Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 354:

Tiếu Giai Nhân

13/09/2022

Sáng sớm mùng chín, khi trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn thì phía bên Đông viện đã truyền đến động tĩnh, Ngưng Hương giật mình thanh tỉnh, không chút lưu luyến chui ra ổ chăn.

"Tỷ tỷ, đệ cũng đi!"

A Mộc nhớ rõ hôm nay đường huynh cưới vợ, tuy ngủ chưa đủ giấc nhưng khi nghe tiếng động của tỷ tỷ, hắn liền mở mắt, quỳ ở trên giường hưng phấn nói.

Lúc này trời đã bắt đầu lạnh, Ngưng Hương vội vàng đem xiêm y đưa tới cho đệ đệ, "Mặc quần áo trước đi đã!"

A Mộc lập tức chạy ra khỏi ổ chăn vui vẻ mặc quần. Ngưng Hương nhìn sang đường muội bên cạnh vẫn còn muốn ngủ nướng, nàng cười vén chăn lên, trước khi để Từ Thu Nhi bất mãn nàng nói: "Tẩu tử hôm nay cưới vào cửa, ai cũng không được ngủ nướng."

"Trời còn chưa sáng mà!" Từ Thu Nhi chu môi oán hận, tuy vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy, sau khi mặc xong đồ thì thuận tiện giúp A Mộc mặc áo.

"Nước nóng đã nấu sẵn rồi, các con sang bên đây múc nước đi." Nghe được âm thanh đùa giỡn của ba tỷ đệ, Lý thị ở trong phòng bếp Đông viện gọi một tiếng.

Ngưng Hương và Từ Thu Nhi mỗi người bưng một chậu nước rửa mặt, A Mộc cao hứng bừng bừng đi bên cạnh.

"Đại ca đâu, không phải là chưa dậy chứ?" Vừa vào phòng bếp, Từ Thu Nhi nhìn sang cửa phòng phía tây hỏi.

Lý thị cười không khép miệng, nhìn lướt qua bên kia nói: "Dậy từ sớm rồi, tám phần là đang soi gương làm đẹp, cửa phòng khóa rồi ta vẫn chưa vào được."

"Đại ca mở cửa!" A Mộc chạy đến trước cửa, muốn nhìn y phục chú rể của đường huynh.



Bên trong phòng, khi các muội muội và đệ vừa đến thì quả thực trong tay Từ Hòe đang cầm gương soi, sau khi nghe tiếng mẫu thân trêu ghẹo thì hắn vội vàng buông gương xuống, đỏ mặt mở cửa. Hắn mặc hỉ bào đỏ thẫm, dáng người thon dài cao ngất, đôi mắt như sao sáng ngời, trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười không cách nào che giấu được.

Nhi tử vừa cao vừa tuấn lãng, trong mắt Lý thị hiện lên vẻ tự hào.

A Mộc ôm đường huynh, bàn tay nhỏ bé không ngừng sờ xiêm y đường huynh, Ngưng Hương khen đường huynh một câu, Từ Thu Nhi thì hừ hừ, cố ý nói: "Bình thường không thấy vui vẻ như vậy, đến khi cưới vợ mới lộ ra."

Từ Hòe chỉ cười không nói, tùy ý để bọn họ trêu ghẹo.

Sau khi ăn điểm tâm xong, Ngưng Hương cùng Từ Thu Nhi vội vàng thu dọn tân phòng, ở ngoài sân thì hai vợ chồng Lý thị càng có nhiều chuyện để làm hơn. Cũng không lâu lắm, cửa hàng hỉ sự mang kiệu hoa đến, Từ Thu Nhi nghe thấy mẫu thân thúc giục, vội vàng cầm tấm vải đỏ làm đại hoa chạy ra ngoài, cười hì hì đeo lên giúp huynh trưởng.

"Nương, vậy chúng con đi trước." Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Từ Hòe dắt ngựa nói.

Lý thị cười gật đầu, cùng trượng phu dặn dò bọn họ trên đường đi cẩn thận một chút.

Từ Hòe gật đầu, giẫm bàn đạp xoay người leo lên lưng ngựa, hắn từng cưỡi lừa, bây giờ cưỡi ngựa cảm giác cũng không có gì khác biệt, hơn nữa cửa hàng hỉ sự mang tới con ngựa cực kì hiền lành, tránh cho tân lang gặp chuyện không may, tiền công không lấy được còn phải lên công đường.

Trong khi tân lang đi đón tân nương tử, hai viện Từ gia đều đã thu thập sạch sẽ, khách khứa cũng bắt đầu tới, người tới đầu tiên chính là Lục Thành.

Lúc ấy Ngưng Hương đang chăm chú bày bát đũa ở trong sân hai nhà, tự nhiên nghe thấy có người ho khan khụ khụ, nàng nghi ngờ nhìn sang, liền bất ngờ đối diện với cặp mắt hoa đào câu dẫn người của Lục Thành. Tim Ngưng Hương đập bình bịch, bởi vì việc vẫn chưa làm xong, nàng không thể tránh mặt, đành bất chấp hỏi nam

nhân, "Tại sao chàng tới sớm vậy?"



"Nhớ nàng." Lục Thành cúi đầu nói.

Ngưng Hương đỏ mặt không để ý tới hắn nữa, nàng cúi người đem bát đũa để sẵn trong giỏ xách để lên bàn, mỗi bàn tám người.

"Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ thấy hai chúng ta thành thân." Lục Thành cũng khom lưng bưng chén, thấy nàng không để ý tới hắn, hắn khẽ nghiêng đầu, không biết xấu hổ nói thầm với nàng: "Ta mơ thấy chúng ta động phòng , giống như thật vậy, nàng vừa thơm vừa..."

Lời còn chưa dứt, Ngưng Hương nghiêng đầu đi thẳng về Tây viện.

Lục Thành bực bội nhìn nàng chằm chằm, khi thấy hai mẹ con Lý thị mang theo rổ ra ngoài, hắn đành thu hồi bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, thân thiện nói: "Bá mẫu, cháu ở nhà không có việc gì làm nên tới sớm một chút giúp mọi người chuẩn bị."

"Sao chỉ một mình cháu đến đây? Không phải đã nói là bọn lão nhị cũng phải đến sao?" Lý thị mất hứng, sau khi để giỏ xuống liền hỏi.

"Cháu cùng Hương Nhi vẫn chưa thành thân, bọn họ đến không thích hợp, chờ sang năm chúng cháu thành thân, khi cháu bá mẫu đầy tháng, cháu sẽ dẫn bọn họ đến." Lục Thành cười nói, lời này tuy có vẻ vui mừng, nhưng cũng lộ ra vị chua nồng đậm, mắt đào hoa tỏ ý "đều do ngài thiên vị, Từ Hòe thành thân trước so với cháu" nhìn chăm chú vào Lý thị.

Hắn như tiểu hài tử không hiểu chuyện, Lý thị cười đến đau sốc hông, bà đánh nhẹ lên người Lục Thành một cái, trêu ghẹo nói: "Cháu gấp làm gì, thành thân sớm chưa chắc đã sinh con sớm, chỉ kém nhau có năm tháng, chưa chắc hai cháu đã thua kém đâu, dù sao cháu cũng đã có A Nam, còn gấp gáp làm gì nữa."

Lục Thành nhìn chằm chằm Tây viện không có lên tiếng.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, khách cũng càng ngày càng nhiều, đội ngũ đón dâu cuối cùng cũng đã trở lại .

Hai tỷ muội Ngưng Hương khoác tay nhau đi ra ngoài xem náo nhiệt, lúc này cho dù biết rõ Lục Thành đang ở phía xa nhìn nàng, Ngưng Hương không thèm để ý nữa, toàn bộ tâm trạng lúc này là sự vui vẻ cho đường huynh. A Mộc cũng đi theo đón tân nương, lúc này cao hứng bừng bừng đứng ở bên cạnh kiệu hoa, mắt to mong đợi nhìn vào kiệu hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook