Chương 415:
Tiếu Giai Nhân
18/09/2022
Nhưng đã nhiều năm như vậy, vóc dáng hắn đã thay đổi, đã cao hơn, nhưng cặp mắt kia lại vẫn như cũ.
Rõ ràng vết thương không đau lắm, nhưng Chu Ngọc lại càng ủy khuất, nước mắt chảy càng nhiều, vừa khóc vừa nấc lên thật to.
Lục Ngôn có chút lo lắng, hắn giơ tay lên khỏi vết thương của biểu muội, phát hiện vết sưng đỏ cũng đã bớt một ít, hắn nhíu mi, không hiểu vì sao biểu muội càng khóc càng to. Sợ kinh động đến ba đứa bé đang ngủ bên trong, Lục Ngôn vừa tiếp tục xoa trán cho tiểu cô nương vừa thấp giọng nói: "Chúng ta đi xa một chút."
Chu Ngọc im lặng ngoan ngoãn đi theo hắn.
Hai biểu huynh muội đi tới chỗ gốc cây thứ ba cách lều thật xa, Lục Ngôn thấy nàng đã khóc nhỏ hơn ban nãy nên bèn hỏi: "Còn đau không?"
Chu Ngọc gật đầu, sau lại đột nhiên lắc đầu, tiếp theo lui về phía sau một bước, xoay người nói: "Ta tự mình xoa được."
Tức giận, hiển nhiên đã nhớ lại tại sao mình lại bị đụng đầu.
Lục Ngôn đứng sau lưng nàng, nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, trong nội tâm từng đợt phát sinh khổ sở.
Sắp phải đi xa, người mà hắn hắn không yên tâm nhất chính là biểu muội không có lương tâm này, cháu gái và muội muội hắn cũng không nỡ xa, thế nhưng chỉ là như vậy, nhưng còn đối với biểu muội lại khác. Nhưng hắn không thể nói, nàng còn quá nhỏ, chưa chắc hiểu thích là như thế nào, Lục Ngôn cũng sợ, sợ nàng cười nhạo hắn nằm mơ ban ngày.
Lục Ngôn cũng may mắn nàng còn nhỏ, như vậy hắn mới có thời gian chuẩn bị, sau hai năm có lẽ hắn tích góp không được bao nhiêu tiền, nhưng làm tới chưởng quỹ cửa hàng, dầu gì cũng có tư chất bảo đảm hắn sẽ để nàng sống những ngày tốt lành, nếu không kẻ vô tích sự chưa có gì như hắn nói ra bảo đảm không thể làm cho người tin phục.
Nhưng hắn phải xin lỗi, lần này là do hắn không tốt, nói sai làm biểu muội buồn.
"Thật xin lỗi, biểu ca không nên nói muội như vậy." Lục Ngôn rủ mắt cúi đầu nói.
Hắn nhắc tới chuyện này lại khiến Chu Ngọc tức giận, nàng xoay người liền mắng hắn, vừa khóc vừa mắng: "Ta coi thường nhà huynh khi nào, ta chê nhà huynh nghèo khi nào hả? Nếu ta ghét bỏ nhà huynh như vậy thì ta cần gì muốn sang nhà các huynh ở? Lục Ngôn, huynh nhìn ta không vừa mắt cứ việc nói thẳng, sau này ta không đến nữa được chưa!"
Cố kỵ hài tử còn ngủ trong lều, nàng mắng rất nhỏ giọng, cố gắng đè thấp giọng nói để hòa hoãn cơn giận của nàng, nhưng khi nghe lại càng giống nàng đang oán hận làm nũng.
Lục Ngôn cũng không muốn chiến tranh lạnh hai năm cùng nàng nữa, hắn vội vàng dụ dỗ nàng: "Không có, biểu ca không cố ý chọc giận muội, muội đừng coi là thật."
"Vậy tại sao huynh lại giận ta?" Chu Ngọc lau nước mắt, trừng mắt chất vấn hắn, "Bởi vì chuyện lần đó huynh đuổi ta về nhà sao? Muốn giận cũng là ta tức giận, huynh dựa vào cái gì mà giận ta?"
Hắn còn chưa nói xin lỗi nàng, thế nhưng còn dám vì chuyện này trách ngược nàng!
Chu Ngọc trợn tròn cặp mắt, nhất định Lục Ngôn phải cho nàng lời giải thích hợp lý.
Nàng cây ngay không sợ chết đứng , ánh mắt Lục Ngôn liền lạnh xuống.
Đối mặt với biểu muội yếu ớt, tính tình tốt của hắn từ lúc đầu đã hao tổn hết, hắn thừa nhận muốn cùng sống với biểu muội, hắn phải nỗ lực kiếm tiền làm để nàng ăn ngon ngủ sướng , thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn bao che điểm sai của biểu muội. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, người ngoài ghét bỏ Lục gia không quan hệ, nhưng đến biểu muội cũng ghét bỏ, hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là lúc ấy hắn đã cố gắng tất cả để nịnh nọt biểu muội, nàng lại bắt bẻ như cũ, một đêm cũng không muốn ngủ ở nhà Lục gia.
Thê tử tốt trong lòng Lục Ngôn nên giống như tẩu tử vậy, nguyện ý cùng trượng phu chia ngọt sẻ bùi, nhưng biểu muội rõ ràng chỉ có thể chịu ngọt.
Cho dù như vậy nhưng Lục Ngôn lại không có tiền đồ vẫn thích nàng, ngóng trông nàng đến, ngóng trông thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, nghe nàng ngọt ngào gọi bọn họ là biểu ca. Nhưng trong lòng Lục Ngôn không thoải mái, hắn sẽ cố gắng để nàng sống những ngày tốt lành, nhưng hắn cũng hy vọng nàng nguyện ý vì hắn chịu được chút ít ủy khuất, mặc dù hắn sẽ cố gắng không để cho nàng chịu ủy khuất.
Hoặc là nói một cách đơn giản, Lục Ngôn đang tức giận, tức giận biểu muội không thích hắn, nếu thích hắn, nàng nhất định cũng sẽ như tẩu tử vậy.
Rõ ràng vết thương không đau lắm, nhưng Chu Ngọc lại càng ủy khuất, nước mắt chảy càng nhiều, vừa khóc vừa nấc lên thật to.
Lục Ngôn có chút lo lắng, hắn giơ tay lên khỏi vết thương của biểu muội, phát hiện vết sưng đỏ cũng đã bớt một ít, hắn nhíu mi, không hiểu vì sao biểu muội càng khóc càng to. Sợ kinh động đến ba đứa bé đang ngủ bên trong, Lục Ngôn vừa tiếp tục xoa trán cho tiểu cô nương vừa thấp giọng nói: "Chúng ta đi xa một chút."
Chu Ngọc im lặng ngoan ngoãn đi theo hắn.
Hai biểu huynh muội đi tới chỗ gốc cây thứ ba cách lều thật xa, Lục Ngôn thấy nàng đã khóc nhỏ hơn ban nãy nên bèn hỏi: "Còn đau không?"
Chu Ngọc gật đầu, sau lại đột nhiên lắc đầu, tiếp theo lui về phía sau một bước, xoay người nói: "Ta tự mình xoa được."
Tức giận, hiển nhiên đã nhớ lại tại sao mình lại bị đụng đầu.
Lục Ngôn đứng sau lưng nàng, nhìn bóng lưng đơn bạc của nàng, trong nội tâm từng đợt phát sinh khổ sở.
Sắp phải đi xa, người mà hắn hắn không yên tâm nhất chính là biểu muội không có lương tâm này, cháu gái và muội muội hắn cũng không nỡ xa, thế nhưng chỉ là như vậy, nhưng còn đối với biểu muội lại khác. Nhưng hắn không thể nói, nàng còn quá nhỏ, chưa chắc hiểu thích là như thế nào, Lục Ngôn cũng sợ, sợ nàng cười nhạo hắn nằm mơ ban ngày.
Lục Ngôn cũng may mắn nàng còn nhỏ, như vậy hắn mới có thời gian chuẩn bị, sau hai năm có lẽ hắn tích góp không được bao nhiêu tiền, nhưng làm tới chưởng quỹ cửa hàng, dầu gì cũng có tư chất bảo đảm hắn sẽ để nàng sống những ngày tốt lành, nếu không kẻ vô tích sự chưa có gì như hắn nói ra bảo đảm không thể làm cho người tin phục.
Nhưng hắn phải xin lỗi, lần này là do hắn không tốt, nói sai làm biểu muội buồn.
"Thật xin lỗi, biểu ca không nên nói muội như vậy." Lục Ngôn rủ mắt cúi đầu nói.
Hắn nhắc tới chuyện này lại khiến Chu Ngọc tức giận, nàng xoay người liền mắng hắn, vừa khóc vừa mắng: "Ta coi thường nhà huynh khi nào, ta chê nhà huynh nghèo khi nào hả? Nếu ta ghét bỏ nhà huynh như vậy thì ta cần gì muốn sang nhà các huynh ở? Lục Ngôn, huynh nhìn ta không vừa mắt cứ việc nói thẳng, sau này ta không đến nữa được chưa!"
Cố kỵ hài tử còn ngủ trong lều, nàng mắng rất nhỏ giọng, cố gắng đè thấp giọng nói để hòa hoãn cơn giận của nàng, nhưng khi nghe lại càng giống nàng đang oán hận làm nũng.
Lục Ngôn cũng không muốn chiến tranh lạnh hai năm cùng nàng nữa, hắn vội vàng dụ dỗ nàng: "Không có, biểu ca không cố ý chọc giận muội, muội đừng coi là thật."
"Vậy tại sao huynh lại giận ta?" Chu Ngọc lau nước mắt, trừng mắt chất vấn hắn, "Bởi vì chuyện lần đó huynh đuổi ta về nhà sao? Muốn giận cũng là ta tức giận, huynh dựa vào cái gì mà giận ta?"
Hắn còn chưa nói xin lỗi nàng, thế nhưng còn dám vì chuyện này trách ngược nàng!
Chu Ngọc trợn tròn cặp mắt, nhất định Lục Ngôn phải cho nàng lời giải thích hợp lý.
Nàng cây ngay không sợ chết đứng , ánh mắt Lục Ngôn liền lạnh xuống.
Đối mặt với biểu muội yếu ớt, tính tình tốt của hắn từ lúc đầu đã hao tổn hết, hắn thừa nhận muốn cùng sống với biểu muội, hắn phải nỗ lực kiếm tiền làm để nàng ăn ngon ngủ sướng , thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn bao che điểm sai của biểu muội. Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, người ngoài ghét bỏ Lục gia không quan hệ, nhưng đến biểu muội cũng ghét bỏ, hắn liền cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là lúc ấy hắn đã cố gắng tất cả để nịnh nọt biểu muội, nàng lại bắt bẻ như cũ, một đêm cũng không muốn ngủ ở nhà Lục gia.
Thê tử tốt trong lòng Lục Ngôn nên giống như tẩu tử vậy, nguyện ý cùng trượng phu chia ngọt sẻ bùi, nhưng biểu muội rõ ràng chỉ có thể chịu ngọt.
Cho dù như vậy nhưng Lục Ngôn lại không có tiền đồ vẫn thích nàng, ngóng trông nàng đến, ngóng trông thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, nghe nàng ngọt ngào gọi bọn họ là biểu ca. Nhưng trong lòng Lục Ngôn không thoải mái, hắn sẽ cố gắng để nàng sống những ngày tốt lành, nhưng hắn cũng hy vọng nàng nguyện ý vì hắn chịu được chút ít ủy khuất, mặc dù hắn sẽ cố gắng không để cho nàng chịu ủy khuất.
Hoặc là nói một cách đơn giản, Lục Ngôn đang tức giận, tức giận biểu muội không thích hắn, nếu thích hắn, nàng nhất định cũng sẽ như tẩu tử vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.