Chương 345:
Tiếu Giai Nhân
12/09/2022
Lục Thành nhìn hắn, sau lại nghĩ đến thái độ sáng nay của Từ Thu Nhi, ngửa đầu nói: "Hình như Thu Nhi không thích ngươi."
Nói xong liền nâng gậy lên gõ xuống bụi hạt dẻ.
Nghiêm Kính cũng gõ theo hắn, thấp giọng giải thích: "Đó là do lần trước ta không cẩn thận đã chọc giận nàng, bị nàng mắng một trận mới thích tính tình của nàng. Lục Thành, ngươi giúp ta được không? Ta ngươi cũng biết rồi, tuy không đứng đắn nhưng lại không lêu lổng, hơn nữa điều kiện nhà ta cũng tốt, tính tình cha nương ta đều hiền hậu, Thu Nhi gả cho ta không phải chịu thiệt thòi đúng không?"
Lục Thành chẳng nói đúng sai.
Nghiêm Kính lại liên tục gõ vài cái lên bụi hạt dẻ, sau đó tiến tới bên cạnh Lục Thành, "Ta không nhờ ngươi cái gì, ta chỉ muốn dẫn nàng đi xem tiểu tử do ta nuôi dưỡng, nhất định nàng thích thì sẽ không giận ta nữa, ngày hôm nay trước tiên cứ dỗ nàng đã, sau này lại nghĩ cách đối tốt với nàng, để cho nàng cũng thích ta, tin ta đi ta tuyệt đối sẽ không bắt nạt nàng."
Lục Thành biết rõ hắn đang nuôi cái gì, trong lòng khẽ động, hắn đành thương lượng nói: "Hôm nay ngươi dẫn Thu Nhi qua đó, ngày mai chúng ta cùng đi."
Nghiêm Kính hận hắn chiếm tiện nghi của mình, nhưng ai bảo lúc này hắn có việc cầu người, hắn đành vội vàng đáp ứng.
Lục Thành thấp giọng nói với hắn một câu, sau đó liền đi về hướng muội muội A Đào, hỏi muội muội có bị hạt dẻ đâm vào tay không.
"Không có." A Đào nhìn huynh trưởng khoát khoát tay, nhu thuận nói.
Lục Thành gật đầu, nhìn về phía Từ Thu Nhi đang đứng bên cạnh, cười nói: "Thu Nhi lần đầu tiên đi nhặt, không sao chứ?"
Từ Thu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa muốn trả lời liền thấy Lục Thành hướng về nàng chớp mắt, còn chỉ chỉ qua Ngưng Hương cùng A Nam.
Từ Thu Nhi thông minh lập tức liền hiểu tỷ phu lại muốn lập lại chiêu cũ, niệm tình lúc lễ trùng dương Lục Thành biểu hiện không tệ, Từ Thu Nhi nguyện ý giúp hắn một lần, qua thêm hai khắc đồng hồ, nàng liền hẹn đường tỷ đi uống nước. Lần này không cần dùng A Nam, nhưng nương đi đâu A Nam đều muốn đi theo, bé nắm tay Ngưng Hương cũng muốn cùng đi.
Hai mẹ con các nàng lo nhìn nhau, tâm tư Từ Thu Nhi xoay chuyển, lo sợ trên đường quay về lại gặp phải Nghiêm Kính, nên nàng cũng gọi đường đệ đi theo.
Quản Bình trước sau vẫn đi theo bên cạnh Lý thị, nàng nhin hai vị cô nương cười cười, không cần đi theo dõi nữa.
Nước ở phía bên vườn táo đỏ, từ ở giữa có thể trực tiếp đi qua, khi đến gần con suối, Ngưng Hương nhìn lên phía bắc, ngượng ngùng dạy A Nam nói muốn đi nhà xí.
Nàng cũng muốn gặp Lục Thành .
A Nam rất nghe nương, bé cười nhào vào trong lòng nương, "Cô cô ôm!"
Tiểu tử điều này trở thành trò đùa, Ngưng Hương dở khóc dở cười, ôm lấy nam oa, ý bảo đường muội dẫn đệ đệ về trước.
Hai người liền quay về.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Từ Thu Nhi tay dắt đường đệ, mắt hạnh thỉnh thoảng nhìn xung quanh, nhìn qua nhìn lại, sau đó nàng quả nhiên phát hiện người nàng không muốn nhìn thấy nhất. Làm bộ ngó lơ, Từ Thu Nhi bước nhanh hơn.
A Mộc đi theo không kịp, giữ chặt tay đường tỷ kêu lên: "Nhị tỷ đi chậm một chút..."
"A Mộc!" Nghiêm Kính phát hiện ý đồ của Từ Thu Nhi, hắn cao giọng hô.
A Mộc nghiêng đầu nhìn hắn, cười kêu "Nghiêm đại ca" .
Nghiêm Kính đã chạy tới bên cạnh hai tỷ đệ, thấy Từ Thu Nhi nghiêng đầu sang một bên rõ ràng không muốn chào hỏi hắn, Nghiêm Kính hậm hực cười, cúi đầu dỗ A Mộc, "Nghiêm đại ca có nuôi một con sóc, A Mộc có muốn đi xem thử không?"
A Mộc chưa nghe bao giờ, nghi ngờ hỏi hắn, "Sóc là con gì?"
"Chính là con chuột thật lớn." Từ Thu Nhi cũng không biết sóc là gì, nhưng nàng biết con chuột, nói như vậy có để loại bỏ lòng hiếu kỳ của đường đệ.
A Mộc mới năm tuổi rất sợ chuột, vừa nghe nói là một con chuột rất lớn, A Mộc lập tức nắm chặt tay đường tỷ bên cạnh, hoảng sợ thốt lên: "Đệ không nhìn."
Từ Thu Nhi đắc ý ưỡn ngực, dắt đường đệ chuẩn bị rời đi.
Nghiêm Kính buồn cười ngăn cản hai tỷ đệ bọn họ lại, sau đó khoa chân múa tay thành tâm giải thích: "Sóc so với chuột đẹp hơn nhiều, đại khái dài như vậy, cái đuôi lông xù hơi giống đuôi cáo, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều. Chuột đào hố dưới đất, sóc thì ở trên cây làm ổ, khả nhanh leo cây rất nhanh, còn có thể đem hạt dẻ giấu vào ổ giữ lại cho mùa đông."
Lúc A Mộc nghe thấy đuôi cáo liền động tâm, nghe nói sóc còn có thể giấu hạt dẻ, hắn liền kéo tay đường tỷ tay, "Nhị tỷ, tỷ dẫn ta đi xem sóc được không?"
"Không, hắn lừa đệ thôi." Từ Thu Nhi không muốn có quan hệ cùng Nghiêm Kính, hơn nữa nàng cảm thấy Nghiêm Kính cố ý đợi nàng ở đây, nhất định là không có ý đồ tốt, bây giờ còn đi theo hắn chính là bị ngu.
Nàng không đi, nhưng A Mộc lại muốn đi, hắn nắm tay đường tỷ không cho nàng đi.
Nghiêm Kính vẫn luôn nói chuyện với A Mộc, lúc này mới nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi nói: "Chẳng lẽ Thu Nhi quả thực nghĩ rằng sóc chính là chuột, cho nên không dám nhìn?"
"Lỗ tai ngươi nghe thấy ta nói không dám khi nào? Chỉ là ta không muốn nhìn." Từ Thu Nhi trừng mắt nói.
Nghiêm Kính cười xì một tiếng, tay nắm lấy A Mộc kéo đến cạnh mình, ôm hắn nói: "Nhị tỷ đệ nhát gan không dám nhìn, đi, Nghiêm đại ca dẫn A Mộc đi, các cô nương đều nhát gan, chúng ta là nam nhân phải lớn gan hơn bọn họ."
Nói liền liền đi về phía tây.
Nói xong liền nâng gậy lên gõ xuống bụi hạt dẻ.
Nghiêm Kính cũng gõ theo hắn, thấp giọng giải thích: "Đó là do lần trước ta không cẩn thận đã chọc giận nàng, bị nàng mắng một trận mới thích tính tình của nàng. Lục Thành, ngươi giúp ta được không? Ta ngươi cũng biết rồi, tuy không đứng đắn nhưng lại không lêu lổng, hơn nữa điều kiện nhà ta cũng tốt, tính tình cha nương ta đều hiền hậu, Thu Nhi gả cho ta không phải chịu thiệt thòi đúng không?"
Lục Thành chẳng nói đúng sai.
Nghiêm Kính lại liên tục gõ vài cái lên bụi hạt dẻ, sau đó tiến tới bên cạnh Lục Thành, "Ta không nhờ ngươi cái gì, ta chỉ muốn dẫn nàng đi xem tiểu tử do ta nuôi dưỡng, nhất định nàng thích thì sẽ không giận ta nữa, ngày hôm nay trước tiên cứ dỗ nàng đã, sau này lại nghĩ cách đối tốt với nàng, để cho nàng cũng thích ta, tin ta đi ta tuyệt đối sẽ không bắt nạt nàng."
Lục Thành biết rõ hắn đang nuôi cái gì, trong lòng khẽ động, hắn đành thương lượng nói: "Hôm nay ngươi dẫn Thu Nhi qua đó, ngày mai chúng ta cùng đi."
Nghiêm Kính hận hắn chiếm tiện nghi của mình, nhưng ai bảo lúc này hắn có việc cầu người, hắn đành vội vàng đáp ứng.
Lục Thành thấp giọng nói với hắn một câu, sau đó liền đi về hướng muội muội A Đào, hỏi muội muội có bị hạt dẻ đâm vào tay không.
"Không có." A Đào nhìn huynh trưởng khoát khoát tay, nhu thuận nói.
Lục Thành gật đầu, nhìn về phía Từ Thu Nhi đang đứng bên cạnh, cười nói: "Thu Nhi lần đầu tiên đi nhặt, không sao chứ?"
Từ Thu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa muốn trả lời liền thấy Lục Thành hướng về nàng chớp mắt, còn chỉ chỉ qua Ngưng Hương cùng A Nam.
Từ Thu Nhi thông minh lập tức liền hiểu tỷ phu lại muốn lập lại chiêu cũ, niệm tình lúc lễ trùng dương Lục Thành biểu hiện không tệ, Từ Thu Nhi nguyện ý giúp hắn một lần, qua thêm hai khắc đồng hồ, nàng liền hẹn đường tỷ đi uống nước. Lần này không cần dùng A Nam, nhưng nương đi đâu A Nam đều muốn đi theo, bé nắm tay Ngưng Hương cũng muốn cùng đi.
Hai mẹ con các nàng lo nhìn nhau, tâm tư Từ Thu Nhi xoay chuyển, lo sợ trên đường quay về lại gặp phải Nghiêm Kính, nên nàng cũng gọi đường đệ đi theo.
Quản Bình trước sau vẫn đi theo bên cạnh Lý thị, nàng nhin hai vị cô nương cười cười, không cần đi theo dõi nữa.
Nước ở phía bên vườn táo đỏ, từ ở giữa có thể trực tiếp đi qua, khi đến gần con suối, Ngưng Hương nhìn lên phía bắc, ngượng ngùng dạy A Nam nói muốn đi nhà xí.
Nàng cũng muốn gặp Lục Thành .
A Nam rất nghe nương, bé cười nhào vào trong lòng nương, "Cô cô ôm!"
Tiểu tử điều này trở thành trò đùa, Ngưng Hương dở khóc dở cười, ôm lấy nam oa, ý bảo đường muội dẫn đệ đệ về trước.
Hai người liền quay về.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Từ Thu Nhi tay dắt đường đệ, mắt hạnh thỉnh thoảng nhìn xung quanh, nhìn qua nhìn lại, sau đó nàng quả nhiên phát hiện người nàng không muốn nhìn thấy nhất. Làm bộ ngó lơ, Từ Thu Nhi bước nhanh hơn.
A Mộc đi theo không kịp, giữ chặt tay đường tỷ kêu lên: "Nhị tỷ đi chậm một chút..."
"A Mộc!" Nghiêm Kính phát hiện ý đồ của Từ Thu Nhi, hắn cao giọng hô.
A Mộc nghiêng đầu nhìn hắn, cười kêu "Nghiêm đại ca" .
Nghiêm Kính đã chạy tới bên cạnh hai tỷ đệ, thấy Từ Thu Nhi nghiêng đầu sang một bên rõ ràng không muốn chào hỏi hắn, Nghiêm Kính hậm hực cười, cúi đầu dỗ A Mộc, "Nghiêm đại ca có nuôi một con sóc, A Mộc có muốn đi xem thử không?"
A Mộc chưa nghe bao giờ, nghi ngờ hỏi hắn, "Sóc là con gì?"
"Chính là con chuột thật lớn." Từ Thu Nhi cũng không biết sóc là gì, nhưng nàng biết con chuột, nói như vậy có để loại bỏ lòng hiếu kỳ của đường đệ.
A Mộc mới năm tuổi rất sợ chuột, vừa nghe nói là một con chuột rất lớn, A Mộc lập tức nắm chặt tay đường tỷ bên cạnh, hoảng sợ thốt lên: "Đệ không nhìn."
Từ Thu Nhi đắc ý ưỡn ngực, dắt đường đệ chuẩn bị rời đi.
Nghiêm Kính buồn cười ngăn cản hai tỷ đệ bọn họ lại, sau đó khoa chân múa tay thành tâm giải thích: "Sóc so với chuột đẹp hơn nhiều, đại khái dài như vậy, cái đuôi lông xù hơi giống đuôi cáo, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều. Chuột đào hố dưới đất, sóc thì ở trên cây làm ổ, khả nhanh leo cây rất nhanh, còn có thể đem hạt dẻ giấu vào ổ giữ lại cho mùa đông."
Lúc A Mộc nghe thấy đuôi cáo liền động tâm, nghe nói sóc còn có thể giấu hạt dẻ, hắn liền kéo tay đường tỷ tay, "Nhị tỷ, tỷ dẫn ta đi xem sóc được không?"
"Không, hắn lừa đệ thôi." Từ Thu Nhi không muốn có quan hệ cùng Nghiêm Kính, hơn nữa nàng cảm thấy Nghiêm Kính cố ý đợi nàng ở đây, nhất định là không có ý đồ tốt, bây giờ còn đi theo hắn chính là bị ngu.
Nàng không đi, nhưng A Mộc lại muốn đi, hắn nắm tay đường tỷ không cho nàng đi.
Nghiêm Kính vẫn luôn nói chuyện với A Mộc, lúc này mới nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi nói: "Chẳng lẽ Thu Nhi quả thực nghĩ rằng sóc chính là chuột, cho nên không dám nhìn?"
"Lỗ tai ngươi nghe thấy ta nói không dám khi nào? Chỉ là ta không muốn nhìn." Từ Thu Nhi trừng mắt nói.
Nghiêm Kính cười xì một tiếng, tay nắm lấy A Mộc kéo đến cạnh mình, ôm hắn nói: "Nhị tỷ đệ nhát gan không dám nhìn, đi, Nghiêm đại ca dẫn A Mộc đi, các cô nương đều nhát gan, chúng ta là nam nhân phải lớn gan hơn bọn họ."
Nói liền liền đi về phía tây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.