Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 296:

Tiếu Giai Nhân

11/09/2022

Không hiểu sao Ngưng Hương cũng có chút khát, nàng cúi đầu lặng lẽ nuốt nước miếng.

Chờ hắn uống xong, Ngưng Hương vừa cất ấm trà vừa do dự có nên đi sang bàn sách đối diện ngồi hay không thì chợt nghe Lục Thành kêu đau đầu.

"Trước kia chàng đã từng uống rượu chưa?" Ngưng Hương ân cần quay trở về.

Vẻ mặt Lục Thành khó chịu nhìn nàng, "Đã uống, nhưng không uống nhiều như vậy, Hương Nhi, nàng xoa trán giúp ta."

Ngưng Hương không đành lòng cự tuyệt, bảo hắn nằm xuống.

Lục Thành nằm xuống , còn chủ động nhắm cặp mắt hoa đào khiến nàng tâm hoảng ý loạn lại. Ngưng Hương mỉm cười, buông lỏng đưa tay tới, ai ngờ nam nhân đột nhiên đưa tay bắt trọn eo nàng, chờ khi Ngưng Hương kịp phản ứng thì nàng đã bị kéo lên trên giường, mà Lục Thành thì nghiêng người liền đè lên nàng.

"Lục..."

Mùi rượu cùng đôi môi nóng bỏng của hắn đã chặn miệng nàng.

Trong đầu Ngưng Hương ong một tiếng, bị hắn đốt sạch không còn chút khí lực.

Vốn đã khát, nay hắn lại liên tục đoạt nước ngọt trong miệng nàng, Ngưng Hương càng khát hơn, nàng ôm đầu hắn đẩy hắn. Cuối cùng hắn cũng buông lỏng môi nàng ra, nhưng lại búng cổ áo nàng, ngay khi Ngưng Hương cho là hắn mất đi lý trí muốn nổi điên, thì Lục Thành dùng sức hôn vết sẹo như hạt đậu kia của nàng.

Hắn dùng sức thật lớn giống như muốn ăn hết cái sẹo này.

Ngưng Hương có thể cảm nhận được hắn giương cung bạt kiếm, nhưng hắn chỉ gặm vết sẹo của nàng.



"Vì sao không nói cho ta biết." Không biết gặm được bao lâu, Lục Thành ngừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng ánh mắt sâu kín.

Trong mắt hắn Ngưng Hương thấy được ý trách cứ, nàng chột dạ mở to mắt, không biết trả lời thế nào.

Nàng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng Lục Thành nhất định sẽ cảm thấy mình bị coi thường, hắn là một đại nam nhân, mặt mũi rất quan trọng.

"Nói chuyện." Lục Thành không chịu để nàng giả vờ hồ đồ.

Ngưng Hương không nói, tuy rằng hắn đang tức giận nhưng sẽ không làm gì nàng, nhưng bộ dáng nàng bây giờ lại cực kỳ giống A Nam gây họa còn không chịu nhận sai. Lục Thành vừa thích vừa giận, lại thúc giục nàng thêm một lần, thấy nàng mím môi không chịu mở miệng, Lục Thành bật cười, chợt từ trên người nàng bước xuống, ngay sau đó liền đem nàng lật lại, đưa tay liền hướng về chỗ thịt dày nhất của nàng đánh xuống.

Hai tiếng bành bạch đột nhiên vang lên chói tai.

Ngưng Hương vừa đau vừa thẹn vừa cáu, nàng muốn xoay người đẩy hắn, nhưng Lục Thành lại chồng người lên áp chế lưng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Về sau nếu có người bắt nạt nàng, nàng còn dám gạt ta hay không?"

Hắn nặng như núi, Ngưng Hương sắp không thở nổi, nàng không thể không xin hắn khoan dung, "Không được, Lục Thành chàng đứng lên, ta khó chịu..."

Thân thể nhỏ nhắn của nàng giống như chỉ cần đè ép tí nữa liền vỡ nát, Lục Thành không dám khi dễ quá lâu bèn xếp bằng ngồi dậy.

Ngưng Hương như trút được gánh nặng, tay chống giường muốn đứng lên, chỉ là tư thế quỳ sấp như vậy khiến eo nhỏ mông to nhìn càng rõ ràng hơn, cổ họng Lục Thành hơi nóng, bàn tay lại không thành thật đẩy nàng về phía hắn.

Vừa tránh thoát được trấn áp này thì lại bị khi dễ, sức lực cách xa, rất nhanh Ngưng Hương chỉ đành khóc lóc cầu xin tha thứ.



"Trở về chúng ta liền đính hôn."

Sau khi sự việc kết thúc, Lục Thành ôm chặt khuôn mặt cô nương đỏ bừng, bá đạo nói vào tai nàng.

Ngưng Hương vẫn bực chuyện hắn vừa thò tay vào xiêm y nàng, giả bộ ngủ không để ý tới hắn.

Lục Thành cúi đầu nhìn, hắn tự biết mình hơi quá mức, giọng nói bèn mềm lại, "Hương Nhi, sớm định đi, như vậy ta mơi an lòng."

Ngưng Hương chính là thích mềm không thích cứng , nàng nghĩ đến chuyện hôm nay hắn phải chịu khổ, đợi cho hơi thở bình phục mới xoay người đưa lưng về phía hắn nói: "Ta nguyện ý, nhưng hôn nhân đại sự phải do trưởng bối làm chủ, chàng nên hỏi Đại bá phụ và Đại bá mẫu ta có đáp ứng hay không đã."

Biết rõ nàng nguyện ý, nhưng khi nghe thấy nàng đáp ứng, Lục Thành vẫn mừng rỡ như điên, lần nữa xoay người nàng lại, khuôn mặt nàng hai cái thật mạnh, hưng phấn nói: "Bá mẫu cũng yêu thích ta, chỉ cần nàng nói bí mật của ta, khẳng định bà sẽ đồng ý, còn bá phụ cũng sẽ không làm khó dễ ta quá chứ?"

Hắn ngồi xổm, mắt sáng như trẻ con được cho kẹo.

Ngưng Hương cũng ngồi dậy phủi tà áo, sau đó lại kéo sợi tóc dài dính trên khuôn mặt mình, nhìn hắn có chút hả hê: "Không biết, nhưng đại bá phụ đã xem chàng là người phụ bạc Phùng cô nương, đặc biệt là chưa kết hôn mà đã có con, chàng không thấy bình thường ông không đặc biệt chào đón chàng sao? Chính là cảm thấy nhân phẩm chàng không được."

Lục Thành cẩn thận ngẫm lại, quả đúng vậy, Từ Thủ Lương đối với hắn xác thực không quá thân thiện.

"Vậy chúng ta nói thật với bọn họ là được." Lục Thành hạ giọng nói.

Ngưng Hương liếc hắn một cái, do dự một chút rồi lắc đầu, "Đừng nói, việc này ngoại trừ những người đã biết, còn lại chúng ta đừng truyền ra ngoài. Người biết càng nhiều lại càng dễ dàng phạm sai lầm, A Nam có mẹ kế là được, ta không muốn tương lai bé phát hiện ngay cả cha đều không phải là ruột thịt."

"Hương Nhi, ủy khuất nàng rồi." Nàng đau lòng thay A Nam, Lục Thành đau lòng thay nàng, cô nương thật tốt muốn chịu danh tiếng tái giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook