Chương 57: Nhớ nhung muốn tham ban
Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
13/12/2020
Edit: Pinkie
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng rửa tay trở nên xấu hổ vô cùng.
Lộ Ký Thu kéo Miêu Nhị, ý bảo em ấy không nên nói nhiều ở chỗ này.
Kéo Miêu Nhị đi ra khỏi toilet, Lộ Ký Thu mới buông tay em ấy ra, không khỏi thờ phào một hơi.
“Chị Ký Thu! Chị nghe thử bọn họ đang nói cái gì nha! Đúng là cứ có tí tin đồn vô căn cứ nổi lên là bọn họ lại bịa ra nguyên một câu chuyện….” Miêu Nhị bất mãn nói, hận không thể đi vào tranh luận cùng với bọn họ.
Lộ Ký Thu đứng bên tường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Miêu Nhị đỏ bừng vì tức giận thì mím môi, nói: “Ừ, chị hiểu rõ.”
Quả thực, khi nghe các cô ấy nói chuyện bát quái về Lục nhất Hành, cô rất không thoải mái. Dù sao thì những câu chuyện bát quái nói thì dễ, lan truyền cũng dễ dàng hơn.
Điều đáng sợ nhất là một người dùng giọng khẳng định đi lan truyền chuyện mà chính bản thân người đó cũng không chắc chắn. Điều này sẽ làm cho người nghe có cảm giác bị ám chỉ, sẽ theo bản năng gạt bỏ những nghi ngờ không chắc chắn và phóng đại những sự thật không chính xác.
Lộ Ký Thu xoay người, cũng không vội vàng rời đi, mà cẩn thận phân tích trong lòng. Theo như những gì mà cô biết được khi tiếp xúc với Lục Nhất Hành trong thời gian này, Lục Nhất Hành rất thích các em bé, giả sử con của Đặng Mạn thật sự là của Lục Nhất Hành…
Sẽ không.
Não bộ của Lộ Ký Thu nói cho bản thân cô biết, anh sẽ không phải là người vô trách nhiệm như vậy, cũng sẽ không giấu diếm việc này để còn tham gia chương trình về tình yêu.
“Chị Ký Thu, nếu như vừa rồi không phải là chúng ta nghe thấy mà đổi lại thành một người khác…” Miêu Nhị ở bên cạnh nhẹ nói một câu, vẻ mặt vẫn còn rất tức giận.
Thực ra Miêu Nhị nói không sai, nếu như cứ như vậy mà rời đi, có thể tin bát quái có thể sẽ tiếp tục lan truyền.
Lộ Ký Thu suy nghĩ một chút, sau đó nói vài câu bên tai Miêu Nhị rồi theo em ấy quay lại toilet một lần nữa.
Miêu Nhị vừa đi vào, còn cố ý ho khan một tiếng, xác nhận hai người bên trong toilet chưa có rời đi.
Lộ Ký Thu đi đến chỗ bồn rửa tay, vừa vặn vòi nước vừa hỏi: “Tiểu Nhị, em mới vừa nói cái gì?”
Miêu Nhị đứng gần cửa toilet, thô bạo nói: “Ý em là, vừa rồi em tình cờ nghe được ai đó trong toilet bàn tán về cô Đặng Mạn và thầy Lục, nói về đứa con riêng của cô Đặng Mạn, sau đó nói đến thầy Lục…”
Đột nhiên, Lộ Ký Thu tắt vòi nước, cố ý lạnh giọng nói: “Tiểu Nhị! Em chịu trách nhiệm về những lời này sao?”
Miêu Nhị che miệng cười trộm, đứng bên cạnh Lộ Ký Thu, phụ họa nói: “Em chỉ là trùng hợp nghe được.”
Lộ Ký Thu xoay người nhìn cánh cửa toilet đang đóng chặt, nói: “Trùng hợp? Chị nói cho em biết nha Tiểu Nhị, nếu lời nói từ trong miệng mình nói ra thì phải tự chịu trách nhiệm. Nếu như em không tận mắt nhìn thấy, cũng không nắm giữ bất kỳ chứng cứ xác thực nào, thì đây không phải là nói chuyện bát quái về người khác mà là bịa đặt…”
Lộ Ký Thu nói nặng thêm vài phần, nói xong thì nháy mắt với Miêu Nhị.
Miêu Nhị gật đầu, nói: “Em hiểu rồi chị Ký Thu, sau này em nhất định sẽ không nói với chị những chuyện không có chứng cứ như vậy nữa.”
“Lần sau nếu như thấy có kẻ thích tung tin đồn thất thiệt như thế này thì chúng ta không thể không đề phòng, cùng lắm thì yêu cầu bọn họ rời đi.”
Nói xong, hai người đi ra khỏi toilet.
Cho đến khi quay lại phòng quay thì lúc này hai người mới thở phào một hơi.
Lộ Ký Thu có chút chột da, đưa tay lau mồ hôi, nhỏ giọng nói với Miêu Nhị: “Vừa rồi hai chúng ta đóng vai phản diện.”
“Em cảm thấy còn chưa đủ ác! Nên chờ các cô ấy đi ra, diễn cảnh tát vào mặt.” Hiển nhiên Miêu Nhị sẽ không làm quá như vậy, nhưng quả thực so với lúc nảy thì đã thoải mái hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau rồi không khỏi đều bật cười.
Lúc này, La Mẫn đang tìm kiếm hai người chạy tới, nhắc nhở bọn họ trở lại ngay lập tức.
“Hai đứa vừa mới đi đâu vậy?” La Mẫn thuận miệng hỏi.
Lộ Ký Thu lặng lẽ kéo Miêu Nhị một chút, chủ động nói: “Đi toilet.”
La Mẫn cúi đầu nhìn xuống váy của Lộ Ký Thu, không tiếp tục nói gì.
Sau đó, Lộ Ký Thu chuyển chủ đề khác.
“Chị Mẫn, hiện tại những nhân vật khác trong bộ phim đã công khai người đảm nhận chưa?”
La Mẫn gật đầu, trả lời: “Cơ bản đều đã xác định, công khai một nửa. Đặng Mạn đóng vai một trong những cấp trên của em, tối hôm qua chị cũng mới biết được.”
“Nam chính là do ai thủ vai?” Lộ ký Thu không che giấu hiếu kỳ của mình, dù sao đây cũng bộ phim đầu tiên của cô, theo đúng nghĩa.
“Hiện tại, vẫn chưa quyết định được nam chính với một vai trưởng bối.” La Mẫn giúp Lộ Ký Thu vén mấy sợi tóc bên tai, “Đoán chừng sẽ rất nhanh, chắc khoảng một hai ngày nữa. Hiệu suất làm việc của đạo diễn Ngụy rất cao.”
Nếu như La Mẫn đã không biết thì Lộ Ký Thu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Chờ đến khi bắt đầu quay phim, em sẽ biết ngay đạo diễn Ngụy thuộc trường phái hành động như thế nào, chưa bao giờ trì hoãn.” La Mẫn nói trước cho cô.
Thương hiệu ZY rất chuyên nghiệp, mọi thứ đến diễn ra suôn sẻ từ khâu lên kịch bản quảng cáo tới việc lên lịch địa điểm quay với đạo diễn.
Suốt một ngày này, về cơ bản là quay liên tục, không có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Cho đến khi trời tối, đồng hồ điểm tám giờ thì đạo diễn mới hô cắt, kết thúc công việc một cách tốt đẹp.
Bởi vì ngày mai còn có quay quảng cáo khác nên sau khi nói cảm ơn với nhân viên ở trường quay, La Mẫn thay Lộ Ký Thu uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối của Tiền Gia Oánh.
Xe chạy bình ổn đến sân bay.
Bên trong xe, Lộ Ký Thu có chút mệt mỏi, dùng khăn tẩy trang lau sạch lớp trang điểm trên mặt. Miêu Nhị bận rộn công việc cả ngày nên vừa mới ngồi ở hàng ghế sau đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
La Mẫn ở bên cạnh, cúi đầu bận rộn công việc, sau đó lên tiếng hỏi: “Nghe Tiểu Nhị nói, hôm nay, ở trong toilet, hai người nghe được tin bát quái?”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: “Dạ!”
La Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, thấy cô đang che dấu tâm tình của mình thì nhịn không được mà muốn thử cô một chút.
“Quả thật, Đặng Mạn có một đứa con,” La Mẫn đặt tài liệu trên đùi, nghiêng đầu hỏi cô: “Thế nào, em cảm thấy ba của đứa bé này sẽ là ai?”
Lộ Ký Thu không ngờ La Mẫn lại hỏi vấn đề này, theo bản năng ngồi thẳng người, rất nghiêm túc lắc đầu.
Đối với Đặng Mạn, cô không có quá nhiều hiểu biết, hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên, làm sao cô có thể biết được ba của đứa bé là ai…
La Mẫn sờ cằm, cố ý hỏi: “Không phải là em đang hoài nghi quá… có thể thật sự là Lục Nhất Hành đấy?”
Lời vừa nói xong thì thấy Lộ Ký Thu giật mình một cái.
Qua một lúc lâu, Lộ Ký Thu mới thành thật trả lời: “Không phải, em nghĩ không là anh ấy.”
Lộ Ký Thu thiếu chút nữa là nói, cô tin tưởng anh vô điều kiện.
Thấy Lộ Ký Thu thật tình như thế, La Mẫn cũng không tiếp tục trêu chọc cô, cười nói: “Yên tâm, chị có biết ba của con Đặng Mạn.”
Lộ Ký Thu không khỏi thở phào một hơi, mím môi hỏi: “Vậy, thực sự là người trong giới giải trí sao?”
La Mẫn tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu nói: “Là người trong giới nhưng mà không phải là diễn viên.”
Lộ Ký Thu nghe ra được, lời của La Mẫn một nửa là ám chỉ, rõ ràng là không muốn cho cô biết quá nhiều.
“Yên tâm, mấy năm nay, mỗi bước đi của Lục Nhất Hành chị đều có chú ý đấy. Em cứ yên tâm hẹn hò.” La Mẫn vỗ vỗ tay của Lộ Ký Thu, không quên bổ sung thêm một câu, “Điều kiện tiên quyết là em thực sự thích cậu ấy thì mới được.”
Lộ Ký Thu cúi đầu rút thêm một tờ khăn ướt tẩy trang mới, ậm ờ bỏ qua chủ đề này.
Đến sân bay, thời gian vừa lúc, mọi người qua cổng an ninh, làm thủ tục lên máy bay.
Đến thành phố S thì đã gần mười hai giờ.
Thương hiệu trang sức đã đặt ba phòng cho ba người. Sau khi biết có đoàn nhân viên của tổ tiết mục có đi theo thì cố ý liên hệ với khách sạn, giúp chuẩn bị thêm phòng cho bọn họ. Nói chung là rất chu đáo. Nhưng bọn họ cũng đã nói trước, bởi vì lần này thương hiệu của bọn họ có chiêu thức quảng cáo bí mật, cho nên tổ tiết mục có thể ghi hình nhưng chỉ khi quảng cáo được phát sóng thì mới được công khai.
Nhưng mà chương trình thì phát sóng sớm hơn so với quảng cáo sẽ, cho nên đại ý chính là —— chủ trương của thương hiệu là không chấp nhận việc công khai sản phẩm mới vào thời điểm hiện tại, tức là không muốn tổ tiết mục ghi hình.
Lộ Ký Thu ngả lưng xuống giường, tự xoa bóp bả vai đau nhức của mình, nhớ tới cả ngày nay chưa có xem điện thoại di động nên giùng giằng đứng dậy tìm điện thoại trong túi xách.
Sau khi tìm được điện thoại lại phát hiện điện thoại hết pin. Cô sạc điện rồi đi tắm trước.
Tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra thì mở điện thoại.
Có hai cuộc gọi nhỡ của anh và một tin nhắn.
[Đến khách sạn thì nhớ gọi lại cho anh.]
Tin nhắn này gửi lúc mười giờ rưỡi tối, mà bây giờ đã hơn một giờ sáng.
Lộ Ký Thu nằm trên giường, đoán là anh cũng đã ngủ. Lo lắng ba lần bảy lượt, không biết có nên gửi tin nhắn cho anh hay là gọi điện thoại.
[Em đã đến khách sạn, vừa rồi mới sạc điện thoại ạ!]
Nhấn nút gửi, Lộ Ký Thu kéo chăn nằm trên giường, mí mắt càng ngày càng nặng, nhưng lo lắng anh sẽ trả lời tin nhắn nên đặt điện thoại di động ở dưới gối, nếu như có tiếng thông báo tin nhắn tới thì cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng Lộ Ký Thu không biết rằng, cô đã ngủ quá nhanh, lúc Lục Nhất Hành trả lời thì tin nhắn cũng không thể đánh thức cô.
Ở nhà của Phan Mậu.
Trên sân thượng có một cái bàn nhỏ, chai rượu đỏ còn phân nửa và hay ly rượu đã cạn thì đặt bên cạnh.
Phan Mậu nhìn Lục Nhất Hành cúi đầu trả lời tin nhắn, không khỏi trêu chọc: “Này, lúc này mới có hai mươi bốn tiếng đồng hồ đi? Làm gì mà ‘nhớ’ như vậy!”
Lục Nhất Hành không để ý tới anh ấy, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Phan Mậu nhìn bộ dạng nhớ mong của anh thì không thể làm gì khác hơn là rót rượu tiếp, sau đó nói chính sự: “Ngày mai cậu trực tiếp qua đó? Như vậy quả thật có chút làm khổ chính mình đó.”
Lục Nhất Hành cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Nhưng mà đương nhiên Lục Nhất Hành cũng tôn trọng đề nghị của Lộ Ký Thu, cô không muốn anh xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay quảng cáo, cho nên…
Lục Nhất Hành đặt ly rượu xuống, nói: “Mấy ngày nay đạo diễn Ngụy đều ở thành phố S, tôi hẹn ăn tối với ông ấy, thuận tiện nói một chút về bộ phim mới.”
Phan Mậu uống một ngụm rượu, lầm bầm nói: “Rõ ràng là đi qua đó tham ban, ‘thuận tiện’ hẹn đạo diễn Ngụy ăn tối.”
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng rửa tay trở nên xấu hổ vô cùng.
Lộ Ký Thu kéo Miêu Nhị, ý bảo em ấy không nên nói nhiều ở chỗ này.
Kéo Miêu Nhị đi ra khỏi toilet, Lộ Ký Thu mới buông tay em ấy ra, không khỏi thờ phào một hơi.
“Chị Ký Thu! Chị nghe thử bọn họ đang nói cái gì nha! Đúng là cứ có tí tin đồn vô căn cứ nổi lên là bọn họ lại bịa ra nguyên một câu chuyện….” Miêu Nhị bất mãn nói, hận không thể đi vào tranh luận cùng với bọn họ.
Lộ Ký Thu đứng bên tường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Miêu Nhị đỏ bừng vì tức giận thì mím môi, nói: “Ừ, chị hiểu rõ.”
Quả thực, khi nghe các cô ấy nói chuyện bát quái về Lục nhất Hành, cô rất không thoải mái. Dù sao thì những câu chuyện bát quái nói thì dễ, lan truyền cũng dễ dàng hơn.
Điều đáng sợ nhất là một người dùng giọng khẳng định đi lan truyền chuyện mà chính bản thân người đó cũng không chắc chắn. Điều này sẽ làm cho người nghe có cảm giác bị ám chỉ, sẽ theo bản năng gạt bỏ những nghi ngờ không chắc chắn và phóng đại những sự thật không chính xác.
Lộ Ký Thu xoay người, cũng không vội vàng rời đi, mà cẩn thận phân tích trong lòng. Theo như những gì mà cô biết được khi tiếp xúc với Lục Nhất Hành trong thời gian này, Lục Nhất Hành rất thích các em bé, giả sử con của Đặng Mạn thật sự là của Lục Nhất Hành…
Sẽ không.
Não bộ của Lộ Ký Thu nói cho bản thân cô biết, anh sẽ không phải là người vô trách nhiệm như vậy, cũng sẽ không giấu diếm việc này để còn tham gia chương trình về tình yêu.
“Chị Ký Thu, nếu như vừa rồi không phải là chúng ta nghe thấy mà đổi lại thành một người khác…” Miêu Nhị ở bên cạnh nhẹ nói một câu, vẻ mặt vẫn còn rất tức giận.
Thực ra Miêu Nhị nói không sai, nếu như cứ như vậy mà rời đi, có thể tin bát quái có thể sẽ tiếp tục lan truyền.
Lộ Ký Thu suy nghĩ một chút, sau đó nói vài câu bên tai Miêu Nhị rồi theo em ấy quay lại toilet một lần nữa.
Miêu Nhị vừa đi vào, còn cố ý ho khan một tiếng, xác nhận hai người bên trong toilet chưa có rời đi.
Lộ Ký Thu đi đến chỗ bồn rửa tay, vừa vặn vòi nước vừa hỏi: “Tiểu Nhị, em mới vừa nói cái gì?”
Miêu Nhị đứng gần cửa toilet, thô bạo nói: “Ý em là, vừa rồi em tình cờ nghe được ai đó trong toilet bàn tán về cô Đặng Mạn và thầy Lục, nói về đứa con riêng của cô Đặng Mạn, sau đó nói đến thầy Lục…”
Đột nhiên, Lộ Ký Thu tắt vòi nước, cố ý lạnh giọng nói: “Tiểu Nhị! Em chịu trách nhiệm về những lời này sao?”
Miêu Nhị che miệng cười trộm, đứng bên cạnh Lộ Ký Thu, phụ họa nói: “Em chỉ là trùng hợp nghe được.”
Lộ Ký Thu xoay người nhìn cánh cửa toilet đang đóng chặt, nói: “Trùng hợp? Chị nói cho em biết nha Tiểu Nhị, nếu lời nói từ trong miệng mình nói ra thì phải tự chịu trách nhiệm. Nếu như em không tận mắt nhìn thấy, cũng không nắm giữ bất kỳ chứng cứ xác thực nào, thì đây không phải là nói chuyện bát quái về người khác mà là bịa đặt…”
Lộ Ký Thu nói nặng thêm vài phần, nói xong thì nháy mắt với Miêu Nhị.
Miêu Nhị gật đầu, nói: “Em hiểu rồi chị Ký Thu, sau này em nhất định sẽ không nói với chị những chuyện không có chứng cứ như vậy nữa.”
“Lần sau nếu như thấy có kẻ thích tung tin đồn thất thiệt như thế này thì chúng ta không thể không đề phòng, cùng lắm thì yêu cầu bọn họ rời đi.”
Nói xong, hai người đi ra khỏi toilet.
Cho đến khi quay lại phòng quay thì lúc này hai người mới thở phào một hơi.
Lộ Ký Thu có chút chột da, đưa tay lau mồ hôi, nhỏ giọng nói với Miêu Nhị: “Vừa rồi hai chúng ta đóng vai phản diện.”
“Em cảm thấy còn chưa đủ ác! Nên chờ các cô ấy đi ra, diễn cảnh tát vào mặt.” Hiển nhiên Miêu Nhị sẽ không làm quá như vậy, nhưng quả thực so với lúc nảy thì đã thoải mái hơn nhiều.
Hai người nhìn nhau rồi không khỏi đều bật cười.
Lúc này, La Mẫn đang tìm kiếm hai người chạy tới, nhắc nhở bọn họ trở lại ngay lập tức.
“Hai đứa vừa mới đi đâu vậy?” La Mẫn thuận miệng hỏi.
Lộ Ký Thu lặng lẽ kéo Miêu Nhị một chút, chủ động nói: “Đi toilet.”
La Mẫn cúi đầu nhìn xuống váy của Lộ Ký Thu, không tiếp tục nói gì.
Sau đó, Lộ Ký Thu chuyển chủ đề khác.
“Chị Mẫn, hiện tại những nhân vật khác trong bộ phim đã công khai người đảm nhận chưa?”
La Mẫn gật đầu, trả lời: “Cơ bản đều đã xác định, công khai một nửa. Đặng Mạn đóng vai một trong những cấp trên của em, tối hôm qua chị cũng mới biết được.”
“Nam chính là do ai thủ vai?” Lộ ký Thu không che giấu hiếu kỳ của mình, dù sao đây cũng bộ phim đầu tiên của cô, theo đúng nghĩa.
“Hiện tại, vẫn chưa quyết định được nam chính với một vai trưởng bối.” La Mẫn giúp Lộ Ký Thu vén mấy sợi tóc bên tai, “Đoán chừng sẽ rất nhanh, chắc khoảng một hai ngày nữa. Hiệu suất làm việc của đạo diễn Ngụy rất cao.”
Nếu như La Mẫn đã không biết thì Lộ Ký Thu cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Chờ đến khi bắt đầu quay phim, em sẽ biết ngay đạo diễn Ngụy thuộc trường phái hành động như thế nào, chưa bao giờ trì hoãn.” La Mẫn nói trước cho cô.
Thương hiệu ZY rất chuyên nghiệp, mọi thứ đến diễn ra suôn sẻ từ khâu lên kịch bản quảng cáo tới việc lên lịch địa điểm quay với đạo diễn.
Suốt một ngày này, về cơ bản là quay liên tục, không có thời gian nghỉ ngơi nhiều. Cho đến khi trời tối, đồng hồ điểm tám giờ thì đạo diễn mới hô cắt, kết thúc công việc một cách tốt đẹp.
Bởi vì ngày mai còn có quay quảng cáo khác nên sau khi nói cảm ơn với nhân viên ở trường quay, La Mẫn thay Lộ Ký Thu uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối của Tiền Gia Oánh.
Xe chạy bình ổn đến sân bay.
Bên trong xe, Lộ Ký Thu có chút mệt mỏi, dùng khăn tẩy trang lau sạch lớp trang điểm trên mặt. Miêu Nhị bận rộn công việc cả ngày nên vừa mới ngồi ở hàng ghế sau đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
La Mẫn ở bên cạnh, cúi đầu bận rộn công việc, sau đó lên tiếng hỏi: “Nghe Tiểu Nhị nói, hôm nay, ở trong toilet, hai người nghe được tin bát quái?”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, lập tức gật đầu: “Dạ!”
La Mẫn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lộ Ký Thu, thấy cô đang che dấu tâm tình của mình thì nhịn không được mà muốn thử cô một chút.
“Quả thật, Đặng Mạn có một đứa con,” La Mẫn đặt tài liệu trên đùi, nghiêng đầu hỏi cô: “Thế nào, em cảm thấy ba của đứa bé này sẽ là ai?”
Lộ Ký Thu không ngờ La Mẫn lại hỏi vấn đề này, theo bản năng ngồi thẳng người, rất nghiêm túc lắc đầu.
Đối với Đặng Mạn, cô không có quá nhiều hiểu biết, hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên, làm sao cô có thể biết được ba của đứa bé là ai…
La Mẫn sờ cằm, cố ý hỏi: “Không phải là em đang hoài nghi quá… có thể thật sự là Lục Nhất Hành đấy?”
Lời vừa nói xong thì thấy Lộ Ký Thu giật mình một cái.
Qua một lúc lâu, Lộ Ký Thu mới thành thật trả lời: “Không phải, em nghĩ không là anh ấy.”
Lộ Ký Thu thiếu chút nữa là nói, cô tin tưởng anh vô điều kiện.
Thấy Lộ Ký Thu thật tình như thế, La Mẫn cũng không tiếp tục trêu chọc cô, cười nói: “Yên tâm, chị có biết ba của con Đặng Mạn.”
Lộ Ký Thu không khỏi thở phào một hơi, mím môi hỏi: “Vậy, thực sự là người trong giới giải trí sao?”
La Mẫn tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu nói: “Là người trong giới nhưng mà không phải là diễn viên.”
Lộ Ký Thu nghe ra được, lời của La Mẫn một nửa là ám chỉ, rõ ràng là không muốn cho cô biết quá nhiều.
“Yên tâm, mấy năm nay, mỗi bước đi của Lục Nhất Hành chị đều có chú ý đấy. Em cứ yên tâm hẹn hò.” La Mẫn vỗ vỗ tay của Lộ Ký Thu, không quên bổ sung thêm một câu, “Điều kiện tiên quyết là em thực sự thích cậu ấy thì mới được.”
Lộ Ký Thu cúi đầu rút thêm một tờ khăn ướt tẩy trang mới, ậm ờ bỏ qua chủ đề này.
Đến sân bay, thời gian vừa lúc, mọi người qua cổng an ninh, làm thủ tục lên máy bay.
Đến thành phố S thì đã gần mười hai giờ.
Thương hiệu trang sức đã đặt ba phòng cho ba người. Sau khi biết có đoàn nhân viên của tổ tiết mục có đi theo thì cố ý liên hệ với khách sạn, giúp chuẩn bị thêm phòng cho bọn họ. Nói chung là rất chu đáo. Nhưng bọn họ cũng đã nói trước, bởi vì lần này thương hiệu của bọn họ có chiêu thức quảng cáo bí mật, cho nên tổ tiết mục có thể ghi hình nhưng chỉ khi quảng cáo được phát sóng thì mới được công khai.
Nhưng mà chương trình thì phát sóng sớm hơn so với quảng cáo sẽ, cho nên đại ý chính là —— chủ trương của thương hiệu là không chấp nhận việc công khai sản phẩm mới vào thời điểm hiện tại, tức là không muốn tổ tiết mục ghi hình.
Lộ Ký Thu ngả lưng xuống giường, tự xoa bóp bả vai đau nhức của mình, nhớ tới cả ngày nay chưa có xem điện thoại di động nên giùng giằng đứng dậy tìm điện thoại trong túi xách.
Sau khi tìm được điện thoại lại phát hiện điện thoại hết pin. Cô sạc điện rồi đi tắm trước.
Tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra thì mở điện thoại.
Có hai cuộc gọi nhỡ của anh và một tin nhắn.
[Đến khách sạn thì nhớ gọi lại cho anh.]
Tin nhắn này gửi lúc mười giờ rưỡi tối, mà bây giờ đã hơn một giờ sáng.
Lộ Ký Thu nằm trên giường, đoán là anh cũng đã ngủ. Lo lắng ba lần bảy lượt, không biết có nên gửi tin nhắn cho anh hay là gọi điện thoại.
[Em đã đến khách sạn, vừa rồi mới sạc điện thoại ạ!]
Nhấn nút gửi, Lộ Ký Thu kéo chăn nằm trên giường, mí mắt càng ngày càng nặng, nhưng lo lắng anh sẽ trả lời tin nhắn nên đặt điện thoại di động ở dưới gối, nếu như có tiếng thông báo tin nhắn tới thì cô có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng Lộ Ký Thu không biết rằng, cô đã ngủ quá nhanh, lúc Lục Nhất Hành trả lời thì tin nhắn cũng không thể đánh thức cô.
Ở nhà của Phan Mậu.
Trên sân thượng có một cái bàn nhỏ, chai rượu đỏ còn phân nửa và hay ly rượu đã cạn thì đặt bên cạnh.
Phan Mậu nhìn Lục Nhất Hành cúi đầu trả lời tin nhắn, không khỏi trêu chọc: “Này, lúc này mới có hai mươi bốn tiếng đồng hồ đi? Làm gì mà ‘nhớ’ như vậy!”
Lục Nhất Hành không để ý tới anh ấy, tiếp tục trả lời tin nhắn.
Phan Mậu nhìn bộ dạng nhớ mong của anh thì không thể làm gì khác hơn là rót rượu tiếp, sau đó nói chính sự: “Ngày mai cậu trực tiếp qua đó? Như vậy quả thật có chút làm khổ chính mình đó.”
Lục Nhất Hành cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, cười nói: “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Nhưng mà đương nhiên Lục Nhất Hành cũng tôn trọng đề nghị của Lộ Ký Thu, cô không muốn anh xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay quảng cáo, cho nên…
Lục Nhất Hành đặt ly rượu xuống, nói: “Mấy ngày nay đạo diễn Ngụy đều ở thành phố S, tôi hẹn ăn tối với ông ấy, thuận tiện nói một chút về bộ phim mới.”
Phan Mậu uống một ngụm rượu, lầm bầm nói: “Rõ ràng là đi qua đó tham ban, ‘thuận tiện’ hẹn đạo diễn Ngụy ăn tối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.