Chương 278:
Tiếu Giai Nhân
09/09/2022
Mới mờ sáng, Ngưng Hương đi qua tây phòng gặp Quản Bình, thẹn thùng nói: "Làm liên lụy ngươi phải chịu cực rồi."
Trải qua chuyện Ngưng Hương bị thương, Quản Bình đã nói chuyện với nàng tương đối nhiều hơn xưa, chỉ là vẫn không có biểu cảm gì, "Chút mệt mỏi này không tính là gì, so với những việc trước đây thì chuyện này thoải mái hơn nhiều, ngươi không cần áy náy."
Có lẽ thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại khá nhẹ nhõm, bây giờ Quản Bình có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mà không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Ngưng Hương thức thời không hỏi nàng ta trước kia đã làm công việc gì.
Ăn xong điểm tâm mọi người liền đi ra ruộng ở thôn nam.
Trước đem mấy cột bắp dỡ xuống, sau đó lại bẻ bắp ra khỏi cột rồi ném qua bên cạnh, sau đó cuối cùng sẽ mượn xe lừa rồi xếp chúng lên xe.
Sáu người lớn, từ buổi sáng bận rộn đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đem được bắp xếp lên xe lừa mượn của Lưu gia, tuy mệt mỏi nhưng lại vừa lòng thỏa mãn trở về nhà, các cột bắp trước tiên cứ để ở trong ruộng, mấy ngày nữa phụ tử Từ Thủ Lương lại tới đi thu dọn, phơi nắng vài ngày rồi kéo về nhà làm củi đốt.
Ngày hôm sau lại đi sang ruộng nhà Ngưng Hương.
Ngưng Hương rất khẩn trương.
Thời điểm nàng chưa thích Lục Thành thì Lục Thành đều giúp đỡ nhà nàng trồng trọt , bây giờ hai người đã tốt hơn, không biết người nọ có nhân cơ hội này muốn gặp nàng không?
Đã chừng mười ngày không gặp, Ngưng Hương cũng có chút nhớ hắn, cũng nhớ A Nam, gần đây mọi nhà đều thu hoạch vụ thu, Lục Định cũng không đưa A Nam và A Đào đến chơi.
Vừa nhìn nàng đã phát hiện bắp nhà Lục gia đã thu hoạch rồi, chỉ còn cột bắp trụi lủi, nàng cho rằng trong ruộng bên đó không có người, muốn sang bên đó nhìn một chút, ai ngờ chưa qua đã nghe hai tiếng lạo xạo, một cây bắp đột nhiên ngã xuống.
A Mộc cũng nhìn thấy, hắn thích Lục Thành bèn vui vẻ chạy qua ruộng nhà Lục gia, lớn tiếng kêu: "Lục đại ca phải không?"
"A Mộc?" Lục Thành từ bên trong đi ra, trông thấy A Mộc, hắn cười hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"
"Nhà chúng ta hôm nay cũng thu bắp." A Mộc hưng phấn nói.
Ngưng Hương thẹn thùng đi qua chào hỏi, Lý thị cũng cười đi qua, nhìn nam nhân cao lớn nói: "Nhà các cháu sớm đã dẹp xong rồi sao?"
Lục Thành dạ một tiếng, "Hôm trước thu hoạch rồi ạ, ngày hôm qua thì giúp nhà Nhị thúc cháu, vừa lúc gần đây vườn trái cây không có việc gì làm nên cháu cũng ở nhà."
"Lão nhị và lão tam đâu, sao chỉ có mình cháu ở đây?" Lý thị nhìn vào trong ruộng hiếu kỳ nói.
Lục Thành có chút bất đắc dĩ cười, "Hai bọn họ đều không thích đào bắp, ở nhà ngồi bóc hạt bắp, dù sao cũng không nhiều lắm, cháu tự mình làm cũng được. Bá mẫu hôm nay cũng thu bắp sao? Vậy để cháu giúp một tay đi, bên này cháu không vội, ngày mai làm cũng không muộn, giúp mọi người thu hoạch thì chúng ta cùng nhau bận việc, còn có thể trò chuyện với nhau."
Lý thị sớm đã biết tính cách của hắn nên không khách khí nữa, cười nói: "Được, nhưng mà làm xong thì trưa nay cháu phải đi qua nhà bá mẫu ăn cơm đó."
Lục Thành sảng khoái nhận lời, sau đó liền vung cuốc cùng cha con Từ Thủ Lương đi đào bắp.
Ngưng Hương liếc nhanh qua bóng lưng hắn một cái, nàng mới không tin hôm nay chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng người mình thích đến giúp mình làm việc, trong lòng Ngưng Hương cũng rất vui vẻ.
Mang xong khăn trùm đầu, mấy người Ngưng Hương gỡ bắp khỏi cột.
Nữ quyến ở bên trong, Lý thị cùng Quản Bình làm nhanh nhất, Ngưng Hương thứ hai, Từ Thu Nhi có chút lười, cùng A Mộc làm chậm rì rì rơi ở phía sau. Các nam nhân cuốc xong cũng bắt tay vào gỡ bắp, nhưng bọn họ chọn chỗ trống khác, không cùng nữ quyến một chỗ.
Hết lần này tới lần khác có người không thành thật, lén lút chạy tới chạy lui.
Ngưng Hương mới vừa gỡ một cây bắp xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng thân thể ma sát lá bắp, trong lòng nàng liền biết là Lục Thành muốn làm chuyện xấu, nàng gấp đến độ sốt ruột, nhưng mà không đợi nàng quyết định thì hắn đã vội vàng chạy tới, Lục Thành giống con thỏ chạy tới, một người cao to như không thể chờ đợi được thức ăn, giống như một con gấu vọt vào ruộng bắp.
Trải qua chuyện Ngưng Hương bị thương, Quản Bình đã nói chuyện với nàng tương đối nhiều hơn xưa, chỉ là vẫn không có biểu cảm gì, "Chút mệt mỏi này không tính là gì, so với những việc trước đây thì chuyện này thoải mái hơn nhiều, ngươi không cần áy náy."
Có lẽ thân thể mệt mỏi nhưng trong lòng lại khá nhẹ nhõm, bây giờ Quản Bình có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mà không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện.
Ngưng Hương thức thời không hỏi nàng ta trước kia đã làm công việc gì.
Ăn xong điểm tâm mọi người liền đi ra ruộng ở thôn nam.
Trước đem mấy cột bắp dỡ xuống, sau đó lại bẻ bắp ra khỏi cột rồi ném qua bên cạnh, sau đó cuối cùng sẽ mượn xe lừa rồi xếp chúng lên xe.
Sáu người lớn, từ buổi sáng bận rộn đến hoàng hôn, cuối cùng cũng đem được bắp xếp lên xe lừa mượn của Lưu gia, tuy mệt mỏi nhưng lại vừa lòng thỏa mãn trở về nhà, các cột bắp trước tiên cứ để ở trong ruộng, mấy ngày nữa phụ tử Từ Thủ Lương lại tới đi thu dọn, phơi nắng vài ngày rồi kéo về nhà làm củi đốt.
Ngày hôm sau lại đi sang ruộng nhà Ngưng Hương.
Ngưng Hương rất khẩn trương.
Thời điểm nàng chưa thích Lục Thành thì Lục Thành đều giúp đỡ nhà nàng trồng trọt , bây giờ hai người đã tốt hơn, không biết người nọ có nhân cơ hội này muốn gặp nàng không?
Đã chừng mười ngày không gặp, Ngưng Hương cũng có chút nhớ hắn, cũng nhớ A Nam, gần đây mọi nhà đều thu hoạch vụ thu, Lục Định cũng không đưa A Nam và A Đào đến chơi.
Vừa nhìn nàng đã phát hiện bắp nhà Lục gia đã thu hoạch rồi, chỉ còn cột bắp trụi lủi, nàng cho rằng trong ruộng bên đó không có người, muốn sang bên đó nhìn một chút, ai ngờ chưa qua đã nghe hai tiếng lạo xạo, một cây bắp đột nhiên ngã xuống.
A Mộc cũng nhìn thấy, hắn thích Lục Thành bèn vui vẻ chạy qua ruộng nhà Lục gia, lớn tiếng kêu: "Lục đại ca phải không?"
"A Mộc?" Lục Thành từ bên trong đi ra, trông thấy A Mộc, hắn cười hỏi: "Sao đệ lại tới đây?"
"Nhà chúng ta hôm nay cũng thu bắp." A Mộc hưng phấn nói.
Ngưng Hương thẹn thùng đi qua chào hỏi, Lý thị cũng cười đi qua, nhìn nam nhân cao lớn nói: "Nhà các cháu sớm đã dẹp xong rồi sao?"
Lục Thành dạ một tiếng, "Hôm trước thu hoạch rồi ạ, ngày hôm qua thì giúp nhà Nhị thúc cháu, vừa lúc gần đây vườn trái cây không có việc gì làm nên cháu cũng ở nhà."
"Lão nhị và lão tam đâu, sao chỉ có mình cháu ở đây?" Lý thị nhìn vào trong ruộng hiếu kỳ nói.
Lục Thành có chút bất đắc dĩ cười, "Hai bọn họ đều không thích đào bắp, ở nhà ngồi bóc hạt bắp, dù sao cũng không nhiều lắm, cháu tự mình làm cũng được. Bá mẫu hôm nay cũng thu bắp sao? Vậy để cháu giúp một tay đi, bên này cháu không vội, ngày mai làm cũng không muộn, giúp mọi người thu hoạch thì chúng ta cùng nhau bận việc, còn có thể trò chuyện với nhau."
Lý thị sớm đã biết tính cách của hắn nên không khách khí nữa, cười nói: "Được, nhưng mà làm xong thì trưa nay cháu phải đi qua nhà bá mẫu ăn cơm đó."
Lục Thành sảng khoái nhận lời, sau đó liền vung cuốc cùng cha con Từ Thủ Lương đi đào bắp.
Ngưng Hương liếc nhanh qua bóng lưng hắn một cái, nàng mới không tin hôm nay chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng người mình thích đến giúp mình làm việc, trong lòng Ngưng Hương cũng rất vui vẻ.
Mang xong khăn trùm đầu, mấy người Ngưng Hương gỡ bắp khỏi cột.
Nữ quyến ở bên trong, Lý thị cùng Quản Bình làm nhanh nhất, Ngưng Hương thứ hai, Từ Thu Nhi có chút lười, cùng A Mộc làm chậm rì rì rơi ở phía sau. Các nam nhân cuốc xong cũng bắt tay vào gỡ bắp, nhưng bọn họ chọn chỗ trống khác, không cùng nữ quyến một chỗ.
Hết lần này tới lần khác có người không thành thật, lén lút chạy tới chạy lui.
Ngưng Hương mới vừa gỡ một cây bắp xuống thì đột nhiên nghe thấy tiếng thân thể ma sát lá bắp, trong lòng nàng liền biết là Lục Thành muốn làm chuyện xấu, nàng gấp đến độ sốt ruột, nhưng mà không đợi nàng quyết định thì hắn đã vội vàng chạy tới, Lục Thành giống con thỏ chạy tới, một người cao to như không thể chờ đợi được thức ăn, giống như một con gấu vọt vào ruộng bắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.