Chương 151:
Tiếu Giai Nhân
05/09/2022
Lão phu nhân vốn định để con gái và cháu ngoại gái ở chơi với bà lâu một chút, nhưng bây giờ trong Hầu phủ đã xảy ra chuyện xấu như vậy, bà sợ con trai cùng con dâu đối mặt với con gái sẽ cảm thấy lúng túng, cho nên sau đêm tiệc rượu ngày 18 thì Thẩm phu nhân vẫn theo kế hoạch đề ra ngày mai sẽ trở về nhà, lão phu nhân cũng không có ý giữ lại, chỉ dặn dò các nàng đi đường cẩn thận, có rảnh lại tới thăm mọi người.
Bùi Chính quét mắt nhìn trưởng tử một cái, nói: "Gần đây quân doanh cũng không có chuyện gì làm, Cảnh Hàn đưa tiễn cô cùng biểu muội của con đi, trước trung thu trở về là được."
Mặc dù ông chưa kịp đánh thê tử, nhưng với trưởng tử đã có thêm vết rạn nứt, mỗi ngày gặp mặt đều cảm thấy lúng túng, không bằng để cho trưởng tử rời nhà một thời gian, chờ trưởng tử trở về thì chuyện của Liễu di nương đã kết thúc, hai cha con vẫn có thể lại gặp nhau giống như trước. Hơn nữa Bùi Chính biết mẫu thân cùng muội muội muốn hợp tác hôn sự cho trưởng tử cùng cháu gái này, Bùi Chính đối với cháu gái tài đức vẹn toàn cũng rất hài lòng, phái trưởng tử đưa tiễn còn có thể để cho hai biểu huynh muội nhiều thêm thời gian ở gần nhau, vừa để cho cả nhà họ Thẩm Kinh Châu hiểu rõ bọn họ coi trọng muội muội, ai cũng đừng mơ tưởng khi dễ hai mẹ con họ.
Thẩm Từ Từ ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm phu nhân khách khí nói: "Không cần đâu, Đại ca tội gì để Cảnh Hàn mất công đi một chuyến."
Bùi Chính nhìn về phía trưởng tử.
Bùi Cảnh Hàn nhìn nụ cười trên gương mặt ửng đỏ của Thẩm Từ Từ, quay sang nói với Thẩm phu nhân: "Cô mẫu đường xa đến đây, Cảnh Hàn vẫn nên đi tiễn cô."
Thẩm phu nhân trong lòng hồi hộp, mẫu thân cùng huynh trưởng hài lòng, cháu trai cũng vừa ý, cửa hôn sự này tám phần thành công.
Đêm đó Bùi Cảnh Hàn dặn dò Ngưng Hương và Tố Nguyệt trông coi thật kỹ Lãnh Mai Các, sáng sớm hôm sau hắn sẽ xuất phát .
Toàn thân Ngưng Hương thoải mái.
Bùi Cảnh Hàn vừa đi chính là gần hai tháng, nghĩ đến hai tháng tiếp theo không cần lo lắng đề phòng , khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương tựa như hoa sen trong hồ nước vừa mới nở rộ, trắng nõn nà trong veo như nước, mắt hạnh sáng ngời cười rộ lên, quả thực giống như đã sống lại lần nữa.
"Nếu thế tử nhìn thấy chuyện hắn đi khiến ngươi vui vẻ như vậy, nhất định khi trở lại điều đầu tiên sẽ làm chính là ăn ngươi trước." Tố Nguyệt cười ấn tay vào cái mũi của nàng.
"Đừng nhắc tới hắn nữa " Ngưng Hương đè tay Tố Nguyệt xuống, cười hỏi: "Hắn không có ở đây, cuối tháng ngươi theo ta về nhà nhé? Ta đã nói rồi đó, đại bá mẫu ta làm món sủi cảo ăn rất ngon, chúng ta còn có thể đi Bắc Hà bắt cá nữa."
Nhớ lại lần trước nàng cùng với bọn Lục Thành dạo chơi ở dưới nước, Ngưng Hương thực hoài niệm loại cuộc sống vô tư như vậy, nước sông ở Bắc Hà rất cạn, sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối của nàng, cá lớn không bơi ở chỗ nước cạn, nhưng những loại cá nhỏ chỉ dài bằng móng tay thì có, chỉ cần khom người xuống bắt được liền úp hai tay lại, chỉ cần động tác mau lẹ là có thể nâng lên mang về nhà nuôi.
Tố Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn của nàng, lắc đầu nói: "Ta không đi, trời quá nóng, đâu có thoải mái như ở Hầu phủ."
Ngưng Hương tiếc nuối nhìn nàng một cái.
Chỉ có điều Tố Nguyệt không có quê hương để trở về, không trách được nàng nói không có hứng thú.
Mời mọc không thành công, Ngưng Hương tiếp tục may quần áo cho đệ đệ.
Bùi Cảnh Hàn không có ở đây, thời gian nàng rãnh rỗi sẽ nhiều hơn.
Tố Nguyệt ở một bên nhìn nàng, phân vân không biết mở miệng với Ngưng Hương thế nào, nàng không muốn nhìn thấy Ngưng Hương thất vọng cũng như ánh mắt đau lòng của nàng, nhưng mà...
Ngày hai mươi bảy hôm đó, trời mưa, bên ngoài một mảnh mờ tối, sấm sét vang dội, đến tối cũng chưa ngừng.
Ngưng Hương không sợ sét đánh, sau khi nàng đóng cửa kỹ càng vừa vào trong phòng liền thấy Tố Nguyệt thế nhưng lại đang nằm bên trong ổ chăn của nàng, thấy nàng, Tố Nguyệt cười hắc hắc nói: "Ta sợ sét đánh, đêm nay ta ngủ với ngươi nhé."
Hai người đã ở cùng nhau hơn ba năm, Ngưng Hương sao lại không biết Tố Nguyệt không sợ cái gì hết, biết rõ Tố Nguyệt chỉ đang làm nũng với mình, nàng cũng không có vạch trần, cởi quần áo ra chui vào trong chăn, còn chưa kịp nằm xuống thì đột nhiên Tố Nguyệt bóp ngực nàng một cái.
Ngưng Hương hô nhỏ một tiếng, đỏ mặt đẩy tay nàng ra, hơi dùng sức nhéo nàng một cái, "Còn lộn xộn nữa thì ngươi về phòng của mình đi."
Hai tỷ muội vẫn thường đùa giỡn với nhau như vậy, đêm nay Tố Nguyệt lại không cười, đột nhiên hết sức yên tĩnh.
Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, nhưng trong phòng tối đen như mực nàng lại không thấy rõ Tố Nguyệt đang làm cái gì, sau khi nằm xuống mới nhỏ giọng hỏi nàng, "Tại sao không nói chuyện?"
Tố Nguyệt không trả lời.
Ngưng Hương càng cảm thấy kỳ quái, vừa muốn chạm vào nàng một cái thì đột nhiên Tố Nguyệt ôm lấy nàng, vùi sâu ở cổ nàng khóc lên, "Ngưng Hương, trước kia là do ta không tốt, ta trách lầm ngươi, còn ghen tị thế tử đối xử tốt với ngươi hơn nên luôn ghen tị, bất hòa , ta có lỗi với ngươi..."
Bùi Chính quét mắt nhìn trưởng tử một cái, nói: "Gần đây quân doanh cũng không có chuyện gì làm, Cảnh Hàn đưa tiễn cô cùng biểu muội của con đi, trước trung thu trở về là được."
Mặc dù ông chưa kịp đánh thê tử, nhưng với trưởng tử đã có thêm vết rạn nứt, mỗi ngày gặp mặt đều cảm thấy lúng túng, không bằng để cho trưởng tử rời nhà một thời gian, chờ trưởng tử trở về thì chuyện của Liễu di nương đã kết thúc, hai cha con vẫn có thể lại gặp nhau giống như trước. Hơn nữa Bùi Chính biết mẫu thân cùng muội muội muốn hợp tác hôn sự cho trưởng tử cùng cháu gái này, Bùi Chính đối với cháu gái tài đức vẹn toàn cũng rất hài lòng, phái trưởng tử đưa tiễn còn có thể để cho hai biểu huynh muội nhiều thêm thời gian ở gần nhau, vừa để cho cả nhà họ Thẩm Kinh Châu hiểu rõ bọn họ coi trọng muội muội, ai cũng đừng mơ tưởng khi dễ hai mẹ con họ.
Thẩm Từ Từ ngượng ngùng cúi đầu.
Thẩm phu nhân khách khí nói: "Không cần đâu, Đại ca tội gì để Cảnh Hàn mất công đi một chuyến."
Bùi Chính nhìn về phía trưởng tử.
Bùi Cảnh Hàn nhìn nụ cười trên gương mặt ửng đỏ của Thẩm Từ Từ, quay sang nói với Thẩm phu nhân: "Cô mẫu đường xa đến đây, Cảnh Hàn vẫn nên đi tiễn cô."
Thẩm phu nhân trong lòng hồi hộp, mẫu thân cùng huynh trưởng hài lòng, cháu trai cũng vừa ý, cửa hôn sự này tám phần thành công.
Đêm đó Bùi Cảnh Hàn dặn dò Ngưng Hương và Tố Nguyệt trông coi thật kỹ Lãnh Mai Các, sáng sớm hôm sau hắn sẽ xuất phát .
Toàn thân Ngưng Hương thoải mái.
Bùi Cảnh Hàn vừa đi chính là gần hai tháng, nghĩ đến hai tháng tiếp theo không cần lo lắng đề phòng , khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương tựa như hoa sen trong hồ nước vừa mới nở rộ, trắng nõn nà trong veo như nước, mắt hạnh sáng ngời cười rộ lên, quả thực giống như đã sống lại lần nữa.
"Nếu thế tử nhìn thấy chuyện hắn đi khiến ngươi vui vẻ như vậy, nhất định khi trở lại điều đầu tiên sẽ làm chính là ăn ngươi trước." Tố Nguyệt cười ấn tay vào cái mũi của nàng.
"Đừng nhắc tới hắn nữa " Ngưng Hương đè tay Tố Nguyệt xuống, cười hỏi: "Hắn không có ở đây, cuối tháng ngươi theo ta về nhà nhé? Ta đã nói rồi đó, đại bá mẫu ta làm món sủi cảo ăn rất ngon, chúng ta còn có thể đi Bắc Hà bắt cá nữa."
Nhớ lại lần trước nàng cùng với bọn Lục Thành dạo chơi ở dưới nước, Ngưng Hương thực hoài niệm loại cuộc sống vô tư như vậy, nước sông ở Bắc Hà rất cạn, sâu nhất cũng chỉ đến đầu gối của nàng, cá lớn không bơi ở chỗ nước cạn, nhưng những loại cá nhỏ chỉ dài bằng móng tay thì có, chỉ cần khom người xuống bắt được liền úp hai tay lại, chỉ cần động tác mau lẹ là có thể nâng lên mang về nhà nuôi.
Tố Nguyệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn của nàng, lắc đầu nói: "Ta không đi, trời quá nóng, đâu có thoải mái như ở Hầu phủ."
Ngưng Hương tiếc nuối nhìn nàng một cái.
Chỉ có điều Tố Nguyệt không có quê hương để trở về, không trách được nàng nói không có hứng thú.
Mời mọc không thành công, Ngưng Hương tiếp tục may quần áo cho đệ đệ.
Bùi Cảnh Hàn không có ở đây, thời gian nàng rãnh rỗi sẽ nhiều hơn.
Tố Nguyệt ở một bên nhìn nàng, phân vân không biết mở miệng với Ngưng Hương thế nào, nàng không muốn nhìn thấy Ngưng Hương thất vọng cũng như ánh mắt đau lòng của nàng, nhưng mà...
Ngày hai mươi bảy hôm đó, trời mưa, bên ngoài một mảnh mờ tối, sấm sét vang dội, đến tối cũng chưa ngừng.
Ngưng Hương không sợ sét đánh, sau khi nàng đóng cửa kỹ càng vừa vào trong phòng liền thấy Tố Nguyệt thế nhưng lại đang nằm bên trong ổ chăn của nàng, thấy nàng, Tố Nguyệt cười hắc hắc nói: "Ta sợ sét đánh, đêm nay ta ngủ với ngươi nhé."
Hai người đã ở cùng nhau hơn ba năm, Ngưng Hương sao lại không biết Tố Nguyệt không sợ cái gì hết, biết rõ Tố Nguyệt chỉ đang làm nũng với mình, nàng cũng không có vạch trần, cởi quần áo ra chui vào trong chăn, còn chưa kịp nằm xuống thì đột nhiên Tố Nguyệt bóp ngực nàng một cái.
Ngưng Hương hô nhỏ một tiếng, đỏ mặt đẩy tay nàng ra, hơi dùng sức nhéo nàng một cái, "Còn lộn xộn nữa thì ngươi về phòng của mình đi."
Hai tỷ muội vẫn thường đùa giỡn với nhau như vậy, đêm nay Tố Nguyệt lại không cười, đột nhiên hết sức yên tĩnh.
Ngưng Hương cảm thấy kỳ quái, nhưng trong phòng tối đen như mực nàng lại không thấy rõ Tố Nguyệt đang làm cái gì, sau khi nằm xuống mới nhỏ giọng hỏi nàng, "Tại sao không nói chuyện?"
Tố Nguyệt không trả lời.
Ngưng Hương càng cảm thấy kỳ quái, vừa muốn chạm vào nàng một cái thì đột nhiên Tố Nguyệt ôm lấy nàng, vùi sâu ở cổ nàng khóc lên, "Ngưng Hương, trước kia là do ta không tốt, ta trách lầm ngươi, còn ghen tị thế tử đối xử tốt với ngươi hơn nên luôn ghen tị, bất hòa , ta có lỗi với ngươi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.