Chương 257:
Tiếu Giai Nhân
09/09/2022
Ở thôn Liễu Khê, Ngưng Hương đợi đến khi trời tối cũng không thấy cữu cữu đến, liền khẳng định Chương Hồng Lâm không nói chân tướng cho ông biết.
Ngưng Hương cũng không có ý cáo trạng với cữu cữu, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối với một nhà cữu cữu là mối uy hiếp lớn, nàng cũng không có tâm tư vì loại chuyện nhỏ nhặt này tính toán chi li. Đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nàng nhìn qua phía bầu trời tây thoáng chút ánh nắng chiều, Ngưng Hương thật lòng hy vọng Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng trở lại, hắn về thì mới có thể đoạn tuyệt rõ ràng, như vậy nàng không cần phải lo sợ bất an nữa.
Nhưng mà đợi vài ngày chưa đợi được tin Bùi Cảnh Hàn thì bên vườn trái cây của Ngô gia đã vào lúc thu hoạch.
Lục Định cố ý đến thông báo cho bọn họ sáng mai cùng đi sang vườn trái cây.
Thu hoạch trái cây từ buổi sáng đến hoàng hôn thì mỗi người được hai mươi văn tiền, không tính A Mộc, cả đại gia đình thêm cả Quản Bình được sáu phần tiền công.
Công việc tốt như vậy Lý thị đã mong chờ từ sớm, bây giờ cuối cùng cũng đợi đến việc, bà cao hứng nhìn Lục Định bảo đảm: "Cháu cứ yên tâm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sớm qua đó, cháu không cần qua đây đón chúng ta đâu, chúng ta sẽ đi sang đầu thôn các cháu chờ!"
Đi trấn Lưu Tiên, từ thôn Đông Lâm xuất phát tương đối gần.
Lục Định gật đầu rồi rời đi .
Lý thị cười không khép miệng, sờ đầu cháu trai nói: "A Mộc ngày mai phải cố gắng làm tốt đó nha, có tiền Đại bá mẫu sẽ phân cho cháu một nửa."
A Mộc vẫn chưa thấy cây táo hồng bao giờ, tưởng tượng đến cây đầy trái, không có tiền công hắn cũng cao hứng muốn đi chơi.
Một nhà mọi người hưng phấn không thôi, ngoại trừ Ngưng Hương, hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, đỡ cho Quản Bình sinh nghi, nàng muốn ngày mai giả vờ đau bụng không đi, nhưng lại sợ Lục Thành nghĩ ngợi lung tung đến tìm nàng.
Buổi tối, tiểu cô nương lăn qua lộn lại không ngủ được.
Ngày kế tiếp khi trời vẫn còn tối, nghe thấy bên Đông viện có động tĩnh, Ngưng Hương thở dài chui ra ổ chăn. Bởi vì đi làm việc nên nàng lấy ra hai bộ quần áo cũ, một bộ cho mình mặc, một bộ cho Quản Bình. Từng người sau khi thu thập xong liền ăn điểm tâm bánh nướng áp chảo là do tối qua Lý thị làm, cộng thêm một nồi cháo.
Khóa chặt cửa, cả đại gia đình vừa nói vừa cười đi về phía thôn tây.
Lúc này mặt trời đã lóe lên chút sáng nhưng người trong thôn vẫn chưa dậy.
Vừa rẽ sang hướng thông Đông Lâm thì từ phía xa, mọi người đã thấy một chiếc xe lừa đứng đối diện phía bên này.
"Là Lục Thành tới đón chúng ta ư?" Lý thị híp mắt nhìn, đáng tiếc sắc trời mờ tối, khoảng cách xa không thấy rõ lắm.
"A Mộc gọi một tiếng thử xem." Từ Thu Nhi cười giật giây đường đệ.
A Mộc há mồm kêu lên, giọng nói bé trai to rõ ràng thanh thúy, truyền xa ra ngoài.
"Cô cô!" Đáp lại hắn là giọng nói hưng phấn của A Nam.
Lý thị ngẩn người, bà vừa đi lên phía trước vừa thân mật quở trách Lục Thành với người trong nhà, "Sao hắn lại đem A Nam theo?"
"Không phải là cháu nó đã nói hai nhà đều đi hái trái cây sao, không ôm A Nam theo thì ai dỗ bé bây giờ?" Từ Thủ Lương cười nói, chỉ cần có tiền là mọi người đều vui vẻ.
Vừa nói chuyện vừa đi tới xe xe lừa càng ngày càng gần.
"Bá phụ, bá mẫu, sao mọi người dậy sớm như vậy?" Lục Thành tinh thần sảng khoái, giọng nói sớm đã theo gió truyền tới.
Ngưng Hương núp ở sau lưng Đại bá mẫu, nghe được giọng nói người yêu xa cách hơn mười ngày, nàng vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương, vụng trộm nhìn về phía Quản Bình.
Nàng ta có nhìn ra được không?
Ngưng Hương cũng không có ý cáo trạng với cữu cữu, nghĩ đến Bùi Cảnh Hàn đối với một nhà cữu cữu là mối uy hiếp lớn, nàng cũng không có tâm tư vì loại chuyện nhỏ nhặt này tính toán chi li. Đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nàng nhìn qua phía bầu trời tây thoáng chút ánh nắng chiều, Ngưng Hương thật lòng hy vọng Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng trở lại, hắn về thì mới có thể đoạn tuyệt rõ ràng, như vậy nàng không cần phải lo sợ bất an nữa.
Nhưng mà đợi vài ngày chưa đợi được tin Bùi Cảnh Hàn thì bên vườn trái cây của Ngô gia đã vào lúc thu hoạch.
Lục Định cố ý đến thông báo cho bọn họ sáng mai cùng đi sang vườn trái cây.
Thu hoạch trái cây từ buổi sáng đến hoàng hôn thì mỗi người được hai mươi văn tiền, không tính A Mộc, cả đại gia đình thêm cả Quản Bình được sáu phần tiền công.
Công việc tốt như vậy Lý thị đã mong chờ từ sớm, bây giờ cuối cùng cũng đợi đến việc, bà cao hứng nhìn Lục Định bảo đảm: "Cháu cứ yên tâm, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ sớm qua đó, cháu không cần qua đây đón chúng ta đâu, chúng ta sẽ đi sang đầu thôn các cháu chờ!"
Đi trấn Lưu Tiên, từ thôn Đông Lâm xuất phát tương đối gần.
Lục Định gật đầu rồi rời đi .
Lý thị cười không khép miệng, sờ đầu cháu trai nói: "A Mộc ngày mai phải cố gắng làm tốt đó nha, có tiền Đại bá mẫu sẽ phân cho cháu một nửa."
A Mộc vẫn chưa thấy cây táo hồng bao giờ, tưởng tượng đến cây đầy trái, không có tiền công hắn cũng cao hứng muốn đi chơi.
Một nhà mọi người hưng phấn không thôi, ngoại trừ Ngưng Hương, hết lần này tới lần khác nàng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, đỡ cho Quản Bình sinh nghi, nàng muốn ngày mai giả vờ đau bụng không đi, nhưng lại sợ Lục Thành nghĩ ngợi lung tung đến tìm nàng.
Buổi tối, tiểu cô nương lăn qua lộn lại không ngủ được.
Ngày kế tiếp khi trời vẫn còn tối, nghe thấy bên Đông viện có động tĩnh, Ngưng Hương thở dài chui ra ổ chăn. Bởi vì đi làm việc nên nàng lấy ra hai bộ quần áo cũ, một bộ cho mình mặc, một bộ cho Quản Bình. Từng người sau khi thu thập xong liền ăn điểm tâm bánh nướng áp chảo là do tối qua Lý thị làm, cộng thêm một nồi cháo.
Khóa chặt cửa, cả đại gia đình vừa nói vừa cười đi về phía thôn tây.
Lúc này mặt trời đã lóe lên chút sáng nhưng người trong thôn vẫn chưa dậy.
Vừa rẽ sang hướng thông Đông Lâm thì từ phía xa, mọi người đã thấy một chiếc xe lừa đứng đối diện phía bên này.
"Là Lục Thành tới đón chúng ta ư?" Lý thị híp mắt nhìn, đáng tiếc sắc trời mờ tối, khoảng cách xa không thấy rõ lắm.
"A Mộc gọi một tiếng thử xem." Từ Thu Nhi cười giật giây đường đệ.
A Mộc há mồm kêu lên, giọng nói bé trai to rõ ràng thanh thúy, truyền xa ra ngoài.
"Cô cô!" Đáp lại hắn là giọng nói hưng phấn của A Nam.
Lý thị ngẩn người, bà vừa đi lên phía trước vừa thân mật quở trách Lục Thành với người trong nhà, "Sao hắn lại đem A Nam theo?"
"Không phải là cháu nó đã nói hai nhà đều đi hái trái cây sao, không ôm A Nam theo thì ai dỗ bé bây giờ?" Từ Thủ Lương cười nói, chỉ cần có tiền là mọi người đều vui vẻ.
Vừa nói chuyện vừa đi tới xe xe lừa càng ngày càng gần.
"Bá phụ, bá mẫu, sao mọi người dậy sớm như vậy?" Lục Thành tinh thần sảng khoái, giọng nói sớm đã theo gió truyền tới.
Ngưng Hương núp ở sau lưng Đại bá mẫu, nghe được giọng nói người yêu xa cách hơn mười ngày, nàng vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương, vụng trộm nhìn về phía Quản Bình.
Nàng ta có nhìn ra được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.