Chương 56:
Tiếu Giai Nhân
01/09/2022
"Thế tử, thảo dân là quản sự của vườn này họ Lý, lão gia nhà thảo dân biết được thế tử đến ngắm hoa, đặc biệt dặn dò thảo dân đến dẫn đường cho thế tử."
Lý bá đã hơn năm mươi tuổi khẽ khom lưng, chào hỏi có chút cẩn trọng, sau đó lại giới thiệu đồ đệ của mình cho Bùi Cảnh Hàn, "Hắn gọi là Lục Thành, thế tử có chuyện gì cần phân phó, cứ bảo hắn đi làm."
Bùi Cảnh Hàn đối với bọn họ không có hứng thú, liếc cũng không cần, đi thẳng về phía trước.
Ngưng Hương Tố Nguyệt đuổi theo sát.
Trường Thuận phân phó thay chủ nhân nhà mình nói: "Các ngươi ở bên ngoài trông xe, thế tử có chúng ta hầu hạ, không cần các ngươi đi theo."
Nói xong muốn theo sau.
Đã đi đến hàng rào ngoài cửa vườn trái cây Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trường Thuận lập tức hiểu, chủ nhân cũng không cần hắn hầu hạ, có chút mất mặt, Trường Thuận phẫn nộ chui vào xe lim dim ngủ.
"Chuyện này..." Lý bá có chút khó khăn nhìn về phía Lục Thành, ông chỉ có kĩ thuật xử lí vườn cây ăn quả, nếu gặp phải chuyện gì thường theo thói quen nhìn về phía đồ đệ yêu am hiểu nhất là giao tiếp để thương lượng.
Lục Thành trấn định nói: "Nếu thế tử đã không cần chúng ta hầu hạ, chúng ta tiếp tục đi làm việc thôi, lát nữa thế tử có yêu cầu thì chúng ta lại tiếp."
Lý bá gật gật đầu, nói với Trường Thuận một tiếng, sau đó hai thầy trò lại đi vào vườn trái cây.
Trong vườn trái cây, Tố Nguyệt cực kì thích những đóa hoa màu hồng phấn trên cây táo hồng này, nhịn không được muốn bẻ một cành.
Ngưng Hương vội vã ngăn cản nàng ấy, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đây là thành quả của người ta, đừng bẻ..."
Tố Nguyệt lúc này mới nhớ ra, cười buồn bã, "Ôi, tỷ thật là, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn tưởng là hoa mai của Hầu phủ chúng ta chứ."
Bên cạnh lại duỗi ra một bàn tay, không chút lưu tình bẻ gãy cành hoa nàng vừa định hái, đưa cho nàng nói: "Thích thì cứ hái, khi nào về thì thưởng thêm bạc cho bọn họ."
Tố Nguyệt ngẩng đầu, rơi vào khuôn mặt phong lưu tuấn mỹ của Bùi Cảnh Hàn.
Nàng cười rạng rỡ, đón nhận cành hoa đi về phía trước.
Bùi Cảnh Hàn lại muốn bẻ cho Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại lắc đầu, "Em không thích hoa này, thế tử đừng hái ..."
Nói xong vội vã đuổi theo Tố Nguyệt.
Bùi Cảnh Hàn nhìn những cánh hoa trên cành đang e ấp nở, cười đầy ý vị sâu xa, chậm rãi thong thả bước đi.
Đi dạo khoảng hai khắc, chợt, sau lưng ba người truyền đến một giọng nói, "Thế tử, sư phụ của thảo dân bảo thảo dân đến hỏi ngài có cần nước trà hay không."
Ngưng Hương căng thẳng trong lòng, không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Lục Thành.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chung quanh vườn cây ăn quả một vòng, ngược lại tò mò hỏi một câu, "Chỗ của các ngươi có trà ư?"
Lục Thành rủ mắt xuống và đứng đó, không kiêu không nịnh nói: "Xác thực không có trà, nhưng trong vườn có nước nước suối, ngọt tinh khiết, lão gia nhà thảo dân mỗi ngày cũng sẽ phái người đến đây lấy nước về pha trà dùng."
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn chung quanh. Ngưng Hương khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tố Nguyệt lại không ngừng ngó nghiêng ngắm cảnh chung quanh, dường như khát nước khẽ liếm liếm môi. Ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng ấy một cái, Bùi Cảnh Hàn cảm thấy không nhịn nổi nữa, phân phó Ngưng Hương nói: "Quả thật có chút khát, ngươi theo hắn đi lấy nước đi."
Có hoa, có mỹ nhân, thiên thời địa lợi, hắn muốn ăn Tố Nguyệt đỡ thèm trước.
Lý bá đã hơn năm mươi tuổi khẽ khom lưng, chào hỏi có chút cẩn trọng, sau đó lại giới thiệu đồ đệ của mình cho Bùi Cảnh Hàn, "Hắn gọi là Lục Thành, thế tử có chuyện gì cần phân phó, cứ bảo hắn đi làm."
Bùi Cảnh Hàn đối với bọn họ không có hứng thú, liếc cũng không cần, đi thẳng về phía trước.
Ngưng Hương Tố Nguyệt đuổi theo sát.
Trường Thuận phân phó thay chủ nhân nhà mình nói: "Các ngươi ở bên ngoài trông xe, thế tử có chúng ta hầu hạ, không cần các ngươi đi theo."
Nói xong muốn theo sau.
Đã đi đến hàng rào ngoài cửa vườn trái cây Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Trường Thuận lập tức hiểu, chủ nhân cũng không cần hắn hầu hạ, có chút mất mặt, Trường Thuận phẫn nộ chui vào xe lim dim ngủ.
"Chuyện này..." Lý bá có chút khó khăn nhìn về phía Lục Thành, ông chỉ có kĩ thuật xử lí vườn cây ăn quả, nếu gặp phải chuyện gì thường theo thói quen nhìn về phía đồ đệ yêu am hiểu nhất là giao tiếp để thương lượng.
Lục Thành trấn định nói: "Nếu thế tử đã không cần chúng ta hầu hạ, chúng ta tiếp tục đi làm việc thôi, lát nữa thế tử có yêu cầu thì chúng ta lại tiếp."
Lý bá gật gật đầu, nói với Trường Thuận một tiếng, sau đó hai thầy trò lại đi vào vườn trái cây.
Trong vườn trái cây, Tố Nguyệt cực kì thích những đóa hoa màu hồng phấn trên cây táo hồng này, nhịn không được muốn bẻ một cành.
Ngưng Hương vội vã ngăn cản nàng ấy, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đây là thành quả của người ta, đừng bẻ..."
Tố Nguyệt lúc này mới nhớ ra, cười buồn bã, "Ôi, tỷ thật là, thiếu chút nữa đã quên rồi, còn tưởng là hoa mai của Hầu phủ chúng ta chứ."
Bên cạnh lại duỗi ra một bàn tay, không chút lưu tình bẻ gãy cành hoa nàng vừa định hái, đưa cho nàng nói: "Thích thì cứ hái, khi nào về thì thưởng thêm bạc cho bọn họ."
Tố Nguyệt ngẩng đầu, rơi vào khuôn mặt phong lưu tuấn mỹ của Bùi Cảnh Hàn.
Nàng cười rạng rỡ, đón nhận cành hoa đi về phía trước.
Bùi Cảnh Hàn lại muốn bẻ cho Ngưng Hương, nhưng Ngưng Hương lại lắc đầu, "Em không thích hoa này, thế tử đừng hái ..."
Nói xong vội vã đuổi theo Tố Nguyệt.
Bùi Cảnh Hàn nhìn những cánh hoa trên cành đang e ấp nở, cười đầy ý vị sâu xa, chậm rãi thong thả bước đi.
Đi dạo khoảng hai khắc, chợt, sau lưng ba người truyền đến một giọng nói, "Thế tử, sư phụ của thảo dân bảo thảo dân đến hỏi ngài có cần nước trà hay không."
Ngưng Hương căng thẳng trong lòng, không cần quay đầu lại, cũng biết đó là Lục Thành.
Bùi Cảnh Hàn nhìn chung quanh vườn cây ăn quả một vòng, ngược lại tò mò hỏi một câu, "Chỗ của các ngươi có trà ư?"
Lục Thành rủ mắt xuống và đứng đó, không kiêu không nịnh nói: "Xác thực không có trà, nhưng trong vườn có nước nước suối, ngọt tinh khiết, lão gia nhà thảo dân mỗi ngày cũng sẽ phái người đến đây lấy nước về pha trà dùng."
Bùi Cảnh Hàn gật đầu, nhìn chung quanh. Ngưng Hương khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tố Nguyệt lại không ngừng ngó nghiêng ngắm cảnh chung quanh, dường như khát nước khẽ liếm liếm môi. Ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi đỏ tươi của nàng ấy một cái, Bùi Cảnh Hàn cảm thấy không nhịn nổi nữa, phân phó Ngưng Hương nói: "Quả thật có chút khát, ngươi theo hắn đi lấy nước đi."
Có hoa, có mỹ nhân, thiên thời địa lợi, hắn muốn ăn Tố Nguyệt đỡ thèm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.