Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 413:

Tiếu Giai Nhân

18/09/2022

Chí hướng đơn giản lại thuần phác như vậy, Lục Thành không có cách nào khác ngăn cản.

Nhìn đệ đệ chẳng biết đã đã trưởng thành từ lúc nào, Lục Thành nặng nề vỗ xuống vai hắn, "Vậy đệ cố gắng làm thật tốt, ra ngoài lang bạt không dễ dàng, ánh mắt hay tâm tư đều phải linh hoạt chút ít, cố gắng học theo Tam gia thật tốt."

Lục Ngôn tự tin cười, "Đại ca yên tâm, Nhị đệ huynh sẽ không dễ dàng ăn thiệt thòi đâu."

Lục Thành gật đầu.

Hai người nói chuyện xong liền sóng vai trở về, vừa đi đến gần trước lều vừa lúc nhìn thấy Ngưng Hương cẩn thận đem A Nam đã ngủ say bỏ vào giữa Chu Ngọc cùng A Mộc.

"Đệ cũng ngủ một lát đi, ta có việc nói với chị dâu ngươi." Lục Thành dừng bước chân lại, dùng ánh mắt ý bảo Ngưng Hương đến.

Ngưng Hương nhớ lại yêu cầu hoang đường lúc buổi sáng của Lục Thành, nàng căng thẳng cực kỳ, nhưng không đi cũng không được.

Mang giày xong, nàng ngoan ngoãn đi về phía Lục Thành.

Lục Thành dẫn nàng đi tới chỗ trồng cây ăn quả rậm rạp hơn so với chỗ khác, khoảng cách cực xa với lều, hắn kéo Ngưng Hương đến sau một thân cây, cúi đầu hỏi nàng, "Nàng cùng Tố Nguyệt nói chuyện gì?"

Ánh mắt vừa đen lại sâu kín, thì ra là quan tâm chuyện trong tửu lâu, Ngưng Hương tạm thời không muốn hắn dính vào chuyện này, nàng cố gắng thả lỏng nói: "Tùy tiện tán gẫu vài câu thôi, đã thời gian dài không gặp nhau, ta hỏi thăm nàng ở Hầu phủ sống thế nào."

Lục Thành không tin, cường thế ấn nàng vào thân cây, thanh âm hạ thấp đi, "Hương Nhi, trước khi nàng nói dối nàng sẽ nhìn sang bên cạnh một chút, vừa rồi nàng lại như vậy."

Ngưng Hương kinh hãi, nàng không biết mình lại có cái thói quen này, lại kinh ngạc Lục Thành vậy mà lại phát hiện.

Nàng có chút bất an, Lục Thành so với nàng càng khẩn trương hơn, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nàng, dỗ nàng như dỗ hài tử: "Hương Nhi, nàng nói thật với ta đi, nàng không nói trong tâm ta rất khó chịu, có phải có quan hệ với hắn hay không? Hắn còn uy hiếp nàng sao?"

"Không có, chàng nghĩ đi đâu vậy." Nghe thấy hắn trầm giọng bất an, Ngưng Hương bâth cười, đưa tay ôm hắn, ngửa đầu để hắn nhìn vào ánh mắt của nàng, "Ta chỉ lo lắng cho Tố Nguyệt, năm ngoái trong lúc vẫn ở Hầu phủ ta có nghe người khác nói trong tháng năm này hắn muốn đón biểu cô nương về làm vợ, ta sợ trong lòng Tố Nguyệt không thoải mái nên muốn hỏi nàng sau này đã có tính toán gì chưa."

Lời này nửa thật nửa giả, đối với Lục Thành không biết nội tình mà nói cũng rất dễ dàng khiến hắn tin lời này.



"Nàng ta thích thế tử, vì sao nàng lại không thích?" Như từ cuối đông tiến đã tiến vào mùa xuân ấm áp, hắn giọng trong lúc lơ đãng liền thay đổi hương vị, mắt đào hoa mong đợi nhìn chăm chú vào nàng.

Ngưng Hương biết hắn muốn nghe cái gì, nàng xấu hổ đỏ mặt cúi thấp đầu.

Ngực Lục Thành nóng lên, hắn nâng cằm nàng lên ép nàng phải nhìn vào hắn, giọng nói khàn khàn: "Có phải nàng không không thích công tử phú gia vẻ nho nhã mà yêu thích người thô kệch như ta không? Thích được ta kéo vào trong rừng cây nhỏ hôn hôn?"

Hắn bắt đầu không biết xấu hổ, Ngưng Hương nhổ hắn một ngụm muốn đẩy hắn ra.

Lục Thành cưỡng chế ôm lấy nàng, biết rõ nàng xấu hổ chắc chắn sẽ không chủ động phối hợp, hắn dứt khoát trực tiếp nâng người nàng lên, bàn tay to thuần thục giật quần nàng rớt xuống giầy thêu. Trong đùi đột nhiên lạnh lẽo , Ngưng Hương sợ cực kỳ, nàng không có cách nào khác, cũng trốn không thoát, chỉ cầu Lục Thành nhanh lên, hắn thế nhưng đang mở quần áo của hắn!

"Lục Thành, chàng đừng như vậy..." Ngưng Hương chôn mặt vào trong ngực hắn, ôm hắn không để hắn hồ nháo, "Đừng cởi ..."

Giữ lại xiêm y, vạn nhất đột nhiên có người đi tới cũng kịp phản ứng.

"Không có người đến, nàng yên tâm đi." Lục Thành thoải mái kéo tay nàng ra, sau đó lưu loát cởi áo ngoài xuống, lộ ra thân thể khỏe mạnh. Ngưng Hương không dám nhìn, gấp đến độ nhắm mắt lại, Lục Thành mỉm cười, đem áo ngoài của mình treo lên cành cây, sau đó lại nhấc tức phụ lên, thuận thế cởi giày gỡ quần nàng xuống rồi ấn nàng vào thân cây.

"Hương Nhi, ngồi như vậy." Tiểu cô nương đã từ bỏ giãy giụa, Lục Thành cười xấu xa, nâng cao một chân nàng bắc qua thân cây.

Ngưng Hương đột nhiên ý thức được không ổn, nàng vừa mở mắt liền phát hiện nàng cùng Lục Thành đang chen chúc nhau ngồi giữa hai nhánh cây, phía sau cũng không có chỗ ngồi. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Lục Thành đem chân khác của nàng cũng bắc qua thân cây, thân thể treo lơ lửng giữa trời, Ngưng Hương vội vã ôm lấy cổ Lục Thành, mà bàn tay Lục Thành cũng vững vàng nâng nàng.

Không có bất kỳ trở ngại, Ngưng Hương thậm chí có thể cảm nhận được những nốt chai trong lòng bàn tay hắn.

Ngưng Hương không dám … mở to mắt ra nữa.

Lục Thành cũng không muốn lãng phí thời gian, cúi đầu hôn lên khuôn mặt hồng hồng của nàng.

Gió xuân thổi qua cuốn theo hương hoa bay khắp nơi, phía sâu trong vườn cây ăn quả mơ hồ truyền đến tiếng khóc của tiểu cô nương hết sức áp chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook