Chương 309:
Tiếu Giai Nhân
11/09/2022
Đông Lâm thôn.
Lục Thành đứng ngồi không yên.
Thím từ Từ gia trở lại, nói cho hắn biết thuyết phục phu thê Từ Thủ Lương có chút khổ sở, cho dù tin tưởng Ngưng Hương nhất định có thể thuyết phục hai vị trưởng bối, nhưng tâm của hắn cũng đang treo lên cao, sợ hôn sự xảy ra biến cố. Không sợ không được, Ngưng Hương tính tình dịu dàng, vạn nhất không khuyên được trưởng bối ngược lại lại bị phu thê Từ Thủ Lương khuyên hối hận thì làm sao bây giờ?
Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau Lục Thành đi thẳng ra vườn trái cây, không muốn để hai đệ đệ chế giễu.
Hoàng hôn buông xuống, Lục Thành lại đi tìm Phan thị, gọi nói kiên định: "Nhị thẩm, ngày mai thím qua bên kia, nếu bọn họ vẫn không đồng ý, thím liền nói chỉ cần bọn họ đáp ứng, muốn cháu làm cái gì cháu cũng làm, muốn bao nhiêu sính kim cháu đều có thể đưa."
Hắn đã nhận định Ngưng Hương, đập nồi bán sắt cũng phải đem nàng cưới về.
Thấy cháu trai coi trọng Ngưng Hương như thế, Phan thị vừa buồn cười lại vui mừng, thấy cháu trai tìm được người định mệnh mà vui vẻ theo.
Hôm sau Phan thị lại sang Từ gia lần nữa, lần này bà đi một mình.
A Mộc đúng lúc từ nhà xí đi ra, thấy bà hắn liền oa oa khóc lên, liếc mắt muốn đuổi bà đi: "Tỷ tỷ cháu nói không gả, bác đừng đến nhà chúng ta nữa!"
Ngưng Hương đang trùm chăn ở trong phòng, nghe tiếng đệ đệ khóc ủy khuất, trong lòng nàng đau xót, cuống quít muốn bước xuống đất.
"Ngươi đừng đi ra, để ta kéo A Mộc về." Chuyện nghị thân cô nương sao có thể ra cửa, Quản Bình ngăn lại nói, rất nhanh liền đem A Mộc ôm vào.
Bên kia Phan thị đầu đầy hoang mang cũng được Lý thị mời vào phòng.
Lý thị không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hương Nhi đã nguyện ý, ta cùng Đại bá phụ nàng đều nghe nàng, nhưng A Mộc không muốn xa tỷ tỷ, khóc không cho tỷ tỷ xuất giá. Hương Nhi thương nhất là đệ đệ, đem đệ đệ đem so với sinh mạng còn quan trọng hơn, vừa nghe A Mộc khóc làm khó nàng cũng đau lòng. Lục Thành nếu thật muốn kết hôn với Hương Nhi, ngươi đi về hỏi hắn xem có đính hôn trước không, qua hai năm nữa mới thành thân được không? A Mộc hiện tại quá nhỏ, Hương Nhi lại mới vừa về nhà, hắn không xa tỷ tỷ được, ngay cả ngày hôm qua, Hương Nhi đi nhà xí hắn đều đứng bên ngoài chờ, sợ tỷ tỷ bỏ hắn lại mà chạy."
Phan thị không biết nên khóc hay cười.
Ai có thể đoán được A Mộc mới là nhân vật quyết định cửa hôn sự này có thể thành hay không? Tiểu tử không đồng ý, so với phu thê Từ Thủ Lương lại có tác dụng hơn, trưởng tỷ như mẹ, Ngưng Hương đau lòng cho đệ đệ, nhất định sẽ làm theo ý đệ đệ.
Cáo biệt Lý thị, Phan thị vội vàng về nhà truyền lời cho cháu trai.
Lục Thành nghe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp ra cửa, hắn chân dài bước đi thật nhanh, chưa tới một phút đồng hồ đã tơi nhà Từ gia.
Lý thị còn đang ở Tây viện an ủi cháu trai, trong sân không có người, Lục Thành ở cửa đứng một lát, nghe thấy mọi người Từ gia đang ở bên kia, hắn không lên tiếng kêu, đi thẳng về hướng Tây viện. Bước vào phòng bếp kéo mành cửa lên, nam nhân cao to đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mẹ con Lý thị.
Ngưng Hương đang ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đang dỗ đệ đệ chôn vào trong ngực rầu rĩ không vui, vừa nghiêng đầu nhìn thấy hắn, nàng không khỏi ngây người.
Lý thị cũng ngây người, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, gấp rút từ trên giường đất xuống chào hỏi Lục Thành, "Sao cháu lại tới đây?"
Lục Thành tươi cười với bà, ánh mắt dừng lại trên mặt A Mộc đang cảnh giác nhìn hắn nói: "Cháu đến tìm đến A Mộc."
Ngưng Hương lúng túng cực kỳ, hướng về cửa sổ vặn vẹo đầu, không nhìn hắn.
A Mộc bĩu môi, ôm chặt lấy tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ nói, nàng không gả cho huynh."
Ai cũng không thể đoạt tỷ tỷ của hắn.
Lục Thành không chấp, hắn đứng trước mép giường trước cười dỗ A Mộc: "A Mộc không thích Lục đại ca sao?"
A Mộc thích, nhưng hắn không muốn nói, chôn đầu vào trong lòng tỷ tỷ.
Lục Thành tiếp tục nói: "Lục đại ca thích tỷ tỷ của đệ, cũng thích A Mộc, như vậy đi, sang năm tỷ tỷ đệ gả cho ta, A Mộc cũng sang nhà chúng ta ở. Lục đại ca sẽ tạo phòng ở mới, xây làm ba gian, năm sau ta với tỷ tỷ đệ ngủ đông phòng, A Mộc và A Nam ngủ ở tây phòng, chúng ta sống cùng nhau có được không?"
Miệng hắn nói liên tục, Từ Thu Nhi còn cực kỳ xấu hổ thay hắn, sau khi giật mình nàng liền nắm cây chổi đánh hắn một cái, vừa nói thầm da mặt dày vừa tránh ra ngoài, nhưng cũng không trốn xa, chạy đến phía sau rèm cửa tây phòng nghe lén, vô tình đến chỗ Quản Bình, cũng may Quản Bình nhĩ lực tốt, ngồi ở trên giường cũng có thể nghe được thanh âm.
Phía bên đông phòng, Ngưng Hương ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ lên, nàng ngại Lý thị còn ở trong phòng, xấu hổ mắng hắn.
Lý thị cũng không nghĩ tới Lục Thành dám nói như vậy, nếu không phải lời nói hắn quá rung động, bà cũng muốn tránh ra ngoài.
"Lục Thành, cháu thật muốn đón A Mộc qua đó?".
Lục Thành dạ, sau đó lại nhìn Ngưng Hương một chút, khuôn mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra chút hồng, "Bá mẫu, cháu muốn sớm thành thân với Hương Nhi."
Hai năm quá dài, hắn nhịn không được.
Lý thị sống hơn ba chục năm mà da mặt cũng không chịu nổi, bà bước nhanh ra ngoài, "Vậy cháu cứ dỗ A Mộc đi, việc này do hắn định đoạt."
Nói xong cũng chạy sang tây phòng.
Trước mặt bọn họ hắn còn không biết xấu hổ như vậy, không biết sau lưng hắn còn dỗ cháu gái thế nào, thật không biết xấu hổ...
Tiểu cô nương có thể chịu đựng nổi sao?
Lục Thành đứng ngồi không yên.
Thím từ Từ gia trở lại, nói cho hắn biết thuyết phục phu thê Từ Thủ Lương có chút khổ sở, cho dù tin tưởng Ngưng Hương nhất định có thể thuyết phục hai vị trưởng bối, nhưng tâm của hắn cũng đang treo lên cao, sợ hôn sự xảy ra biến cố. Không sợ không được, Ngưng Hương tính tình dịu dàng, vạn nhất không khuyên được trưởng bối ngược lại lại bị phu thê Từ Thủ Lương khuyên hối hận thì làm sao bây giờ?
Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau Lục Thành đi thẳng ra vườn trái cây, không muốn để hai đệ đệ chế giễu.
Hoàng hôn buông xuống, Lục Thành lại đi tìm Phan thị, gọi nói kiên định: "Nhị thẩm, ngày mai thím qua bên kia, nếu bọn họ vẫn không đồng ý, thím liền nói chỉ cần bọn họ đáp ứng, muốn cháu làm cái gì cháu cũng làm, muốn bao nhiêu sính kim cháu đều có thể đưa."
Hắn đã nhận định Ngưng Hương, đập nồi bán sắt cũng phải đem nàng cưới về.
Thấy cháu trai coi trọng Ngưng Hương như thế, Phan thị vừa buồn cười lại vui mừng, thấy cháu trai tìm được người định mệnh mà vui vẻ theo.
Hôm sau Phan thị lại sang Từ gia lần nữa, lần này bà đi một mình.
A Mộc đúng lúc từ nhà xí đi ra, thấy bà hắn liền oa oa khóc lên, liếc mắt muốn đuổi bà đi: "Tỷ tỷ cháu nói không gả, bác đừng đến nhà chúng ta nữa!"
Ngưng Hương đang trùm chăn ở trong phòng, nghe tiếng đệ đệ khóc ủy khuất, trong lòng nàng đau xót, cuống quít muốn bước xuống đất.
"Ngươi đừng đi ra, để ta kéo A Mộc về." Chuyện nghị thân cô nương sao có thể ra cửa, Quản Bình ngăn lại nói, rất nhanh liền đem A Mộc ôm vào.
Bên kia Phan thị đầu đầy hoang mang cũng được Lý thị mời vào phòng.
Lý thị không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Hương Nhi đã nguyện ý, ta cùng Đại bá phụ nàng đều nghe nàng, nhưng A Mộc không muốn xa tỷ tỷ, khóc không cho tỷ tỷ xuất giá. Hương Nhi thương nhất là đệ đệ, đem đệ đệ đem so với sinh mạng còn quan trọng hơn, vừa nghe A Mộc khóc làm khó nàng cũng đau lòng. Lục Thành nếu thật muốn kết hôn với Hương Nhi, ngươi đi về hỏi hắn xem có đính hôn trước không, qua hai năm nữa mới thành thân được không? A Mộc hiện tại quá nhỏ, Hương Nhi lại mới vừa về nhà, hắn không xa tỷ tỷ được, ngay cả ngày hôm qua, Hương Nhi đi nhà xí hắn đều đứng bên ngoài chờ, sợ tỷ tỷ bỏ hắn lại mà chạy."
Phan thị không biết nên khóc hay cười.
Ai có thể đoán được A Mộc mới là nhân vật quyết định cửa hôn sự này có thể thành hay không? Tiểu tử không đồng ý, so với phu thê Từ Thủ Lương lại có tác dụng hơn, trưởng tỷ như mẹ, Ngưng Hương đau lòng cho đệ đệ, nhất định sẽ làm theo ý đệ đệ.
Cáo biệt Lý thị, Phan thị vội vàng về nhà truyền lời cho cháu trai.
Lục Thành nghe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp ra cửa, hắn chân dài bước đi thật nhanh, chưa tới một phút đồng hồ đã tơi nhà Từ gia.
Lý thị còn đang ở Tây viện an ủi cháu trai, trong sân không có người, Lục Thành ở cửa đứng một lát, nghe thấy mọi người Từ gia đang ở bên kia, hắn không lên tiếng kêu, đi thẳng về hướng Tây viện. Bước vào phòng bếp kéo mành cửa lên, nam nhân cao to đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mẹ con Lý thị.
Ngưng Hương đang ngồi xếp bằng ở đầu giường đặt gần lò sưởi, đang dỗ đệ đệ chôn vào trong ngực rầu rĩ không vui, vừa nghiêng đầu nhìn thấy hắn, nàng không khỏi ngây người.
Lý thị cũng ngây người, một hồi lâu sau mới hoàn hồn, gấp rút từ trên giường đất xuống chào hỏi Lục Thành, "Sao cháu lại tới đây?"
Lục Thành tươi cười với bà, ánh mắt dừng lại trên mặt A Mộc đang cảnh giác nhìn hắn nói: "Cháu đến tìm đến A Mộc."
Ngưng Hương lúng túng cực kỳ, hướng về cửa sổ vặn vẹo đầu, không nhìn hắn.
A Mộc bĩu môi, ôm chặt lấy tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ nói, nàng không gả cho huynh."
Ai cũng không thể đoạt tỷ tỷ của hắn.
Lục Thành không chấp, hắn đứng trước mép giường trước cười dỗ A Mộc: "A Mộc không thích Lục đại ca sao?"
A Mộc thích, nhưng hắn không muốn nói, chôn đầu vào trong lòng tỷ tỷ.
Lục Thành tiếp tục nói: "Lục đại ca thích tỷ tỷ của đệ, cũng thích A Mộc, như vậy đi, sang năm tỷ tỷ đệ gả cho ta, A Mộc cũng sang nhà chúng ta ở. Lục đại ca sẽ tạo phòng ở mới, xây làm ba gian, năm sau ta với tỷ tỷ đệ ngủ đông phòng, A Mộc và A Nam ngủ ở tây phòng, chúng ta sống cùng nhau có được không?"
Miệng hắn nói liên tục, Từ Thu Nhi còn cực kỳ xấu hổ thay hắn, sau khi giật mình nàng liền nắm cây chổi đánh hắn một cái, vừa nói thầm da mặt dày vừa tránh ra ngoài, nhưng cũng không trốn xa, chạy đến phía sau rèm cửa tây phòng nghe lén, vô tình đến chỗ Quản Bình, cũng may Quản Bình nhĩ lực tốt, ngồi ở trên giường cũng có thể nghe được thanh âm.
Phía bên đông phòng, Ngưng Hương ngay cả lỗ tai cũng đều đỏ lên, nàng ngại Lý thị còn ở trong phòng, xấu hổ mắng hắn.
Lý thị cũng không nghĩ tới Lục Thành dám nói như vậy, nếu không phải lời nói hắn quá rung động, bà cũng muốn tránh ra ngoài.
"Lục Thành, cháu thật muốn đón A Mộc qua đó?".
Lục Thành dạ, sau đó lại nhìn Ngưng Hương một chút, khuôn mặt hắn cuối cùng cũng lộ ra chút hồng, "Bá mẫu, cháu muốn sớm thành thân với Hương Nhi."
Hai năm quá dài, hắn nhịn không được.
Lý thị sống hơn ba chục năm mà da mặt cũng không chịu nổi, bà bước nhanh ra ngoài, "Vậy cháu cứ dỗ A Mộc đi, việc này do hắn định đoạt."
Nói xong cũng chạy sang tây phòng.
Trước mặt bọn họ hắn còn không biết xấu hổ như vậy, không biết sau lưng hắn còn dỗ cháu gái thế nào, thật không biết xấu hổ...
Tiểu cô nương có thể chịu đựng nổi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.