Chương 234:
Tiếu Giai Nhân
08/09/2022
Ngưng Hương đỡ cánh cửa tiếp tục đứng đó quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đóng kín.
"Hương Nhi, nàng sờ. Sờ nơi này này." Lục Thành kéo tay nàng chạm vào trên cổ tay mình, Ngưng Hương nén chịu cảm xúc muốn thu tay lại, hoang mang xê dịch ngón tay, rất nhanh liền sờ đến một vết muỗi chích.
Vừa đau lòng vừa muốn cười, Ngưng Hương thu tay lại, ý bảo hắn đi theo mình.
Hai người giống như trộm vậy, lén la lén lút chạy vào tây phòng.
Ngưng Hương mới vừa bước vào phòng liền bị nam nhân đang theo sát kéo lại khiến nàng nhào tới trong ngực hắn.
Thùng thùng, tiếng tim đập đột nhiên rõ ràng, không biết là của ai vang lên.
"Hương Nhi, nhớ nàng muốn chết ." Lục Thành ôm eo nàng, thổi khí vào trong tai nàng, không chút dịu dàng.
Khí nóng lọt vào trong tai, Ngưng Hương sợ ngứa, nhịn không được rụt cổ một cái.
Lục Thành lại cho rằng nàng muốn trốn, đầu nghiêng một cái liền chặn ngay cặp môi hắn mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù mang theo bá đạo thô cuồng, nhưng lần trước ở bên trong thung lũng ngô không uổng công luyện tập , Lục Thành đã biết cách hôn nàng khiến nàng chống đỡ không được, trong mười ngày này hắn lại tưởng tượng dư vị vô số lần, lúc này ôm được người, Lục Thành tựa như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội thi triển bản lãnh tướng quân, mỗi một lần tiến quân đều uy phong lẫm liệt.
Cho dù Ngưng Hương xuất phát từ bản năng muốn rụt rè một chút, nhưng ý niệm trong đầu cũng không thể kiên trì bao lâu, đảo mắt liền thất bại thảm hại.
Bên cạnh chính là giường, Lục Thành cảm thấy đứng đây quá bất tiện cho chuyện này, bàn tay hắn liền dùng một chút lực, liền đem nàng dịch qua đó.
Sống lưng áp vào ván giường cứng rắn, Ngưng Hương muốn tránh một chút, nhưng ngay lập tức nam nhân lại nhào đến.
Trong phòng tối đen như mực, toàn thân Ngưng Hương phát run.
Tình cảnh đời trước bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt lại nổi lên trong lòng, nghĩ đến nếu không cho Lục Thành, đời này có thể nàng sẽ bị Bùi Cảnh Hàn đối đãi như vậy, nước mắt Ngưng Hương lăn xuống, từ từ ôm lấy cổ Lục Thành.
"Hương Nhi?" Lục Thành khó tin từ bên tai nàng ngẩng đầu lên.
Ngưng Hương không nói, ngửa đầu đem đôi môi đưa qua.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng tiếp tục kêu vang không biết mệt mỏi, trong phòng hai người dần dần đều chuyển đến trên giường đất.
Ban đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang đột nhiên giống như tiếng cô nương nho nhỏ, tựa như khóc nhưng không phải khóc, thật lâu mới dừng lại.
"Hương Nhi, sao hôm nay nàng không trốn ta?"
Lục Thành ngửa mặt nằm ở trên giường, khàn giọng hỏi cô nương bên cạnh. Vừa mới đắm chìm trong đó cho nên không nghĩ đến, không tâm tư cũng không kịp cân nhắc những chuyện này, bây giờ thấy nàng thay đổi, hắn không thể không ngừng, bình phục một lát, cuối cùng ý thức được điều không đúng. Trước đây hắn ôm nàng dắt dắt tay nàng nàng đều thẹn thùng...
Ngưng Hương im lặng, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng mà hai chân vẫn đang run rẩy.
Vừa thẹn lại vừa hoang mang.
Nàng nghĩ không ra, vì sao Lục Thành rõ ràng rất muốn nàng, nhưng ngay cả y phục của nàng cũng không kéo xuống, chỉ dùng đôi tay làm chuyện xấu tứ phía, giống như nàng là bảo vật của hắn mới có được, hắn không thể chờ đợi được muốn xác nhận món bảo vật này từng chút một, cuối cùng bảo vật này nhiều nhất là chỉ hấp dẫn hắn đánh giá một phen.
Ngưng Hương nhắm mắt lại.
Thực sự nàng nguyện ý cho hắn, nhưng hắn không cần, nàng cũng không thể tiến thêm một bước.
Huống chi, nàng sợ...
Bàn tay to của Lục Thành chỉ cần giằng co vài cái, nàng liền như con cá bị vây khốn ở trong lòng hắn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lắc đầu vẫy đuôi cũng không thoát được, nếu như hắn thực sự động vào nàng, nàng sẽ như thế nào?
Nhưng Lục Thành so với Bùi Cảnh Hàn vẫn khôi ngô hơn vài phần.
Cuối cùng cũng chỉ là tiểu cô nương đơn thuần, nàng lấy hết dũng khí hiến thân lại không gặp được người "thức thời", Ngưng Hương lại không có dũng khí thử lần thứ hai.
"Tại sao không nói chuyện? Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ sao?"
Không nghe tiếng đáp lại, Lục Thành xoay người, cánh tay sắt nhấc lên liền đem người yêu ôm vào trong lòng, đến gần cạnh tai nàng lẩm bẩm trêu ghẹo nói: "Hương Nhi nàng nói, ta giúp nàng giặt một cái quần, nàng cho ta bao nhiêu tiền công?"
Bên tai lại lần nữa vang lên động tĩnh lúc ấy, Ngưng Hương sao có thể nghe không ra ý tứ của hắn, hai gò má nóng lên, vùi vào ngực hắn: "Đừng nói nữa..."
Lục Thành cúi đầu cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc hắn cũng biết thì ra tức phụ của mình đúng là một người rất tuyệt vời.
"Hương Nhi, nàng sờ. Sờ nơi này này." Lục Thành kéo tay nàng chạm vào trên cổ tay mình, Ngưng Hương nén chịu cảm xúc muốn thu tay lại, hoang mang xê dịch ngón tay, rất nhanh liền sờ đến một vết muỗi chích.
Vừa đau lòng vừa muốn cười, Ngưng Hương thu tay lại, ý bảo hắn đi theo mình.
Hai người giống như trộm vậy, lén la lén lút chạy vào tây phòng.
Ngưng Hương mới vừa bước vào phòng liền bị nam nhân đang theo sát kéo lại khiến nàng nhào tới trong ngực hắn.
Thùng thùng, tiếng tim đập đột nhiên rõ ràng, không biết là của ai vang lên.
"Hương Nhi, nhớ nàng muốn chết ." Lục Thành ôm eo nàng, thổi khí vào trong tai nàng, không chút dịu dàng.
Khí nóng lọt vào trong tai, Ngưng Hương sợ ngứa, nhịn không được rụt cổ một cái.
Lục Thành lại cho rằng nàng muốn trốn, đầu nghiêng một cái liền chặn ngay cặp môi hắn mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù mang theo bá đạo thô cuồng, nhưng lần trước ở bên trong thung lũng ngô không uổng công luyện tập , Lục Thành đã biết cách hôn nàng khiến nàng chống đỡ không được, trong mười ngày này hắn lại tưởng tượng dư vị vô số lần, lúc này ôm được người, Lục Thành tựa như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội thi triển bản lãnh tướng quân, mỗi một lần tiến quân đều uy phong lẫm liệt.
Cho dù Ngưng Hương xuất phát từ bản năng muốn rụt rè một chút, nhưng ý niệm trong đầu cũng không thể kiên trì bao lâu, đảo mắt liền thất bại thảm hại.
Bên cạnh chính là giường, Lục Thành cảm thấy đứng đây quá bất tiện cho chuyện này, bàn tay hắn liền dùng một chút lực, liền đem nàng dịch qua đó.
Sống lưng áp vào ván giường cứng rắn, Ngưng Hương muốn tránh một chút, nhưng ngay lập tức nam nhân lại nhào đến.
Trong phòng tối đen như mực, toàn thân Ngưng Hương phát run.
Tình cảnh đời trước bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt lại nổi lên trong lòng, nghĩ đến nếu không cho Lục Thành, đời này có thể nàng sẽ bị Bùi Cảnh Hàn đối đãi như vậy, nước mắt Ngưng Hương lăn xuống, từ từ ôm lấy cổ Lục Thành.
"Hương Nhi?" Lục Thành khó tin từ bên tai nàng ngẩng đầu lên.
Ngưng Hương không nói, ngửa đầu đem đôi môi đưa qua.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng tiếp tục kêu vang không biết mệt mỏi, trong phòng hai người dần dần đều chuyển đến trên giường đất.
Ban đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang đột nhiên giống như tiếng cô nương nho nhỏ, tựa như khóc nhưng không phải khóc, thật lâu mới dừng lại.
"Hương Nhi, sao hôm nay nàng không trốn ta?"
Lục Thành ngửa mặt nằm ở trên giường, khàn giọng hỏi cô nương bên cạnh. Vừa mới đắm chìm trong đó cho nên không nghĩ đến, không tâm tư cũng không kịp cân nhắc những chuyện này, bây giờ thấy nàng thay đổi, hắn không thể không ngừng, bình phục một lát, cuối cùng ý thức được điều không đúng. Trước đây hắn ôm nàng dắt dắt tay nàng nàng đều thẹn thùng...
Ngưng Hương im lặng, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng mà hai chân vẫn đang run rẩy.
Vừa thẹn lại vừa hoang mang.
Nàng nghĩ không ra, vì sao Lục Thành rõ ràng rất muốn nàng, nhưng ngay cả y phục của nàng cũng không kéo xuống, chỉ dùng đôi tay làm chuyện xấu tứ phía, giống như nàng là bảo vật của hắn mới có được, hắn không thể chờ đợi được muốn xác nhận món bảo vật này từng chút một, cuối cùng bảo vật này nhiều nhất là chỉ hấp dẫn hắn đánh giá một phen.
Ngưng Hương nhắm mắt lại.
Thực sự nàng nguyện ý cho hắn, nhưng hắn không cần, nàng cũng không thể tiến thêm một bước.
Huống chi, nàng sợ...
Bàn tay to của Lục Thành chỉ cần giằng co vài cái, nàng liền như con cá bị vây khốn ở trong lòng hắn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lắc đầu vẫy đuôi cũng không thoát được, nếu như hắn thực sự động vào nàng, nàng sẽ như thế nào?
Nhưng Lục Thành so với Bùi Cảnh Hàn vẫn khôi ngô hơn vài phần.
Cuối cùng cũng chỉ là tiểu cô nương đơn thuần, nàng lấy hết dũng khí hiến thân lại không gặp được người "thức thời", Ngưng Hương lại không có dũng khí thử lần thứ hai.
"Tại sao không nói chuyện? Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ sao?"
Không nghe tiếng đáp lại, Lục Thành xoay người, cánh tay sắt nhấc lên liền đem người yêu ôm vào trong lòng, đến gần cạnh tai nàng lẩm bẩm trêu ghẹo nói: "Hương Nhi nàng nói, ta giúp nàng giặt một cái quần, nàng cho ta bao nhiêu tiền công?"
Bên tai lại lần nữa vang lên động tĩnh lúc ấy, Ngưng Hương sao có thể nghe không ra ý tứ của hắn, hai gò má nóng lên, vùi vào ngực hắn: "Đừng nói nữa..."
Lục Thành cúi đầu cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc hắn cũng biết thì ra tức phụ của mình đúng là một người rất tuyệt vời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.