Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 194:

Tiếu Giai Nhân

07/09/2022

Trượng phu khí lực lớn, cháu gái ngoại lại cứ từ chối, Thôi thị hiểu chuyện hôm nay làm không được, nhưng vẫn không buông tha cho việc thông qua cháu gái ngoại đi tới Hầu phủ, bà vừa buồn cười vừa tức giận kéo tay trượng phu một cái, "Đi thì đi, ta về với ông, chỉ là ông để ta mang những thứ đó để lại cho Hương Nhi đã!"

Chương Mãn sửng sốt.

Thôi thị nhân cơ hội đó thoát ra, lại lần nữa đưa chiếc váy trong tay cho Ngưng Hương, bồi tội nói: "Hương Nhi, mợ cái gì cũng không hiểu, lỗ mãng đến cầu xin cháu, nghe cháu nói vậy mợ mới hiểu được mình hồ đồ. Chỉ có điều chiếc váy này là mợ thật tâm muốn cho cháu..."

"Ý tốt của mợ cháu xin nhận, nhưng váy của cháu đã đủ mặc rồi, vừa lúc cháu cũng có chiếc váy màu này, mợ vẫn nên mang về đi." Ngưng Hương kiên quyết không chịu nhân.

Thôi thị quả thật là luyến tiếc chiếc váy, quay lại chỉ là thể diện khách sáo mà thôi.

Ở trước cửa phòng bếp đông viện, Lý thị nhìn bộ dáng dối trá của Thôi thị liền tức mà không biết nói sao, lớn tiếng châm chọc nói: "Lấy nhanh về cho con gái ngươi đi, thực cho chiếc váy đó tốt sao, Hương Nhi chúng ta ngay cả xiêm y tơ lụa của đại nha hoàn ở Hầu phủ kia còn không thèm mang trở về, lại đi thích một chiếc váy rách đó sao?"

Nương Đại Tráng đã chuyển đến cửa nhà Ngưng Hương xem náo nhiệt, nghe vậy khiếp sợ xíu chút nữa đã nuốt luôn hạt dưa trong miệng, gấp đến độ quở trách Ngưng Hương, "Hương Nhi sao cháu ngốc như vậy, cháu không thích thì cứ cầm về ta mặc cho!"

Ngưng Hương cười cười, thấy Thôi thị cầm chiếc váy không đẩy về phía mình nữa, nàng lui về sau một bước.

A Mộc nhìn mợ, đột nhiên tháo chiếc khóa trường mệnh màu vàng rực rỡ trên cổ xuống, học theo tỷ tỷ đưa tới, "Mợ, trả cho ngài."

Thôi thị không bỏ được váy, lại càng không bỏ được chiếc khóa trường mệnh, đang do dự có cần phải đẩy qua đẩy lại một phen nữa không thì bên kia Lý thị lại xuy một tiếng: "A Mộc tốt lắm, ta không hiếm lạ gì đồ của bà ta nữa, cháu đừng nhìn bên ngoài màu vàng rực rỡ như vậy nhưng bên trong đều là đồng thôi, giá trị không được vài đồng tiền!"

Đây là nói bậy, mạ vàng, ở quê cũng là vật hiếm.



Thôi thị đang phải kìm nén cơn giận trong bụng, lúc này tất cả đều xông ra, một phen đoạt lấy khóa trường mệnh nhà mình, nhìn qua Lý thị lớn tiếng chế ngạo: "Đúng vậy, A Mộc, nhà mợ không có tiền, cho cháu không được chiếc khóa trường mệnh vàng ròng, đại bá mẫu của cháu có tiền, ngày nào đó bà ta mua cho cháu thì nhớ cho mợ xem một chút, để mợ cũng được mở mang tầm mắt!"

Lý thị một chút cũng không tức giận, cười ha ha nói: "Ta không có tiền, khóa trường mệnh mạ vàng cũng mua không nổi, không có tiền nhưng ta vẫn biết đối nhân xử thế, mới không thèm học người mạo xưng là trang hảo hán, càng sẽ không phải bốn năm năm không ra được cửa, có việc cầu người mới đến giả trang làm người lương thiện! Nhìn ngươi mặt trắng như vậy, không phải là thoa bốn năm tầng phấn đi, cái đó giá trị bao nhiêu tiền hả? Chương Mãn nhanh mang vợ của ngươi trở về, cẩn thận tên quỷ nghèo như ta này đi soi mói mặt phấn của bà ta!"

"Ngươi..."

"Đừng ầm ĩ nữa, về nhà!"

Chương Mãn cuối cùng cũng phát uy một lần nữa, trừng mắt quát.

Ở địa bàn Từ gia, trượng phu cũng không giúp nàng, trong lòng Thôi thị biết còn ầm ĩ nữa cũng chỉ thua thiệt mình, bà oán hận liếc xéo Lý thị một cái, bước nhanh lên xe lừa.

Nương Đại Tráng vui tươi hớn hở đưa tiễn nói: "Muội tử có rảnh thì lại tới ngồi chơi một chút nhá."

Bà cùng Chương Mãn là người cùng thôn, trước khi xuất giá đã biết Thôi thị .

Thôi thị hướng về trước xe ngồi xuống, không để ý bà ta.

Xe lừa rất nhanh đã cua ở khúc ngoặt không còn nhìn thấy nữa.

Ngưng Hương trong lòng thở dài.



Nàng cũng không biết cữu cữu nhiều năm như vậy làm thế nào sống cùng Thôi thị.

"Tỷ tỷ..." Người ngoài đều đã đi hết , A Mộc cuối cùng nhịn không được, ôm bắp đùi tỷ tỷ khóc lên.

Ngưng Hương cho rằng đệ đệ không bỏ chiếc khóa trường mệnh, vội vàng ngồi chồm hổm xuống dụ dỗ nói: "A Mộc đừng khóc, lần sau đi họp chợ tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi, tỷ tỷ sẽ mua cho đệ cái giống vậy."

A Mộc lắc đầu, tựa ở trong lòng tỷ tỷ thút tha thút thít nói: "Đệ không cần, chờ đệ trưởng thành tự mình kiếm tiền mua, còn mua cho tỷ tỷ váy tơ lụa, mua cho tỷ tỷ xe lừa, còn mua phấn..."

Những thứ mợ có, hắn đều muốn mua cho tỷ tỷ.

Thấy đệ đệ muốn bảo vệ mình, mắt Ngưng Hương đỏ lên, chờ sau khi bình phục một lát, hôn lên trán đệ đệ nói: "Được, tỷ tỷ chờ ."

A Mộc gật đầu, ngừng khóc, nhìn tỷ tỷ, lại nói: "Đệ còn muốn thi tú tài, làm quan lớn!"

Tiểu tử nói rất nghiêm túc, Ngưng Hương nhịn không được nữa, hung hăng hôn đệ đệ một cái, "Tốt, tỷ tỷ chờ A Mộc làm quan lớn!"

Ai nói nàng không nơi nương tựa là bé gái mồ côi?

Nàng tuy không cha không mẹ, nhưng nàng còn có Đại bá phụ và Đại bá mẫu, còn có đệ đệ nhỏ tuổi cũng biết che chở cho nàng.

Nàng còn có người để dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook