Chương 361:
Tiếu Giai Nhân
14/09/2022
Bão tuyết đã giảm bớt, bốn huynh muội Ngưng Hương và Đại Tráng cùng nhau đi về hướng Bắc Hà.
Suốt cả dọc đường đều là tuyết trắng phủ lấp, Ngưng Hương xoa đôi bàn tay rồi cúi đầu nhìn hai đứa bé. A Mộc và Đại Tráng đều mặc áo bông thật dầy, không sợ trời không sợ đất đuổi theo nhau đùa giỡn, có lúc còn lăn lộn trên mặt tuyết vài vòng, chơi đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ rực lên, bên trong mắt đen đều là sự hưng phấn. Đột nhiên Đại Tráng nắm quả cầu tuyết ném thẳng về hướng Từ Thu Nhi.
"Muốn đánh nhau hả?" Từ Thu Nhi ôm cánh tay đường tỷ né tránh được quả cầu tuyết kia.
Đại Tráng vừa cười ha ha thật to vừa chạy thật nhanh về phía trước, A Mộc một tấc cũng không rời đuổi theo ở phía sau.
Bọn nhỏ như hai con ngỗng béo, đứa trước đứa sau rướn cổ đuổi theo.
Đến khi cơm trong bụng đã tiêu hết thì ba lớn một nhỏ cũng đến Bắc Hà, trên sông tuyết phủ trắng xóa.
"Đại Tráng, ngươi đi đâu vậy?" Mắt thấy Đại Tráng chạy tới chỗ nước sâu ở phía đông, Từ Hòe trầm giọng hỏi.
"Bên kia băng dày hơn!" Đại Tráng vừa quay đầu vừa hét lên, A Mộc đang muốn đuổi theo thì bất chợt nghe thấy câu hỏi của đường huynh bèn ngừng lại.
Từ Hòe vừa muốn khiển trách Đại Tráng thì Ngưng Hương đã lắc đầu, cười nói: "Đại ca, chúng ta cứ đi xem một chút, nếu băng chưa cứng thì chúng ta liền quay về." Đệ đệ coi như hiểu chuyện, Đại Tráng thì lại bướng bỉnh, chưa vấp ngã thì không chịu quay đầu là bản tính của trẻ con.
Dặn dò Đại Tráng đừng vội chạy về phía con sông, Ngưng Hương liền dắt đệ đệ đi về phía đông rồi dùng chân gạt bãi tuyết đọng phía trên ra, phía dưới đống tuyết có tảng đá lớn như cái bánh nướng, nàng khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm Đại Tráng hỏi: "Theo ngươi đá nặng hơn hay ngươi nặng hơn?"
"Cho đệ cầm!" Sao có thể so hắn với tảng đó nhỏ như vậy chứ, Đại Tráng không phục nói.
Ngưng Hương liền đưa cho hắn.
Đại Tráng ôm trong chốc lát liền cảm thấy đá quá lạnh, hắn bèn đưa lại cho Ngưng Hương, hừ nói: "Tảng đá này còn chưa nặng bằng cái chân đệ đâu!"
Tiểu tử thúi tính tình ngang bướng, Ngưng Hương không thèm so đo cùng hắn, nàng xoay người đưa tảng đá cho đường huynh rồi nó, "Đại ca dùng tảng đá này ném xuống sông thử đi, để xem băng chịu nổi trọng lượng này không. Nếu ngay cả đá còn không chịu nổi thì chúng ta nhất định đi lên đó không được."
Từ Hòe cổ quái nhìn đường muội, việc này nếu là muội muội ruột của hắn cầu xin hắn, vậy thì không có gì kỳ quái, nhưng đường muội ôn nhu lại hiểu chuyện, khi còn nhỏ đã không thích nghịch ngợm, bây giờ lại sắp đến lúc lập gia đình thì đột nhiên thích nghịch là sao?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Từ Hòe vẫn là tiếp nhận tảng đá, nặng nề ném xuống băng trên sông.
Mặc dù tối qua đã ôm tức phụ đại chiến hai lần, nhưng khí lực Từ Hòe cũng không yếu đi, hắn dùng toàn bộ sức lực của nam nhân mười chín tuổi quăng xuống, đá lập tức đập phá nát mặt băng chìm xuống, "ầm" một tiếng bọt nước văng lên thật cao.
Âm thanh kia quá vang, A Mộc bị dọa sợ bèn ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ tới mà sợ, nếu hắn không nghe lời mà đạp lên nhất định đã rớt vào trong nước rồi.
Khi tảng đá chìm xuống cũng là lúc khóe mắt Ngưng Hương ướt đẫm, trước kia nàng không thể tưởng tượng ra cảnh đệ đệ rơi xuống nước sẽ thế nào, hiện tại đã rõ, nghĩ đến lúc ấy đệ đệ té xuống đó nhất định rất sợ hãi gọi tỷ tỷ, nhưng không ai cứu hắn, trơ trọi chìm xuống, cho dù ra sức giãy giụa cũng không nổi lên được, Ngưng Hương nhịn không được nữa ngồi xổm xuống ôm đệ đệ khóc lên.
A Mộc ngơ ngác, Đại Tráng cũng ngơ ngác theo, huynh muội Từ Hòe lại càng không hiểu tại sao Ngưng Hương lại như vậy.
Ngoại trừ Ngưng Hương thì không ai hiểu được nỗi sợ hãi cùng đau thương của nàng.
Mặc cho mọi người nhìn mình, Ngưng Hương muốn khóc một trận thật thỏa mãn, sau đó nàng lau khóe mắt rồi kéo Đại Tráng đến bên cạnh, để hắn cùng đệ đệ sóng vai đứng một chỗ, nàng đỏ mắt hỏi: "Ngày hôm qua nếu tỷ không cho các đệ đến, có phải hai đứa cũng sẽ lén lút đi đúng không?"
A Mộc không biết cách nói dối, hắn nghiêng đầu nhìn Đại Tráng.
Đại Tráng đã bị Ngưng Hương dọa sợ hết hồn, hiện tại tỷ tỷ xinh đẹp đáng thương đang nhìn hắn, nam oa không muốn nói láo với nàng đành cúi đầu thật thấp.
"Vậy Đại Tráng suy nghĩ một chút đi, nếu không có người lớn chúng ta cùng đi theo, đệ chạy lên băng rồi té xuống , lúc đó đệ có thể tự mình trèo lên không?"
Ngưng Hương ôm khuôn mặt nam oa ép hắn nhìn mình.
Suốt cả dọc đường đều là tuyết trắng phủ lấp, Ngưng Hương xoa đôi bàn tay rồi cúi đầu nhìn hai đứa bé. A Mộc và Đại Tráng đều mặc áo bông thật dầy, không sợ trời không sợ đất đuổi theo nhau đùa giỡn, có lúc còn lăn lộn trên mặt tuyết vài vòng, chơi đến nỗi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ rực lên, bên trong mắt đen đều là sự hưng phấn. Đột nhiên Đại Tráng nắm quả cầu tuyết ném thẳng về hướng Từ Thu Nhi.
"Muốn đánh nhau hả?" Từ Thu Nhi ôm cánh tay đường tỷ né tránh được quả cầu tuyết kia.
Đại Tráng vừa cười ha ha thật to vừa chạy thật nhanh về phía trước, A Mộc một tấc cũng không rời đuổi theo ở phía sau.
Bọn nhỏ như hai con ngỗng béo, đứa trước đứa sau rướn cổ đuổi theo.
Đến khi cơm trong bụng đã tiêu hết thì ba lớn một nhỏ cũng đến Bắc Hà, trên sông tuyết phủ trắng xóa.
"Đại Tráng, ngươi đi đâu vậy?" Mắt thấy Đại Tráng chạy tới chỗ nước sâu ở phía đông, Từ Hòe trầm giọng hỏi.
"Bên kia băng dày hơn!" Đại Tráng vừa quay đầu vừa hét lên, A Mộc đang muốn đuổi theo thì bất chợt nghe thấy câu hỏi của đường huynh bèn ngừng lại.
Từ Hòe vừa muốn khiển trách Đại Tráng thì Ngưng Hương đã lắc đầu, cười nói: "Đại ca, chúng ta cứ đi xem một chút, nếu băng chưa cứng thì chúng ta liền quay về." Đệ đệ coi như hiểu chuyện, Đại Tráng thì lại bướng bỉnh, chưa vấp ngã thì không chịu quay đầu là bản tính của trẻ con.
Dặn dò Đại Tráng đừng vội chạy về phía con sông, Ngưng Hương liền dắt đệ đệ đi về phía đông rồi dùng chân gạt bãi tuyết đọng phía trên ra, phía dưới đống tuyết có tảng đá lớn như cái bánh nướng, nàng khom lưng nhặt lên, nhìn chằm chằm Đại Tráng hỏi: "Theo ngươi đá nặng hơn hay ngươi nặng hơn?"
"Cho đệ cầm!" Sao có thể so hắn với tảng đó nhỏ như vậy chứ, Đại Tráng không phục nói.
Ngưng Hương liền đưa cho hắn.
Đại Tráng ôm trong chốc lát liền cảm thấy đá quá lạnh, hắn bèn đưa lại cho Ngưng Hương, hừ nói: "Tảng đá này còn chưa nặng bằng cái chân đệ đâu!"
Tiểu tử thúi tính tình ngang bướng, Ngưng Hương không thèm so đo cùng hắn, nàng xoay người đưa tảng đá cho đường huynh rồi nó, "Đại ca dùng tảng đá này ném xuống sông thử đi, để xem băng chịu nổi trọng lượng này không. Nếu ngay cả đá còn không chịu nổi thì chúng ta nhất định đi lên đó không được."
Từ Hòe cổ quái nhìn đường muội, việc này nếu là muội muội ruột của hắn cầu xin hắn, vậy thì không có gì kỳ quái, nhưng đường muội ôn nhu lại hiểu chuyện, khi còn nhỏ đã không thích nghịch ngợm, bây giờ lại sắp đến lúc lập gia đình thì đột nhiên thích nghịch là sao?
Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Từ Hòe vẫn là tiếp nhận tảng đá, nặng nề ném xuống băng trên sông.
Mặc dù tối qua đã ôm tức phụ đại chiến hai lần, nhưng khí lực Từ Hòe cũng không yếu đi, hắn dùng toàn bộ sức lực của nam nhân mười chín tuổi quăng xuống, đá lập tức đập phá nát mặt băng chìm xuống, "ầm" một tiếng bọt nước văng lên thật cao.
Âm thanh kia quá vang, A Mộc bị dọa sợ bèn ôm chặt lấy tỷ tỷ, nghĩ tới mà sợ, nếu hắn không nghe lời mà đạp lên nhất định đã rớt vào trong nước rồi.
Khi tảng đá chìm xuống cũng là lúc khóe mắt Ngưng Hương ướt đẫm, trước kia nàng không thể tưởng tượng ra cảnh đệ đệ rơi xuống nước sẽ thế nào, hiện tại đã rõ, nghĩ đến lúc ấy đệ đệ té xuống đó nhất định rất sợ hãi gọi tỷ tỷ, nhưng không ai cứu hắn, trơ trọi chìm xuống, cho dù ra sức giãy giụa cũng không nổi lên được, Ngưng Hương nhịn không được nữa ngồi xổm xuống ôm đệ đệ khóc lên.
A Mộc ngơ ngác, Đại Tráng cũng ngơ ngác theo, huynh muội Từ Hòe lại càng không hiểu tại sao Ngưng Hương lại như vậy.
Ngoại trừ Ngưng Hương thì không ai hiểu được nỗi sợ hãi cùng đau thương của nàng.
Mặc cho mọi người nhìn mình, Ngưng Hương muốn khóc một trận thật thỏa mãn, sau đó nàng lau khóe mắt rồi kéo Đại Tráng đến bên cạnh, để hắn cùng đệ đệ sóng vai đứng một chỗ, nàng đỏ mắt hỏi: "Ngày hôm qua nếu tỷ không cho các đệ đến, có phải hai đứa cũng sẽ lén lút đi đúng không?"
A Mộc không biết cách nói dối, hắn nghiêng đầu nhìn Đại Tráng.
Đại Tráng đã bị Ngưng Hương dọa sợ hết hồn, hiện tại tỷ tỷ xinh đẹp đáng thương đang nhìn hắn, nam oa không muốn nói láo với nàng đành cúi đầu thật thấp.
"Vậy Đại Tráng suy nghĩ một chút đi, nếu không có người lớn chúng ta cùng đi theo, đệ chạy lên băng rồi té xuống , lúc đó đệ có thể tự mình trèo lên không?"
Ngưng Hương ôm khuôn mặt nam oa ép hắn nhìn mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.