Chương 61:
Tiếu Giai Nhân
02/09/2022
Bên kia Bùi Cảnh Hàn cảm thấy hai người tán gẫu có lẽ đã giải tỏa khúc mắc với nhau xong, không nhanh không chậm đi trở lại, gặp vành mắt của Ngưng Hương ửng đỏ, hắn có chút ngoài ý muốn, không đoán được nàng thế nhưng sẽ thương tâm đến khóc.
Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt hiểu rõ người này hơn Ngưng Hương rất nhiều, liền hướng hắn lắc lắc đầu.
Bùi Cảnh Hàn cũng không hiểu cái lắc đầu này đại biểu cái gì, quyết định sau khi trở về lại cẩn thận hỏi Tố Nguyệt một chút
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ngắm hoa , Bùi Cảnh Hàn dẫn hai nha hoàn đi về phía cổng vườn trái cây.
Lục Thành cùng Lý bá liền ở bên ngoài vườn chờ bọn họ, thấy ba người đi tới, sóng vai tiến lên đưa tiễn.
Bùi Cảnh Hàn vẫn như cũ, mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Lục Thành xẹt qua trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn rồi lặng lẽ rơi xuống trên người Ngưng Hương. Thấy vẻ mặt nàng không đúng, thấy phảng phất như nàng đã khóc, nhìn lại Tố Nguyệt một chút phát hiện môi nàng hơi sưng đoán được hơn phân nửa là Ngưng Hương đánh vỡ gian tình nên bị mắng, Lục Thành âm thầm nắm chặt nắm tay thành quyền.
Hắn không thể gặp người trong lòng chịu ủy khuất nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, đối phương gần như là nam nhân tôn quý nhất phủ thành, mà hắn chỉ là một thôn phu, là một người dân thôn quê quá mức bình thường.
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, Lục Thành đè nén trong lòng không nói ra được, quyết tâm càng thêm kiên định giúp nàng chuộc thân sớm một chút.
Xe ngựa từ từ lên dốc, bên trong xe Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt dưỡng thần, Ngưng Hương rủ mắt xuống trầm mặc, Tố Nguyệt cũng không có mở miệng.
Trở lại biệt viện ở Lưu Tiên trấn Bùi Cảnh Hàn để Ngưng Hương về phòng trứơc, hắn đơn độc ở lại cùng Tố Nguyệt, hắn kêu nàng đến bên cạnh muốn nắm lấy tay nàng.
Tố Nguyệt kịp thời tránh đi, bĩu môi nói: "Thế tử ở trong vườn khi dễ em một lần, chẳng lẽ còn muốn lại thêm một lần nữa sao?"
"Em không thích à?" Bùi Cảnh Hàn hỏi đầy ẩn ý.
Tố Nguyệt đưa mắt liếc xéo hắn, đầy vẻ quyến rũ mị hoặc tự nhiên, sau đó trong lúc Bùi Cảnh Hàn miệng đắng lưỡi khô thì lại oán trách nói: "Khi đó em bảo ngài dừng lại ngài cứ không nghe, kết quả hù đến Ngưng Hương. Em đã giải thích với nàng ấy, nói sớm muộn gì chúng em đều sẽ là người của thế tử, để cho nàng ấy thông suốt một chút, nàng ấy lại nói với muội thủ lễ gì gì đó, còn nói tương lai thế tử phu nhân biết sẽ không vui, sau đó chẳng biết tại sao nàng ấy khóc, dù sao em cũng không chịu nổi nước mắt của nàng ấy, nên sau này mong thế tử đừng có làm như vậy nữa."
Nàng không muốn nên cho Bùi Cảnh Hàn một cái lý do là kiêng kị Ngưng Hương nhưng vô tình lý do ấy làm cho nội tâm của Bùi Cảnh Hàn hài lòng chút ít.
"Lúc này nàng ấy cũng đâu có ở đây." Bùi Cảnh Hàn mới thể hiện sự thèm "ăn", lần nữa hướng về Tố Nguyệt vươn tay, tao nhã ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt ý bảo Tố Nguyệt ngoan ngoãn đến.
Tố Nguyệt nhìn xem ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, trong nội tâm cười lạnh, nam nhân một khi chiếm được ai, rất nhanh sẽ ngán. Kiếp trước Ngưng Hương mặc dù là thực sự không muốn cho Bùi Cảnh Hàn, Tố Nguyệt đứng ngoài quan sát, nhưng lại hiểu một điểm quan trọng, nếu muốn giữ chặt người trái tim của người nam nhân này, liền không thể hắn muốn liền ngoan ngoãn cho, tuỳ hắn kêu thì tới đuổi thì đi. "Em mặc kệ, Ngưng Hương đi nghỉ ngơi rồi, em cũng muốn trộm lừơi biếng một lát." Ỷ vào sự sủng ái của hắn đối với mình, Tố Nguyệt bước chân nhẹ nhàng chạy về phía cửa, trước khi xuất môn quay đầu lại hướng về Bùi Cảnh Hàn cười cười.
Tiểu nha hoàn cậy sủng sinh kiêu, Bùi Cảnh Hàn thất vọng lại cũng không tức giận, trong đầu tất cả đều là nụ cười giảo hoạt như hồ ly khi Tố Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười.
Trời dần dần tối.
Ngưng Hương có chút bận tâm.
Vào đêm này kiếp trước, lúc nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, hắn cố ý đá ngã chậu nước. Nước văng tung tóe lên cả người nàng, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ nàng đứng lên, lại giả vờ làm không cẩn thận ôm nàng té ngã... Thân mật nửa ngày, thế nhưng sau đó hắn nói là khống chế không nổi, bởi vì quần áo của nàng ướt, quá mê hoặc người.
Chiếm tiện nghi, còn đem sai lầm đẩy lên trên người nàng.
Lần này Tố Nguyệt cùng đi theo, Bùi Cảnh Hàn giống như để ý Tố Nguyệt thêm chút ít, nhưng ai có thể bảo đảm hắn sẽ không lập lại chiêu cũ?
Từ thượng phòng đi ra, Ngưng Hương tâm sự nặng nề đi đến phòng bếp bưng nước, khi nàng đến cửa phòng bếp, trông thấy Hà Hoa cùng bà ta ở bên trong, hai người thấy nàng, đều có chút địch ý.
Ngưng Hương cũng không để ở trong lòng, khách khí nói với nương của Hà Hoa: "Đại nương, nước nóng nấu xong chưa?"
Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt hiểu rõ người này hơn Ngưng Hương rất nhiều, liền hướng hắn lắc lắc đầu.
Bùi Cảnh Hàn cũng không hiểu cái lắc đầu này đại biểu cái gì, quyết định sau khi trở về lại cẩn thận hỏi Tố Nguyệt một chút
Đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không cần thiết tiếp tục ngắm hoa , Bùi Cảnh Hàn dẫn hai nha hoàn đi về phía cổng vườn trái cây.
Lục Thành cùng Lý bá liền ở bên ngoài vườn chờ bọn họ, thấy ba người đi tới, sóng vai tiến lên đưa tiễn.
Bùi Cảnh Hàn vẫn như cũ, mắt nhìn thẳng.
Ánh mắt Lục Thành xẹt qua trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn rồi lặng lẽ rơi xuống trên người Ngưng Hương. Thấy vẻ mặt nàng không đúng, thấy phảng phất như nàng đã khóc, nhìn lại Tố Nguyệt một chút phát hiện môi nàng hơi sưng đoán được hơn phân nửa là Ngưng Hương đánh vỡ gian tình nên bị mắng, Lục Thành âm thầm nắm chặt nắm tay thành quyền.
Hắn không thể gặp người trong lòng chịu ủy khuất nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, đối phương gần như là nam nhân tôn quý nhất phủ thành, mà hắn chỉ là một thôn phu, là một người dân thôn quê quá mức bình thường.
Đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, Lục Thành đè nén trong lòng không nói ra được, quyết tâm càng thêm kiên định giúp nàng chuộc thân sớm một chút.
Xe ngựa từ từ lên dốc, bên trong xe Bùi Cảnh Hàn nhắm mắt dưỡng thần, Ngưng Hương rủ mắt xuống trầm mặc, Tố Nguyệt cũng không có mở miệng.
Trở lại biệt viện ở Lưu Tiên trấn Bùi Cảnh Hàn để Ngưng Hương về phòng trứơc, hắn đơn độc ở lại cùng Tố Nguyệt, hắn kêu nàng đến bên cạnh muốn nắm lấy tay nàng.
Tố Nguyệt kịp thời tránh đi, bĩu môi nói: "Thế tử ở trong vườn khi dễ em một lần, chẳng lẽ còn muốn lại thêm một lần nữa sao?"
"Em không thích à?" Bùi Cảnh Hàn hỏi đầy ẩn ý.
Tố Nguyệt đưa mắt liếc xéo hắn, đầy vẻ quyến rũ mị hoặc tự nhiên, sau đó trong lúc Bùi Cảnh Hàn miệng đắng lưỡi khô thì lại oán trách nói: "Khi đó em bảo ngài dừng lại ngài cứ không nghe, kết quả hù đến Ngưng Hương. Em đã giải thích với nàng ấy, nói sớm muộn gì chúng em đều sẽ là người của thế tử, để cho nàng ấy thông suốt một chút, nàng ấy lại nói với muội thủ lễ gì gì đó, còn nói tương lai thế tử phu nhân biết sẽ không vui, sau đó chẳng biết tại sao nàng ấy khóc, dù sao em cũng không chịu nổi nước mắt của nàng ấy, nên sau này mong thế tử đừng có làm như vậy nữa."
Nàng không muốn nên cho Bùi Cảnh Hàn một cái lý do là kiêng kị Ngưng Hương nhưng vô tình lý do ấy làm cho nội tâm của Bùi Cảnh Hàn hài lòng chút ít.
"Lúc này nàng ấy cũng đâu có ở đây." Bùi Cảnh Hàn mới thể hiện sự thèm "ăn", lần nữa hướng về Tố Nguyệt vươn tay, tao nhã ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt ý bảo Tố Nguyệt ngoan ngoãn đến.
Tố Nguyệt nhìn xem ngón tay thon dài trắng nõn của hắn, trong nội tâm cười lạnh, nam nhân một khi chiếm được ai, rất nhanh sẽ ngán. Kiếp trước Ngưng Hương mặc dù là thực sự không muốn cho Bùi Cảnh Hàn, Tố Nguyệt đứng ngoài quan sát, nhưng lại hiểu một điểm quan trọng, nếu muốn giữ chặt người trái tim của người nam nhân này, liền không thể hắn muốn liền ngoan ngoãn cho, tuỳ hắn kêu thì tới đuổi thì đi. "Em mặc kệ, Ngưng Hương đi nghỉ ngơi rồi, em cũng muốn trộm lừơi biếng một lát." Ỷ vào sự sủng ái của hắn đối với mình, Tố Nguyệt bước chân nhẹ nhàng chạy về phía cửa, trước khi xuất môn quay đầu lại hướng về Bùi Cảnh Hàn cười cười.
Tiểu nha hoàn cậy sủng sinh kiêu, Bùi Cảnh Hàn thất vọng lại cũng không tức giận, trong đầu tất cả đều là nụ cười giảo hoạt như hồ ly khi Tố Nguyệt ngoái đầu nhìn lại cười.
Trời dần dần tối.
Ngưng Hương có chút bận tâm.
Vào đêm này kiếp trước, lúc nàng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa chân, hắn cố ý đá ngã chậu nước. Nước văng tung tóe lên cả người nàng, Bùi Cảnh Hàn làm bộ đỡ nàng đứng lên, lại giả vờ làm không cẩn thận ôm nàng té ngã... Thân mật nửa ngày, thế nhưng sau đó hắn nói là khống chế không nổi, bởi vì quần áo của nàng ướt, quá mê hoặc người.
Chiếm tiện nghi, còn đem sai lầm đẩy lên trên người nàng.
Lần này Tố Nguyệt cùng đi theo, Bùi Cảnh Hàn giống như để ý Tố Nguyệt thêm chút ít, nhưng ai có thể bảo đảm hắn sẽ không lập lại chiêu cũ?
Từ thượng phòng đi ra, Ngưng Hương tâm sự nặng nề đi đến phòng bếp bưng nước, khi nàng đến cửa phòng bếp, trông thấy Hà Hoa cùng bà ta ở bên trong, hai người thấy nàng, đều có chút địch ý.
Ngưng Hương cũng không để ở trong lòng, khách khí nói với nương của Hà Hoa: "Đại nương, nước nóng nấu xong chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.