Chương 174:
Tiếu Giai Nhân
06/09/2022
Ngưng Hương vừa chạy ra khỏi đông phòng liền gặp đường muội đang đứng ở ngã ba cửa phòng bếp, A Nam muốn đi vào nhưng bé vừa chạy tới thì Từ Thu Nhi liền đi theo ngăn lại, tiểu tử bị giằng co mấy lần thì nổi cáu lên, vung quả đấm nhỏ lên đánh lên người của Từ Thu Nhi, ngửa đầu lên cao, mắt nhỏ hung hăng trừng mắt với Từ Thu Nhi, trong miệng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ giống với tiếng Ngưng Hương mới vừa ở trong phòng nghe được.
Vừa đánh xong thì nghe thấy bên trong có động tĩnh, A Nam lập tức nghiêng người qua chạy tới bên trong nhìn, nhìn thấy Ngưng Hương thì “tức giận” trên mặt tiểu tử liền thu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thử thăm dò gọi "nương" .
Vừa mới tức giận xong nên tiểu tử đã quên lời phụ thân dặn dò.
A Mộc nghe thấy được cười ha ha, nhìn tỷ tỷ ghét bỏ A Nam nói: "A Nam lại kêu sai rồi!"
Vẻ mặt "Tỷ tỷ, A Nam quá ngốc, ta so với hắn thông minh hơn" uyển chuyển đắc ý.
Từ Thu Nhi bị A Nam đánh không biết bao nhiêu lần quay sang nhìn khuôn mặt Đường tỷ khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, nhìn lại sang Lục Thành ở phía sau cùng đi ra hai mắt đều cười, nàng hiểu ngay hai người này hơn phân nửa đã giải quyết xong, nàng nhỏ giọng hừ nói: "Ta thấy không phải là kêu sai mà là kêu sớm."
A Mộc nghe không hiểu lời này, ngược lại Ngưng Hương lại cực kỳ xấu hổ, giận đường muội, cúi đầu dạy bảo A Nam, "Kêu cô cô, còn kêu sai nữa thì cô cô không thích con đâu!"
A Nam nhìn sang phụ thân, xác nhận đây là nương, vui vẻ vịn lấy cánh cửa, giơ lên cặp chân ngắn chạy vào bên trong, "Cô cô!"
Ngưng Hương cười bế tiểu tử lên, "A Nam ngoan quá."
"Tỷ tỷ ở nhà vậy vì sao Nhị tỷ nói tỷ đang đi tới nhà trưởng thôn ?" A Mộc vẫn không hiểu, ngửa đầu hỏi tỷ tỷ.
Sau lưng Lục Thành chế nhạo nhìn chăm chú nàng như lửa đốt, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, quyết định bỏ qua câu trả lời, miễn cố cười nói: "A Mộc mau đi cùng với Lục đại ca thả ưng đi, phải nghe lời huynh ấy, không được phép tự mình chạy lung tung."
Bé trai năm tuổi dễ bị dụ, lập tức bỏ chạy vào trong viện, ngửa đầu hướng lên nóc nhà kêu Tướng Quân.
Ngưng Hương đầu cũng không quay lại hướng về Lục Thành hạ lệnh đuổi khách, "Lục đại ca đi sớm đi, đi muộn quá thì trời càng nóng."
Lục Thành vẫn chưa nói chuyện xong với nàng, dù sao chuyện của hai người khẳng định không gạt được Từ Thu Nhi, hắn liền bình thản nhìn Từ Thu Nhi nói: "Ta còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của muội, Thu Nhi giúp ta chút?"
Cái người da mặt dày này!
Ngưng Hương không chịu nổi Lục Thành nữa, lại càng không chịu nổi đường muội có thể sẽ chế nhạo nàng, đành ôm A Nam đi hậu viện.
Từ Thu Nhi cũng phục sát đất Lục Thành, nghiêng đầu đi tìm đường đệ, đi một bước liền quay đầu lại nhắc nhở: "Lục đại ca có chuyện mau nói, đừng quá lâu, để người khác biết sẽ không tốt đâu." Cho dù Đường tỷ thích hắn nhưng hai người chưa thành thân chưa đính hôn, Lục Thành cứ trực tiếp tìm tới cửa như vậy cũng dễ để cho miệng lưỡi người khác nói bậy.
Lục Thành gật đầu, nhìn thấy Từ Thu Nhi đã đi , hắn lập tức đi về phía hậu viện.
Từ gia quét dọn hậu viện cũng rất sạch sẽ, Lục Thành quét mắt liền thấy ngay người hắn yêu đang ôm A Nam đứng trước chuồng gà phía đông viện, không biết nói gì với A Nam mà chỉ từng con gà mái, thoáng nhìn thấy hắn đi tới nàng khẽ nghiêng người, mượn A Nam che mình lại.
Lục Thành bước tới.
"Phụ thân!" A Nam nghiêng đầu hướng về phụ thân cười, chỉ con gà cho hắn xem, "Bay!"
Lục gia có heo có dê có lừa, nhưng không có gà.
Nghe thấy nhi tử quả nhiên đem Tướng Quân cùng gà là đồng loại, Lục Thành cười nhẹ, vừa đi tới phía bên Ngưng Hương không bị A Nam che lại vừa nói cho nhi tử, "Tướng Quân có thể bay, gà không biết bay, gà biết đẻ trứng cho A Nam ăn."
A Nam nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn về phía chuồng gà, nhìn chằm chằm những con gà mái kia.
Ánh mắt Lục Thành dời về phía Ngưng Hương, "Hương nhi, chúng ta..."
"Huynh đừng nói nữa." Ngưng Hương ôm A Nam xoay người, đã đáp ứng hắn rồi vậy mà hắn còn muốn cầu xin gì nữa? Hiện tại nàng rất sợ, chỉ mong hắn nhanh chóng rời đi.
"Vậy lần sau lúc nào thì chúng ta mới được gặp mặt?" Lục Thành hiểu nàng da mặt mỏng, đàng hoàng đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Ngưng Hương không biết, phải chờ sau khi xác định Bùi Cảnh Hàn bên kia trước đã, nàng ước gì số lần gặp mặt hắn càng ít càng tốt. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: "Lúc thu hoạch vụ thu được không?"
Hai nhà sát bên cùng nhau thu hoạch bắp, ở trên ruộng đứng xa xa hai bên nhìn nhau là được.
Thu hoạch vụ thu?
Hiện tại mới đầu tháng sáu, thu hoạch vụ thu còn phải hai tháng sau!
Lục Thành lập tức từ chối, trong cơn tức giận đi thẳng đến phía trước nàng, "Sắp tới nàng có thể ra cửa hay không?"
Ngưng Hương không muốn đối mặt với hắn, muốn xoay người trốn lại bị Lục Thành dùng sức đè bả vai xuống.
A Nam nhìn phụ thân, lại nhìn khuôn mặt nương đang đỏ hồng, tiểu tử đột nhiên cười khanh khách, thân thể nhỏ bé uốn một cái, đầu cúi đầu úp sấp trên vai Ngưng Hương, để cái ót lại phụ thân, cho rằng phụ thân đang chơi trò trốn tìm với bé.
Vừa đánh xong thì nghe thấy bên trong có động tĩnh, A Nam lập tức nghiêng người qua chạy tới bên trong nhìn, nhìn thấy Ngưng Hương thì “tức giận” trên mặt tiểu tử liền thu lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm Ngưng Hương, thử thăm dò gọi "nương" .
Vừa mới tức giận xong nên tiểu tử đã quên lời phụ thân dặn dò.
A Mộc nghe thấy được cười ha ha, nhìn tỷ tỷ ghét bỏ A Nam nói: "A Nam lại kêu sai rồi!"
Vẻ mặt "Tỷ tỷ, A Nam quá ngốc, ta so với hắn thông minh hơn" uyển chuyển đắc ý.
Từ Thu Nhi bị A Nam đánh không biết bao nhiêu lần quay sang nhìn khuôn mặt Đường tỷ khóc đến nỗi mắt đỏ hoe, nhìn lại sang Lục Thành ở phía sau cùng đi ra hai mắt đều cười, nàng hiểu ngay hai người này hơn phân nửa đã giải quyết xong, nàng nhỏ giọng hừ nói: "Ta thấy không phải là kêu sai mà là kêu sớm."
A Mộc nghe không hiểu lời này, ngược lại Ngưng Hương lại cực kỳ xấu hổ, giận đường muội, cúi đầu dạy bảo A Nam, "Kêu cô cô, còn kêu sai nữa thì cô cô không thích con đâu!"
A Nam nhìn sang phụ thân, xác nhận đây là nương, vui vẻ vịn lấy cánh cửa, giơ lên cặp chân ngắn chạy vào bên trong, "Cô cô!"
Ngưng Hương cười bế tiểu tử lên, "A Nam ngoan quá."
"Tỷ tỷ ở nhà vậy vì sao Nhị tỷ nói tỷ đang đi tới nhà trưởng thôn ?" A Mộc vẫn không hiểu, ngửa đầu hỏi tỷ tỷ.
Sau lưng Lục Thành chế nhạo nhìn chăm chú nàng như lửa đốt, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, quyết định bỏ qua câu trả lời, miễn cố cười nói: "A Mộc mau đi cùng với Lục đại ca thả ưng đi, phải nghe lời huynh ấy, không được phép tự mình chạy lung tung."
Bé trai năm tuổi dễ bị dụ, lập tức bỏ chạy vào trong viện, ngửa đầu hướng lên nóc nhà kêu Tướng Quân.
Ngưng Hương đầu cũng không quay lại hướng về Lục Thành hạ lệnh đuổi khách, "Lục đại ca đi sớm đi, đi muộn quá thì trời càng nóng."
Lục Thành vẫn chưa nói chuyện xong với nàng, dù sao chuyện của hai người khẳng định không gạt được Từ Thu Nhi, hắn liền bình thản nhìn Từ Thu Nhi nói: "Ta còn có vài lời muốn nói với tỷ tỷ của muội, Thu Nhi giúp ta chút?"
Cái người da mặt dày này!
Ngưng Hương không chịu nổi Lục Thành nữa, lại càng không chịu nổi đường muội có thể sẽ chế nhạo nàng, đành ôm A Nam đi hậu viện.
Từ Thu Nhi cũng phục sát đất Lục Thành, nghiêng đầu đi tìm đường đệ, đi một bước liền quay đầu lại nhắc nhở: "Lục đại ca có chuyện mau nói, đừng quá lâu, để người khác biết sẽ không tốt đâu." Cho dù Đường tỷ thích hắn nhưng hai người chưa thành thân chưa đính hôn, Lục Thành cứ trực tiếp tìm tới cửa như vậy cũng dễ để cho miệng lưỡi người khác nói bậy.
Lục Thành gật đầu, nhìn thấy Từ Thu Nhi đã đi , hắn lập tức đi về phía hậu viện.
Từ gia quét dọn hậu viện cũng rất sạch sẽ, Lục Thành quét mắt liền thấy ngay người hắn yêu đang ôm A Nam đứng trước chuồng gà phía đông viện, không biết nói gì với A Nam mà chỉ từng con gà mái, thoáng nhìn thấy hắn đi tới nàng khẽ nghiêng người, mượn A Nam che mình lại.
Lục Thành bước tới.
"Phụ thân!" A Nam nghiêng đầu hướng về phụ thân cười, chỉ con gà cho hắn xem, "Bay!"
Lục gia có heo có dê có lừa, nhưng không có gà.
Nghe thấy nhi tử quả nhiên đem Tướng Quân cùng gà là đồng loại, Lục Thành cười nhẹ, vừa đi tới phía bên Ngưng Hương không bị A Nam che lại vừa nói cho nhi tử, "Tướng Quân có thể bay, gà không biết bay, gà biết đẻ trứng cho A Nam ăn."
A Nam nháy mắt mấy cái, tò mò nhìn về phía chuồng gà, nhìn chằm chằm những con gà mái kia.
Ánh mắt Lục Thành dời về phía Ngưng Hương, "Hương nhi, chúng ta..."
"Huynh đừng nói nữa." Ngưng Hương ôm A Nam xoay người, đã đáp ứng hắn rồi vậy mà hắn còn muốn cầu xin gì nữa? Hiện tại nàng rất sợ, chỉ mong hắn nhanh chóng rời đi.
"Vậy lần sau lúc nào thì chúng ta mới được gặp mặt?" Lục Thành hiểu nàng da mặt mỏng, đàng hoàng đứng phía sau lưng nàng hỏi.
Ngưng Hương không biết, phải chờ sau khi xác định Bùi Cảnh Hàn bên kia trước đã, nàng ước gì số lần gặp mặt hắn càng ít càng tốt. Suy nghĩ một chút, cúi đầu nói: "Lúc thu hoạch vụ thu được không?"
Hai nhà sát bên cùng nhau thu hoạch bắp, ở trên ruộng đứng xa xa hai bên nhìn nhau là được.
Thu hoạch vụ thu?
Hiện tại mới đầu tháng sáu, thu hoạch vụ thu còn phải hai tháng sau!
Lục Thành lập tức từ chối, trong cơn tức giận đi thẳng đến phía trước nàng, "Sắp tới nàng có thể ra cửa hay không?"
Ngưng Hương không muốn đối mặt với hắn, muốn xoay người trốn lại bị Lục Thành dùng sức đè bả vai xuống.
A Nam nhìn phụ thân, lại nhìn khuôn mặt nương đang đỏ hồng, tiểu tử đột nhiên cười khanh khách, thân thể nhỏ bé uốn một cái, đầu cúi đầu úp sấp trên vai Ngưng Hương, để cái ót lại phụ thân, cho rằng phụ thân đang chơi trò trốn tìm với bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.