Chương 72: Chương 72
Priest
20/12/2017
Dưới chân núi Thập Châu, Thuỷ Khanh hoá thân thành cự cầm, trên lưng là Lý Quân, xẹt nhanh qua không trung. Nếu có người nhìn thấy, hơn phân nửa sẽ nghĩ là một ánh hào quang vụt qua.
Hai người cứ như sao chổi kéo đuôi, đằng sau là một đám đại tiểu ma đầu đuổi theo. Đường nhỏ nhưng đồng hạc bay thẳng tắp, tránh trái tránh phải, khi thì ôm cua, ám hợp kỳ môn độn giáp, từ đầu đến cuối điêu luyện dẫn theo một đám ma đầu.
Mấy ngày trước nhận được tin báo của Đường Chẩn, Nghiêm Tranh Minh không nói gì mà bỏ bọn họ đi trước, nhưng nghe nói đài Toả Tiên tu sĩ bốn phương hội tụ, một mình đại sư huynh làm sao đối phó được? Lý Quân không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị một bụng tâm địa gian trá, thừa dịp quần ma theo Ma Long về phương bắc, ven đường trêu chọc một đám ma đầu kêu la gào khóc. Ỷ vào Thuỷ Khanh bay nhanh, một mạch dẫn bọn họ đến núi Thập Châu, dự định khuấy cho đục hồ nước.
Lý Quân vừa bấm đốt ngón tay vừa chỉ huy Thuỷ Khanh: “Trước mười bảy trượng, vị Khảm —— Ơ, lệch rồi, cẩn thận chút!”
Thủy Khanh không thể nhịn được nữa nói: “Đừng có tỏ vẻ huynh đọc sách nhiều, chỉ nói ‘Trước sau phải trái’ có thể làm gì?”
Trên cơ bản nàng chỉ có thể phân biệt được trước sau phải trái,, đông tây nam bắc đều phải suy ngẫm một hồi, Lý Quân này miệng đầy mấy thứ “Càn Khôn Chấn Khảm” lung tung xèng khiến nàng nhức đầu.
“Đừng lải nhải, ở bên kia, nhanh một chút!” Lý Quân phàn nàn, “Lửa trên người muội không thu lại được sao, sắp bỏng chết ta rồi!”
Thuỷ Khanh không muốn đấu võ mồm với gã, lo lắng hỏi: “Nhị sư huynh, đại sư huynh ở bên kia có thể kéo dài đến lúc chúng ta tới không?”
“Đừng có giỡn, tiểu Tiềm xảy ra chuyện, muội còn có thể trông cậy huynh ấy bình tĩnh sao?” Lý Quân thở dài, “Nếu từ đầu đến đuôi tiểu Tiềm đều nguyên vẹn thì không sao, vạn nhất có gì không tốt, ôi…”
Thuỷ Khanh cái hiểu cái không lòng đầy căm phẫn nói: “Cái gì? Ai dám đả thương tiểu sư huynh ta, ta nhất định dùng đuốc thiêu chết bọn họ!”
Lý Quân: “…”
Con chim này nếu làm yêu quái, có thể xem như là một yêu tu có đầu óc, nhưng làm người thì kém quá xa, tứ chi nàng phát triển bao nhiêu thì suy nghĩ càng đơn giản bấy nhiêu. Lý Quân cạn lời, cho là vì chuyện này cùng nàng giải thích không thông, đành uể oải nói: “Muội lo bay đi, không cẩn thận bị bắt được, trò cười của hai ta càng lố đó.”
Lòng gã tràn đầy sầu lo, lo Nghiêm Tranh Minh nhất thời nóng máu, cứ như vậy không phân tốt xấu mà trực tiếp xông vào đài Toả Tiên.
Lý Quân đúng là hiểu rõ chưởng môn sư huynh bọn họ.
Trên đại điện đài Toả Tiên, kiếm khí lộ ra sát ý đảo qua mọi người, tất cả cao thủ ở đây đều vận khởi chân nguyên để chống, chân nguyên khắp nơi kích động Khốn long toả, lập loè không rõ, kiếm khí trong ngoài với chân nguyên chạm nhau, cửa lớn bốn phía đều “ầm ầm” nổ tung.
“Kẻ nào!”
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh như sương lạnh, từng bước từng bước từ chỗ cửa hỗn độn đi tới, mặt mày nghiêm túc mà xem nhẹ cả đám đại năng tiểu năng, nhắm hướng đài Toả Tiên.
Giống như các loại quanh mình đều không đáng nhắc tới, trong mắt y chỉ có người bị nhốt trong Khốn long toả kia.
Mới vừa rồi Trình Tiềm còn nguyên khí ổn định đã bị quét sạch, trong lòng hắn có cảm giác như vừa gây hoạ còn bị người bắt tại trận, vết thương trải rộng trên lưng không tự chủ mà cứng đờ. Lúc này cúi đầu theo bản năng nhìn lướt qua một thân quần áo rách nát không thể chỉnh sửa, giấu đầu hở đuôi kéo một chút vải rách, che lại mảng máu bầm bên hông nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Tranh Minh không coi ai ra gì đi tới cạnh đài Toả Tiên, nhìn chằm chằm vết máu trên người Trình Tiềm, nhẹ giọng hỏi: “Ai làm đệ bị thương?”
Tiếng nói y dịu dàng, sắc mặt bình thường, Trình Tiềm lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, hắn giật mình hoài nghi nhìn Nghiêm Tranh Minh, khi hắn thấy một luồng đỏ sậm trong con ngươi đen như mực của y: “Sư huynh, huynh…”
Nghiêm Tranh Minh nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: “Ta từng nhìn trời thề rằng, nếu người nào dám đả thương đệ, ta sẽ đem hắn thiên đao…”
Trình Tiềm nghe được kinh hồn bạt vía, không dám để sư huynh như điên này nói hết lời, vừa cắt đứt lời y, vừa cẩn thận dụ dỗ nói: “Đệ không sao, chỉ là có chút hiểu lầm với người ta. Huynh bình tĩnh lại có được không? Bọn nhị sư huynh đâu?”
Khớp hàm Nghiêm Tranh Minh cắn chặt, gò má kéo căng ra một độ cong bén nhọn, một lát sau, y nhắm chặt mắt, hai luồng đỏ sậm mơ hồ lên xuống trong mắt dần dần rút đi.
Nghiêm Tranh Minh thở dài, thấp giọng như kiệt sức nói: “Qua đây, để ta nhìn một chút.”
Trình Tiềm làm như không có chuyện gì xảy ra đứng lên đi tới sát Càn Khôn Khốn long toả, hoạt động như thường, đi lại nhẹ nhàng, những vết thương lớn nhỏ trên người đều như vẽ ra.
Hắn bình chân như vại chắp hai tay sau lưng, đứng từ trên đài Toả Tiên nhìn lướt qua các tu sĩ đủ dạng quanh mình, hắn đột nhiên nhướn mày một cái, lộ ra vẻ ngông cuồng tự đại đã lâu không có trên mặt, cười nói: “Chỉ là kiện cáo nho nhỏ thôi, nói vài câu đã hiểu rõ, huynh chạy tới làm chi?”
Nghiêm Tranh Minh nhìn vẻ mặt nhợt nhạt còn làm bộ của hắn, tâm ma tán loạn trong lòng lắng lại, lý trí cũng khôi phục, nhưng bắt đầu giận không chỗ phát tiết.
Nghiêm Tranh Minh hung hăng lườm Trình Tiềm, cho hắn một ánh mắt “Đệ chờ đó”, xoay người sang chỗ khác, cầm bội kiếm dài ba thước mới đổi trong tay, nhẹ nhàng gõ trên mặt đất một cái, nói: “Hắn thiếu tiền người nào, ta trả, giết người nhà ai, ta đền mạng —— bây giờ ai đến đòi nợ, thì tới tìm ta thanh minh xem.”
Cho dù y là cao thủ kiếm tu hiếm thấy, lần này ở trước mặt mọi người thẳng thắn đến trân tráo trấn áp mọi người.
Một lúc lâu, Trang Nam Tây mất phương hướng mới hồi phục tinh thần, xung phong mở miệng trước nói: “Đây… Vị tiền bối này là…”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Ta họ nghiêm, chưởng môn đời thứ bốn mươi tám phái Phù Dao.”
Trình Tiềm không ngờ y ở trước mặt mọi người nói trắng ra, kinh ngạc: “Sư huynh!”
Nghiêm Tranh Minh đưa lưng về phía hắn phất tay áo, ngày này sớm muộn sẽ đến, phái Phù Dao còn có thể che dấu cả đời sao?
Lời y vừa thốt ra, đại đa số vẻ mặt tu sĩ ở đây đều mờ mịt, nhưng Biện Húc, Dương Đức Thành với vị trưởng lão không biết tên của sơn trang Bạch Hổ lại lộ vẻ kinh dị.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ hỏi: “Vậy sư phụ ngươi là…”
“Gia sư Hàn Mộc Xuân, sư tổ Đồng Như… với Tứ Thánh dường như có rất nhiều sâu xa.” Nghiêm Tranh Minh dừng một chút, nói tiếp, “Trưởng bối đều mất, giao môn phái lại trong tay tại hạ. Ta bất tài, tu luyện hơn một trăm năm cũng không luyện được thành quả gì, vẫn xấu hổ khi nhắc tới sư thừa.”
Y nói đến đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào vỏ bội kiếm, vỏ kiếm kia “coong” một tiếng vang nhỏ, trên mặt Nghiêm Tranh Minh lộ ra biểu tình tự giễu, chỉ là y có tự giễu thì cũng tự giễu đến không coi ai ra gì, không ngẩng đầu lên mà nói: “Dù có là con rùa đen rút đầu như thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn sư đệ ta bị các ngươi khi dễ như vậy, ít nhất cũng phải đến lĩnh giáo một hai vị.”
Dương Đức Thành nặng nề mà hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, phái Phù Dao các ngươi không phải đều được xưng là gặp ma tất chém sao? Ngươi làm gì mà không tự đi thanh lý môn hộ trước?”
Nghiêm Tranh Minh nghe vậy nâng mí mắt: “Hả?”
Trời sinh y một đôi mắt đào hoa công tử phóng đãng, chưa mở miệng, khóe mắt đuôi lông mày đã mang theo vài phần ngả ngớn hồng trần phàm tục. Hết lần này tới lần khác cái nhìn này vừa mơ hồ hàm chứa kiếm ý xuất phong, như lông vũ bén nhọn, lạnh thấu xương, có sự hài hoà nói không ra, lại có lẽ đương nhiên nói không thành lời.
Đệ tử Huyền Vũ đường ở bên cạnh Dương Đức Thành đưa ra chủ ý mổ xẻ trong người Trình Tiềm tiến lên một bước, thêm mắm thêm muối kể ngọn nguồn lại một lần.
Nghiêm Tranh Minh sau khi nghe xong mặt không đổi sắc, cúi đầu nhìn mũi kiếm mình, bỗng bật cười một tiếng: “À, ta đã biết, hoá ra chính là vị Dương trưởng lão này —— thiếu chủ nhà ngươi bị tâm ma bám thân, thể xác chết bởi tay ta, không liên quan đến sư đệ ta. Nếu chư vị cảm thấy ta không tôn trọng thi thể, ta có thể tự mình đến dập đầu trước mộ phần chôn quần áo và di vật của hắn. Về phần…”
Hai chữ “về phần” thoáng ra khỏi miệng y, người đã đến trước mặt Dương Đức Thành. Nguyên thần kiếm với bội kiếm trong tay hợp lại làm một, không để ý sau lưng mình bỏ trống, chào hỏi cũng không làm, cho Dương Đức Thành đến một trận thái sơn áp đỉnh.
Nghiêm Tranh Minh trước khi vào đã nghe giọng người kêu ầm ĩ, vừa rồi nghe xong nguyên nhân hậu quả, đoán được dây buộc tóc kia của Trình Tiềm đứt bởi lão già này, nhất thời phẫn nộ.
Nếu như không phải y lúc đó cao hứng buộc trên người Trình Tiềm một cái khôi lỗi phù, nếu như lúc đó không phải người sơn trang Bạch Hổ đến kịp, Trình Tiềm còn mạng ở đây sao?
Trăm năm trước không thể tự tay báo thù Châu Hàm Chính trong lòng y còn loạn xị bát nháo, thù mới hận cũ gom chung một chỗ, cho dù Thiên Vương lão tử che ở trước mắt, cũng ngăn không được y phải bầm thây người này thành ngàn mảnh.
Bội kiếm trong tay Nghiêm Tranh Minh tựa như khó chấp nhận một kích toàn lực của chủ nhân, kêu lên “u u”, đường đường đại trưởng lão Huyền Vũ đường Dương Đức Thành thế mà khó chống nổi phong duệ, chật vật lui ra ngoài, ngay cả Biện Húc một trong Tứ Thánh đều phải nghiêng người, tránh né mũi nhọn trường kiếm của y.
Một kiếm này như rạch ngang trời ——
Đầu mày Trình Tiềm nhíu lại, thậm chí hắn còn bước lên một bước, bị Khốn long toả hung hăng cản lại.
Những người này sâu cạn thế nào Trình Tiềm đều rõ, cho dù Nghiêm Tranh Minh tìm thấy một viên thập toàn đại bổ đan ăn vào cũng không có thực lực mạnh mẽ đến vậy. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đại sư huynh nhìn như nhanh nhẹn vậy, thực tế trong lòng nặng nề hơn ai hết rốt cuộc đã làm gì?
Toàn bộ đại điện bị một kiếm của y quậy đến bốn bề bất ổn, ngoại trừ Trình Tiềm bị Càn Khôn Khốn long toả vây tại chỗ, các chỗ khác đều bị hại, phù chú phòng hộ chằng chịt xung quanh tưởng chừng như bùn nhão bị nhào nặn, không thể phục hồi mà tan rã.
Các bậc hiền triết khi tạo ra đài Toả Tiên, chắc cũng không nghi tới sẽ có người làm càn như vậy.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vội kêu: “Hiền chất không được…”
Dương Đức Thành tránh cũng không thể tránh, quát khẽ một tiếng, hai tay dựng thẳng trước ngực làm quyết, sau lưng đột nhiên xuất hiện mười tám ảo ảnh, trong tay cầm mười tám món binh khí, hoặc vô cùng cương mãnh hoặc tinh xảo nhanh nhẹn. Bọn họ từ bốn phương nhào tới, bao vây Nghiêm Tranh Minh ở giữa hoa cả mắt.
Bất thình lình, một đạo kiếm quang bừng lên mạnh mẽ, bội kiếm và nguyên thần kiếm tụ lại thành một thanh kiếm vũ, khó phân biệt. Kiếm quang nơi nơi, quỷ thần kinh sợ, mười tám ảo ảnh không kịp hốt hoảng chạy trốn đã hoá tro bụi ngay tại chỗ. Lòng Dương Đức Thành vốn có ba phần khiếp sợ, dưới sự kinh hãi khi huyễn ảnh phản phệ, ngã ra hai trượng xa, nằm bất động, chẳng biết sống chết.
Nghiêm Tranh Minh chẳng những không buông tha mà đuổi theo, Biện Húc bị ép phải ra tay, chuyển tay kết ấn, phóng ra một ngọc bài, chắn trước mặt Dương Đức Thành.
Kiếm khí đánh vào một góc ngọc bài, tạo ra một vết nứt trên đó. Nghiêm Tranh Minh cười lạnh nghiêng đầu nhìn lướt qua đường chủ Huyền Vũ đường, kiếm ảnh quanh thân đột nhiên chuyển hướng theo y, cực kỳ ác liệt đập tới ba mươi sáu Khốn long toả.
“Dừng tay!” Lần này, Biện Húc, trưởng lão sơn trang Bạch Hổ thậm chí cả Trình Tiềm gần như trăm miệng một lời.
Ai có thể đỡ được kiếm tu khư khư cố chấp như vậy.
Nguyên thần kiếm với Khốn long toả đụng vào nhau, trong Khốn long toả như có rồng ngâm không tan, mái ngói trên nóc đại điện bay tán loạn, lấy đại một tu sĩ ở đây cũng có thể dám xưng đại năng một phương đều ôm đầu chạy như chuột.
Khốn long toả trải qua vô số năm gió sương, bị vô số đại năng dùng chân nguyên rưới qua, uống máu vô số ma tu, sớm đã tự thành tinh phách. Một bên nặng tựa núi, một bên kiêu căng khó cản, ai cũng không chịu nhường ai.
Khoé miệng Nghiêm Tranh Minh bắt đầu rỉ ra vết máu, màu đỏ sậm vừa rút đi bị Khốn long toả kích ra lần hai. Trong nháy mắt, kiếm thứ hai đã thành hình, lần thứ hai hướng về Khốn long toả từ không trung chém xuống.
Có lẽ năm đó tiểu thiếu gia hết ăn lại nằm trên núi Phù Dao mặc dù lấy kiếm nhập đạo, cũng bởi vì tận trong xương tuỷ y có một loại lẫm liệt —— mỗi giờ mỗi khắc, thiên địa nhân thần tất cả đều không để vào mắt.
Cùng với việc y phải tìm chìa khoá mở phong sơn lệnh và mật ngữ, mặt khác phải liên tục nỗ lực chống cự với thần thức của liệt tổ liệt tông môn phái bọn họ trong ấn chưởng môn.
Mặc dù y sợ bẩn sợ mệt sợ phiền, nhưng không bị nỗi sợ hãi thật sự doạ đến chùn bước.
Khốn long toả tức giận gầm thét, đài Toả Tiên run rẩy.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ quay đầu về phía Biện Húc rống to hơn, giọng nói cũng thay đổi: “Kiếm tu này đã vào Kiếm Thần vực, ai sẽ đi giết tên rùa nhi tử không ra hồn nhà ngươi? Đường đường là một tiên nhân, còn không mau mở đài Toả Tiên!”
Biện Húc thừa nhận ông nói không sai, nhưng dù ông thật sự muốn mở đài Toả Tiên, lúc này cũng là có lòng mà không có sức —— với tu vi của ông, có thể đánh Nghiêm Tranh Minh một trận, nhưng lúc này xông vào trong kiếm phong cuồng bạo, làm không tốt còn khiến cả hai cùng thiệt.
Đúng lúc này, Trình Tiềm trên đài Toả Tiên bỗng quỳ xuống: “Sư huynh, đệ xin huynh dừng tay đi!”
Một cái quỳ gối của hắn, đôi con ngươi vốn lạnh lùng của Nghiêm Tranh Minh bỗng loé lên chút ánh sáng, nguyên bản kiếm khí thành vòm như mặt trời chiều đã thành hình, bị y kiềm hãm dừng trên không trung.
Trình Tiềm: “Huynh không muốn sống sao?”
Ngay lúc mọi người lặng ngắt như tờ, kiếm khí khắp bầu trời cuối cùng chậm rãi tản ra, hoá thành một luồng gió mát, lui vào trong bội kiếm Nghiêm Tranh Minh.
Nghiêm Tranh Minh im lặng một lát, thấp giọng nói: “Mở Khốn long toả.”
Các tu sĩ tại đây nhìn nhau, trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vội vàng dẫn đầu lên trước, nói: “Ở chỗ ta có một cái chìa khoá.”
Ba mươi sáu đạo Khốn long toả chia ra cho ba mươi sáu tu sĩ được mời đến giữ, có ông làm đầu tàu như vậy, những người khác lập tức noi theo, ngay cả Biện Húc còn chần chừ một lát, rồi miễn cưỡng giơ tay lên gọi ra một cái chìa khoá, ném cho một đệ tử bên cạnh.
Theo một vòng rồi một vòng khoá mở, chân nguyên bị ngưng trệ trên người Trình Tiềm chuyển động lần nữa, kinh mạch khô cạn quanh người như được nước sông tràn vào, đầy đến có phần đau nhói.
Biện Húc ho khan một tiếng, đang định nói gì, đột nhiên bầu trời phía bắc có một đạo khí đen xông thẳng lên trời, nháy mắt che lấp ánh sáng ban ngày. Nóc đại điện trên đầu đám tu sĩ đã sụp đổ, tầm nhìn càng rõ ràng hơn, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong mây đen cuồn cuộn có một người như ẩn như hiện.
Có người la lên: “Ma Long Nam Cương!”
Lúc này, một con chim to quanh thân toàn lửa gào thét một tiếng vượt núi đến, đứng trên đại điện đã biến thành đống đổ nát. Lý Quân thở hồng hộc nhảy khỏi lưng chim, thấy tình cảnh này, tạm thời chưa biết chuyện gì xảy ra, lẩm bẩm: “Đó không phải là… Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì?”
Trong mây đen như có cuồng phong cuốn sóng, giọng nói Hàn Uyên tựa sấm rền từ xa truyền tới: “Tháp Chu Tước là ta huỷ, đại tâm ma cũng là ta thả… Là tên vô danh tiểu tốt nào dám cả gan chiếm công lao của bổn toạ?”
Trong khi gã nói, hắc khí gần núi Thập Châu cuồn cuộn không ngừng, dưới chân núi như có hàng loạt ma tu đuổi tới.
Cuối cùng Lý Quân cũng thở đều lại, vội vàng cười gượng một tiếng khai báo: “Trên đường đi đụng phải một nhóm ma đầu, dọc đường đuổi hai chúng ta đến sắp tè ra quần.”
Không người nào ở đây để ý đến phần tự giễu của gã.
Ma khí bốn phương mạnh mẽ khôn cùng tràn ngập tới, trên đài Toả Tiên “ầm ầm” rung động, Ma Long cất tiếng cười to: “Thiên hạ này sớm nên đổi dời, theo ta cùng chơi đùa sơn hà biến sắc —— ”
Quần ma tám hướng, đồng thời ủng hộ.
Móng vuốt Ma Long to lớn xẹt qua mây, cứ như một vuốt đào thủng trời, mưa to như trút nước nhất thời đổ xuống.
Trên núi gió lớn mưa rào, dưới chân núi quần ma làm loạn, trên núi Thập Châu loạn thành một đàn.
Trang Nam Tây tiến lên, cố sức lau nước mưa trên mặt, cao giọng nói với Nghiêm Tranh Minh: “Tiền bối! Vãn bối kiến thức nông cạn, trước đây chưa từng nghe nói đến đại danh phái Phù Dao, nhưng mới vừa rồi không phải có người nói Phù Dao gặp ma tất chém sao? Bấy giờ thiên hạ đại loạn, ai có thể không đếm xỉa?”
Không biết có phải Trình Tiềm gặp ảo giác không, hắn cảm thấy thân thể Nghiêm Tranh Minh dường như hơi lắc lư.
Trang Nam Tây hùng hồn phân trần: “Chư vị tiền bối, xin lấy đại cục làm trọng, gác xuống nhưng lục đục nhỏ bé ở giữa!”
Trình Tiềm bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ như xuyên qua màn mưa tầm tã và mây đen dầy đặc, bắt gặp ánh mắt Hàn Uyên trên không trung. Một khắc kia, hắn nghe các lời biện hộ tuyên cáo của đám tu sĩ bên tai, lòng bỗng xuất hiện một cảm giác.
Đã không trở về được nữa rồi.
Phái Phù Dao ẩn náu nhiều năm vào thời điểm này xuất hiện lần nữa trước mắt nhân thế, cũng là lần thứ hai rơi vào đầu sóng ngọn gió, mà tiểu sư đệ ưa lười nhác nhất của bọn họ cũng càng lúc càng xa, không trở về được nữa.
Mỗi đời tất có yêu tà, tổ huấn gặp ma tất chém.
“Làm anh hùng cũng làm xong rồi,” Ngay lúc này, Đường Chẩn đột nhiên tách đoàn người đi nhanh tới, “Không gặp hắn thì đứng không yên sao?”
Tiếng y vừa dừng, Nghiêm Tranh Minh cũng ngã xuống không hề báo trước.
Trình Tiềm lo suy nghĩ miên man không để ý, luống cuống tay chân đưa tay đỡ được y, cảm thấy đụng phải một mảng lạnh lẽo. Hô hấp của Nghiêm Tranh Minh yếu đến mức gần nhưng không cảm giác được.
Trang Nam Tây ngẩn ngơ, lúc này, một tu sĩ không biết là ai dè dặt tiến lên một bước nói: “Mời… Mời tiền bối đi theo ta, trên núi Thập Châu có chỗ nghỉ ngơi.”
Đường Chẩn nói: “Làm phiền dẫn đường, tên điên này mới bị Khốn long toả chấn thương.”
Nói xong, y chuyển một ánh mắt cho Trình Tiềm đang lúng túng, ý bảo hắn đuổi theo.
Trình Tiềm vội vàng ôm lấy Nghiêm Tranh Minh, Lý Quân và Thủy Khanh cũng vội vàng đi theo, tu sĩ khắp núi, không ai dám cản.
Trình Tiềm đuổi nhanh theo Đường Chẩn: “Đường huynh, sư huynh của ta y…”
“Nhanh. Đừng hỏi,” Đường Chẩn gần như dùng thanh âm thì thầm, “Lúc ta thấy sơn trang Bạch Hổ kêu gọi đệ tử, đi trước tìm hiểu rồi báo tin cho bọn sư huynh ngươi. Ngoại trừ vị trí đài Toả Tiên, hắn còn hỏi ta một cấm thuật.”
Ngực Trình Tiềm căng thẳng: “Cái gì?”
“Đề thăng tu vi chính mình đến cực hạn trong khoảng thời gian ngắn, sau đó chịu phản phệ gấp ba… Ai, ta còn tưởng rằng sư huynh của ngươi là người rất hiền hoà,” Đường Chẩn cau mày nói, “Sớm biết hắn như vậy, ta sẽ không cho.”
Trình Tiềm ngây dại.
Tâm trạng hắn nhất thời chấn động, nhìn khuôn mặt Nghiêm Tranh Minh tiều tuỵ, lòng không rõ là cảm giác gì.
Trong phút chốc, một câu nói của Trang Nam Tây xoay quanh trong lòng hắn, vô cùng sinh động ——
Chuyện trên đời, chỉ cần không trái đạo nghĩa, không có gì ta không thể làm vì y.
Hai người cứ như sao chổi kéo đuôi, đằng sau là một đám đại tiểu ma đầu đuổi theo. Đường nhỏ nhưng đồng hạc bay thẳng tắp, tránh trái tránh phải, khi thì ôm cua, ám hợp kỳ môn độn giáp, từ đầu đến cuối điêu luyện dẫn theo một đám ma đầu.
Mấy ngày trước nhận được tin báo của Đường Chẩn, Nghiêm Tranh Minh không nói gì mà bỏ bọn họ đi trước, nhưng nghe nói đài Toả Tiên tu sĩ bốn phương hội tụ, một mình đại sư huynh làm sao đối phó được? Lý Quân không thể làm gì khác hơn là chuẩn bị một bụng tâm địa gian trá, thừa dịp quần ma theo Ma Long về phương bắc, ven đường trêu chọc một đám ma đầu kêu la gào khóc. Ỷ vào Thuỷ Khanh bay nhanh, một mạch dẫn bọn họ đến núi Thập Châu, dự định khuấy cho đục hồ nước.
Lý Quân vừa bấm đốt ngón tay vừa chỉ huy Thuỷ Khanh: “Trước mười bảy trượng, vị Khảm —— Ơ, lệch rồi, cẩn thận chút!”
Thủy Khanh không thể nhịn được nữa nói: “Đừng có tỏ vẻ huynh đọc sách nhiều, chỉ nói ‘Trước sau phải trái’ có thể làm gì?”
Trên cơ bản nàng chỉ có thể phân biệt được trước sau phải trái,, đông tây nam bắc đều phải suy ngẫm một hồi, Lý Quân này miệng đầy mấy thứ “Càn Khôn Chấn Khảm” lung tung xèng khiến nàng nhức đầu.
“Đừng lải nhải, ở bên kia, nhanh một chút!” Lý Quân phàn nàn, “Lửa trên người muội không thu lại được sao, sắp bỏng chết ta rồi!”
Thuỷ Khanh không muốn đấu võ mồm với gã, lo lắng hỏi: “Nhị sư huynh, đại sư huynh ở bên kia có thể kéo dài đến lúc chúng ta tới không?”
“Đừng có giỡn, tiểu Tiềm xảy ra chuyện, muội còn có thể trông cậy huynh ấy bình tĩnh sao?” Lý Quân thở dài, “Nếu từ đầu đến đuôi tiểu Tiềm đều nguyên vẹn thì không sao, vạn nhất có gì không tốt, ôi…”
Thuỷ Khanh cái hiểu cái không lòng đầy căm phẫn nói: “Cái gì? Ai dám đả thương tiểu sư huynh ta, ta nhất định dùng đuốc thiêu chết bọn họ!”
Lý Quân: “…”
Con chim này nếu làm yêu quái, có thể xem như là một yêu tu có đầu óc, nhưng làm người thì kém quá xa, tứ chi nàng phát triển bao nhiêu thì suy nghĩ càng đơn giản bấy nhiêu. Lý Quân cạn lời, cho là vì chuyện này cùng nàng giải thích không thông, đành uể oải nói: “Muội lo bay đi, không cẩn thận bị bắt được, trò cười của hai ta càng lố đó.”
Lòng gã tràn đầy sầu lo, lo Nghiêm Tranh Minh nhất thời nóng máu, cứ như vậy không phân tốt xấu mà trực tiếp xông vào đài Toả Tiên.
Lý Quân đúng là hiểu rõ chưởng môn sư huynh bọn họ.
Trên đại điện đài Toả Tiên, kiếm khí lộ ra sát ý đảo qua mọi người, tất cả cao thủ ở đây đều vận khởi chân nguyên để chống, chân nguyên khắp nơi kích động Khốn long toả, lập loè không rõ, kiếm khí trong ngoài với chân nguyên chạm nhau, cửa lớn bốn phía đều “ầm ầm” nổ tung.
“Kẻ nào!”
Sắc mặt Nghiêm Tranh Minh như sương lạnh, từng bước từng bước từ chỗ cửa hỗn độn đi tới, mặt mày nghiêm túc mà xem nhẹ cả đám đại năng tiểu năng, nhắm hướng đài Toả Tiên.
Giống như các loại quanh mình đều không đáng nhắc tới, trong mắt y chỉ có người bị nhốt trong Khốn long toả kia.
Mới vừa rồi Trình Tiềm còn nguyên khí ổn định đã bị quét sạch, trong lòng hắn có cảm giác như vừa gây hoạ còn bị người bắt tại trận, vết thương trải rộng trên lưng không tự chủ mà cứng đờ. Lúc này cúi đầu theo bản năng nhìn lướt qua một thân quần áo rách nát không thể chỉnh sửa, giấu đầu hở đuôi kéo một chút vải rách, che lại mảng máu bầm bên hông nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Tranh Minh không coi ai ra gì đi tới cạnh đài Toả Tiên, nhìn chằm chằm vết máu trên người Trình Tiềm, nhẹ giọng hỏi: “Ai làm đệ bị thương?”
Tiếng nói y dịu dàng, sắc mặt bình thường, Trình Tiềm lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, hắn giật mình hoài nghi nhìn Nghiêm Tranh Minh, khi hắn thấy một luồng đỏ sậm trong con ngươi đen như mực của y: “Sư huynh, huynh…”
Nghiêm Tranh Minh nhẹ nhàng mà thở ra một hơi: “Ta từng nhìn trời thề rằng, nếu người nào dám đả thương đệ, ta sẽ đem hắn thiên đao…”
Trình Tiềm nghe được kinh hồn bạt vía, không dám để sư huynh như điên này nói hết lời, vừa cắt đứt lời y, vừa cẩn thận dụ dỗ nói: “Đệ không sao, chỉ là có chút hiểu lầm với người ta. Huynh bình tĩnh lại có được không? Bọn nhị sư huynh đâu?”
Khớp hàm Nghiêm Tranh Minh cắn chặt, gò má kéo căng ra một độ cong bén nhọn, một lát sau, y nhắm chặt mắt, hai luồng đỏ sậm mơ hồ lên xuống trong mắt dần dần rút đi.
Nghiêm Tranh Minh thở dài, thấp giọng như kiệt sức nói: “Qua đây, để ta nhìn một chút.”
Trình Tiềm làm như không có chuyện gì xảy ra đứng lên đi tới sát Càn Khôn Khốn long toả, hoạt động như thường, đi lại nhẹ nhàng, những vết thương lớn nhỏ trên người đều như vẽ ra.
Hắn bình chân như vại chắp hai tay sau lưng, đứng từ trên đài Toả Tiên nhìn lướt qua các tu sĩ đủ dạng quanh mình, hắn đột nhiên nhướn mày một cái, lộ ra vẻ ngông cuồng tự đại đã lâu không có trên mặt, cười nói: “Chỉ là kiện cáo nho nhỏ thôi, nói vài câu đã hiểu rõ, huynh chạy tới làm chi?”
Nghiêm Tranh Minh nhìn vẻ mặt nhợt nhạt còn làm bộ của hắn, tâm ma tán loạn trong lòng lắng lại, lý trí cũng khôi phục, nhưng bắt đầu giận không chỗ phát tiết.
Nghiêm Tranh Minh hung hăng lườm Trình Tiềm, cho hắn một ánh mắt “Đệ chờ đó”, xoay người sang chỗ khác, cầm bội kiếm dài ba thước mới đổi trong tay, nhẹ nhàng gõ trên mặt đất một cái, nói: “Hắn thiếu tiền người nào, ta trả, giết người nhà ai, ta đền mạng —— bây giờ ai đến đòi nợ, thì tới tìm ta thanh minh xem.”
Cho dù y là cao thủ kiếm tu hiếm thấy, lần này ở trước mặt mọi người thẳng thắn đến trân tráo trấn áp mọi người.
Một lúc lâu, Trang Nam Tây mất phương hướng mới hồi phục tinh thần, xung phong mở miệng trước nói: “Đây… Vị tiền bối này là…”
Nghiêm Tranh Minh nói: “Ta họ nghiêm, chưởng môn đời thứ bốn mươi tám phái Phù Dao.”
Trình Tiềm không ngờ y ở trước mặt mọi người nói trắng ra, kinh ngạc: “Sư huynh!”
Nghiêm Tranh Minh đưa lưng về phía hắn phất tay áo, ngày này sớm muộn sẽ đến, phái Phù Dao còn có thể che dấu cả đời sao?
Lời y vừa thốt ra, đại đa số vẻ mặt tu sĩ ở đây đều mờ mịt, nhưng Biện Húc, Dương Đức Thành với vị trưởng lão không biết tên của sơn trang Bạch Hổ lại lộ vẻ kinh dị.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ hỏi: “Vậy sư phụ ngươi là…”
“Gia sư Hàn Mộc Xuân, sư tổ Đồng Như… với Tứ Thánh dường như có rất nhiều sâu xa.” Nghiêm Tranh Minh dừng một chút, nói tiếp, “Trưởng bối đều mất, giao môn phái lại trong tay tại hạ. Ta bất tài, tu luyện hơn một trăm năm cũng không luyện được thành quả gì, vẫn xấu hổ khi nhắc tới sư thừa.”
Y nói đến đây, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào vỏ bội kiếm, vỏ kiếm kia “coong” một tiếng vang nhỏ, trên mặt Nghiêm Tranh Minh lộ ra biểu tình tự giễu, chỉ là y có tự giễu thì cũng tự giễu đến không coi ai ra gì, không ngẩng đầu lên mà nói: “Dù có là con rùa đen rút đầu như thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn sư đệ ta bị các ngươi khi dễ như vậy, ít nhất cũng phải đến lĩnh giáo một hai vị.”
Dương Đức Thành nặng nề mà hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu ta nhớ không lầm, phái Phù Dao các ngươi không phải đều được xưng là gặp ma tất chém sao? Ngươi làm gì mà không tự đi thanh lý môn hộ trước?”
Nghiêm Tranh Minh nghe vậy nâng mí mắt: “Hả?”
Trời sinh y một đôi mắt đào hoa công tử phóng đãng, chưa mở miệng, khóe mắt đuôi lông mày đã mang theo vài phần ngả ngớn hồng trần phàm tục. Hết lần này tới lần khác cái nhìn này vừa mơ hồ hàm chứa kiếm ý xuất phong, như lông vũ bén nhọn, lạnh thấu xương, có sự hài hoà nói không ra, lại có lẽ đương nhiên nói không thành lời.
Đệ tử Huyền Vũ đường ở bên cạnh Dương Đức Thành đưa ra chủ ý mổ xẻ trong người Trình Tiềm tiến lên một bước, thêm mắm thêm muối kể ngọn nguồn lại một lần.
Nghiêm Tranh Minh sau khi nghe xong mặt không đổi sắc, cúi đầu nhìn mũi kiếm mình, bỗng bật cười một tiếng: “À, ta đã biết, hoá ra chính là vị Dương trưởng lão này —— thiếu chủ nhà ngươi bị tâm ma bám thân, thể xác chết bởi tay ta, không liên quan đến sư đệ ta. Nếu chư vị cảm thấy ta không tôn trọng thi thể, ta có thể tự mình đến dập đầu trước mộ phần chôn quần áo và di vật của hắn. Về phần…”
Hai chữ “về phần” thoáng ra khỏi miệng y, người đã đến trước mặt Dương Đức Thành. Nguyên thần kiếm với bội kiếm trong tay hợp lại làm một, không để ý sau lưng mình bỏ trống, chào hỏi cũng không làm, cho Dương Đức Thành đến một trận thái sơn áp đỉnh.
Nghiêm Tranh Minh trước khi vào đã nghe giọng người kêu ầm ĩ, vừa rồi nghe xong nguyên nhân hậu quả, đoán được dây buộc tóc kia của Trình Tiềm đứt bởi lão già này, nhất thời phẫn nộ.
Nếu như không phải y lúc đó cao hứng buộc trên người Trình Tiềm một cái khôi lỗi phù, nếu như lúc đó không phải người sơn trang Bạch Hổ đến kịp, Trình Tiềm còn mạng ở đây sao?
Trăm năm trước không thể tự tay báo thù Châu Hàm Chính trong lòng y còn loạn xị bát nháo, thù mới hận cũ gom chung một chỗ, cho dù Thiên Vương lão tử che ở trước mắt, cũng ngăn không được y phải bầm thây người này thành ngàn mảnh.
Bội kiếm trong tay Nghiêm Tranh Minh tựa như khó chấp nhận một kích toàn lực của chủ nhân, kêu lên “u u”, đường đường đại trưởng lão Huyền Vũ đường Dương Đức Thành thế mà khó chống nổi phong duệ, chật vật lui ra ngoài, ngay cả Biện Húc một trong Tứ Thánh đều phải nghiêng người, tránh né mũi nhọn trường kiếm của y.
Một kiếm này như rạch ngang trời ——
Đầu mày Trình Tiềm nhíu lại, thậm chí hắn còn bước lên một bước, bị Khốn long toả hung hăng cản lại.
Những người này sâu cạn thế nào Trình Tiềm đều rõ, cho dù Nghiêm Tranh Minh tìm thấy một viên thập toàn đại bổ đan ăn vào cũng không có thực lực mạnh mẽ đến vậy. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đại sư huynh nhìn như nhanh nhẹn vậy, thực tế trong lòng nặng nề hơn ai hết rốt cuộc đã làm gì?
Toàn bộ đại điện bị một kiếm của y quậy đến bốn bề bất ổn, ngoại trừ Trình Tiềm bị Càn Khôn Khốn long toả vây tại chỗ, các chỗ khác đều bị hại, phù chú phòng hộ chằng chịt xung quanh tưởng chừng như bùn nhão bị nhào nặn, không thể phục hồi mà tan rã.
Các bậc hiền triết khi tạo ra đài Toả Tiên, chắc cũng không nghi tới sẽ có người làm càn như vậy.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vội kêu: “Hiền chất không được…”
Dương Đức Thành tránh cũng không thể tránh, quát khẽ một tiếng, hai tay dựng thẳng trước ngực làm quyết, sau lưng đột nhiên xuất hiện mười tám ảo ảnh, trong tay cầm mười tám món binh khí, hoặc vô cùng cương mãnh hoặc tinh xảo nhanh nhẹn. Bọn họ từ bốn phương nhào tới, bao vây Nghiêm Tranh Minh ở giữa hoa cả mắt.
Bất thình lình, một đạo kiếm quang bừng lên mạnh mẽ, bội kiếm và nguyên thần kiếm tụ lại thành một thanh kiếm vũ, khó phân biệt. Kiếm quang nơi nơi, quỷ thần kinh sợ, mười tám ảo ảnh không kịp hốt hoảng chạy trốn đã hoá tro bụi ngay tại chỗ. Lòng Dương Đức Thành vốn có ba phần khiếp sợ, dưới sự kinh hãi khi huyễn ảnh phản phệ, ngã ra hai trượng xa, nằm bất động, chẳng biết sống chết.
Nghiêm Tranh Minh chẳng những không buông tha mà đuổi theo, Biện Húc bị ép phải ra tay, chuyển tay kết ấn, phóng ra một ngọc bài, chắn trước mặt Dương Đức Thành.
Kiếm khí đánh vào một góc ngọc bài, tạo ra một vết nứt trên đó. Nghiêm Tranh Minh cười lạnh nghiêng đầu nhìn lướt qua đường chủ Huyền Vũ đường, kiếm ảnh quanh thân đột nhiên chuyển hướng theo y, cực kỳ ác liệt đập tới ba mươi sáu Khốn long toả.
“Dừng tay!” Lần này, Biện Húc, trưởng lão sơn trang Bạch Hổ thậm chí cả Trình Tiềm gần như trăm miệng một lời.
Ai có thể đỡ được kiếm tu khư khư cố chấp như vậy.
Nguyên thần kiếm với Khốn long toả đụng vào nhau, trong Khốn long toả như có rồng ngâm không tan, mái ngói trên nóc đại điện bay tán loạn, lấy đại một tu sĩ ở đây cũng có thể dám xưng đại năng một phương đều ôm đầu chạy như chuột.
Khốn long toả trải qua vô số năm gió sương, bị vô số đại năng dùng chân nguyên rưới qua, uống máu vô số ma tu, sớm đã tự thành tinh phách. Một bên nặng tựa núi, một bên kiêu căng khó cản, ai cũng không chịu nhường ai.
Khoé miệng Nghiêm Tranh Minh bắt đầu rỉ ra vết máu, màu đỏ sậm vừa rút đi bị Khốn long toả kích ra lần hai. Trong nháy mắt, kiếm thứ hai đã thành hình, lần thứ hai hướng về Khốn long toả từ không trung chém xuống.
Có lẽ năm đó tiểu thiếu gia hết ăn lại nằm trên núi Phù Dao mặc dù lấy kiếm nhập đạo, cũng bởi vì tận trong xương tuỷ y có một loại lẫm liệt —— mỗi giờ mỗi khắc, thiên địa nhân thần tất cả đều không để vào mắt.
Cùng với việc y phải tìm chìa khoá mở phong sơn lệnh và mật ngữ, mặt khác phải liên tục nỗ lực chống cự với thần thức của liệt tổ liệt tông môn phái bọn họ trong ấn chưởng môn.
Mặc dù y sợ bẩn sợ mệt sợ phiền, nhưng không bị nỗi sợ hãi thật sự doạ đến chùn bước.
Khốn long toả tức giận gầm thét, đài Toả Tiên run rẩy.
Trưởng lão sơn trang Bạch Hổ quay đầu về phía Biện Húc rống to hơn, giọng nói cũng thay đổi: “Kiếm tu này đã vào Kiếm Thần vực, ai sẽ đi giết tên rùa nhi tử không ra hồn nhà ngươi? Đường đường là một tiên nhân, còn không mau mở đài Toả Tiên!”
Biện Húc thừa nhận ông nói không sai, nhưng dù ông thật sự muốn mở đài Toả Tiên, lúc này cũng là có lòng mà không có sức —— với tu vi của ông, có thể đánh Nghiêm Tranh Minh một trận, nhưng lúc này xông vào trong kiếm phong cuồng bạo, làm không tốt còn khiến cả hai cùng thiệt.
Đúng lúc này, Trình Tiềm trên đài Toả Tiên bỗng quỳ xuống: “Sư huynh, đệ xin huynh dừng tay đi!”
Một cái quỳ gối của hắn, đôi con ngươi vốn lạnh lùng của Nghiêm Tranh Minh bỗng loé lên chút ánh sáng, nguyên bản kiếm khí thành vòm như mặt trời chiều đã thành hình, bị y kiềm hãm dừng trên không trung.
Trình Tiềm: “Huynh không muốn sống sao?”
Ngay lúc mọi người lặng ngắt như tờ, kiếm khí khắp bầu trời cuối cùng chậm rãi tản ra, hoá thành một luồng gió mát, lui vào trong bội kiếm Nghiêm Tranh Minh.
Nghiêm Tranh Minh im lặng một lát, thấp giọng nói: “Mở Khốn long toả.”
Các tu sĩ tại đây nhìn nhau, trưởng lão sơn trang Bạch Hổ vội vàng dẫn đầu lên trước, nói: “Ở chỗ ta có một cái chìa khoá.”
Ba mươi sáu đạo Khốn long toả chia ra cho ba mươi sáu tu sĩ được mời đến giữ, có ông làm đầu tàu như vậy, những người khác lập tức noi theo, ngay cả Biện Húc còn chần chừ một lát, rồi miễn cưỡng giơ tay lên gọi ra một cái chìa khoá, ném cho một đệ tử bên cạnh.
Theo một vòng rồi một vòng khoá mở, chân nguyên bị ngưng trệ trên người Trình Tiềm chuyển động lần nữa, kinh mạch khô cạn quanh người như được nước sông tràn vào, đầy đến có phần đau nhói.
Biện Húc ho khan một tiếng, đang định nói gì, đột nhiên bầu trời phía bắc có một đạo khí đen xông thẳng lên trời, nháy mắt che lấp ánh sáng ban ngày. Nóc đại điện trên đầu đám tu sĩ đã sụp đổ, tầm nhìn càng rõ ràng hơn, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong mây đen cuồn cuộn có một người như ẩn như hiện.
Có người la lên: “Ma Long Nam Cương!”
Lúc này, một con chim to quanh thân toàn lửa gào thét một tiếng vượt núi đến, đứng trên đại điện đã biến thành đống đổ nát. Lý Quân thở hồng hộc nhảy khỏi lưng chim, thấy tình cảnh này, tạm thời chưa biết chuyện gì xảy ra, lẩm bẩm: “Đó không phải là… Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì?”
Trong mây đen như có cuồng phong cuốn sóng, giọng nói Hàn Uyên tựa sấm rền từ xa truyền tới: “Tháp Chu Tước là ta huỷ, đại tâm ma cũng là ta thả… Là tên vô danh tiểu tốt nào dám cả gan chiếm công lao của bổn toạ?”
Trong khi gã nói, hắc khí gần núi Thập Châu cuồn cuộn không ngừng, dưới chân núi như có hàng loạt ma tu đuổi tới.
Cuối cùng Lý Quân cũng thở đều lại, vội vàng cười gượng một tiếng khai báo: “Trên đường đi đụng phải một nhóm ma đầu, dọc đường đuổi hai chúng ta đến sắp tè ra quần.”
Không người nào ở đây để ý đến phần tự giễu của gã.
Ma khí bốn phương mạnh mẽ khôn cùng tràn ngập tới, trên đài Toả Tiên “ầm ầm” rung động, Ma Long cất tiếng cười to: “Thiên hạ này sớm nên đổi dời, theo ta cùng chơi đùa sơn hà biến sắc —— ”
Quần ma tám hướng, đồng thời ủng hộ.
Móng vuốt Ma Long to lớn xẹt qua mây, cứ như một vuốt đào thủng trời, mưa to như trút nước nhất thời đổ xuống.
Trên núi gió lớn mưa rào, dưới chân núi quần ma làm loạn, trên núi Thập Châu loạn thành một đàn.
Trang Nam Tây tiến lên, cố sức lau nước mưa trên mặt, cao giọng nói với Nghiêm Tranh Minh: “Tiền bối! Vãn bối kiến thức nông cạn, trước đây chưa từng nghe nói đến đại danh phái Phù Dao, nhưng mới vừa rồi không phải có người nói Phù Dao gặp ma tất chém sao? Bấy giờ thiên hạ đại loạn, ai có thể không đếm xỉa?”
Không biết có phải Trình Tiềm gặp ảo giác không, hắn cảm thấy thân thể Nghiêm Tranh Minh dường như hơi lắc lư.
Trang Nam Tây hùng hồn phân trần: “Chư vị tiền bối, xin lấy đại cục làm trọng, gác xuống nhưng lục đục nhỏ bé ở giữa!”
Trình Tiềm bỗng dưng nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ như xuyên qua màn mưa tầm tã và mây đen dầy đặc, bắt gặp ánh mắt Hàn Uyên trên không trung. Một khắc kia, hắn nghe các lời biện hộ tuyên cáo của đám tu sĩ bên tai, lòng bỗng xuất hiện một cảm giác.
Đã không trở về được nữa rồi.
Phái Phù Dao ẩn náu nhiều năm vào thời điểm này xuất hiện lần nữa trước mắt nhân thế, cũng là lần thứ hai rơi vào đầu sóng ngọn gió, mà tiểu sư đệ ưa lười nhác nhất của bọn họ cũng càng lúc càng xa, không trở về được nữa.
Mỗi đời tất có yêu tà, tổ huấn gặp ma tất chém.
“Làm anh hùng cũng làm xong rồi,” Ngay lúc này, Đường Chẩn đột nhiên tách đoàn người đi nhanh tới, “Không gặp hắn thì đứng không yên sao?”
Tiếng y vừa dừng, Nghiêm Tranh Minh cũng ngã xuống không hề báo trước.
Trình Tiềm lo suy nghĩ miên man không để ý, luống cuống tay chân đưa tay đỡ được y, cảm thấy đụng phải một mảng lạnh lẽo. Hô hấp của Nghiêm Tranh Minh yếu đến mức gần nhưng không cảm giác được.
Trang Nam Tây ngẩn ngơ, lúc này, một tu sĩ không biết là ai dè dặt tiến lên một bước nói: “Mời… Mời tiền bối đi theo ta, trên núi Thập Châu có chỗ nghỉ ngơi.”
Đường Chẩn nói: “Làm phiền dẫn đường, tên điên này mới bị Khốn long toả chấn thương.”
Nói xong, y chuyển một ánh mắt cho Trình Tiềm đang lúng túng, ý bảo hắn đuổi theo.
Trình Tiềm vội vàng ôm lấy Nghiêm Tranh Minh, Lý Quân và Thủy Khanh cũng vội vàng đi theo, tu sĩ khắp núi, không ai dám cản.
Trình Tiềm đuổi nhanh theo Đường Chẩn: “Đường huynh, sư huynh của ta y…”
“Nhanh. Đừng hỏi,” Đường Chẩn gần như dùng thanh âm thì thầm, “Lúc ta thấy sơn trang Bạch Hổ kêu gọi đệ tử, đi trước tìm hiểu rồi báo tin cho bọn sư huynh ngươi. Ngoại trừ vị trí đài Toả Tiên, hắn còn hỏi ta một cấm thuật.”
Ngực Trình Tiềm căng thẳng: “Cái gì?”
“Đề thăng tu vi chính mình đến cực hạn trong khoảng thời gian ngắn, sau đó chịu phản phệ gấp ba… Ai, ta còn tưởng rằng sư huynh của ngươi là người rất hiền hoà,” Đường Chẩn cau mày nói, “Sớm biết hắn như vậy, ta sẽ không cho.”
Trình Tiềm ngây dại.
Tâm trạng hắn nhất thời chấn động, nhìn khuôn mặt Nghiêm Tranh Minh tiều tuỵ, lòng không rõ là cảm giác gì.
Trong phút chốc, một câu nói của Trang Nam Tây xoay quanh trong lòng hắn, vô cùng sinh động ——
Chuyện trên đời, chỉ cần không trái đạo nghĩa, không có gì ta không thể làm vì y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.