đó mới đi tìm Phạm Thước.
Lộ Ký Thu thấy anh đi tới thì vội vàng thả cái quạt trong tay xuống, cầm một xiên thịt vừa nướng xong, híp mắt cười nói: “Em mới nướng xong, anh nếm thử xem mùi vị như thế nào.”
Lục Nhất Hành thấy dáng vẻ của cô giống như trẻ con, có chút hưng phấn và khó kìm nén bộ dáng khoe khoang nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Anh đưa cả hai tay đang dính bụi bẩn của mình ra, thể hiện là bản thân không có cách nào tự cầm.
Lộ Ký Thu không nghĩ nhiều, cầm lấy xiên thịt bò ngon nhất, đưa tới bên miệng anh để cho anh ăn một miếng.
Lại không kịp chờ đợi mà hỏi ngay lập tức: “Vị như thế nào?”
Lục Nhất Hành làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Không chỉ chín mà còn rất ngon.”
Nghe thấy anh khẳng định như vậy, lúc này, Lộ Ký Thu mới thở phào một hơi.
“Em phải nướng thêm mấy xiên gà và rau, cô Y Mai không thể ăn nhiều thịt bò và thịt dê.” Lộ Ký Thu vừa nói, vừa đi về phía bếp nướng, tiếp tục bận rộn.
Lục Nhất Hành rửa sạch tay, sau đó cùng nướng với cô. Chẳng biết từ lúc nào, hai người ở chung cũng tự nhiên không ít.
Cách đó không xa, Lưu Đồng khom lưng đi đến bên cạnh chỗ mấy cameraman đang đứng, thấp giọng nhắc nhở: “Quay cận cảnh anh Hành với Ký Thu nhiều một chút.”
Mấy cameraman đều gật đầu, thể hiện đã hiểu rõ.
Kể từ khi ghi hình chương trình đến nay, đối với những cảnh quay của Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu, người hâm mộ rất mong đợi, nhưng sau khi cắt nối biên tập lại luôn luôn không còn quá nhiều hình ảnh. Cái này cũng là do tiến triển quan hệ của hai người quá chậm, dù sao so với họ thì cặp đôi của Ông Y Y bạo dạn hơn rất nhiều.
Nhưng hai ngày này, mọi người trong tổ tiết mục đều cảm nhận rõ ràng được, cặp đôi Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu này bắt đầu có tiến triển, hơn nữa cũng không giống như màn thể hiện của các nhóm khác.
Nói đơn giản, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ rất cảm giác của cặp đôi yêu nhau thật sự.
Ăn xong đồ nướng, Tiết Phong bày ra một bàn trà nhỏ, dựa theo sự sắp xếp của tổ tiết mục, bọn họ có thể câu cá ở bên hồ. Nếu như câu được cá thì nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối đã có thể giải quyết xong.
Mỗi người một cần câu, cùng với một hộp mồi giun nhỏ.
Động tác Lục Nhất Hành thuần thục kéo giãn cần câu, một cái cần dài và một cái cần ngắn. Không thể không nói, tổ tiết mực thật sự rất nhọc tâm khi chuẩn bị đồ dùng đều là đồ đôi cả.
Lục Nhất Hành ngồi xổm xuống, móc mồi vào lưỡi câu rồi quăng dây xuống hồ, mới vừa quăng một dây xuống thì thì chợt nghe tiếng Tiết Phong gọi bọn anh.
“Nhất Hành, tiểu Thước.”
Lục Nhất Hành xoay người nhìn sang, đáp một tiếng.
Thì thấy Tiết Phong cầm một xiên thịt nướng còn thừa tới, “Các cậu lấy thịt này làm mồi câu nhé!”
Lục Nhất Hành đặt cần câu vào trong tay Lộ Ký Thu, sau đó đi tới chỗ Tiết Phong.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên hồ ngoại trừ một đống camera thì chỉ còn lại hai người Lộ Ký Thu và Ông Y Y.
Ông Y Y cầm cần câu đi tới, hỏi Lộ Ký Thu: “Em sẽ móc giun vào lưỡi câu chứ?”
Lộ Ký Thu ngồi trên ghế xếp, ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu nói sẽ làm.
Cha cô, Lộ Đông Tùng có sở thích câu cá, khi còn bé thường xuyên dẫn cô và Cẩm Vũ ra bờ sông câu cá, nên việc móc giun vào lưỡi câu này cô làm được, chỉ là rất nhiều năm rồi chưa có làm mà thôi.
Ông Y Y cầm cần câu có dây câu buộc sẵn nhưng chưa có mồi đến trước mặt cô, “Vậy em giúp chị móc một con nhé, chị không dám đụng vào cái con vật mềm mềm, bò loạn xạ này.”
Nhìn thấy lưỡi câu sáng chói trước mặt, Lộ Ký Thu thật sự muốn đổi thành cái gì mình cũng không biết làm. Nhưng ở đây có nhiều máy quay như vậy, chỉ có thể giúp cô ta mà thôi.
Cầm cần câu trong tay, một chân giẫm lên để tránh bị trợt rớt xuống hồ, bắt vài cái nhưng vẫn không cầm được dây câu, “Chị, chị đừng có đung đưa như vậy.”
Ông Y Y bĩu môi, không lộn xộn nữa.
Lộ Ký Thu khom lưng, bắt một con giun đất trong hộp còn đang dính bùn ra, đặt trong lòng bàn tay, vỗ nhẹ hai cái rồi đưa lưỡi câu qua, sau đó móc lên.
Ông Y Y đứng ở bên cạnh, cho rằng việc này rất đơn giản, không kiên nhẫn chờ đợi, hơn nữa cô ta cũng không hứng thú với việc câu cá. Thấy Lộ Ký Thu cả nửa ngày rồi mà chưa móc được mồi vào lưỡi câu thì tức giận nhất cần câu lên, hỏi: “Đã xong chưa?”
Lời còn chưa dứt thì chợt nghe Lộ Ký Thu thấp giọng kêu lên một tiếng.
Sau đó thì lấy ngón trỏ của Lộ Ký Thu bị lưỡi câu làm đứt, thậm chỉ máu đã bắt đầu chảy ra.
Ông Y Y thấy máu chảy, vô thức cầm cần câu trong tay vứt sang một bên, vẫn chưa kịp hỏi han thì Lục Nhất Hành nghe tiếng đã chạy tới.
“Làm sao vậy?”
Vừa nói Lục Nhất Hành vừa đi tới phía trước, thì thấy ngón tay của Lộ Ký Thu đã chảy rất nhiều máu.
Chân mày anh nhíu chặt, kéo Lộ Ký Thu đứng dậy rồi, gọi lớn với nhân viên công tác: “Đạo diễn, gọi nhân viên y tế tới đây!”
Chỗ ngón tay bị lưỡi câu làm rách nóng hừng hực, cực kỳ đau đớn, có lẽ do vết thương dính bùn đất có trên con giun nên mới đau nhức như vậy.
Tiết Phong và Y Mai thấy nhóm người vội vã chạy tới thì vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Sau đó nhìn thấy vết thương trên ngón tay của Lộ Ký Thu thì Y Mai lập tức hiểu: “Ngón tay bị thương do lưỡi câu thì phải khử trùng thật tốt.”
Lộ Ký Thu không muốn chỉ vì vết thương nhỏ của bản thân mà làm gián đoạn quá trình ghi hình của mọi người, lặng lẽ kéo tay anh, nói: “Khử trùng xong là tốt rồi, không nghiêm trọng.”
Người được mọi người quan tâm nhất bây giờ là cô.
Lưu Đồng rất nhanh đã dẫn nhân viên y tế tới, hai người ngồi trong lều, nhân viên y tế chuyên nghiệp xử lý, ngón tay của Lộ Ký Thu nhanh chóng được băng lại.
Nếu như ở nhà, có khả năng là cô chỉ rửa đơn giản dưới vòi nước sau đó dán một băng cá nhân mà thôi.
Lục Nhất Hành nhẹ cầm tay cô, cần thận nhìn vị trí quấn băng một chút, hỏi: “Có cần tiêm uốn ván cho cô ấy không?”
Nhân viên y tế vừa dọn dẹp túi y tế vừa trả lời: “Vết thương không sâu, tôi đã giúp cô ấy khử trùng, với lại lưỡi câu cũng mới hoàn toàn, không có dấu hiệu bị gỉ sét nên không cần tiêm uốn ván.”
Thấy Lục Nhất Hành năm lần bảy lượt hỏi nhân viên y tế thì vội vàng kéo tay anh, nói: “Bác sĩ đã nói là không cần thiết, anh không cần phải lo lắng như vậy, em cũng không đau.”
Lúc này, nhân viên y tế mới có thể thoát thân, đi ra khỏi lều thì thở phào một hơi, ảnh đế đối với bạn gái thật rất để tâm nha.
Sau khi Lưu Đồng xác định khách mời không có vấn đề gì, thì mới tiến vào bên trong lều, hỏi: “Ký Thu, làm sao mà em lại bị rách tay như vậy?”
Lộ Ký Thu mím môi, nói là Ông Y Y cố ý, cũng không phải là cố ý hoàn toàn nhưng mà cô ta hẳn là không có chút áy náy nào, dù sao cô ta vẫn luôn rất ích kỷ.
Lộ Ký Thu còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy giọng của Ông Y Y ở bên ngoài lều truyền đến.
“Là tôi nhờ Ký Thu móc mồi vào lưỡi câu cho nên cô ấy mới bị rách tay như vậy.”
Tiếng nói vừa dứt thì Ông Y Y cũng đã xuất hiện ở trước cửa lều, vẻ mặt kia nhìn rất thực tình.
Lộ Ký Thu không muốn làm lớn chuyện này, nhưng lại không muốn giúp cô ta để cho mọi người rủ lòng thương, trực tiếp nói: “Là do em giúp chị ấy móc mồi câu, nhưng đã quên nhắc nhở chị ấy là đừng nhúc nhích cần câu nên không cẩn thận làm rách da.”
Nói xong, sắc mặt Ông Y Y có chút lúng túng, Lộ Ký Thu không muốn ngậm bồ hòn làm ngọt (1), học dáng vẻ giả vờ tươi cười của Ông Y Y, nói: “Nhưng cũng không có chuyện gì, cũng không phải là do chị cố ý, không cần để trong lòng.”
(1) Ngậm bồ hòn làm ngọt là câu thành ngữ, ý chỉ bên trong chịu nhiều cay đắng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra vui vẻ.
Hiếm khi có thể danh chánh ngôn thuận oán giận cô ta một lần, trong lòng Lộ Ký Thu cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau đó mọi người tản ra, trong lều chỉ còn lại Lục Nhất Hành và Lộ Ký Thu.
Lục Nhất Hành lấy một cái khăn giấy ước trong túi ra, vừa giúp cô lau bùn đất trên tay, vừa nói: “Anh chỉ mới ba phút không nhìn thấy em mà thôi đấy.”
Lộ Ký Thu giống như vừa mới làm chuyện sai trái, khéo léo để anh tự lau tay cho mình, nhỏ giọng nói: “Em cũng không muốn.”
“Cô ta bảo em giúp móc mồi vào lưỡi câu, sao em không từ chối.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, nhìn máy quay trong lều một chút, hạ giọng nói thầm: “Lúc đó có nhiều máy quay như vậy.”
Lục Nhất Hành nhìn cô, còn muốn nói điều gì nhưng lại nghẹn trong cổ họng, cuối cùng vẫn không thể nói ra khỏi miệng.
Bây giờ, anh không có danh phận chính thức để phê bình những chuyện này.
Lộ Ký Thu thấy anh không tiếp tục nói nữa, thì giơ tay lên sờ sờ vành tai nóng đỏ của mình, làm bộ muốn đứng dậy rời đi.
Nhưng vừa muốn đứng dậy đã bị anh kéo lại.
“Sao?”
Lộ Ký Thu quay đầu nhìn anh, trên mặt đầy vẻ khó hiểu, không phải là phải đi câu cá sao.
Lục Nhất Hành đứng dậy, kéo màn che ở lối ra vào, nhẹ giọng nói: “Ở lại với anh một lúc nhé!”
Lộ Ký Thu còn đang thất thần thì đã thấy anh nằm xuống.
Chần chừ cắn môi dưới một cái, rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh anh, cố gắng cách anh một khoảng.
Đã ngủ trên đường ba tiếng đồng hồ nên bây giờ Lộ Ký Thu rất tỉnh táo.
Nghiêng đầu lén nhìn anh, không kìm lòng được mà hỏi: “Nghe cô Y nói, em gối đầu lên vai anh ngủ suốt đoạn đường, cô ấy còn nói anh không hề thay đổi tư thế.”
Lục Nhất Hành nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy cô nói chuyện này, không khỏi cong khóe miệng, hỏi cô: “Cảm động sao?”
Nghe anh nói vậy, Lộ Ký Thu không khỏi nở nụ cười.
Rất nghiêm túc trả lời: “Có, một chút.”
Thật ra là rất nhiều cái một chút.
Vừa dứt lời thì Lộ Ký Thu thấy anh nâng tay trái của mình lên.
“Vậy thưởng một chút được không, nắm tay một lúc nhé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.