Chương 357:
Tiếu Giai Nhân
13/09/2022
Tức phụ đau lòng cho hắn, sợ hắn đói mới múc cho hắn một chén cơm lớn như vậy.
Hắn ăn rất vui vẻ, Ngưng Hương cười nhìn hắn trong chốc lát, trước khi đi dặn dò: "Ăn xong bát đũa cứ để ngoài cửa, lát nữa ta trở lại mang đi rửa."
Lục Thành nhẹ giọng ừ, chờ vị hôn thê đi hắn mới như gió cuốn đem chén cơm ăn sạch sẽ, một hạt gạo cũng không còn dư lại. Sau khi mang giày xong bưng chén ra ngoài, hắn múc nước rửa sạch sẽ rồi để trên ghế đẩu ở tây phòng, tưởng tượng tối nay nàng sang đây thấy bát đũa đã được rửa sạch sẽ nhất định sẽ cười, Lục Thành cảm thấy hôm nay tới đây thật đáng giá.
Màn đêm buông xuống, khách và chủ tận lực vui vẻ.
Ngưng Hương bồi phu thê Lý thị tiễn khách, sau đó lại lặng lẽ tạm biệt Lục Thành, một ngày mệt mỏi đã kết thúc, nàng tạm biệt với trưởng bối rồi dắt đệ đệ trở về Tây viện, Từ Thu Nhi đương nhiên cũng đi cùng, ba tỷ đệ mỗi người tắm một cái liền chui vào ổ chăn. Từ Thu Nhi vốn định nói nhỏ cùng Đường tỷ nhưng ngại A Mộc ở bên cạnh, đành phải nhịn xuống.
Phía bên đông viện, Lý thị nhìn nhi tử ngốc rõ ràng rất muốn đi sang tân phòng nhưng lại giả vờ không sao đứng bên ngoài bồi bọn họ, bà nhỏ giọng nói: "Đi đi, ngoài đây ta với cha con thu dọn là được, không cần con nhúng tay vào. Đúng rồi, rửa mặt súc miệng rồi hãy vào, toàn thân đầy mùi rượu, đừng hun chết con dâu của ta."
Trong giọng nói đều là vui vẻ.
Bóng đêm đã che đậy căng thẳng trên mặt Từ Hòe, hắn tiếp tục giúp cha mẹ đem vài băng ghế đặt tới chân tường, lúc này mới "không chậm không vội" vào phòng bếp. Sau khi rửa mặt súc miệng thật kĩ, Từ Hòe mới đi đến trước rèm cửa đỏ thẫm ở phía tây phòng, hít thở mấy hơi thật sâu, tận lực khiến cho mình bình tĩnh rồi mới từ từ đẩy rèm đi vào.
Quản Bình tóc dài xõa ra, đang ngồi xỗm ở đầu giường đặt gần lò sưởi trải chăn mền, trong dư quang thấy trượng phu ngốc cuối cùng đã vào cửa, nàng vẫn tiếp tục động tác trong tay, nhìn chăn mền hỏi: "Bên ngoài đã thu dọn xong rồi sao?"
Từ Hòe bình tĩnh là giả bộ, nhưng thái độ của nàng thật giống như hai người đã là phu thê nhiều năm, hết sức tùy ý.
Từ Hòe không rõ nàng có phải cũng giả bộ như hắn không, nhưng khi thấy nàng đã xỏa tóc chuẩn bị ngủ, tim hắn đập nhanh như trống đánh, hắn không dám nhìn nàng, đi đến trước bàn đưa lưng về phía giường gạch, làm bộ khát nước châm trà uống, giọng nói khàn khàn: "Cũng sắp xong rồi, nương bảo ta vào trước."
Quản Bình quét mắt nhìn hắn một cái, hắn còn khí lực để đứng, nhưng nàng thì đã mệt, cả hôm nay phải ứng phó với đám nữ quyến tới ăn cưới rất mệt, nàng liền vén chăn lên chui thẳng vào, mặt hướng vào vách tường. Nàng đã thay xong quần áo trong, chỉ là Lý thị làm chăn bông mới quá dầy, mấy cân bông che trên người đặc biệt ấm áp, nhưng lại ép nàng nằm mới được một chun trà liền phải chui ra hít thở không khí.
Nhưng đây là đêm tân hôn, Quản Bình không muốn động đậy nhiều khiến trông như nàng đang căng thẳng, đoán Từ Hòe không có can đảm lập tức chui vào, nàng lặng lẽ cởi bỏ quần áo trong, giải nhiệt mát mẻ.
Trên giường gạch yên tĩnh, Từ Hòe vụng trộm nghiêng người, thấy nàng nằm không nhúc nhích, nghĩ nàng có khả năng đã ngủ thiếp đi. Từ Hòe liền phóng nhẹ bước chân tới cửa, lúc đóng cửa thì nổi lên dũng khí quay đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng đã nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đẹp như hoa đào, hô hấp Từ Hòe đột nhiên nặng lên.
Đêm nay, thực có thể làm vậy sao?
Nàng có lại cắn hắn nữa không?
Nhẹ nhàng như trộm đi tới bên giường, Từ Hòe nhìn cặp đèn cầy long phượng ngây ngốc.
Ánh nến lẳng lặng bùng cháy, từng đợt sáp chảy lăn xuống, sau khi đếm không biết bao nhiêu giọt chảy xuống, nhị lão trong sân cuối cùng cũng thu dọn xong. Từ Hòe dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe tiếng phụ thân trực tiếp sải bước vào đông phòng, mẫu thân còn ở phòng bếp thêm một lát, có lẽ là đứng một lúc lâu cũng không nghe được gì, bà đành đi vào phòng, lúc đóng cửa còn cố ý làm ra tiếng động rất lớn, giống như nói cho hắn biết, bọn họ ngủ rồi, hắn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Từ Hòe lại khát khô cổ họng, nhưng lần này hắn không muốn uống nước nữa.
Nến mừng không thể thổi, Từ Hòe thổi ngọn đèn, trong phòng lập tức tối hơn rất nhiều. Tối như vậy khiến lá gan của hắn lớn hơn một chút, hắn nhấc chân lên giường, từ từ cởi áo khoác. Thân thể hắn tráng kiện có thể chịu rét chống chọi mùa đông, lại biết hôm nay vô cùng náo nhiệt chắc chắn sẽ không lạnh, nên hắn cũng giống như Lục Thành mặc không nhiều quần áo, sau khi cởi hết hỉ bào đỏ thẫm thì chỉ còn dư lại tiết khố.
Nhìn chăn mền đặt ở đầu giường gần lò sưởi, Từ Hòe cúi đầu tiếng gọi, "Quản Bình?"
Quản Bình cố nén mới không xoay lại đá bay hắn. Không thành thân thì gấp gáp, đến khi thành thân đã có thể quang minh chính đại làm chuyện xấu, vậy mà hắn ngược lại giống như con trâu ngốc, chậm như vậy cũng không sốt ruột sao?
Hắn ăn rất vui vẻ, Ngưng Hương cười nhìn hắn trong chốc lát, trước khi đi dặn dò: "Ăn xong bát đũa cứ để ngoài cửa, lát nữa ta trở lại mang đi rửa."
Lục Thành nhẹ giọng ừ, chờ vị hôn thê đi hắn mới như gió cuốn đem chén cơm ăn sạch sẽ, một hạt gạo cũng không còn dư lại. Sau khi mang giày xong bưng chén ra ngoài, hắn múc nước rửa sạch sẽ rồi để trên ghế đẩu ở tây phòng, tưởng tượng tối nay nàng sang đây thấy bát đũa đã được rửa sạch sẽ nhất định sẽ cười, Lục Thành cảm thấy hôm nay tới đây thật đáng giá.
Màn đêm buông xuống, khách và chủ tận lực vui vẻ.
Ngưng Hương bồi phu thê Lý thị tiễn khách, sau đó lại lặng lẽ tạm biệt Lục Thành, một ngày mệt mỏi đã kết thúc, nàng tạm biệt với trưởng bối rồi dắt đệ đệ trở về Tây viện, Từ Thu Nhi đương nhiên cũng đi cùng, ba tỷ đệ mỗi người tắm một cái liền chui vào ổ chăn. Từ Thu Nhi vốn định nói nhỏ cùng Đường tỷ nhưng ngại A Mộc ở bên cạnh, đành phải nhịn xuống.
Phía bên đông viện, Lý thị nhìn nhi tử ngốc rõ ràng rất muốn đi sang tân phòng nhưng lại giả vờ không sao đứng bên ngoài bồi bọn họ, bà nhỏ giọng nói: "Đi đi, ngoài đây ta với cha con thu dọn là được, không cần con nhúng tay vào. Đúng rồi, rửa mặt súc miệng rồi hãy vào, toàn thân đầy mùi rượu, đừng hun chết con dâu của ta."
Trong giọng nói đều là vui vẻ.
Bóng đêm đã che đậy căng thẳng trên mặt Từ Hòe, hắn tiếp tục giúp cha mẹ đem vài băng ghế đặt tới chân tường, lúc này mới "không chậm không vội" vào phòng bếp. Sau khi rửa mặt súc miệng thật kĩ, Từ Hòe mới đi đến trước rèm cửa đỏ thẫm ở phía tây phòng, hít thở mấy hơi thật sâu, tận lực khiến cho mình bình tĩnh rồi mới từ từ đẩy rèm đi vào.
Quản Bình tóc dài xõa ra, đang ngồi xỗm ở đầu giường đặt gần lò sưởi trải chăn mền, trong dư quang thấy trượng phu ngốc cuối cùng đã vào cửa, nàng vẫn tiếp tục động tác trong tay, nhìn chăn mền hỏi: "Bên ngoài đã thu dọn xong rồi sao?"
Từ Hòe bình tĩnh là giả bộ, nhưng thái độ của nàng thật giống như hai người đã là phu thê nhiều năm, hết sức tùy ý.
Từ Hòe không rõ nàng có phải cũng giả bộ như hắn không, nhưng khi thấy nàng đã xỏa tóc chuẩn bị ngủ, tim hắn đập nhanh như trống đánh, hắn không dám nhìn nàng, đi đến trước bàn đưa lưng về phía giường gạch, làm bộ khát nước châm trà uống, giọng nói khàn khàn: "Cũng sắp xong rồi, nương bảo ta vào trước."
Quản Bình quét mắt nhìn hắn một cái, hắn còn khí lực để đứng, nhưng nàng thì đã mệt, cả hôm nay phải ứng phó với đám nữ quyến tới ăn cưới rất mệt, nàng liền vén chăn lên chui thẳng vào, mặt hướng vào vách tường. Nàng đã thay xong quần áo trong, chỉ là Lý thị làm chăn bông mới quá dầy, mấy cân bông che trên người đặc biệt ấm áp, nhưng lại ép nàng nằm mới được một chun trà liền phải chui ra hít thở không khí.
Nhưng đây là đêm tân hôn, Quản Bình không muốn động đậy nhiều khiến trông như nàng đang căng thẳng, đoán Từ Hòe không có can đảm lập tức chui vào, nàng lặng lẽ cởi bỏ quần áo trong, giải nhiệt mát mẻ.
Trên giường gạch yên tĩnh, Từ Hòe vụng trộm nghiêng người, thấy nàng nằm không nhúc nhích, nghĩ nàng có khả năng đã ngủ thiếp đi. Từ Hòe liền phóng nhẹ bước chân tới cửa, lúc đóng cửa thì nổi lên dũng khí quay đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng đã nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn đẹp như hoa đào, hô hấp Từ Hòe đột nhiên nặng lên.
Đêm nay, thực có thể làm vậy sao?
Nàng có lại cắn hắn nữa không?
Nhẹ nhàng như trộm đi tới bên giường, Từ Hòe nhìn cặp đèn cầy long phượng ngây ngốc.
Ánh nến lẳng lặng bùng cháy, từng đợt sáp chảy lăn xuống, sau khi đếm không biết bao nhiêu giọt chảy xuống, nhị lão trong sân cuối cùng cũng thu dọn xong. Từ Hòe dựng thẳng lỗ tai nghe, nghe tiếng phụ thân trực tiếp sải bước vào đông phòng, mẫu thân còn ở phòng bếp thêm một lát, có lẽ là đứng một lúc lâu cũng không nghe được gì, bà đành đi vào phòng, lúc đóng cửa còn cố ý làm ra tiếng động rất lớn, giống như nói cho hắn biết, bọn họ ngủ rồi, hắn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Từ Hòe lại khát khô cổ họng, nhưng lần này hắn không muốn uống nước nữa.
Nến mừng không thể thổi, Từ Hòe thổi ngọn đèn, trong phòng lập tức tối hơn rất nhiều. Tối như vậy khiến lá gan của hắn lớn hơn một chút, hắn nhấc chân lên giường, từ từ cởi áo khoác. Thân thể hắn tráng kiện có thể chịu rét chống chọi mùa đông, lại biết hôm nay vô cùng náo nhiệt chắc chắn sẽ không lạnh, nên hắn cũng giống như Lục Thành mặc không nhiều quần áo, sau khi cởi hết hỉ bào đỏ thẫm thì chỉ còn dư lại tiết khố.
Nhìn chăn mền đặt ở đầu giường gần lò sưởi, Từ Hòe cúi đầu tiếng gọi, "Quản Bình?"
Quản Bình cố nén mới không xoay lại đá bay hắn. Không thành thân thì gấp gáp, đến khi thành thân đã có thể quang minh chính đại làm chuyện xấu, vậy mà hắn ngược lại giống như con trâu ngốc, chậm như vậy cũng không sốt ruột sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.