Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 74:

Tiếu Giai Nhân

02/09/2022

Về đến nhà, Lục Thành ngừng xe lừa rồi ôm con trai còn đang ngủ ngon đi vào trong, vừa vào đến mái hiên thì thấy trong phòng bếp vẫn chưa nhóm lửa, còn ở trong phòng thì hai đệ đệ vẫn còn đang nằm ở trên giường, nhìn thấy hắn mà cũng không có ý muốn ngồi dậy!

Lục Thành nhíu mày, nhìn nhị đệ Lục Ngôn nói: "Đứng dậy nấu cơm đi, ăn xong còn đi xuống đất trồng bắp nữa."

"Hôm nay nhà của nhị thúc cũng trồng trọt, sáng nay bọn đệ đều ở bên đó giúp đỡ họ, buổi trưa thì ăn luôn ở nhà thúc ấy để buổi chiều còn trồng thêm được một ít nữa, nhà chúng ta thì để khi khác." Hai tay Lục Ngôn gối sau đầu nằm, có chút bực bội nói. Mọi năm bất luận vụ gieo trồng vào mùa xuân hay vụ thu thì cơ hồ nhà mình đều là hộ bận nhất trong thôn, năm nay bởi vì đại ca hết lần này đến lần khác cứ kéo dài, cho nên chậm hơn các năm khác không ít.

Lục Thành có chút bất đắc dĩ, mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nhà nhị thúc còn thừa lại bao nhiêu?"

Lục Ngôn nói: "Tính thêm đại ca và con lừa, chúng ta cùng nhau tranh thủ thì không đến một canh giờ là có thể hoàn thành."

Dùng lừa để cày vừa nhẹ nhàng linh hoạt vừa nhanh, không có lừa, đoán chừng còn phải cày đến tận hoàng hôn.

Lục Thành nhìn thân hình nhị đệ mười bảy tuổi, tam đệ mười ba tuổi, cả người đều rất rắn chắc có làm được việc nặng nhọc, liền nói: "Buổi chiều các đệ cứ tiếp tục đi giúp đỡ cho nhà nhị thúc đi, ta dắt lừa nhà chúng ta đi trước, có thể trồng bao nhiêu thì là bấy nhiêu."

Lục Ngôn nhíu mày. Hắn không sợ cày bừa vất vả, nhưng hắn lại nghĩ không ra lúc trước đại ca vẫn nhàn nhã không chịu tập trung, đột nhiên hôm nay tại sao lại vội vã như vậy, hắn ngồi dậy vừa muốn hỏi thì A Nam tỉnh. Ngáp một cái, A Nam dụi mắt, con mắt đen lúng liếng xoay vòng, từng chút đảo qua phụ thân cùng thúc thúc thân thuộc, lại tiếp tục bò đến trên giường đất của tiểu cô cô, trong mắt tiểu tử lộ ra vẻ hoang mang, cúi đầu nhìn về phía trước ngực.

Chỗ đó vẫn đeo một cái hà bao đỏ, bên trong đựng hai văn tiền.

Giống như là đã xác định mình đã gặp được Hương cô cô vậy, A Nam nhìn phụ thân há miệng khóc lên, vừa khóc vừa gọi nương.



Lục Ngôn kinh ngạc nhìn cháu trai, vừa bế chất tử vừa buồn bực nói: "Ai dạy bé gọi nương vậy ?"

Lục Thành không muốn nói, nhưng A Đào trên giường gạch đã nhanh miệng nói: "A Nam nghe người khác gọi nương, liền bắt chước kêu Từ tỷ tỷ là nương, lần này Từ tỷ tỷ thừa dịp bé ngủ để về nhà, bây giờ A Nam không thấy người thì khóc thôi."

"Bọn huynh trở về lại gặp nàng sao?" Lục Ngôn hoài nghi nhìn về phía huynh trưởng.

Tháng trước đại ca gặp Từ cô nương có thể nói là trùng hợp, lần này lại gặp được...

Không đợi Lục Thành phản bác, suy nghĩ trong đầu Lục Ngôn chợt lóe, nhìn chằm chằm huynh trưởng hỏi: "Đại ca, lần này vào thành không phải là cố ý chứ?"

Nhất định là như vậy, hắn còn đang buồn bực huynh trưởng vì sao đang ở ngày vụ lại đi vào thành làm gì, hóa ra là đặc biệt đi đón người!

Lục Thành đương nhiên sẽ không thừa nhận, mặt nhăn nhó nói: "Nói bậy bạ gì đó, nhanh đi dỗ A Nam đi, ta qua nhà nhị thúc nhìn một chút."

Nói xong liền đi .

Lục Ngôn tay bế cháu trai lén lút đưa cho tam đệ rồi đuổi theo sau huynh trưởng, "Đại ca, vị Từ cô nương kia có xinh đẹp hay không?"

Hắn biết rõ huynh trưởng cùng Phùng cô nương lúc đó là trong sạch, cũng biết A Nam không phải là cốt nhục của huynh trưởng, cho nên huynh trưởng nhiều năm độc thân cuối cùng cũng đã thông suốt, Lục Ngôn lại biết rõ chân tướng. Lấy hiểu biết của hắn đối với huynh trưởng, huynh ấy là người không dễ động tâm, còn nếu đã động tâm thì sẽ nghĩ mọi cách cưới người này vào tay.

Nói cách khác, vị Từ cô nương kia tám phần là sẽ trở thành đại tẩu của hắn rồi.



Lục Thành vẫn im lặng không nói gì, vừa đến cửa lớn vẫn thấy Nhị đệ còn đuổi theo không tha, hắn mạnh mẽ xoay người: "Nói nhảm, người xấu xí ta mà thèm để ý sao? Bớt hỏi lung tung đi, trở về phòng dỗ A Nam đi."

Tam đệ quá hiền lành không giỏi nói chuyện, muội muội thì lại quá nhỏ, chỉ còn nhị đệ đa tâm nhiều lời lại am hiểu dỗ hài tử, cho nên A Nam cũng thân với hắn hơn.

Nghe được chính miệng huynh trưởng thừa nhận, Lục Ngôn hưng phấn xoa xoa đôi tay, tâm tư xoay chuyển nhanh hơn, "Hồi tháng giêng huynh nói miếng đất của Lưu gia bị người trong thôn bọn họ mua mất, nhất định là Từ gia mua có phải hay không? Đại ca, đại ca huynh giỏi lắm, huynh muốn dắt lừa sang cày giúp Từ gia, lại còn muốn đem đệ đệ ruột làm lừa để sai sao?"

Đều đã bị hắn đoán ra, Lục Thành dứt khoát không thèm giấu diếm nữa, trừng mắt nhìn hắn nói: "Không lẽ đệ không muốn sao?"

Lục Ngôn sao có thể không muốn, chỉ cần đại ca có thể lấy được cô vợ tâm đầu ý hợp, hắn đều vui lòng để đại ca đem lừa đi cày giúp Từ gia.

Nhìn thấy ranh mãnh trong mắt của hắn, Lục Thành ho khan khụ khụ, trầm giọng dặn dò:"Bát tự vẫn còn chưa đi xem, đệ đừng đi nói lung tung."

"Đại ca yên tâm, đệ bảo đảm sẽ không làm hỏng đại sự của huynh!" Lục Ngôn lập tức bảo đảm nói, mắt đào hoa lấp lánh tỏa sáng, vẻ mặt cười xấu xa.

Lục Thành vẫn không tin hắn, lai lần nữa dặn dò vài câu.

Lục Ngôn chê đại ca cứ dong dài liền chạy về phòng dụ dỗ cháu trai, thấy cháu trai nhỏ vẫn khóc không ngừng, hắn cảm thấy rất đau lòng.

Lục Thành đứng ở cửa một lát, lắc lắc đầu, rồi đi qua nhà nhị thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook