Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 212:

Tiếu Giai Nhân

07/09/2022

A Đào nhỏ giọng hỏi Từ Thu Nhi, "Hắn là người tốt sao?"

Từ Thu Nhi nhìn bóng lưng Chương Hồng Lâm bĩu môi, "Hắn chỉ giả bộ làm người tốt."

A Đào nháy mắt mấy cái, ghi tạc ở trong lòng.

Chạng vạng Lục Thành trở về nhà, tiểu nha đầu liền cáo trạng với hắn: "Đại ca, hôm nay cữu cữu Từ tỷ tỷ đi tới thăm nhà tỷ ấy, còn có biểu ca biểu tỷ biểu đệ của tỷ ấy nữa."

Lục Thành đang vọc nước rửa mặt, nghe vậy liền ngừng lại, "Bọn họ tới làm gì?"

Lục Ngôn ngồi ở trong bếp nhóm lửa, cách đó không xa trong chuồng lừa Lục Định đang uy lừa cũng nhìn sang, chỉ có A Nam ôm quần áo của phụ thân mới vừa cởi ra, lung la lung lay hướng chậu nước bên kia đã ngâm hai bộ xiêm y của thúc thúc đi đến, một chút cũng không ghét bỏ mùi mồ hôi trên người phụ thân.

"Giống như là muốn cầu xin Từ tỷ tỷ giúp đỡ, muội đánh nhau với Hãn Lâm, sau đó bọn họ liền rời đi."

A Đào ngồi ở trên ghế, ngước đầu lên đem tình hình lúc đó kể cho huynh trưởng nghe.

Biết được Hãn Lâm chỉ mới bốn tuổi, Lục Thành không lo lắng nhiều muội muội bị đánh hai cái, hắn lại vừa tiếp tục rửa tay vừa hỏi: "Ca ca Hãn Lâm bao nhiêu tuổi?"

Bên trong phòng bếp truyền đến một tiếng cười.

Lục Thành ngẩng đầu, lạnh lùng trừng Nhị đệ một cái.

A Đào kỳ quái nhìn Nhị ca chẳng biết tại sao lại cười, nhớ lại nói: "So với Tam ca cao hơn một chút, nhưng lại không bằng Nhị ca, rất trắng, rất đẹp mắt, nhưng Thu Nhi tỷ tỷ nói hắn giả bộ làm người tốt, kỳ thật là người rất xấu, còn nói chính hắn thi rớt tú tài, muốn để cho Từ tỷ tỷ đi vào thành cầu xin thế tử."

Trong đầu Lục Thành lập tức hiện lên một thư sinh mặt trắng tay trói gà không chặt chỉ biết khoe khoang nịnh nọt.

"Từ tỷ tỷ có cười với hắn không?" Thấy huynh trưởng trầm mặc, bên trong phòng bếp Lục Ngôn nhịn không được hỏi.

Thì ra là một tên tiểu bạch kiểm đọc sách, huynh trưởng gặp nguy hiểm rồi.



A Đào nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Hình như không có cười, chỉ nói là tỷ ấy tin hắn, hy vọng hắn thi đậu tú tài."

Lục Thành vốn đang buông lỏng cánh tay, đột nhiên căng cứng lại, khiến bọt nước chảy xuống nhanh hơn.

Lục Định trầm mặc uy lừa, Lục Ngôn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ngồi nghiêng vào ngưỡng cửa, nhỏ giọng nhắc nhở huynh trưởng, "Đại ca nắm chặt chút đi, đừng đợi người ta thi đậu tú tài, huynh lại không cách nào so sánh được ."

Lục Thành không thèm để ý tới hắn.

Bên kia A Nam cuối cùng cũng đem được quần áo phụ thân để vào trong chậu nước, vụng về nâng người lên, thở dài thật mạnh, giống như mệt sắp chết rồi.

Tiếng thở rơi vào trong tai Lục Thành, liền biến thành nhi tử hai tuổi cũng không coi trọng hắn.

Trong mắt nam nhân đầy u ám, hôm sau ăn xong điểm tâm liền ra cửa.

"Đại ca đi đâu vậy?" Lục Ngôn biết rõ còn cố hỏi.

"Đi vào ruộng xem một chút." Lục Thành đầu cũng không quay lại nói.

Lục Ngôn nhìn bộ quần áo mới trên người của huynh trưởng xùy một tiếng, "Qủy mới tin."

Nhưng mà Lục Thành xác thực là có đi qua ruộng nhà mình ở thôn đông, nhưng hắn đến quá sớm, suốt dọc đường cũng không gặp ai khác, sương sớm bên trong ruộng bắp cũng chưa tan hết. Hắn nhìn sang đầu thôn Liễu Khê, biết nàng lát nữa mới đến, hắn liền dựa vào cây dương thụ chờ. Mặt trời dần dần lên cao, xa xa trông thấy có người tới, hắn liền chui vào ruộng bắp , người đi qua hắn nhổ cỏ dại theo ra, làm bộ mới vừa bận rộn lắm.

Một lần nhổ một ít, mặc dù hai ngày nay cỏ non cũng chỉ mới xuất hiện, nhưng dần dần cũng đã nhổ sạch gần hết.

Lục Thành cố ý đem đống cỏ đặt gần ruộng nhà Ngưng Hương.

Xác định nàng có thể nhìn ra ý của hắn, lúc này Lục Thành mới đi vào sâu bên trong ruộng bắp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook