Chương 276:
Tiếu Giai Nhân
09/09/2022
Nàng lập tức hiểu, Bùi Cảnh Hàn đối với nàng đã sinh lòng nghi ngờ.
Lòng nghi ngờ này cũng không khó đoán, hơn nữa đời trước Bùi Cảnh Hàn đã từng thử dò xét qua nàng mấy lần. Khi đó nàng cẩn thận giữ quy củ, sợ ăn dấm chua bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, bình thường cười cười nói nói, đối với loại sự tình này không dám lộ ra một tia dấu vết, cuối cùng đứng ngoài quan sát mánh khoé của Thẩm Du Du, mới biết được nam nhân này kỳ thật thích nhất là thấy nữ nhân vì hắn mà ăn dấm chua, như thế mới tỏ ra trong lòng các nàng coi trọng hắn.
Làm bộ khó xử cắn môi, Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn một chút, nhỏ giọng nói: "Thế tử muốn nghe lời nói thật hay là giả?"
"Nói nhảm." Bùi Cảnh Hàn lườm nàng một cái.
Tố Nguyệt hừ một tiếng, trước tiên muốn hắn bảo đảm, "Vậy em nói nhưng thế tử đừng giận em được không?"
Bùi Cảnh Hàn vuốt cằm, ý bảo nàng nói.
Tố Nguyệt lại nhìn hắn một cái, cúi đầu dựa vào vai hắn nói: "Em với Ngưng Hương là tỷ muội đã bốn năm, dĩ nhiên vẫn luôn muốn cùng nhau ở một chỗ, hai tháng nay nàng không có ở đây, em có cảm giác thiếu mất thứ gì đó. Nhưng em biết trong lòng nàng lo lắng cho đệ đệ, A Mộc ngoài ý muốn té xuống nước, thấy Ngưng Hương khóc đau khổ như vậy, em cũng khóc. Vì tình tỷ muội, em hy vọng thế tử thành toàn cho nàng, để cho nàng sống những ngày nàng muốn."
"Nói tiếp." Bùi Cảnh Hàn vuốt tay nàng.
Tố Nguyệt nhẹ nhàng cọ xát bả vai hắn, trầm mặc thật lâu mới buồn bã nói: "Thế tử thích Ngưng Hương hơn, trong tâm của em biết rõ, nếu để em nói thật thì chuyện Ngưng Hương ra đi em thực không bỏ được, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, em, cuối cùng em nghĩ tới, Ngưng Hương đi rồi thì có lẽ thế tử sẽ thích em hơn..."
Sợ nam nhân sẽ trách cứ, nói đến đây nàng không chịu nói nữa, toàn thân căng thẳng, hai tay ôm thật chặt hắn, sợ hắn tức giận.
Bùi Cảnh Hàn không trách nàng, cằm hắn dựa vào đỉnh đầu nàng, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta cho rằng em sẽ không tranh giành tình nhân..."
"Em không muốn cùng Ngưng Hương tranh!" Tố Nguyệt vội vã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nam người nói, "Em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Ngưng Hương tranh giành, không chỉ Ngưng Hương, cho dù sau này thế tử có ai khác, em cũng sẽ không tranh, em, em chỉ hy vọng thế tử có thể, có thể yêu thích em hơn một chút thôi..."
Nói đến đây thì đột nhien gục đầu lên vai nam nhân nhẹ nhàng khóc lên, "Thế tử muốn trách em thì trách đi, ai không hy vọng người mình thích thích mình nhiều hơn một chút chứ?"
Nước mắt tiểu cô nương làm ướt vai hắn, Bùi Cảnh Hàn lắc đầu cười, nâng khuôn mặt đầy nước của nàng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, vô cùng nghiêm túc nói: "Yên tâm, cho dù Ngưng Hương không đi, ta cũng sẽ thích em hơn."
Kỳ thật hắn thích Ngưng Hương nhất, nhưng Ngưng Hương không muốn, hắn tội gì lại lãng phí sủng ái trên người nàng?
So với Ngưng Hương quyết tâm muốn đi, Tố Nguyệt lại đáng giá để hắn sủng ái.
"Nhớ ta không?" Hôn mỹ nhân trong lòng nín khóc, Bùi Cảnh Hàn lúc này mới nhìn vào ánh mắt của nàng hỏi.
Tố Nguyệt mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không quá tin tưởng hỏi: "Thế tử thực sự thích ta nhiều hơn so với Ngưng Hương sao?"
Bùi Cảnh Hàn cười ừ một tiếng, thấy nàng cười vui vẻ, hắn véo nhẹ vào eo nàng một cái, sau lại có chút mệt mỏi nói: "Sai người chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm một cái." Chạy thẳng một đường trở về, trên người hắn đều là mồ hôi.
Tố Nguyệt gật đầu, trước khi đứng dậy chủ động hôn hắn một cái rồi mới bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Bùi Cảnh Hàn đưa mắt nhìn nàng chạy ra cửa, từ từ nương người dựa trên ghế.
Ngưng Hương...
Thả thì thả, nhưng mà hắn càng muốn kéo nàng, muốn để cho nàng lo lắng một cách vô ích, lo lắng đến cuối cùng nhịn không được phải tìm đến hắn, hắn lại bày ra thái độ như đã sớm quên thái độ của nàng, để Ngưng Hương biết rõ, hắn đường đường là thế tử Hầu phủ chướng mắt một cô thôn nữ như nàng, mà không phải là bị nàng uy hiếp, không đành lòng để nàng chết nên mới thả người.
Nhưng mà cho dù có Tố Nguyệt làm bạn, hắn vẫn đang cố gắng tìm lý do, cho nên đáy lòng Bùi Cảnh Hàn vẫn đang vướng mắc khiến hắn khó chịu, buổi tối hắn không còn tâm tư chạm vào Tố Nguyệt, để cho nàng ngủ ở bên giường ngoài.
Tố Nguyệt lơ đễnh, Bùi Cảnh Hàn không cần nàng ngược lại nàng sống yên ổn, chui vào chăn, nàng suy nghĩ có nên viết thư thông báo cho Ngưng Hương một tiếng hay không.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tố Nguyệt vẫn còn quyết định buông tha cho cái ý nghĩ này. Bùi Cảnh Hàn cũng quen thuộc Ngưng Hương, lúc này Ngưng Hương lo lắng mới là chuyện bình thường, một khi để Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng "phản bội" hắn thì đối với Ngưng Hương mà nói ngược lại rất phức tạp.
Chỉ là không biết kia nha đầu ngốc kia có thể nhịn tới khi nào .
Tố Nguyệt cười thầm, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật đúng là tỷ muội tốt của mình .
Lúc này nhớ thương Ngưng Hương không chỉ mình Tố Nguyệt, ở Lục gia, Lục Thành nằm trên đầu giường đặt gần lò sưởi, lại đem chủ ý gặp người yêu đánh tới vụ thu thu hoạch sắp tới.
Lòng nghi ngờ này cũng không khó đoán, hơn nữa đời trước Bùi Cảnh Hàn đã từng thử dò xét qua nàng mấy lần. Khi đó nàng cẩn thận giữ quy củ, sợ ăn dấm chua bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, bình thường cười cười nói nói, đối với loại sự tình này không dám lộ ra một tia dấu vết, cuối cùng đứng ngoài quan sát mánh khoé của Thẩm Du Du, mới biết được nam nhân này kỳ thật thích nhất là thấy nữ nhân vì hắn mà ăn dấm chua, như thế mới tỏ ra trong lòng các nàng coi trọng hắn.
Làm bộ khó xử cắn môi, Tố Nguyệt nhìn Bùi Cảnh Hàn một chút, nhỏ giọng nói: "Thế tử muốn nghe lời nói thật hay là giả?"
"Nói nhảm." Bùi Cảnh Hàn lườm nàng một cái.
Tố Nguyệt hừ một tiếng, trước tiên muốn hắn bảo đảm, "Vậy em nói nhưng thế tử đừng giận em được không?"
Bùi Cảnh Hàn vuốt cằm, ý bảo nàng nói.
Tố Nguyệt lại nhìn hắn một cái, cúi đầu dựa vào vai hắn nói: "Em với Ngưng Hương là tỷ muội đã bốn năm, dĩ nhiên vẫn luôn muốn cùng nhau ở một chỗ, hai tháng nay nàng không có ở đây, em có cảm giác thiếu mất thứ gì đó. Nhưng em biết trong lòng nàng lo lắng cho đệ đệ, A Mộc ngoài ý muốn té xuống nước, thấy Ngưng Hương khóc đau khổ như vậy, em cũng khóc. Vì tình tỷ muội, em hy vọng thế tử thành toàn cho nàng, để cho nàng sống những ngày nàng muốn."
"Nói tiếp." Bùi Cảnh Hàn vuốt tay nàng.
Tố Nguyệt nhẹ nhàng cọ xát bả vai hắn, trầm mặc thật lâu mới buồn bã nói: "Thế tử thích Ngưng Hương hơn, trong tâm của em biết rõ, nếu để em nói thật thì chuyện Ngưng Hương ra đi em thực không bỏ được, nhưng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, em, cuối cùng em nghĩ tới, Ngưng Hương đi rồi thì có lẽ thế tử sẽ thích em hơn..."
Sợ nam nhân sẽ trách cứ, nói đến đây nàng không chịu nói nữa, toàn thân căng thẳng, hai tay ôm thật chặt hắn, sợ hắn tức giận.
Bùi Cảnh Hàn không trách nàng, cằm hắn dựa vào đỉnh đầu nàng, mắt phượng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta cho rằng em sẽ không tranh giành tình nhân..."
"Em không muốn cùng Ngưng Hương tranh!" Tố Nguyệt vội vã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt nam người nói, "Em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Ngưng Hương tranh giành, không chỉ Ngưng Hương, cho dù sau này thế tử có ai khác, em cũng sẽ không tranh, em, em chỉ hy vọng thế tử có thể, có thể yêu thích em hơn một chút thôi..."
Nói đến đây thì đột nhien gục đầu lên vai nam nhân nhẹ nhàng khóc lên, "Thế tử muốn trách em thì trách đi, ai không hy vọng người mình thích thích mình nhiều hơn một chút chứ?"
Nước mắt tiểu cô nương làm ướt vai hắn, Bùi Cảnh Hàn lắc đầu cười, nâng khuôn mặt đầy nước của nàng lên, nhẹ nhàng hôn một cái, vô cùng nghiêm túc nói: "Yên tâm, cho dù Ngưng Hương không đi, ta cũng sẽ thích em hơn."
Kỳ thật hắn thích Ngưng Hương nhất, nhưng Ngưng Hương không muốn, hắn tội gì lại lãng phí sủng ái trên người nàng?
So với Ngưng Hương quyết tâm muốn đi, Tố Nguyệt lại đáng giá để hắn sủng ái.
"Nhớ ta không?" Hôn mỹ nhân trong lòng nín khóc, Bùi Cảnh Hàn lúc này mới nhìn vào ánh mắt của nàng hỏi.
Tố Nguyệt mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không quá tin tưởng hỏi: "Thế tử thực sự thích ta nhiều hơn so với Ngưng Hương sao?"
Bùi Cảnh Hàn cười ừ một tiếng, thấy nàng cười vui vẻ, hắn véo nhẹ vào eo nàng một cái, sau lại có chút mệt mỏi nói: "Sai người chuẩn bị nước đi, ta muốn đi tắm một cái." Chạy thẳng một đường trở về, trên người hắn đều là mồ hôi.
Tố Nguyệt gật đầu, trước khi đứng dậy chủ động hôn hắn một cái rồi mới bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Bùi Cảnh Hàn đưa mắt nhìn nàng chạy ra cửa, từ từ nương người dựa trên ghế.
Ngưng Hương...
Thả thì thả, nhưng mà hắn càng muốn kéo nàng, muốn để cho nàng lo lắng một cách vô ích, lo lắng đến cuối cùng nhịn không được phải tìm đến hắn, hắn lại bày ra thái độ như đã sớm quên thái độ của nàng, để Ngưng Hương biết rõ, hắn đường đường là thế tử Hầu phủ chướng mắt một cô thôn nữ như nàng, mà không phải là bị nàng uy hiếp, không đành lòng để nàng chết nên mới thả người.
Nhưng mà cho dù có Tố Nguyệt làm bạn, hắn vẫn đang cố gắng tìm lý do, cho nên đáy lòng Bùi Cảnh Hàn vẫn đang vướng mắc khiến hắn khó chịu, buổi tối hắn không còn tâm tư chạm vào Tố Nguyệt, để cho nàng ngủ ở bên giường ngoài.
Tố Nguyệt lơ đễnh, Bùi Cảnh Hàn không cần nàng ngược lại nàng sống yên ổn, chui vào chăn, nàng suy nghĩ có nên viết thư thông báo cho Ngưng Hương một tiếng hay không.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tố Nguyệt vẫn còn quyết định buông tha cho cái ý nghĩ này. Bùi Cảnh Hàn cũng quen thuộc Ngưng Hương, lúc này Ngưng Hương lo lắng mới là chuyện bình thường, một khi để Bùi Cảnh Hàn đoán được nàng "phản bội" hắn thì đối với Ngưng Hương mà nói ngược lại rất phức tạp.
Chỉ là không biết kia nha đầu ngốc kia có thể nhịn tới khi nào .
Tố Nguyệt cười thầm, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thật đúng là tỷ muội tốt của mình .
Lúc này nhớ thương Ngưng Hương không chỉ mình Tố Nguyệt, ở Lục gia, Lục Thành nằm trên đầu giường đặt gần lò sưởi, lại đem chủ ý gặp người yêu đánh tới vụ thu thu hoạch sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.