Chương 103:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Xe ngựa đi khoảng hai khắc thì tới phố bán cây cảnh hoa tươi và chim ở phía nam thành.
"Thế tử, chúng ta dừng ở ngoài phố hay là đánh xe vào trong?" Phía trước chính là phố cây hoa và chim, Trường Thuận nhìn các loại bồn hoa bày biện chật kín xung quanh hai bên đường, quay đầu lại xin chỉ thị.
"Ngừng ở bên ngoài đi thôi." Bùi Cảnh Hàn ngồi sau rèm cửa nói.
Trường Thuận đã đoán được chủ nhân sẽ nói như vậy, nếu như phải đánh xe đi vào thì xe ngựa đụng phải bồn hoa của người ta thì sẽ phiền phức.
Dừng xe ngựa ở đầu ngõ, Trường Thuận xuống xe trước, đặt ghế gỗ xuống đất rồi mới đẩy màn xe ra.
Ngưng Hương lặng lẽ nắm chặt vạt áo, cúi đầu đi ra ngoài trước, vừa đứng vừa nhìn những bồn hoa tao nhã trong ngõ hẻm thanh tịnh đẹp đẽ, đột nhiên cũng không còn cảm thấy ác cảm với lần này ra đi ra phủ này. Nàng thích hoa cỏ, cũng thích chó mèo đáng yêu được nuôi trong nhà, nếu như trên đường trở về Bùi Cảnh Hàn vẫn trước sau quy củ như vừa nãy thì thật tốt.
"Đi thôi, trước tiên đi dạo đã." Dặn dò Trường Thuận đứng bên ngoài chờ , Bùi Cảnh Hàn cười nói với Ngưng Hương.
Ngưng Hương dạ một tiếng, đi phía sau lưng hắn.
Đi chưa được mấy bước, Bùi Cảnh Hàn liền bước chậm lại, muốn sánh vai với nàng.
Ngưng Hương nhớ rất kỹ lời Tố Nguyệt nói, đành thuận theo đi ở phía bên trong hắn, tò mò nhìn các bồn hoa bày biện bên trong cửa hàng bên.
"Bây giờ chính là mùa hoa mẫu đơn, vậy chúng ta mua hai chậu mẫu đơn về nhé?" Đi một đoạn đường, Bùi Cảnh Hàn dừng ở một cây mẫu đơn có tán xòe to với rất nhiều nụ hoa chớm nở chỉ có hai đóa mẫu đơn khẽ nở rộ chút ít, nghiêng đầu thương lượng với Ngưng Hương.
"Chậu này thật đẹp." Ngưng Hương chăm chú nhìn chằm hoa, cất lời khen ngợi tự đáy lòng.
"Vậy thì mua này chậu này được không?" Bùi Cảnh Hàn hỏi ý nàng.
Ngưng Hương bất đắc dĩ, liếc hắn một cái nói: "Thế tử thích thì cứ mua."
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu cười, nhìn vào chậu hoa mẫu đơn Nhị Kiều bên cạnh, nhẹ nhàng chạm một cái vào cánh hoa song sắc, dịu dàng nói: "Thật ra mẫu đơn ta thích nhất chính là Nhị Kiều, Ngưng Hương biết tại sao không?"
Ngưng Hương cố làm ra vẻ không biết lắc lắc đầu.
Bùi Cảnh Hàn ra hiệu cho nàng đi tới gần mình.
Ngưng Hương nhìn thấy chưởng quầy muốn đi ra chào hỏi bọn họ nhưng bị Bùi Cảnh Hàn khoát tay ngăn lại, thấy hắn cười ha ha đứng ở cửa nhìn qua, nàng đoán là Bùi Cảnh Hàn sẽ không dám làm hành động gì khác mới ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn.
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu, nhỏ giọng nói với nàng: "Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, ta sẽ nghĩ đến em cùng với Tố Nguyệt, hai người các em đứng cạnh nhau, cho dù Nhị Kiều có xinh đẹp cỡ nào cũng không sánh bằng với các em."
Nghe câu khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù không phải Ngưng Hương muốn nghe nhưng vẫn bị nam nhân này làm cho đỏ mặt, cúi đầu im lặng.
Bùi Cảnh Hàn lý giải hành động này của nàng là ngầm thừa nhận, hài lòng cười cười, gọi Chương chưởng quỹ, ra lệnh cho hắn đem chậu Nhị Kiều này đưa đến phủ Trấn Viễn Hầu.
Có thể làm ăn buôn bán với phủ Trấn Viễn Hầu, chưởng quầy vui mừng cúi đầu khom lưng vâng dạ, chỉ vào trong cửa hàng nói: "Thế tử gia có muốn vào bên trong nhìn một chút hay không?"
Bùi Cảnh Hàn nhìn lướt qua, kêu Ngưng Hương cứ đi về phía trước .
Thật đúng là mùa mẫu đơn nở rộ, hầu hết mỗi cửa hàng hoa đều phô bày mẫu đơn ra trước.
Bùi Cảnh Hàn không chút để ý tới những loại mẫu đơn này, nhưng đột nhiên ánh mắt chú ý đến một chậu hoa mà nửa số bông hoa đã nở rộ nụ hoa rực rỡ, đưa tay ngắt một đóa hoa nhỏ bên trong xuống.
"Thế tử, chúng ta dừng ở ngoài phố hay là đánh xe vào trong?" Phía trước chính là phố cây hoa và chim, Trường Thuận nhìn các loại bồn hoa bày biện chật kín xung quanh hai bên đường, quay đầu lại xin chỉ thị.
"Ngừng ở bên ngoài đi thôi." Bùi Cảnh Hàn ngồi sau rèm cửa nói.
Trường Thuận đã đoán được chủ nhân sẽ nói như vậy, nếu như phải đánh xe đi vào thì xe ngựa đụng phải bồn hoa của người ta thì sẽ phiền phức.
Dừng xe ngựa ở đầu ngõ, Trường Thuận xuống xe trước, đặt ghế gỗ xuống đất rồi mới đẩy màn xe ra.
Ngưng Hương lặng lẽ nắm chặt vạt áo, cúi đầu đi ra ngoài trước, vừa đứng vừa nhìn những bồn hoa tao nhã trong ngõ hẻm thanh tịnh đẹp đẽ, đột nhiên cũng không còn cảm thấy ác cảm với lần này ra đi ra phủ này. Nàng thích hoa cỏ, cũng thích chó mèo đáng yêu được nuôi trong nhà, nếu như trên đường trở về Bùi Cảnh Hàn vẫn trước sau quy củ như vừa nãy thì thật tốt.
"Đi thôi, trước tiên đi dạo đã." Dặn dò Trường Thuận đứng bên ngoài chờ , Bùi Cảnh Hàn cười nói với Ngưng Hương.
Ngưng Hương dạ một tiếng, đi phía sau lưng hắn.
Đi chưa được mấy bước, Bùi Cảnh Hàn liền bước chậm lại, muốn sánh vai với nàng.
Ngưng Hương nhớ rất kỹ lời Tố Nguyệt nói, đành thuận theo đi ở phía bên trong hắn, tò mò nhìn các bồn hoa bày biện bên trong cửa hàng bên.
"Bây giờ chính là mùa hoa mẫu đơn, vậy chúng ta mua hai chậu mẫu đơn về nhé?" Đi một đoạn đường, Bùi Cảnh Hàn dừng ở một cây mẫu đơn có tán xòe to với rất nhiều nụ hoa chớm nở chỉ có hai đóa mẫu đơn khẽ nở rộ chút ít, nghiêng đầu thương lượng với Ngưng Hương.
"Chậu này thật đẹp." Ngưng Hương chăm chú nhìn chằm hoa, cất lời khen ngợi tự đáy lòng.
"Vậy thì mua này chậu này được không?" Bùi Cảnh Hàn hỏi ý nàng.
Ngưng Hương bất đắc dĩ, liếc hắn một cái nói: "Thế tử thích thì cứ mua."
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu cười, nhìn vào chậu hoa mẫu đơn Nhị Kiều bên cạnh, nhẹ nhàng chạm một cái vào cánh hoa song sắc, dịu dàng nói: "Thật ra mẫu đơn ta thích nhất chính là Nhị Kiều, Ngưng Hương biết tại sao không?"
Ngưng Hương cố làm ra vẻ không biết lắc lắc đầu.
Bùi Cảnh Hàn ra hiệu cho nàng đi tới gần mình.
Ngưng Hương nhìn thấy chưởng quầy muốn đi ra chào hỏi bọn họ nhưng bị Bùi Cảnh Hàn khoát tay ngăn lại, thấy hắn cười ha ha đứng ở cửa nhìn qua, nàng đoán là Bùi Cảnh Hàn sẽ không dám làm hành động gì khác mới ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn.
Bùi Cảnh Hàn cúi đầu, nhỏ giọng nói với nàng: "Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, ta sẽ nghĩ đến em cùng với Tố Nguyệt, hai người các em đứng cạnh nhau, cho dù Nhị Kiều có xinh đẹp cỡ nào cũng không sánh bằng với các em."
Nghe câu khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù không phải Ngưng Hương muốn nghe nhưng vẫn bị nam nhân này làm cho đỏ mặt, cúi đầu im lặng.
Bùi Cảnh Hàn lý giải hành động này của nàng là ngầm thừa nhận, hài lòng cười cười, gọi Chương chưởng quỹ, ra lệnh cho hắn đem chậu Nhị Kiều này đưa đến phủ Trấn Viễn Hầu.
Có thể làm ăn buôn bán với phủ Trấn Viễn Hầu, chưởng quầy vui mừng cúi đầu khom lưng vâng dạ, chỉ vào trong cửa hàng nói: "Thế tử gia có muốn vào bên trong nhìn một chút hay không?"
Bùi Cảnh Hàn nhìn lướt qua, kêu Ngưng Hương cứ đi về phía trước .
Thật đúng là mùa mẫu đơn nở rộ, hầu hết mỗi cửa hàng hoa đều phô bày mẫu đơn ra trước.
Bùi Cảnh Hàn không chút để ý tới những loại mẫu đơn này, nhưng đột nhiên ánh mắt chú ý đến một chậu hoa mà nửa số bông hoa đã nở rộ nụ hoa rực rỡ, đưa tay ngắt một đóa hoa nhỏ bên trong xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.