Chương 252:
Tiếu Giai Nhân
09/09/2022
"Tỷ tỷ, chúng đệ muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, tỷ làm diều hâu cho chúng đệ đi!"
A Mộc đột nhiên từ bên ngoài chạy vào trong viện, mong đợi nhìn tỷ tỷ đang ngồi dưới tàng cây thương lượng.
Ngưng Hương không muốn đi, chơi trò này quá mệt mỏi, nàng còn nhớ rõ lần trước đường muội trong lúc che chở "gà con" đã bị bọn nhỏ kéo tới kéo lui, bộ dáng vô cùng thảm hại. Ngưng Hương tạm ngừng may vá nhìn về phía tây phòng, lén lút nháy mắt với đệ đệ, ý bảo đệ đệ đi mời Quản Bình.
A Mộc vẫn có chút sợ Quản Bình, lắc đầu lia lịa.
Ngưng Hương nhẹ giọng khích lệ đệ đệ, "Đệ cứ nói tỷ tỷ đang may y phục cho nàng nên không rảnh, đành mời nàng làm diều hâu cho các đệ chơi một lát."
Bên ngoài Đại Tráng lại thúc giục, A Mộc nhăn nhó nhìn tỷ tỷ một lát, thấy tỷ tỷ quả thực không chịu đi, cho nên đành chậm chạp bước vào trong nhà.
Quản Bình đang nằm trên giường, ngoại trừ nghe động tĩnh bên ngoài của Ngưng Hương thì nàng không có việc gì để làm. A Mộc đang chạy về phía phòng, nàng cho rằng bé trai đang muốn đi uống nước, không ngờ hắn lại chạy về hướng phòng mình. Quản Bình lập tức ngồi dậy, vừa vặn A Mộc cũng đang vén rèm cửa lên, ánh mắt hai người liền đụng nhau.
Tay nhỏ A Mộc khẩn trương nắm lấy rèm cửa.
Hắn có cảm giác ánh mắt Quản tỷ tỷ giống với tướng quân của A Nam khi nhìn người.
"Có việc gì?" Phát giác bé trai đang sợ hãi, Quản Bình cố gắng làm cho sắc mặt dịu dàng hơn, nhưng như vậy trong mắt của A Mộc cũng không có gì khác biệt.
Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ chưa bao giờ cười, A Mộc sờ đầu, run rẩy nói: "Quản tỷ tỷ, chúng đệ đang muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, tỷ tỷ đang giúp tỷ may váy nên không rảnh, đành kêu đệ mời tỷ làm diều hâu, có được không?"
Quản Bình dừng một chút, nhìn sang cánh cửa nói: "Ta cũng không rảnh."
Thấp thỏm trong mắt A Mộc lập tức biến thành thất vọng, uể oải dạ một tiếng rồi thả rèm cửa muốn đi ra ngoài.
"Đợi chút."
Ánh mắt thất vọng của bé trai so với Từ Hòe dòm ngó càng làm cho Quản Bình khó chịu hơn, Từ Hòe đã thức thời bỏ qua, toàn thân Quản Bình khá thoải mái, nhưng còn A Mộc ngoan ngoãn bỏ đi lại khiến nàng chẳng những không cảm thấy thoải mái, ngược lại lại cực kỳ luống cuống, cảm giác đó so với giết người còn khiến người ta khó sống hơn.
Quản Bình nhanh nhẹn bước xuống đất đẩy rèm cửa ra, nhìn thẳng bé trai đang ngỡ ngàng đứng ở phòng bếp nói: "Ta không biết chơi trò diều hâu bắt gà con, chỉ biết chơi trò trốn tìm, các ngươi trốn đi, ta sẽ làm quỷ đi bắt các ngươi."
Đều là trò chơi trẻ con, nhưng diều hâu chạy tới chạy lui quá ngây thơ, nàng thực sự không muốn chơi trò này, chơi trốn tìm thoải mái nhiều .
Mắt A Mộc sáng rực lên, hưng phấn nói: "Vậy để đệ đi hỏi bọn họ có muốn chơi không!"
Nói xong liền chạy ra bên ngoài, một lát sau đã đứng ở cửa lớn kêu nàng, "Quản tỷ tỷ đi ra đi, chúng ta chơi trốn tìm!"
Quản Bình bất đắc dĩ quét mắt sang vách tường, lúc này mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, nàng nhìn cô nương dưới tàng cây cây hồng, thấy nàng đang cúi đầu nghiêm túc thêu thùa may vá, giống như chuyện không có liên quan tới nàng.
Quản Bình muốn chủ động nói chuyện nhưng lại không biết nói gì.
Có người chủ động làm quỷ, bảy tám đứa bé lập tức đi trốn, phạm vi từ nhà Từ gia tới nhà Đại Tráng. Ngưng Hương dù bận vẫn ung dung cười nhìn đệ đệ cùng bốn đồng bọn chạy vào nhà mình, mỗi người chọn một chỗ trốn. Quản Bình bên ngoài không hề bận tâm đếm đến hai mươi, sau đó trầm mặt vào tìm, vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn bắt trẻ con đi bán cho người xấu.
Ngưng Hương nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Chờ bọn nhỏ chơi mệt rồi mới tản đi, Ngưng Hương đem giỏ may vá cất vào phòng, ngồi xổm trong sân rửa tay hỏi hai người, "Trưa nay muốn ăn gì?"
"Đệ muốn ăn bánh nướng áp chảo." A Mộc ngẩng đầu lên nói, lúc chơi ở bên ngoài có đồng bọn về nhà cầm bánh nướng áp chảo ăn, A Mộc có chút thèm.
Ngưng Hương nhìn về phía Quản Bình, "Còn người?"
"Sao cũng được." Quản Bình thản nhiên nói.
"Vậy thì bánh nướng áp chảo." Ngưng Hương đi sang đông viện lấy bột, nhào làm bánh.
Quản Bình im lặng ôm củi chuẩn bị nhóm lửa.
A Mộc đột nhiên từ bên ngoài chạy vào trong viện, mong đợi nhìn tỷ tỷ đang ngồi dưới tàng cây thương lượng.
Ngưng Hương không muốn đi, chơi trò này quá mệt mỏi, nàng còn nhớ rõ lần trước đường muội trong lúc che chở "gà con" đã bị bọn nhỏ kéo tới kéo lui, bộ dáng vô cùng thảm hại. Ngưng Hương tạm ngừng may vá nhìn về phía tây phòng, lén lút nháy mắt với đệ đệ, ý bảo đệ đệ đi mời Quản Bình.
A Mộc vẫn có chút sợ Quản Bình, lắc đầu lia lịa.
Ngưng Hương nhẹ giọng khích lệ đệ đệ, "Đệ cứ nói tỷ tỷ đang may y phục cho nàng nên không rảnh, đành mời nàng làm diều hâu cho các đệ chơi một lát."
Bên ngoài Đại Tráng lại thúc giục, A Mộc nhăn nhó nhìn tỷ tỷ một lát, thấy tỷ tỷ quả thực không chịu đi, cho nên đành chậm chạp bước vào trong nhà.
Quản Bình đang nằm trên giường, ngoại trừ nghe động tĩnh bên ngoài của Ngưng Hương thì nàng không có việc gì để làm. A Mộc đang chạy về phía phòng, nàng cho rằng bé trai đang muốn đi uống nước, không ngờ hắn lại chạy về hướng phòng mình. Quản Bình lập tức ngồi dậy, vừa vặn A Mộc cũng đang vén rèm cửa lên, ánh mắt hai người liền đụng nhau.
Tay nhỏ A Mộc khẩn trương nắm lấy rèm cửa.
Hắn có cảm giác ánh mắt Quản tỷ tỷ giống với tướng quân của A Nam khi nhìn người.
"Có việc gì?" Phát giác bé trai đang sợ hãi, Quản Bình cố gắng làm cho sắc mặt dịu dàng hơn, nhưng như vậy trong mắt của A Mộc cũng không có gì khác biệt.
Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ chưa bao giờ cười, A Mộc sờ đầu, run rẩy nói: "Quản tỷ tỷ, chúng đệ đang muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, tỷ tỷ đang giúp tỷ may váy nên không rảnh, đành kêu đệ mời tỷ làm diều hâu, có được không?"
Quản Bình dừng một chút, nhìn sang cánh cửa nói: "Ta cũng không rảnh."
Thấp thỏm trong mắt A Mộc lập tức biến thành thất vọng, uể oải dạ một tiếng rồi thả rèm cửa muốn đi ra ngoài.
"Đợi chút."
Ánh mắt thất vọng của bé trai so với Từ Hòe dòm ngó càng làm cho Quản Bình khó chịu hơn, Từ Hòe đã thức thời bỏ qua, toàn thân Quản Bình khá thoải mái, nhưng còn A Mộc ngoan ngoãn bỏ đi lại khiến nàng chẳng những không cảm thấy thoải mái, ngược lại lại cực kỳ luống cuống, cảm giác đó so với giết người còn khiến người ta khó sống hơn.
Quản Bình nhanh nhẹn bước xuống đất đẩy rèm cửa ra, nhìn thẳng bé trai đang ngỡ ngàng đứng ở phòng bếp nói: "Ta không biết chơi trò diều hâu bắt gà con, chỉ biết chơi trò trốn tìm, các ngươi trốn đi, ta sẽ làm quỷ đi bắt các ngươi."
Đều là trò chơi trẻ con, nhưng diều hâu chạy tới chạy lui quá ngây thơ, nàng thực sự không muốn chơi trò này, chơi trốn tìm thoải mái nhiều .
Mắt A Mộc sáng rực lên, hưng phấn nói: "Vậy để đệ đi hỏi bọn họ có muốn chơi không!"
Nói xong liền chạy ra bên ngoài, một lát sau đã đứng ở cửa lớn kêu nàng, "Quản tỷ tỷ đi ra đi, chúng ta chơi trốn tìm!"
Quản Bình bất đắc dĩ quét mắt sang vách tường, lúc này mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, nàng nhìn cô nương dưới tàng cây cây hồng, thấy nàng đang cúi đầu nghiêm túc thêu thùa may vá, giống như chuyện không có liên quan tới nàng.
Quản Bình muốn chủ động nói chuyện nhưng lại không biết nói gì.
Có người chủ động làm quỷ, bảy tám đứa bé lập tức đi trốn, phạm vi từ nhà Từ gia tới nhà Đại Tráng. Ngưng Hương dù bận vẫn ung dung cười nhìn đệ đệ cùng bốn đồng bọn chạy vào nhà mình, mỗi người chọn một chỗ trốn. Quản Bình bên ngoài không hề bận tâm đếm đến hai mươi, sau đó trầm mặt vào tìm, vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn bắt trẻ con đi bán cho người xấu.
Ngưng Hương nhịn không được nhếch khóe miệng lên.
Chờ bọn nhỏ chơi mệt rồi mới tản đi, Ngưng Hương đem giỏ may vá cất vào phòng, ngồi xổm trong sân rửa tay hỏi hai người, "Trưa nay muốn ăn gì?"
"Đệ muốn ăn bánh nướng áp chảo." A Mộc ngẩng đầu lên nói, lúc chơi ở bên ngoài có đồng bọn về nhà cầm bánh nướng áp chảo ăn, A Mộc có chút thèm.
Ngưng Hương nhìn về phía Quản Bình, "Còn người?"
"Sao cũng được." Quản Bình thản nhiên nói.
"Vậy thì bánh nướng áp chảo." Ngưng Hương đi sang đông viện lấy bột, nhào làm bánh.
Quản Bình im lặng ôm củi chuẩn bị nhóm lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.